[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 70: Mười bảy

Chương 70: Mười bảy

Một ngày của Nhạn Thành bắt đầu từ đủ loại mùi thức ăn thơm ngon toả ra từ con phố bên ngoài cung thành.

Mấy năm nay, hàng quán ăn uống trong Nhạn Thành càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều tới mong giành được sự yêu thích của Liêu Đình Nhạn để được vinh quang.

Thành Chủ Nhạn Thành kiêm Ma Chủ Ma Vực Liêu Đình Nhạn là một người chủ hoàn toàn không giống với Ma Chủ Tư Mã Tiêu tiền nhiệm, cô không có cái chướng khí như ma như quỷ cũng không nóng nảy dễ quạu, trong rất nhiều tình huống cô đều rất dễ thương lượng.

Nhưng không ai dám coi nhẹ vị Ma Chủ dễ chịu này, chỉ cần cô còn sở hữu linh hoả, loại linh hoả từng là của Tư Mã Tiêu, khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật thì không ai dám khiêu chiến quyền uy của cô.

Hơn nữa những năm Tư Mã Tiêu chết đi, có một số lời đồn được lan truyền khắp nơi. Ví dụ như nói năm đó Ma Chủ Tư Mã Tiêu tử vong đột ngột không rõ nguyên do, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy sinh vật đứng đầu bảng dinh dưỡng sẽ không dễ dàng chết đi, trừ khi là người thân thiết nhất bên cạnh hắn ra tay, vậy nên có một dạo có lời đồn nói Liêu Đình Nhạn giết chết Tư Mã Tiêu để đoạt lấy linh hoả.

Lời đồn này đồn ở khắp nơi, lại thêm trước đó Liêu Đình Nhạn cũng có thể thành thạo sử dụng thứ lửa đó để giết chết vài tên Ma Tướng sinh lòng gây chuyện, không ít người ở Ma Vực đều hết sức kính nể Liêu Đình Nhạn.

Một nữ nhân ra tay tàn độc lại còn có thủ đoạn mánh khóe, thậm chí còn có thể giết chết Tư Mã Tiêu đoạt lấy quyền lực như thế này tuyệt đối không thể coi nhẹ.

Liêu Đình Nhạn, người bị cho là nữ nhận có mưu mô và bụng dạ nhất Ma Vực lúc này đang ngâm mình trong bồn nước giảm nhiệt, mặt mày tiều tụy đến phát ra âm thanh “Ta sắp chết rồi.”

Hồng Loa xuyên qua một rừng cây bóng râm, vòng qua một bức tường hoa cao cỡ đầu người, đến bên một linh trì nửa lộ thiên. Nàng nhìn thấy Liêu Đình Nhạn đang ngâm mình trong nước, bước lên trước ườn ra lan can ngọc gào lên: “Hôm nay cô có ngâm đủ chưa, có ăn sáng nữa không đây?”

“Ăn, ăn chứ, đợi ta chút.” Liêu Đình Nhạn vùng vẫy đứng dậy từ hồ nước, kéo theo tóc với váy ngủ đẫm nước, mặt trắng như một con thuỷ quái.

Cô thay đồ sau bức bình phong, chải lại tóc, vừa son môi vừa than thở: “Cái quỷ lửa chết tiệt này nể thật sự, lại làm ta đau cả một ngày.”

Hồng Loa ngồi bên cạnh thở dài: “Đây chính là cái giá của việc sở hữu sức mạnh.”

Liêu Đình Nhạn tức giận đập bàn trang điểm, nhớ đến Tư Mã Tiêu giờ đang không biết ở cái xó nào, càng nổi giận bừng bừng hơn.

Nhớ năm ấy Tư Mã Tiêu dùng linh hỏa linh mạch của mình quá độ, còn tùy tiện dung hợp lửa mới Sư thị dưỡng được, khiến cơ thể mình suy sụp, sau đó tự dưng nghĩ điên nghĩ khùng luyện mình thành một cây nến, muốn thiêu đốt máu thịt và linh hồn của mình, truyền lại linh hỏa đã được luyện hóa cho cô.

Lúc đó Liêu Đình Nhạn bị hắn chọc tức nóng cả đầu óc, thuận thế chủ động đoạt lấy sức mạnh của hắn, sau đó chủ động kết thúc truyền dẫn linh hoả, trở tay cưỡng ép tóm lấy thần hồn chỉ mới cháy một ít của hắn từ trong linh hoả dẫn độ ra.

Cuối cùng lửa vẫn được truyền thành công nhưng không có phần lớn thần hồn của Tư Mã Tiêu làm chất dẫn, suýt làm đau chết Liêu Đình Nhạn. Tuy sau này không phải lúc nào cũng đau nhưng cũng để lại di chứng, mỗi tháng một lần, Liêu Đình Nhạn lúc nào cũng phải đau vài ngày như vậy.

Ngoài việc thời gian này không ra máu thì đúng là chu kỳ rớt dâu tiêu chuẩn.

Cô đến Tu Chân Giới, không dễ gì mới trở thành một nữ tu sĩ không có kỳ kinh nguyệt, cứ tưởng dâu đã rời đi mãi mãi, ai ngờ vẫn bị cái tên đần độn Tư Mã Tiêu làm thành một “mùa dâu” mới.

Mấy năm nay, mỗi tháng đến mấy ngày này Liêu Đình Nhạn đều đau chết đi sống lại, đau như lửa thiêu, phải ngâm trong nước mới đỡ hơn một chút. Mỗi lần thả mình trong nước, cô đều cảm thấy mình đã là một con cá chết.

Còn về thần hồn của Tư Mã Tiêu mà cô đột nhiên bùng nổ đòi sống đòi chết giữ vì trước đó đã bị tên đầu heo chết toi dùng để luyện hóa linh hoả, trở nên yếu ớt hơn một chút. Liêu Đình Nhạn không thể không lập tức dùng cách thức ký gửi hồn phách, tìm một thai phụ thích hợp cho hắn đi trùng sinh đầu thai.

Năm đó Tư Mã Tiêu ký gửi hồn phách cho Hồng Loa, Liêu Đình Nhạn chứng kiến toàn bộ, vì thế cô cũng biết nên làm thế nào.

Chỉ là việc ký gửi hồn phách này còn có một vấn đề. Nếu muốn thành công, tốt nhất phải ký gửi hồn phách cho thai phụ có quan hệ huyết thống. Thế nhưng gần như tất cả huyết mạch tộc Tư Mã đều bị Tư Mã Tiêu tự tay giết sạch.

Một cách khác là giống như Hồng Loa, tìm một cái thai có mức độ dung hợp cao nhất với thần hồn của hắn. Trước kia Hồng Loa có thể nhanh chóng tìm ra cơ thể thích hợp là vì thần hồn của Hồng Loa không hề lớn mạnh, không ít người thích hợp với nàng. Nhưng đổi lại là Tư Mã Tiêu thì lại khác, dù thần hồn của hắn có bị tổn hại thì cũng không phải bào thai nào đó cũng thích hợp được.

Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không tìm được bào thai thích hợp, quá bất lực chỉ có thể để thần hồn đã được dùng mật pháp gói lại của hắn đi, để hắn có thể tự động cảm ứng tìm cho mình thai phụ và bào thai thích hợp.

Thế nhưng bởi vì như thế, hiện giờ Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không tìm ra Tư Mã Tiêu, không biết hắn rốt cuộc đã đầu thai vào cái xó nào trên đời. Hơn nữa cũng không biết thai phụ sinh ra hắn đang ở đâu, bởi vậy cũng không thể nhân lúc trước khi hắn được sinh ra, cho thai phụ dùng hoàn hồn đan. Không có thứ này giúp lưu lại trí nhớ, cũng không biết chỉ dựa vào hắn có thể nhớ lại được bao nhiêu.

Khoảng mười bảy năm qua đi, Liêu Đình Nhạn phái đi vô số tu sĩ Ma Vực tìm kiếm tung tích Tư Mã Tiêu. Đây là cả một công trình lớn, tìm tận mười bảy năm vẫn không tìm được. Canh Thần Tiên Phủ từng có người hiếm hoi mang huyết mạch của Tư Mã thị đã bị cô sàng lọc trước tiên.

Sau đó là những đứa trẻ có tố chất mới sinh của những môn phải lớn, lật tung cả Ma Vực lẫn Tu Tiên Giới vẫn không thấy. Cô tung lưới càng lúc càng rộng vẫn không chút tin tức của Tư Mã Tiêu.

Hồng Loa biết tâm bệnh của Liêu Đình Nhạn, thấy vẻ mặt của cô là biết cô lại nhớ đến chuyện của Tư Mã Tiêu.

“Nôn cái gì? Dù có nôn cũng không được, đã nhiều năm vậy rồi, người ta chắc chắn đã sớm ra đời rồi, chưa tìm về chứng tỏ hắn vẫn chưa nhớ ra, hoặc là xa quá về không được. Bây giờ chúng ta đã bắt đầu tìm cái thôn làng ngóc ngách ở Phàm Nhân Giới xa xôi rồi, có khi sẽ nhanh chóng tìm được thôi.” Hồng Loa an ủi cô như thường lệ.

Phạm vi tìm kiếm của họ càng lúc càng rộng, tiến độ tìm kiếm đã đến tậm thế giới người phàm ở rìa đại lục.

Trước kia Liêu Đình Nhạn còn nằm mơ, mơ thấy Tư Mã Tiêu biết thành một nông dân đen đúa ở một thôn quê, nông dân có nước da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, nói một đống lời yêu thương sến súa. Cô còn mơ thấy Tư Mã Tiêu biến thành một kẻ ăn xin, lưu lạc khắp nơi, bị những tên ăn xin khác ức hiếp, cái tính nóng nảy của hắn không nhịn được, xảy ra xung đột với người ta, trong lúc tức giận đánh chết người, cuối cùng bị nhốt vào ngục, không thấy ngày mai.

… Nếu mà rơi vào tình trạng thế này thật, cô biết làm thế nào mới tìm được tên tổ tông này? Sao mà thảm quá vậy.

Liêu Đình Nhạn và Hồng Loa dắt theo rắn đen và tuyết linh hồ vừa ăn chơi ở ngoài về đi ăn sáng.

Tuy Tư Mã Tiêu khiến người ta lo lắng nhưng như trước khi đi hắn có nói, những gì hắn đế lại cho cô đều là những thứ cô thích nhất. Vì vậy trong những năm không có hắn, cuộc sống của cô vẫn vô cùng bình lặng như cũ, cũng không thiếu người bầu bạn, dù sao tất cả muộn phiền và lo âu của cô đều chỉ là vì cái vấn đề gia sản để lại của Tư Mã Tiêu.

Lúc đi ăn sáng, Liêu Đình Nhạn nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của tất cả chủ tiệm, cô đã quen với những ánh mắt tha thiết kia, tuỳ tiện chọn đại một quán thường ăn nhất. Vậy là những chủ tiệm kia cứ như phi tử tranh sủng, người được chọn đắc ý vô cùng, đón họ vào trong, những người khác tặc lưỡi thở dài, có người thì lấy lại tinh thần chuẩn bị tái chiến.

Đây chuyện diễn ra mỗi ngày ở Nhạn Thành.

Liêu Đình Nhạn ở đây ăn được một nửa, bên ngoài đột nhiên vọng lại tiếng ồn ào, có ma tu phong bạt tìm tới ngừng trước cửa quán.

“Ma Chủ, Ma Tướng đại nhân tìm kiếm ở phía Nam mang tới tin tức mới nhất.” Ma tu phấn chấn lạ thường hành lễ trước mặt Liêu Đình Nhạn.

“Ma Tướng đại nhân nói lần này tuyệt đối chính là thác sinh của vị ấy, không những hồn đăng người làm có phản ứng, cực kỳ trùng hợp là vị ấy vẫn mang cái tên trước đây, nghe nói đến tướng mạo cũng giống?”

Liêu Đình Nhạn nghe tới đây, tay run rẩy, một cái bánh bao nhỏ thuỷ tinh trong suốt vỏ mỏng ngập nhân rơi trên bàn.

“Má nó” Cô không nhịn được chửi thề một tiếng, hùng hổ đứng dậy: “Mang theo người, chúng ta đi!”

Người được tìm thấy ở nước Hỗ phía Nam đại lục, nơi đây cực ít linh khí, vì thế cũng có rất ít môn phái tu tiên ở gần đó. Bên đấy gần như toàn bộ đều là thế giới người phàm, người tu tiên ở đó như biến thành tồn tại trong truyền thuyết, người bình thường còn chưa nghe tới bao giờ.

Sao cái tên tổ tông đó lại thật sự chạy đến cái nơi xa xôi hẻo lánh như thế?

Liêu Đình Nhạn cũng không lo nổi đến những việc khác, tâm trí cuộn trào lập tức xuất phát, đến lúc vào trong địa phận nước Hỗ rồi mới nhớ lại hỏi kỹ: “Rốt cuộc thì người ở đâu, bây giờ có thân phận gì?”

Ma tu tới báo tin cũng mới nhớ lại, hình như trong thư Ma Tướng đại nhân không có nói chi tiết.

“Thôi bỏ đi.” Liêu Đình Nhạn phất tay: “Tìm nơi nào gần đây nghỉ ngơi trước đã, sau đó cho gọi Ma Tướng họ Kì tới hỏi là được.”

Để tránh gây sợ hãi cho người dân nước Hỗ, đoàn người của Liêu Đình Nhạn ngụy trang thành người thương, ngồi xe ngựa bình thường tiến vào đô thành gần nhất.

Trùng hợp lại là tiết Đoan Hạ của người nước Hỗ, cả quận Lật Dương đều cực kỳ náo nhiệt, trên sông ngoài thành còn có người đang đua thuyền rồng.

Liêu Đình Nhạn nhìn đám người, thấy hình như ai cũng cầm ngải cứu trong tay, trên đầu có cắm hoa gì như xương bồ, tay thắt dây màu, bỗng cảm thấy rất gần gũi, giống như Tết Đoan Ngọ ở thế giới của cô vậy, cô ở Tư Tiên Giới bao nhiêu năm chẳng thấy ai ăn Tết Đoan Ngọ, không khỏi ngừng lại đứng nhìn.

Chỉ nhìn một lúc rồi cô lại bỏ rèm xe xuống. Thôi bỏ đi, tìm Tư Mã Tiêu trước vẫn quan trọng hơn.

Trong một chiếc du thuyền bên hồ, Quận Thủ quận Lật Dương, Ngụy Hiển Du cong lưng, giọng điệu cẩn trọng nói với người trước mặt: “Bệ hạ, nơi này người đông tới vậy, người là thân phận ngàn vàng, lại chỉ mang theo bao đấy thị vệ, không thể ở lại đây lâu được, để đề phòng bất trắc vẫn nên về hạ phủ của thần nghỉ ngơi đã.”

y vừa nói vừa không ngừng nhìn lén sắc mặt của vị Bệ hạ kia, lo mình nói lời chọc giận hắn.

Bệ hạ của họ tên Tư Mã Tiêu, mười sáu tuổi, tiếng tàn độc thì không ai không hay, không ai không biết, nếu không phải Tiên vương chỉ để lại một đứa con trai nối dõi này thì dù thế nào hắn cũng không ngồi được lên vương vị này. Cũng không trách mấy lão thần trong triều ngầm than thở, bảo rằng vị quân chủ này có tướng vong quốc, chắc chắn là vua mất nước.

Vị Bệ hạ này không thích chuyện triều chính, lại mắc bệnh từ nhỏ, hết sức không kiên nhẫn chịu ngồi nghe người khác giảng dạy, năm mười hai tuổi còn giơ kiếm giết chết một người thầy của mình, rất khiến triều thần chỉ trích, kết cục triều thần dám chỉ trích hắn đều bị hắn giết sạch gọn ghẽ.

Từ xưa luôn là vua nhân từ thì bị triều thần thao túng, ngược lại là dòng hôn quân bạo quân. Hắn một lòng muốn đơn độc, làm mưa làm gió, càng khiến triều thần hoảng sợ.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan