[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 68: Hắn sắp gây chuyện rồi
Chương 68: Hắn sắp gây chuyện rồi
Chủ đề bàn tán gần đây của Ma Vực là đạo lữ của Ma Chủ Đông Thành Tư Mã Tiêu, chuyện về nữ tử rất ít xuất hiện trước mắt dân chúng này thì có người bảo cô là ma tu, cũng có người nói cô trước kia là đệ tử Tu Chân Giới, vô số tin tức lan truyền khắp nơi.
Liêu Đình Nhạn vốn là gián điệp dưới trướng của Ma Chủ Đông Thành, tuy trong thành không có nhiều người biết được thân phận của cô nhưng cũng có vài người biết, chỉ là sau khi Tư Mã Tiêu tới Đông Thành thì đã tìm ra hết những người biết được thân phận của Liêu Đình Nhạn để tra hỏi.
Tổ tông này muốn biết chuyện gì cũng đều dùng cách thức bạo lực đơn giản, vì thế sau khi hắn “tra hỏi” từng người xong, ai nấy cũng phế hết cả, bao gồm cả Thành Chủ Đông Thành.
Việc này dẫn đến những người khác tìm hiểu thế nào cũng chỉ có thể biết được mấy năm ở Hạc Tiên Thành của Liêu Đình Nhạn, còn đoán được một chút về thân phận ở Tu Chân Giới trước kia của cô, những thứ khác đều như bí mật chưa được điều tra bao giờ, khiến người khác không khỏi thêm phần kính nể nữ tử thần bí này.
“Nữ tử thần bí” Liêu Đình Nhạn mỗi ngày đều dắt theo bé gái Hồng Loa cao bằng ba cái đầu với một con mãng xà đen ai thấy cũng sợ đi dạo trong cấm cung hoặc những nơi ít người ở Đông Thành.
Cô dạo quanh mấy vòng, trong thành lại xuất hiện tin đồn bảo cô sinh cho Ma Chủ Tư Mã Tiêu một đứa con gái, trước kia có một khoảng thời gian cô và Tư Mã Tiêu đều không ở Ma Vực là vì Tư Mã Tiêu không yên tâm, đưa con đến nơi bí mật nào đó sinh con.
Liêu Đình Nhạn: “…”
Hồng Loa: “Cái đứa con gái trong lời đồn là ta đúng không?” Nàng không hề thích Chi Hồn tộc đã giết chết mình rồi lại cho mình sự sống mới, vì thế đã cắt đứt ân oán với họ, không sống trong tộc nhà họ mà ở bên cạnh Liêu Đình Nhạn.
Hiện giờ cơ thể của nàng chỉ là một đứa bé ra đời chưa được bao lâu, trên thế giới này nàng chỉ có duy nhất một người bạn có thể tin tưởng, tất nhiên ở cạnh cô thì an tâm hơn.
Điều khiến Liêu Đình Nhạn thấy kỳ lạ là Tư Mã Tiêu nghe thấy lời đồn này không hề phản bác, lại còn hỏi ngược lại cô: “Nàng không muốn có đứa con gái sao?”
Liêu Đình Nhạn thành thật nói: “Không muốn lắm.” Hơn nữa tuy là thường ngày Hồng Loa gọi cô là cha rất tự nhiên nhưng đó chỉ là đùa vui, làm gì có chuyện cha con thật.
Cô không biết Tư Mã Tiêu hiểu thế nào, mấy ngày sau hắn lại đưa một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi tới trước mặt cô. Bé trai cũng có khuôn mặt trắng nõn, tóc đen mắt đen, mặc áo màu đen, giống Tư Mã Tiêu cũng phải bảy phần, cứ như công chúa Bạch Tuyết size nhỏ.
Liêu Đình Nhạn: “???” Đcm?? Con riêng của ông đây hả?!
Tư Mã Tiêu chả vui vẻ gì với thằng bé bị nghi là con riêng của mình, vẫn là khuôn mặt cha dượng kia, bé trai lại rất thành thạo chạy quanh dưới chân Liêu Đình Nhạn.
Nhìn thấy động tác thành thạo của nó, Liêu Đình Nhạn thầm có cảm giác quen thuộc lạ thường, cô buột miệng: “Bé Na?”
Mọi việc đều rõ cả rồi, ông lớn Tư Mã không biết làm kiểu gì lại biến ra được cái thân người cho cái máy giết người rắn đen của hắn. Mà cũng chỉ có cái thân người, thằng bé hình như không biết nói gì mấy, chỉ biết kêu khè khè, ngẩng đầu mỉm cười với cô. Nói thật thì cái nụ cười trên khuôn mặt đó quá sức khiếp đảm, có gì đó âm u băng giá khó nói, còn kinh khủng hơn cái mặt rắn nanh ác nữa.
“Không thích con gái thì đứa con trai này thế nào?” Tư Mã Tiêu hỏi cô.
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn khó mở lời, cho hỏi tư duy logic đi theo kiểu gì vậy?
Tư Mã Tiêu giữ lấy trán cô: “Đưa nó ra ngoài dạo một vòng đi.”
Liêu Đình Nhạn bất đắc dĩ dắt theo đứa con trai mới xuất hiện đi rêu rao ngoài chợ, quả không ngoài mong đợi, lập tức có lời đồn nói Liêu Đình Nhạn đã sớm sinh trưởng tử cho Tư Mã Tiêu, vì có quá nhiều kẻ thù mà Tư Mã Tiêu vẫn luôn phải giấu đi để nuôi dưỡng.
Liêu Đình Nhạn: Rõ ràng là không có thai mà bỗng chốc thành mẹ hai con.
Rắn đen không phải lúc nào cũng giữ được hình người, nó vừa mới khống chế năng lực biến hình chưa được bao lâu, vẫn bị ngoại lực thúc ép, thường xuyên không khống chế được biến lại thành rắn. Lúc nó là rắn, Liêu Đình Nhạn còn có thể chỉ coi nó như một con pet rắn nhưng một khi thứ gì đó biến thành người thì không tránh coi nó là người, rót tình cảm vào.
Mấy ngày nay Tư Mã Tiêu không thích động đậy gì, cứ nằm trên chiếc giường lớn, tóc vắt bên giường như thác nước, để lộ cổ tay cô chân, gần như hợp lại làm một được với giường ngọc.
Liêu Đình Nhạn đến tìm hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn vô thức nín thở, ôm lấy đứa bé rắn đen thu nhỏ ngồi xổm bên giường nhìn hắn.
Tư Mã Tiêu nhắm mắt, đặt tay lên đầu cô: “Làm gì đấy?”
Liêu Đình Nhạn: “Ngài lại lén làm chuyện gì rồi đúng không?” Cô không phân biệt rõ dáng vẻ khó chịu với không khó chịu của người đàn ông này, vì hắn có đau chết đi được thì cũng là cái tướng chết trôi này, tâm trạng bình tĩnh cũng cái tướng chết trôi này.
Tư Mã Tiêu: “Có làm chút chuyện.”
Hắn mở mắt, nghiêng người nhìn cô: “Sao thế?”
Nghe hắn nói rất hời hợt, Liêu Đình Nhạn sờ tay hắn, phát hiện nó vẫn lạnh băng cô mới hơi yên tâm. Cô hiểu mang máng rằng lúc người hắn lành lạnh thì trạng thái cơ bản vẫn ổn, nếu nóng thì không hay lắm.
Cô thở phào, nhớ lại nguyên nhân mình đến đây, để hai cái tay nhỏ của thằng bé lên thành giường hỏi: “Ngài không đặt tên cho nó sao? Hình như trước đây ta chưa nghe ngài gọi tên nó bao giờ?”
Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng liếc nhìn rắn đen, đây vốn chỉ là một nhóc rắn nhỏ bình thường thôi, bây giờ đã thành thế này, có thể coi như là thứ hắn tạo ra trong tình cảnh đặc biệt.
Con rắn này ở bên cạnh hắn rất nhiều năm, vẫn luôn rất sợ hắn, mới ban đầu không dám ở trước mặt hắn quá lâu, đối với hắn, điểm khác biệt duy nhất giữa nó và vật chết chính là biết thở. Chỉ là thứ gì ở bên cạnh hắn lâu ngày cũng sẽ khó tránh có chút đặc biệt.
“Nó không có tên.” Tư Mã Tiêu nói: “Nàng có thể đặt tên cho nó.”
Liêu Đình Nhạn: “Theo họ của ngài hay họ của ta?”
Tư Mã Tiêu: “… Nàng định coi nó như con trai thật đấy hả?”
Liêu Đình Nhạn: “… Ngài tự nói vậy mà? Hôm đó ngài lại trêu ta nữa đúng không?” Miệng lười đàn ông đúng là lừa đảo.
Tư Mã Tiêu: “Thôi vậy, đặt đại là được.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy nhất định phải hỏi ý con trẻ, thế là cúi đầu hỏi rắn đen: “Bé muốn tên gì?”
Rắn đen: “Khè khè–”
Liêu Đình Nhạn cực kỳ dân chủ: “Được, vậy gọi là Ty Ty* đi”
(*) Ty ty (丝丝) và tiếng rắn kêu (嘶嘶) đồng âm.
Tư Mã Tiêu: “…”
Hắn bóp trán, lại nằm trên giường cười như động kinh.
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hắn cười, tựa tới gác đầu trên tóc hắn: “Song tu không? Kiểu linh phủ ấy?”
Tư Mã Tiêu ngưng cười: “Sao đấy, chưa đủ đau à?”
Vẻ mặt hắn đã có chút sai sai, nhìn Liêu Đình Nhạn nói: “Trước kia nàng cũng chưa từng chủ động đòi mấy chuyện này, không lẽ nàng thích cái kiểu đau này?”
Liêu Đình Nhạn: “Sao ngài nói ta như đứa biến thái vậy?! Ta cực sợ đau ấy, ta sợ đau nhất trong cuộc đời này.”
Tư Mã Tiêu: “Vậy thì nàng ổn định chút đi.”
Liêu Đình Nhạn khó mở lời, có thể cô có cảm ứng đặc biệt gì với Tư Mã Tiêu, gần đây cứ cảm thấy hắn có gì đó sai sai, có chút hoảng loạn nhưng hắn không nói gì cả, cô mới nghĩ song tu linh phủ có khi có thể tự tìm ra được đáp án, kết quả lại bị chặn họng.
Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ, xách con giai ra ngoài điện, đẩy đẩy nó: “Đi kiếm Hồng Loa chơi đi.” Sau đó đóng cửa điện lại, tự mình lộc cộc đi vào, trong đầu cô nghĩ tới cảnh mình vỗ giường hét “bây giờ có tu hay không”, quay lại nhìn thì thấy Tư Mã Tiêu đã ngồi dậy, đang cởi đai áo, vứt bừa áo ngoài ở bên giường, sau đó nằm xuống.
“Ta không muốn động đậy, nàng muốn thì tự làm đi.”
Liêu Đình Nhạn: “…?” Bị gì vậy cha? Tổng tài bá đạo nhà người ta toàn “ngồi lên tự động lấy đi”, sao ông tàn tạ vậy? Nhìn ông rã rời vậy tôi cũng rã rời lắm ấy!”
Cô đi tới, vặn lắc vai Tư Mã Tiêu: “Vậy ngài nói cho ta biết rốt cuộc ngài có chuyện gì hay không! Lửa trong linh phủ ngài là thế nào, sao lại càng lúc càng cháy hừng hực như thế! Ta thấy không ổn lắm, ngài giấu ta chuyện gì đúng không?”
Tư Mã Tiêu: “Đúng là có tí chuyện vẫn chưa nói với nàng.”
Viết đầy mặt cái câu “nàng làm gì được ta nào”, cái kiểu nhìn người bằng nửa con mắt của mấy ông lớn ấy. Liêu Đình Nhạn hơi nổi sùng, có thể là bị ngọn lửa lần trước trong linh phủ hắn ảnh hưởng, có hơi nóng nảy quạu quọ, cô hung hăng thẳng thừng bắt đầu cởi đai lưng của Tư Mã Tiêu.
…
Cái gì mà “không muốn”, lừa đảo ai vậy?
Liêu Đình Nhạn cảm thấy lần tới mình mà còn tin mấy lời giả dối của tên này nữa thì cô là đứa đần độn.
Tuy Tư Mã Tiêu có hơi khác thường nhưng tấm lòng tạo dựng sự nghiệp cho hắn của mấy Ma Tướng dưới trướng vẫn không giảm đi, ba tháng sau, toàn bản đồ Ma Vực bị họ sáp nhập, cả Ma Vực đều nằm trong tay Tư Mã Tiêu, hắn chính thức trở thành cộng chủ Ma Vực.
Cùng lúc đó, Sư Thiên Lũ hắn đã truy bắt rất lâu cũng bị bắt được.
Lần này Liêu Đình Nhạn không đến, ngày đầu tiên Sư Thiên Lũ bị bắt, Tư Mã Tiêu đã đích thân giải quyết, cả xác lẫn hồn đều tan biến sạch sẽ. Tộc Sư thị nắm trọn Canh Thần Tiên Phủ nhiều năm, lại bị Tư Mã Tiêu truy sát lưu vong gần mười năm cuối cùng cũng nhận lấy cái kết.
Chỉ là lúc Sư Thiên Lũ chết, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng nguyền rủa độc địa, gã nói cuối cùng Tư Mã Tiêu cũng sẽ chết trong ngọn lửa, sẽ lâm vào cảnh hồn phi phách tán như gã. Trước khi chết Sư Thiên Lũ còn tấn công lần cuối, dùng một thứ tiên khí đâm xuyên bụng Tư Mã Tiêu.
Mà cơ thể Tư Mã Tiêu lại bắt đầu bốc lửa từ chỗ vết thương, nhất thời lại không ngừng được, cứ như cả người đều biến thành một thứ dễ cháy, bị tiên khí của Sư Thiên Lũ châm ngòi, cảnh tượng này khiến tất cả những Ma Tướng Đông Thành và các Ma Tướng Ma Chủ mới quy thuộc đều tái màu.
Cuối cùng Tư Mã Tiêu vẫn tạm thời khống chế được ngọn lửa, chỉ là thần thái trông rất khó coi, cứ như không chịu nổi nữa, nhanh chóng đóng cửa cấm cung không ra ngoài, ném tất cả mọi việc cho Ma Tướng dưới trướng.
Liêu Đình Nhạn nghe tin vội vã chạy đến nội điện, nhìn thấy trong tay Tư Mã Tiêu dính chút máu, tựa bên giường, vô cảm nhìn ra cửa sổ. Cô nhào tới muốn xem vết thương trên người hắn, Tư Mã Tiêu cũng không ngăn lại, để tay cho cô tuỳ ý lật, kết quả cởi áo hắn ra, nhìn thấy phần bụng trơn láng, không có vết thương.
Liêu Đình Nhạn: “Vết thương đâu?”
Tư Mã Tiêu: “Không có vết thương, Sư Thiên Lũ đã bị phế từ lâu rồi, lão không làm ta bị thương nổi.”
Liêu Đình Nhạn: Hay rồi, biết rồi, lại sắp gây chuyện rồi.
Tư Mã Tiêu không ra khỏi cấm cung trong vòng một tháng, Liêu Đình Nhạn cũng vậy, cấm cung bị đóng cửa như một cái lồng giam, ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.
Mãi đến một ngày, bên ngoài ồn ào náo động, Kẻ phản bội đã bị dụ ra.
Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng đứng dậy, Liêu Đình Nhạn đang cắn hạt dưa xem livestream, nhìn thấy cũng lấy ra một thanh gươm đã chuẩn bị từ sớm, đứng dậy cùng hắn.
Bàn tay có hơi nóng của Tư Mã Tiêu đặt trên cổ tay cô, vê lấy ngón tay đầy mùi hạt dưa của cô, ấn cô ngồi lại, thấp giọng bảo: “Đêm nay nàng cứ ngồi đây xem dáng vẻ bừng cháy của Đông Thành.”
Giọng điệu của hắn có chút quái gở, như có vương chút sát khí đẫm máu cùng chút hào hứng không gạt đi được, nói đơn giản thì thông thường boss phản diện muốn làm chuyện xấu đều nói chuyện bằng giọng này, cũng ít có biến thái lắm.
Liêu Đình Nhạn thấy hắn không có ý định đổi ý, thật thà ngồi lại, nhìn từng nơi từng nơi bên ngoài bốc cháy, ánh lửa ngút trời nhuộm đỏ một toà thành trắng tuyết trong đêm tối.
Đến lúc trời sáng, ngọn lửa đã tắt. Mọi chuyện đã rồi thì Liêu Đình Nhạn mới nghe Hồng Loa nói đến đêm đó rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết, chỉ tính Ma Tướng đã chết gần như một nửa. Những tòa thành vừa đánh chiếm được có không ít Thành Chủ hoàn toàn không phục, giờ họ cũng không cần phục nữa, dù gì tới mạng cũng mất rồi.
Ma Vực là một nơi rất kỳ lạ, Tư Mã Tiêu càng bạo ngược thì Ma Tướng hắn thu phục sẽ càng trung thành với hắn hơn, sau khi hắn đến Ma Vực đã giết quá nhiều Ma Tướng, lần này là có quy mô lớn nhất, hình như là để chúc mừng thâu tóm được toàn bộ Ma Vực trong tay mới làm một đêm tiệc lửa nhộn nhịp tới vậy.
Chính lần này cuối cùng đã khiến những người kia kinh hoành triệt để, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn như đang thuần phục thú vậy, cô có theo hắn ra ngoài tuần du một lần, gần như tất cả Ma Tướng chỉ cần nhìn thấy Tư Mã Tiêu xuất hiện, nhìn thấy ngọn lửa của hắn là vô thức cảm thấy sợ hãi và khuất phục.
“Đông người quá khó quản lý, giờ mới đỡ hơn.” Tư Mã Tiêu giải thích với Liêu Đình Nhạn như thế đấy.
Liêu Đình Nhạn bốc phốt: “Nhưng mà ngài có quản lý gì họ đâu.” Chỉ là không vừa lòng là giết chóc, biến tất cả mọi người thành cừu non ngoan ngoãn.
Nếu hắn luôn ở đây thì tất nhiên không cần coi sóc gì đặc biệt.
Tư Mã Tiêu nhíu mày cười.
Mảnh đất rộng lớn thuộc về Liêu Đình Nhạn bên ngoài Ma Vực đã nhanh chóng được xây lên một thành trì, Liêu Đình Nhạn thích bên đấy hơn, thế là Tư Mã Tiêu đưa cô ra ngoài sống, cấm cung Đông Thành để không ở đó.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy họ như nước nhà dời đô, đô thành hiện giờ được đặt tên theo tên cô, gọi là Nhạn Thành, có không ít ma tu đã chuyển từ Ma Vực sang đây, lấp đầy cả tòa thành, mà ma tu sinh sống ở đây theo tập tục của Ma Vực tự động quy thuộc về cô, phải tuân thủ quy tắc của cô, Liêu Đình Nhạn cũng không biết sao mình lại trở thành một Thành Chủ lúc nào không hay.
Thấm thoát, họ đã sống ở Nhạn Thành được bảy năm.