[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 67: Chắc là vì tình

Chương 67: Chắc là vì tình

“Nếu giàu sang đừng quên nhau.” Câu nói này trước đây Liêu Đình Nhạn nói với Hồng Loa, lúc đó cô còn lấy tên Lữ Nhạn, làm bảo vệ ở Yên Chi Đài. Lương của Hồng Loa nhiều hơn cô, làm ăn cũng tốt hơn cô, sau khi hai người kết bạn, Hồng Loa rất thường mời cô đi ăn, có lúc nhìn thấy cô còn tiện tay ném trái cây các thứ cho cô nếm thử.

Làm việc ở nơi như Yên Chi Đài, khó tránh gặp nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn từng bị thương, đáng tiếc Ma Vực lại không có bồi thường tổn thất cho nhân viên, tình cảm người ở Ma Vực đều lạnh nhạt, lúc đó vẫn là Hồng Loa giúp cô rời khỏi chiến trường, sau đó còn giúp cô tìm được thuốc trị thương khá tốt.

Những chuyện này Liêu Đình Nhạn đều nhớ rõ, nhìn thấy Hồng Loa nhảy nhót vui vẻ như bây giờ, cô cũng thấy rất mừng rỡ.

Hai người nói với nhau một số chuyện sau khi chia tay, nghe Liêu Đình Nhạn kể xong chuyện của mình với ông lớn Đông Thành Tư Mã Tiêu, Hồng Loa vỗ đùi: “Đm chuyện tình yêu thần tiên gì vậy! Bà đây ngưỡng mộ ghê!”

Nàng kể đến chuyện của mình, lại đập bàn: “Cô không biết đâu, hai thằng ông nội giết ta lúc đó kỹ thuật tệ cực kỳ, trong kinh nghiệm tu luyện phong nguyệt ngự nam vô số nhiều năm của ta thì hai tên đó đứng nhất từ dưới đếm lên, mẹ nó, ta còn định biến thành oán khí cũng phải giết chết hai tên đó rồi, ta không ngờ cô lại thật sự báo thù cho ta.”

Hồng Loa mỉm môi nhào tới ôm bạn mình.

“Cám ơn cô.”

“Được rồi, không có gì.” Liêu Đình Nhạn vỗ vỗ lưng nàng, ôm nàng đứng dậy: “Đi thôi, ta đưa cô đi dạo.”

Hồng Loa lập tức hào hứng, ngồi trong lòng cô lớn lối cười: “Ha ha ha thật ra ta không uổng công chết lần này, cô có biết tư chất của ta bây giờ tuyệt cỡ nào không? Cô nhìn mặt ta đi, đúng là người đẹp trời sinh hí hí, hơn nữa giờ ta còn có cha ruột làm Vương Hậu Ma Vực cơ!”

Liêu Đình Nhạn: “Cô nhận ta làm cha thật đấy hả, vậy ông lớn Tư Mã là mẹ cô rồi?”

Hồng Loa vội vã bịt lấy miệng cô, hồi hợp nhìn trước ngó sau: “Úi, Ma Chủ mà nghe được là chết ta đó!”

Liêu Đình Nhạn cười ha hả: “Làm gì dữ vậy, tuy người ngoài đều bảo hắn hung tàn nhưng hắn chả thích giết người vậy đâu.” Cô ở bên cạnh hắn đã lâu cũng chả thấy hắn xuống tay lần nào chứ nói gì giết người, hắn còn không ăn món mặn, đi đâu tìm được một Đại Ma Vương yêu hoà bình tới vậy được chứ.

Hồng Loa nhìn cô với ánh mắt khó tả: “Mẹ ơi, mẹ ruột của con ơi, cô thấy Ma Chủ không đáng sợ là vì hai người là đạo lữ, hắn không có ác ý với cô, tất nhiên là cô không thấy hắn đáng sợ rồi, mình có giống nhau đâu, ta như là mẹ ghẻ con chồng ấy! Hắn không vừa mắt là giết thôi!”

“Còn cái gì mà không giết người, cô bị ngốc à, hắn giết mà không để cô thấy chứ gì, chậc chậc ta không có ý gì đâu nha nhưng mà kỹ quá đi, có phải cô chưa giết người bao giờ đâu, quý ngài sợ cô thấy rồi sợ hay gì, hồi đó cô chơi với ta đâu có “yếu ớt” vậy.”

Liêu Đình Nhạn: “Nói nghe nè bạn ơi, nếu mà bên cạnh có người thay cô động não rồi ấy cô có còn muốn động không? Nếu có người chuyện gì cũng ra tay giúp cô, cô còn muốn tự làm không? Làm gì có.”

Hồng Loa: Má nó, ghen tị ghê.

Liêu Đình Nhạn dắt Hồng Loa và con rắn đen cuộn cuộn dưới chân đi dạo quanh cấm cung.

Hồng Loa: “Thì ra đây là cấm cung Ma Chủ trong truyền thuyết, ở bên ngoài đồn ảo quá, trông thế này hình như cũng không phải là nơi đáng sợ gì.”

Liêu Đình Nhạn: “Đã không?”

Hồng Loa: “Đã chứ! Người khác đều không thể tới, ta thì có thể tới, trông cái vinh dự này đi, bây giờ ta tung hoành ngang dọc cũng được!”

Hồng Loa: “Mà cô cũng lười ghê, giờ phát đạt rồi không chịu làm gì hết, nếu mà là ta là ta đã đưa theo một đám Ma tướng hung thú với Ma Chủ hiên ngang về Hạc Tiên Thành để đám ở đó nhìn thấy giờ bà đây ngon ăn rồi, cho mấy tên khốn từng coi thường ba đây hối hận chết!”

Liêu Đình Nhạn định nói gì, mở miệng ra rồi lại không nói nữa.

Họ không biết sao lại đi đến một nơi có hai Ma Tướng gác ngoài cung điện cấm cung, hai người nhìn thấy Liêu Đình Nhạn phía sau đứa bé với con rắn, hoàn toàn không dám cản trở, lùi lại một bước mời họ vào. Thật ra Liêu Đình Nhạn không có ý định bước vào nhìn thấy dáng vẻ hoan nghênh của họ đành bước luôn vào trong.

Tư Mã Tiêu lại đang ngồi bên trong, trước mặt hắn có vài Ma Tướng đang vùng vẫy méo mó trong ngọn lửa, bị thiêu thành tro đen, mà dưới mặt đất phía trước hắn đã chồng cả lớp tro như vậy.

Liêu Đình Nhạn: “…” Quào.

Tư Mã Tiêu liếc nhìn đám Ma Tướng bên cạnh, lại chỉ vài người trong số đó. Những người bị chỉ mặt đều trông rất khó coi, có một người quỳ phục xuống, khóc lóc xin tha nhưng cũng vẫn bị Tư Mã Tiêu thiêu chết cùng những người kia.

Mặt đất lại nhanh chóng chồng thêm một lớp tro.

Hồng Loa dựng cả lông gà lông vịt, vô thức siết chặt tay Liêu Đình Nhạn hơn, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, những người đó đều là Ma Tướng Đông Thành đúng không? Ma Chủ nói giết là giết liền vậy hả? Thấy chưa, cô còn nói hắn không giết người, vậy là không giết người đó hả?”

Liêu Đình Nhạn: “Ưmmm”

Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng Tư Mã Tiêu đã nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.

“Sao lại tới đây.”

Liêu Đình Nhạn chuẩn bị quay đi: “Vậy ta về trước nhé?”

Tư Mã Tiêu đưa tay về phía cô: “Tới đây đi.”

Liêu Đình Nhạn chỉ đành dắt theo cả gia đình tới chỗ Tư Mã Tiêu, đứa con gái nuôi với bé rắn đen hệ chó bám chủ nhìn thấy hắn thì run lẩy bẩy.

Cả đám Ma Tướng với Chuẩn Ma Tướng đều nhìn cô mà lại không dám nhìn lâu.

Liêu Đình Nhạn ngồi cạnh Tư Mã Tiêu, để Hồng Loa ngồi trên chân mình, cô bạn ban nãy còn chỉ điểm giang sơn giờ lại ngồi im thin thít không hé răng.

Tư Mã Tiêu lại tiếp tục chỉ Ma Tướng ra khỏi hàng, nhìn dáng vẻ chậm rãi của hắn, Liêu Đình Nhạn nghi ngờ không biết có phải hắn đang chọn đại không, cái kiểu chỉ mà “bé gà trống chỉ ai thì là người đó” ấy.

Cô nhìn chư vị Ma Tướng đang ráng trấn tĩnh, đột nhiên cảm thấy giống với khi trước thầy dạy Toán điểm danh lên bảng giải đề, đứa nào không được gọi cũng nghiêm túc không dám sơ suất, mấy đứa bị gọi thì như cha chết mẹ chết.

Thấy họ đều không có ý chống cự, ai nấy ngoan ngoãn nộp mạng, Liêu Đình Nhạn thấy hơi kỳ lạ, mấy Ma Tướng Ma Vực hung tàn từ bao giờ lại hiền lương vậy?

Cô nên trễ quá, vậy nên không biết trong lớp tro dày kia có không ít người tuyệt vọng muốn thử công kích Tư Mã Tiêu, nhưng kết quả thì đấy, cũng vẫn thành tro thôi.

Hình như Tư Mã Tiêu đã giết được kha khá, phất tay để tất cả mọi người lui xuống. Những người may mắn sống sót đều kích động thở phào vì thoát được cửa tử.

“Những người đó là sao?” Liêu Đình Nhạn nhìn đống tro trên đất.

Tư Mã Tiêu: “Những thứ sinh lòng gian trá lúc ta không có ở đây, xử lý một chút.”

Liêu Đình Nhạn nhận thấy Hồng Loa đang run rẩy trong tay mình, chỉ đành vỗ về an ủi nàng.

Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng chú ý đến Hồng Loa, hắn liếc nhìn đứa bé gái: “Đây là cái gì?”

Liêu Đình Nhạn nhấc cô lên giới thiệu: “Hồng Loa, người bạn lúc trước ta muốn phục sinh ấy.” Giờ chỉ mặt điểm danh với ông lớn trước, tránh bữa nào bất cẩn làm ông lớn không vui lại bị giết.

Hồng Loa rút rút cái chân ngắn: “…” Bạn ơi cô bỏ ta xuống, đừng có để ta đối diện với Ma Chủ, nói thật thì ta hơi sợ á.

Tư Mã Tiêu không nói gì, kéo Liêu Đình Nhạn đứng lên. Hồng Loa nhân cơ hội nhảy xuống, đi với rắn đen ở đằng sau, không dám ở trong lòng chị em bạn dì nữa.

Liêu Đình Nhạn bị hắn nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay hắn hơi nóng, chuyện này không ổn lắm, bởi vì người hắn lúc nào cũng lạnh. Cô nhúc nhích ngón tay, Tư Mã Tiêu siết chặt thêm tí, đan tay với cô, không cho cô động đậy lung tung.

Liêu Đình Nhạn nhìn hắn: “Ngài giết người luôn dùng lửa thiêu luôn sao?” Nhưng trước kia cô nghe nói, Đại Ma Vương Tư Mã Tiêu của Đông Thành thích dùng tay giết người nhất, làm cho máu me đầm đìa mới vui.

Tư Mã Tiêu không trả lời câu hỏi này mà cười nói: “Ta đã dần dần khắc sâu nỗi sợ của chúng với Phụng Sơn Linh Hoả rồi.”

Liêu Đình Nhạn: “???”

Tư Mã Tiêu đưa ngón cái vuốt góc trán cô, đổi chủ đề: “Ta đã bắt được Sư Chân Từ.”

Liêu Đình Nhạn vô thức há hốc.

Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn đi gặp hắn không?”

Chuyện này… thường thì câu trả lời chính xác chắc chắn là không muốn nhưng nhớ đến mấy năm nay tên ca ca giả mạo này luôn tiếp tế ma thạch cho mình, cô cảm thấy nhất định phải đi xem thử.

Cô đằng hắng hỏi: “Ta trả lời “ta muốn” có được không?”

Tư Mã Tiêu: “Muốn thì đi đi.” Hắn trả lời rất qua loa, hoàn toàn không để ý, vuốt tóc Liêu Đình Nhạn rồi bảo cô đi.

Nhìn xem tự tin kinh chưa, đúng không hổ là ông lớn số một thế giới.

Liêu Đình Nhạn thật sự đến gặp Sư Chân Từ đang bị nhốt. Mà sau khi Liêu Đình Nhạn rời đi, Tư Mã Tiêu lạnh lùng nhìn Hồng Loa, Hồng Loa hồi hộp ôm chặt rắn đen bên cạnh, trong lòng không nén được mà nghĩ: “Mẹ ơi, lão tổ tông này không phải thấy mình làm vướng víu đạo lữ họ chướng mắt muốn mình biến mất đấy chứ!”

Tư Mã Tiêu: “Biết giết người không?”

Hồng Loa; “Biết biết.”

Tư Mã Tiêu lại xem kĩ nàng một hồi: “Ta có thể cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, sau này ta muốn ngươi giúp nàng ấy làm một số chuyện.”

Hồng Loa gật đầu lia lịa: “Được được được tôi làm được!”

Liêu Đình Nhạn không biết chị em bạn dì đã gặp phải chuyện gì, cô đi đến gặp Sư Chân Từ, nhận ra hình tĩnh của y vẫn ổn, chỉ là trông hơi tiều tuỵ.

“… Ca?” Nể tình y từng cho mình mượn tiền, Liêu Đình Nhạn vẫn gọi y như vậy.

Sư Chân Từ tâm trạng phức tạp lại có hơi chán ghét cảnh giác nhìn cô: “Đã nhớ hết rồi còn gọi ta như vậy, ngươi đang sỉ nhục ta sao?”

Lộn rồi, chưa có nhớ.

Liêu Đình Nhạn gãi mặt.

Có lẽ do nhìn ra được gì từ biểu hiện của cô, Sư Chân Từ kinh ngạc mở to mắt: “Không lẽ là vẫn chưa khôi phục trí nhớ? Nếu đã như vậy sao ngươi còn ngã vào lòng Tư Mã Tiêu?”

Liêu Đình Nhạn: “Chắc vì tình hà?”

Sư Chân Từ nghẹn họng, không biết trả lời câu này kiểu gì. Y nghĩ gì đó rồi lại bật cười: “Tuy là muốn khôi phục trí nhớ của ngươi không hề dễ dàng nhưng Tư Mã Tiêu nhất định có thể làm được, hắn không khôi phục trí nhớ cho ngươi, ngươi đoán là vì sao? Vì hắn có thứ không muốn cho ngươi nhớ lại, thậm chí tất cả những gì hắn nói với ngươi trong thời gian này đều là nói dối! Hắn đang lừa ngươi!”

Hiện giờ Sư Chân Từ đã không còn cách nào khác, y đã bị Tư Mã Tiêu bắt được, rồi cũng chỉ có đường chết, dù có chết y cũng phải khiến Tư Mã Tiêu đau khổ. Nếu có thể ly gián tình cảm hai người tất nhiên là tốt nhất.

Liêu Đình Nhạn không nói gì thêm, hít một hơi rồi rời khỏi.

Cô nhớ lại những ngày tháng cùng chung sống với Sư Chân Từ và Sư Thiên Lũ, chúng luôn muốn thuyết phục cô, sinh ra là người của Sư gia thì phải hy sinh cho gia tộc, vui buồn và tương lai của cá nhân đều vô nghĩa, chỉ có vĩnh hằng của tộc họ mới có ý nghĩa.

Cứ như tà giáo tẩy não, thế nên cô vẫn luôn không tin, có lúc còn nghi không biết có phải mình rơi trúng tổ chức đa cấp gì rồi không.

Thế nhưng sống cùng nhau mấy nắm, thật sự không có chút tình cảm nào sao? Cô thì có, chỉ là thứ tình thân trái quấy này cũng không nói được, không tốt cho ai cả.

Tư Mã Tiêu ở ngoài đợi cô.

Liêu Đình Nhạn đi tới, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “Ta không giết y nhưng y sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây.” Nể tình Liêu Đình Nhạn, hắn có thể không xử lý hồn phách người Sư gia, để y có thể đầu thai luân hồi bình thường.

Tư Mã Tiêu nói xong, đưa ngón cái lau khoé mắt Liêu Đình Nhạn.

“Nhưng Sư Thiên Lũ thì bắt buộc phải giết, hiểu không?”

Liêu Đình Nhạn hít mũi gật đầu.

Cô chủ động nắm tay Tư Mã Tiêu: “Ta không thể khôi phục ký ức trước kia sao?”

Tư Mã Tiêu: “Nếu tự nàng có thể nhớ lại thì tự nhớ đi.”

Liêu Đình Nhạn lại nói: “Ta tin ngài.”

Tư Mã Tiêu: “Không tin cũng không sao cả.” Hắn hoàn toàn không hề để tâm những chuyện này. Nếu là người hắn thích thì sao cũng được, hắn bằng lòng làm gì chỉ là vì hắn bằng lòng thôi. Cô tin cũng được, không tin cũng được, yêu cũng được, không yêu cũng không sao.

Liêu Đình Nhạn im lặng một lúc, sắp xếp từ ngữ: “Đạo lữ, song tu không? Kiểu mở linh phủ ấy?”

Cô cứ nghĩ Tư Mã Tiêu sẽ không đồng ý, vì thời gian này hắn chẳng bao giờ nói tới chuyện song tu linh phủ, cô cứ thấy như hắn đang tránh né, có thể là vì cô đang mất trí nhớ, cảm thấy không an toàn chăng?

Vậy mà Tư Mã Tiêu lại đồng ý: “Nếu nàng muốn thì tất nhiên là được.”

Cuối cùng Liêu Đình Nhạn cũng hiểu tại sao Tư Mã Tiêu không song tu linh phủ, cô nhìn thấy linh phủ của Tư Mã Tiêu, đại địa đã biến mất, biến thành dòng lửa đỏ thẫm, lửa giăng khắp trời, thiêu đốt cả muôn nơi. Đây là một linh phủ khiến cô nghẹt thở, đến nổi còn không chạm được những ngọn lửa kia, thứ duy nhất để thần hồn của cô có thể đứng lên chỉ có một mặt đất nhỏ nở hoa.

Liêu Đình Nhạn nằm đó thất thần, ánh mắt dần khôi phục.

Cô trở mình, nghẹn ngào một chốc.

“Nếu là người bình thường có phải sớm đã đau chết rồi không?”

Tư Mã Tiêu quay người cô lại: “Ta là người bình thường sao?”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan