[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 66: Ngài ăn hoa quế không?
Chương 66: Ngài ăn hoa quế không?
“Chư vị thấy thế nào? Đây là một cơ hội tốt đấy!” Phong Đế, chủ nhân Bạch Đế Sơn hùng dũng nói: “Nếu quả thật như đệ tử Hạ Diễn của chúng tôi nói, vậy thì Từ Tạng Đạo Quân một thân một mình tới Tu Chân Giới, bây giờ không phải đang là cơ hội tốt để chúng ta liên thủ giết chết hắn sao!”
Phong Đế nói rồi liền kích động, đứng bật dậy từ cái chỗ ngồi nạm vàng khảm linh ngọc, dáng vẻ như nhà lãnh đạo người diễn thuyết.
Thế nhưng các tiên môn lớn nhỏ có mặt chẳng ai lên tiếng, không khí nhất thời có chút gượng ghịu.
Phong Đế không vui, nhìn sang Xích Thuỷ Uyên có địa vị ngang hàng với Bạch Đế Sơn: “Ý của Ngu Uyên Chủ thế nào?”
Ngu Uyên Chủ mặc trường bào đỏ đang thổi móng tay của mình, như trên móng có một bông hoa quý hiếm nào đó, không thèm dời mắt, ậm ừ cho có: “Ừm, ừ, tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu, bàn sau, bàn sau đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm túc của y, Phong Đế lại quay sang Bái Thiên Cung bên cạnh: “Cung chủ thấy sao?”
Cung Chủ Bái Thiên Cung mơ mơ màng màng, Phong Đế gọi mấy tiếng mới thấy gã chầm chậm nhúc nhích, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Hả? Chuyện gì? Hội nghị kết thúc rồi à?”
Phong Đế suýt bị gã chọc cho tức chết nhưng thế lực của Bái Thiên Cung, Xích Thuỷ Uyên với Bạch Đế Sơn không hơn kém nhau bao nhiêu, gã không thể làm ầm ĩ với hai người này được, chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn, quay sang hỏi hai người chủ còn lại trong số năm người: “Thuỵ Lão với Thương Thành Chủ thì sao? Hai vị phải có chút tinh thần chứ!”
Bên cạnh lão già Thuỵ Hạc Hương không biết khi nào đã bày ra một bàn cờ sao, đang mê mẩn đánh cờ, không thèm quan tâm đến gã, chỉ có Thành Chủ Thương Cầm Âm của Tỳ Bà Thành đang nghịch trâm cài là nheo mắt nhìn gã, bĩu môi đáp: “Tưởng chúng ta bị ngốc hết à, ngươi gọi chúng ta đến, nói đại mấy câu rồi muốn chúng ta bán mạng cho ngươi, giúp ngươi thành lão đại, làm gì có chuyện ngon ăn tới vậy.”
Phong Đế bị nàng khích tới biến sắc, mặt mũi khó coi nhìn quanh các Chưởng Môn của những môn phái lớn bé khác, không ai nhìn hắn, người thì cúi đầu, người thì quay đầu, còn giả vờ thất thần nhìn hoa văn trên tay áo, ai nấy đều cùi không sợ lở.
Phong Đế thầm cảm giấy những người này đều vô dụng quá thể, bị Canh Thần Tiên Phủ trấn áp nhiều năm, bây giờ đến chút tinh thần cũng không có.
Gã nặng nề hừ lạnh: “Xem ra các ngươi vẫn không tin, đệ tử Hạ Diễn của ta lúc trước là đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, nó có thể chắc chắn đó là Từ Tạng Đạo Quân, ta cũng đã phái người đến Cốc Vũ Ổ xem thử rồi, tên đó quả thật là không mang theo một Ma Tướng nào.”
“Năm ấy mọi người đều biết chuyện của Canh Thần Tiên Phủ, hắn bị thương nặng tới vậy, e là mấy chục năm cũng khó mà hồi phục, hiện giờ hắn chỉ nghỉ ngơi ở Ma Vực mấy năm, có khi chỉ là lấy cớ vậy thôi, nếu không hắn về Tu Chân Giới sẽ không âm thầm lặng lẽ tới vậy, chúng ta cũng không cần sợ hắn như thế.”
“Năm đó hắn vô cớ nhập ma, giết hại nhiều gia tộc ở Canh Thần Tiên Phủ, nợ máu thâm sâu tới vậy, chúng ta thân là tu tiên chính đạo, không lẽ không nên đòi lại chính nghĩa cho những đồng đạo đã chết thảm hay sao! Huống hồ gì bây giờ hắn là chủ của nửa cái Ma Vực, ai biết được ngày khác hắn có mang ma tu Ma Vực lên tiến công Tu Chân Giới ta không, nói không chừng bây giờ hắn đang âm thầm xâm nhập vào Tu Tiên Giới nghe ngóng tin tức để chuẩn bị cho đại chiến sau này! Nếu như thế chúng ta càng phải nhanh chóng huỷ diệt mầm mống tai hoạ này!”
Phong Đế nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói xong cả phòng đều thất kinh, gã nhìn thấy mọi người đang kinh ngạc thậm chí còn sợ hãi, nhìn ra… sau lưng gã.
Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ban nãy Phong Đế nói chuyện đã nhích tới trước mấy bước, giờ gã lại nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen đang ngồi trên vị trí trước đó của mình.
Người đàn ông da dẻ trắng toác, tóc đen dài rũ xuống, bỏ cánh tay đang vỗ xuống: “Nói hay lắm.”
Gần như không ai trong số những người đang ngồi từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Từ Tạng Đạo Quân, hắn sớm nở tối tàn trong Tu Tiên Giới, lại thật sự để lại vết nhơ quá lớn, khiến người khác đều không khỏi khiếp sợ mà nghĩ tới. Giờ đây nhìn thấy người đàn ông không chút động tĩnh xuất hiện ở đây, trong lòng tất cả mọi người đều cùng lúc hiện ra một cái tên.
Là hắn.
Nếu không phải là Từ Tạng Đạo Quân Tư Mã Tiêu thì ai chso thể bất thình lình xuất hiện không gây ra một chút chú ý nào trong lúc rất nhiều các tu sĩ lợi hại đều đang tụm lại một chỗ.
“Đệ nhất tiên phủ trấn áp các ngươi lâu quá rồi, bây giờ ngọn núi lớn này không còn nữa, ngươi nuốt lấy mất thứ cơm thừa canh cặn rồi lại gấp gáp muốn thay thế vị trí đệ nhất.” Tuy giọng nói của Tư Mã Tiêu không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người khác thấy tràn đầy châm chọc và khinh rẻ lạ thường.
Phong Đế ban nãy nói chuyện hăng hái hùng dũng, chính nghĩa lý tưởng, giờ nhìn thấy Tư Mã Tiêu lại không dám nói thêm một chữ, chỉ lùi về sau mấy bước, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng.
Tư Mã Tiêu nhìn gã chằm chằm: “Ngươi định đối phó với ta? Hợp tác với những người này bao vây lấy Cốc Vũ Ổ sao?”
Phong Đế chỉ cảm thấy đầu nhói lên, cứ như có một bàn tay đang khuấy trộn trong linh phủ và đầu óc không chút nương tay, gã không muốn lên tiếng nhưng lại không kháng cự được mà thành thật trả lời: “Bắt Liêu Đình Nhạn kia trước…”
“Chậc”
Tất cả những người có mặt đều trắng bệt cả ra.
Tu vi của Phong Đế là cao nhất ở đó, nếu không phải như thế, mọi người cũng sẽ không nể mặt gã mà tới buổi họp riêng này.
Thế nhưng Phong Đế có tu vi như thế lại không thể phản kháng được một chút đã bị Từ Tạng Đạo Quân bóp nát đầu trước mặt họ, đến cả hồn phách cũng phát ra tiếng rít, bị ngọn lửa bốc lên trong tay Từ Tạng Đạo Quân thiêu cháy rụi, thần hồn đều không còn nữa.
Rốt cuộc hắn đã tới bậc tu vi gì cơ chứ?
Cả bọn Ngu Uyên Chủ tái xanh mặt mày, vừa cảnh giác vừa khiếp đảm nhìn chằm chằm Từ Tạng Đạo Quân đột nhiên gây rối loạn.
Chắc hắn sẽ không thiêu chết tất cả dưới cơn thịnh nộ chứ? Người này đến Canh Thần Tiên Phủ còn huỷ như chơi, huống hồ gì tới họ. Nhiều người không khỏi thầm rủa xả tên Phong Đế kia, từ lúc Bạch Đế Sơn của gã nuốt trọn rất nhiều thế lực và địa bàn thì càng ngày càng bành trướng, giờ thì hay rồi, không chỉ chính mình chết mà còn liên luỵ đến người khác.
Tư Mã Tiêu ngồi về lại vị trí trên trước, không ai dám động đậy gì, cũng không ai dám thất thần thì thầm nói chuyện riêng, toàn bộ ngồi yên tại chỗ, rất nhiều người đều không hề dán nhìn hắn.
“Ta muốn một miếng đất.” Tư Mã Tiêu bình thản mở miệng: “Từ gần lối vào Ma Vực phân chia ra tám ngàn tám trăm dặm đến cụm núi lẻ sau này đều thuộc về ta, tất cả các môn phái tu tiên đều dời đi cả đi.”
Đám đông nghe thấy đều ngẩn người, vài người thông minh đã hiểu ra ý muốn của ông lớn này, lập tức mừng thầm! Không sợ ông lớn ra yêu cầu, chỉ sợ ông lớn không có yêu cầu thôi! Dù gì nếu ông lớn mà muốn thì hoàn toàn có thể giết hết tất cả bọn họ rồi cứ vậy mà lấy đi, giờ lại đồng ý nói chuyện với họ, ngụ ý còn để mặt để mũi cho.
Còn miếng đất mà hắn muốn tuy là linh sơn địa bảo nhưng đều cách khá xa các môn phái tu tiên, bởi vì gần với Ma Vực, khí gió cũng khá mạnh mẽ, nếu có thể mang mảnh đất này cho ông lớn để đổi lấy cuộc sống an yên cho thì bọn họ cầu còn không được.
Tư Mã Tiêu ra ngoài, Liêu Đình Nhạn không hề hay biết, cũng không phải lúc nào họ cũng ở cạnh nhau, sau khi cô được Tư Mã Tiêu đưa cho linh nguyên đã sớm đi tìm sư phụ rồi.
Tuy cô cảm thấy chỉ là bỏ ra một sợi dây chuyền, lại còn là sợi cô không thích lắm nhưng đây là chuyện lớn đối với Cốc Vũ Ổ, vì thế sư phụ Quý Vô Đoan đưa cô đi tìm Cốc Chủ cùng các Trưởng Lão.
Nghe nói cô đồng ý mang ra nhiều linh nguyên như thế để giúp Cốc Vũ Ổ qua được cửa ải này, nhiều Trưởng Lão rơm rớm nước mắt, bỗng chốc quên hết nỗi sợ hãi với Từ Tạng Đạo Quân, lần lượt khen ngợi Liêu Đình Nhạn không ngớt, sau đó cả đoàn người vây lấy cô đi quan sát thực địa hậu sơn, nói với cô linh nguyên cần dùng ở đâu, còn định chia cho cô một miếng đất làm phần thưởng nho nhỏ.
“Sau này cả mảnh sơn cốc này đều chia cả cho con!”
Cốc Chủ chia ra một khoảng lớn.
Liêu Đình Nhạn: “Thôi được rồi ạ, cho sư phụ con đi, con không biết trồng ruộng.”
Quý Vô Đoan: “Cũng được, cứ để tên con, để mấy sư huynh của con trồng giúp cho, muốn trồng gì thì nói với vi sư là được.”
Cốc Vũ Ổ lại làm một bữa tiệc lớn để chúc mừng chuyện vui này, lần này Liêu Đình Nhạn đề nghị đổi thành ăn lẩu, còn tự mang theo nguyên liệu, cả cái bàn đủ loại nguyên liệu của Liêu Đình Nhạn còn không đủ chỗ để, sư thúc nuôi vịt cực kỳ hào phóng, chất cả một đống vịt mềm mềm.
Trước khi tiệc bắt đầu, Tư Mã Tiêu lượn một vòng trước mặt Liêu Đình Nhạn rồi vê U Phố ngâm mình, một mình Liêu Đình Nhạn ăn uống no nê, không có Tư Mã Tiêu ở đó, tất cả mọi người đều thư thả lạ thường, ăn đến tận nửa đêm mới tàn tiệc, các sư tỷ lấy ra rất nhiều rượu mạnh mình tự tay ủ, không biết bao nhiêu sư huynh sư đệ uống gục cả, Liêu Đình Nhạn cũng uống nhiều một chút, có hơi chóng mặt.
Cô đi đến cái đầm đá đằng sau U Phố, nhìn thấy người đàn ông đang ngâm mình trong nước.
Tư Mã Tiêu mở mắt, nhìn thấy cô ôm đầu ngồi bên đầm nhìn mình, ánh mắt có chút mơ màng. Hắn vươn tay ra, tay áo mang theo bọt nước lách tách vài tiếng, bàn tay băng lạnh ướt nước xoa xoa mặt Liêu Đình Nhạn.
“Chơi vui không.”
Liêu Đình Nhạn tỉnh táo được chút, gật đầu cười: “Rau với thịt mấy sư huynh nuôi trồng đều ngon lắm.”
Mỗi lần Tư Mã Tiêu ngâm mình dưới nước nhìn thấy Liêu Đình Nhạn đều thích lôi cô xuống, chỉ lần này hắn không làm vậy mà đưa tay vẽ quanh mắt cô.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy tay hắn man mát, cực kỳ dễ chịu, đưa tay sờ vào mu bàn tay của hắn, áp lên, vô thức vùi mũi vào lòng bàn tay hắn.
“Say rồi sao?” Tư Mã Tiêu hỏi.
Liêu Đình Nhạn lắc đầu: “Không có, uống ít mà, mấy sư tỷ không cho ta uống rượu mạnh.”
Cô nói xong, vứt tay phải của Tư Mã Tiêu vào trong nước, lại vớt tay trái của hắn lên: “Tay này hết lạnh rồi, đổi tay kia.”
Tư Mã Tiêu đưa tay cho cô nói: “Ừm, say rồi.” Nếu không từ lúc cô không còn nhớ chuyện trước kia nữa đã rất ít khi chủ động gần gũi thế này với hắn.
Liêu Đình Nhạn chưa say, chỉ là cảnh đêm đẹp như thế, ánh trăng sáng trọn chiếu xuống đầm, người đàn ông tựa bên đầm nước nhìn cô mỉm cười, khiến tim người ta không khỏi loạn nhịp, muốn gần hơn một chút.
Có lúc, người ta không tình nguyện thừa nhận là bị ai đó thả thính, bèn đổ thừa là trăng thả thính, Liêu Đình Nhạn loạng choạng một lúc, bước xuống đầm nước, đưa tay ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, vùi mặt vào lòng ngực lạnh băng ướt át của hắn. Đây là một cái ôm lạnh lẽo, Tư Mã Tiêu cũng trở tay đỡ lấy cô, một tay theo thói quen nắn lấy cổ cô rồi lại men theo tóc cô.
Ánh trăng trong đầm rọi xuống dưới chân họ, ánh trăng trên trời lại treo trên ngọn cây trên đầm.
Trong đầm có hoa quế rơi xuống, Liêu Đình Nhạn sờ vào mấy phiến hoa nhỏ rơi xuống trên mu bàn tay, rồi lại nhét vào miệng nhai.
“Ngài ăn hoa quế không?”
Tư Mã Tiêu lười nhác trả lời cô: “…Không ăn.”
Liêu Đình Nhạn kéo vạt áo của hắn, nhích tới gần.
Một lúc sau, Tư Mã Tiêu nhón lấy cổ cô, để cô nhích ra: “Mùi này thơm quá đấy.”
Liêu Đình Nhạn khúc khích cười.
“Sao lúc nào ngài cũng nhìn ta một lúc rồi lại cười? Lúc trước cũng vậy sao?” Liêu Đình Nhạn đột nhiên hỏi.
Tư Mã Tiêu nhướng mày: “Ta có lúc nào cũng cười sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Có mà.”
Tư Mã Tiêu lắc đầu, như là không tin lắm nhưng không muốn chấp nhất với cô, vì vậy chỉ ậm ừ: “Có thì có.”
Thật ra thì có đấy, có lúc Liêu Đình Nhạn chỉ cắn hạt dưa bình thường thôi, bất cẩn rơi một hạt, hạt dưa đã bóc rớt trên đất không ăn được, cô hơi ỉu xìu thì qua sang đã thấy Tư Mã Tiêu đang nhìn cô, cứ như bị thái độ của cô làm cho buồn cười, lộ ra một nụ cười ngắn ngủi.
Có lúc Liêu Đình Nhạn vểnh chân xem livestream, đột nhiên nổi hứng đếm xem bếp đang nấu mấy cái giò, vô thức cong môi thì nhìn thấy Tư Mã Tiêu bên kia đang nhìn cô bật cười.
Có lúc cô chỉ thay bộ váy khác, quay một vòng, quan sát dáng vẻ phất phới của váy cũng phát hiện Tư Mã Tiêu âm thầm nhìn cô cười.
Nhưng trước kia cô chỉ nghe người ta nói Tư Mã Tiêu là người ra tay tàn độc, chưa nghe ai nói hắn thích cười.
Có thể chỉ có cô mới biết bí mật này.
Bọn họ sống ở Cốc Vũ Ổ một thời gian, tháng ngày cực kỳ bình lặng, Cốc Vũ Ổ không có sóng gió gì, không giống những nơi khác, cảm đám đệ tử bọn họ suốt ngày cứ tụ tập ăn uống, lâu lâu Liêu Đình Nhạn sẽ nghe họ nhắc đến bên ngoài đang rất loạn, nói gì mà đệ tử Bạch Đế Sơn tranh quyền chướng khí mù mịt, bị những môn phái tu tiên khác lợi dụng gì đó, Cốc Vũ Ổ dù gì thì thông thường cũng không đụng tới mấy chuyện này, bọn họ là nơi cung cấp nguyên liệu linh thực lớn nhất Tu Chân Giới.
Liêu Đình Nhạn mỗi ngày đều sống trong kho lương, suýt nữa quên mất đạo lữ của mình thật ra là Ma Chủ Ma Vực.
“Đến lúc phải về rồi.” Tư Mã Tiêu nói.
Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ rồi bừng tỉnh: “À đúng rồi ! Chắc Hồng Loa sắp ra đời rồi!”
Ý Tư Mã Tiêu không phải vậy nhưng hắn cũng không nói gì đưa Liêu Đình Nhạn về Ma Vực. Trước đó, hắn còn đưa cô đến một nơi khác.
“Nơi này là?”
“Thu diệp đại sơn, hàn sa oanh thuỷ, Đại Oanh Sơn. Sau này sẽ có cung điện được xây ở đây, nàng có thể sống ở đây.”
“Nhưng nơi này ở ngoài Ma Vực mà?” Chia địa bàn tuỳ tiện vậy?
“Thì sao?”
“Cái địa bàn này ấy?”
“Thuộc về nàng.” Tư Mã Tiêu chỉ vào ngọn núi đằng tít chân trời: “Tám ngàn tám trăm dặm, đến bên phía cụm núi đơn kia.”
Liêu Đình Nhạn: … Nhớ lúc cô còn ở thế giới cũ, một căn nhà còn không mua nổi, giờ thì sao, cả cái địa bàn lớn vậy biết để làm gì?
Lúc về đến Ma Vực cô còn đang nghĩ chuyện này.
Về đến Ma Vực, mãng xà đen chạy ra đón trước tiên, nó đi theo những Ma Tướng khác đánh ba thành phía Nam, ai ngờ đánh xong về tranh công lại phát hiện không thấy tổ tông đâu, không biết đã đi đâu, đến Liêu Đình Nhạn mới tìm về được cũng không thấy, nó đợi trong cấm cung muốn trầm cảm tới nơi.
Sau đó cô kéo con rắn đen chơi hệ chó ra, nhìn thấy Hồng Loa. Lúc nàng còn là bào thai đã được tưới đủ thức linh dược, sinh ra chưa được mấy ngày đã lớn thành hình dạng của đứa bé ba bốn tuổi.
Liêu Đình Nhạn ban đầu còn chưa nhận ra cô bé này là ai, bị nàng ôm lấy chân, nghe nàng gào: “Thôi xong rồi xong rồi xong rồi, ta không ngờ tỷ muội cô lại đỉnh tới vậy! Ta không ngờ mình còn có thể sống lại, sống lại ngầu lòi như vậy, má ơi, như gà chó lên trời vậy, ha ha ha đcm nó ta yêu cô chết đi được, cha mẹ tái sinh, mai mốt ta bắt ta gọi cô là cha cũng được nữa!”
Cô nhận ra Hồng Loa nhờ vào cái giọng điệu này.
Liêu Đình Nhạn: Cái giọng điệu há miệng ra là chửi thề này lại có chút giống với cái ngọn lửa nhi đồng kia của Tư Mã Tiêu, nhận nó làm cha thích hợp hơn á.