[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 65: Ăn!
Chương 65: Ăn!
Tô Hoành Lâm tức tốc chạy về Cốc Vũ Ổ, gặp được sư đệ Dương Thụ Phong cũng đang vội vã quay về ở trước cửa, sắc mặt của cả hai đều có chút do dự và lo lắng.
“Dương sư đệ, đệ cũng đã nhận được tin của sư phụ đúng chứ?”
Dương Thụ Phong gật đầu: “Vâng, chỉ là sư phụ bảo chúng ta về gấp như vậy không biết trông cốc đã xảy ra chuyện gì.”
“Chúng ta mau chóng về bái kiến sư phụ sẽ biết ngay.”
Hai người bước vào cửa núi, nhận ra hình như không có chuyện gì xảy ra, chúng đệ tử trong cốc vẫn ai làm chuyện nấy, mặt mũi cũng không âu sầu gì, còn nhìn họ cười vui vẻ chúc mừng.
Hai sư huynh đệ hết sức thắc mắc, chúc mừng gì cơ chứ?
Một sư huynh có vẻ lớn tuổi hơn một chút cười với họ: “Liêu sư muội thất lạc lâu ngày của các đệ đã về rồi, đang ở trong Trúc Lâm U Phố của Quý Trưởng Lão đấy.”
Tô Hoành Lâm và Dương Thụ Phong hết sức kinh ngạc, hai người họ là đệ tử thân truyền của Quý Vô Đoan, trước kia đã từng gặp Liêu Đình Nhạn, tuy là không sống với nhau bao lâu nhưng vẫn nhớ người sư muội đáng thương này.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt tuy nghi ngờ kinh ngạc nhưng cũng rất mừng rỡ.
“Sư phụ, nghe nói Liêu sư muội về rồi ạ?” Tô Hoành Lâm là nhị sư huynh, mặc một bộ trường sam màu xám lục cực kỳ nghiêm chỉnh nhã nhặn, mặt mũi có nét trưởng thành hơn sư phụ Quý Vô Đoan một chút. Chàng vừa cùng sư đệ tới Trúc Lâm U Phố, nhìn thấy có hai người đang nằm trên ghế trúc.
Một nam một nữ, nữ tử tất nhiên là Liêu sư muội trông có chút chín chắn, còn nam nhân thì…!
Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng nói thì tháo bịt mắt ra, nhìn thấy hai nam tử đang quỳ mọp trên đất. Tư Mã Tiêu liếc nhìn hai người, lười nhác trở mình.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy có khi ông lớn có kỹ năng Buff “người khác nhìn thấy hắn là phải quỳ xuống xỉu ngang”
“Hai… sư huynh? Đứng lên nói chuyện đi.” Liêu Đình Nhạn quay đầu nói vọng vào trong nhà: “Sư phụ, lại có hai sư huynh về rồi.”
“Tới ngay.” Quý Vô Đoan bước từ trong nhà ra, thấy sắc mặt hai đệ tử, vừa bất lực vừa buồn cười, chỉ đành bước đến dắt hai người họ vào nhà, giải thích đầu đuôi ngọn ngành.
Từ Tạng Đạo Quân đã ở Cốc Vũ Ổ hai ngày, không hề có ý định muốn ra tay, thường thì chỉ ngồi hoặc nằm ở đó, tuy là lạnh nhạt với người khác, cũng không thích để ý tới ai nhưng từ Ổ Chủ tới tất cả những Trưởng Lão biết rõ thân phận của hắn đều lạy trời lạy phật. Thái độ của người hoà nhã biết bao~~, so với cái Canh Thần Tiên Phủ bị hắn đạp nát thì bọn họ đúng là có phước! Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ có khi nào Từ Tạng Đạo Quân buông đao thành Phật rồi không.
Quý Vô Đoan có tám đệ tử, năm người đầu thu nhận ở Thanh Cốc Thiên, Liêu Đình Nhạn là để tử thứ sáu của y, người thứ bảy và thứ tám thì đến lúc chuyển đến Cốc Vũ Ổ mới nhận vào.
Trước đó đã có ba đệ tử quay về, bọn họ cũng đã từng nhìn thấy Từ Tạng Đạo Quân trong tai ương đó, vừa về Cốc Vũ Ổ đã thấy vị Từ Tạng Đạo Quân trước kia huỷ diệt thế giới đang nằm ngủ trong nhà mình, bọn họ cũng thất kinh hồn vía. Vì vậy mà giờ Quý Vô Đoan đã quá quen với việc dỗ dành đồ đệ.
Y an ủi hai đệ tử rồi lại hỏi han họ: “Lần này các con ra ngoài có tìm được linh nguyên không?”
Hai đệ tử đều lộ vẻ ngại ngùng: “Cả hai chúng con đều không tìm được.” Linh nguyên khó kiếm, bọn họ ra ngoài đã hai năm vẫn chưa tìm ra tung tích.
Quý Vô Đoan thầm thở dài, cũng không nói thêm gì nhiều mà chỉ bảo: “Nếu đã như vậy cũng không cần gượng ép quá, bây giờ các con đi đường về mệt nhọc, về nghỉ ngơi trước đi đã. Còn nữa, các con cũng đã về rồi, ngày mai phải tổ chức yến tiệc cho Liêu sư muội các con, nhớ đừng quên đấy.”
Lúc này hai người mới nhớ tới Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn vừa nhập môn ba tháng đã gặp trúng sư tổ xuất quan, rời khỏi Thanh Cốc Thiên, chung sống với nhau không lâu, dù cũng có tình cảm những không sâu đậm gì, lúc này trong lòng hai đệ tử khó tránh thấp thỏm.
“Liêu sư muội với… vị ấy rốt cuộc là thế nào ạ?”
Quý Vô Đoan nói: “Từ Tạng Đạo Quân tự xưng là đạo lữ của đồ nhi Đình Nhạn.”
Hai người lại thất kinh hồn vía thêm lần nữa, cái thân phận đạo lữ này không phải muốn nói là nói, huống hồ gì xuất thân với tính cách vị sư tổ đó, ai mà nghĩ được là hắn sẽ bằng lòng cho ai đó thân phận đạo lữ.
“Đừng nghi ngờ quá nhiều.” Quý Vô Đoan lấy lại tâm trạng, dạy dỗ các đệ tử: “Hai đứa các con phải chăm sóc đồ nhi Đình Nhạn tận tình, phải tôn kính Từ Tạng Đạo Quân, bình thường cũng đừng đến gần trước mặt hắn là đừng.”
Nhìn thấy hai vị sư huynh hốt hoảng sợ hãi chào mình rồi rời đi, Liêu Đình Nhạn chọc chọc vào vai Tư Mã Tiêu hỏi nhỏ: “Bọn họ đều rất sợ ngài đấy.”
Tư Mã Tiêu: “Có ai biết đến tên ta mà không sợ ta đâu.”
Hình như là vậy, trước đó khi cô còn nghĩ mình là Sư Nhạn, Ma Vực có biết bao nhiêu người nhắc đến tên Đại Ma Vương Đông Thành này là cũng khiếp đảm, bây giờ đến Tư Chân Giới cũng vậy.
Hình như cũng chỉ có mình cô không sợ?
Lúc cô còn là Sư Nhạn, nghe thấy biết bao nhiêu sự tích kinh dị của Đại Ma Vương nhưng trong lòng cũng không sợ gì mấy, nghe đến cái tên Tư Mã Tiêu cũng cảm thấy không đáng sợ. Có lẽ là cảm nhận của tiềm thức chăng?
Cô kéo cái ghế bố trúc của mình đến gần Tư Mã Tiêu, tựa đầu gần cổ hắn.
Tư Mã Tiêu nhắm mắt đưa tay giữ lấy đầu cô, lần ra sau gáy cô nắn nắn: “Sao nào, sợ rồi à.”
Liêu Đình Nhạn: “Hí hí hí hí hí hí!”
Sư phụ bước ra ngoài định hỏi đồ nhi có muốn ăn xế hay không lại âm thầm lặng lẽ quay vào. Nhìn thấy đồ nhi và sư tổ thân mật tựa vào nhau giống như hai đứa nhỏ yêu nhau đang trò chuyện, y ngại không dám lại gần.
Nhưng y thật sự bái phục đồ nhi trước đây vô danh tiểu tốt này, cô dám hôn trộm Từ Tạng Đạo Quân, dám ôm eo Từ Tạng Đạo Quân, còn dám thắt tóc của Từ Tạng Đạo Quân, can đảm ở đâu ra thế này!
Không ít đệ tử của Cốc Vũ Thanh đều đã trở về, so với mấy sư huynh đã từng gặp Từ Tạng Đạo Quân, họ không biết rõ về thân phận của Tư Mã Tiêu. Những Trưởng Lão biết rõ nội tình ngoài mặt thì bảo họ tới gặp đệ tử vừa tìm lại được của Quý Trưởng Lão, tiện thể cùng vui yến tiệc thắt nối tình cảm, chỉ là những đệ tử đó đều được sư phụ trưởng bối nhà mình âm thầm tận tình răn dạy, tuyệt đối phải thể hiện phong thái ôn hòa đúng mực, phải có nghĩa đồng môn, ngoài ra không nói gì khác nữa.
Yến hội ở Cốc Vũ Ổ vốn trước đây rất qua loa nhưng lần này cân nhắc tới Tư Mã Tiêu, chúng Trưởng Lão quyết định tổ chức thật hoành tráng, theo quy mô của Canh Thần Tiên Phủ trước kia.
Chỉ là Quý Vô Đoan cảm thấy còn không được thoả đáng, đích thân tới hỏi Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn vừa nghe liền nói: “Nếu vậy thì cũng không cần mất công làm gì, mọi người cùng ăn đồ nướng là được rồi, con có nhiều vỉ nướng lắm, nghe nói các sư huynh sư đệ sư thúc sư bá đều giỏi trồng trọt chăn nuôi, mọi người không cần chuẩn bị quà gặp mặt gì đâu, mang đồ nhà nuôi trồng tới là được rồi.”
Liêu Đình Nhạn cũng sợ hãi mấy người đồng môn này, lúc trước một đám Trưởng Lão bảo tới đưa quà gặp mặt, nhìn thấy thứ quà đó, suýt nữa cô nghĩ rằng ông lớn Tư Mã Tiêu là thủ lĩnh của băng cướp khét tiếng nào, khiến những người này phải dâng lên ngọc ngà châu báu, voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao, đúng là dở khóc dở cười.
Nếu không cân nhắc tới thân phận Từ Tạng Đạo Quân thì cách thức mở tiệc gắn kết tình cảm Liêu Đình Nhạn nói phù hợp với Cốc Vũ Ổ hơn, Quý Vô Đoan suy đi tính lại, nhìn thấy Từ Tạng Đạo Quân yêu chiều đồ nhi, cuối cùng cũng quyết định làm như Liêu Đình Nhạn nói.
Vậy là Cốc Vũ Ổ đã tổ chức một bữa tiệc đồ nướng quy mô lớn, không phải tất cả mọi người đều từng tận hưởng kiểu tiệc thế này, khá là mới mẻ nên đều nhiệt liệt hưởng ứng, còn chưa bắt đầu thì đã có không ít người mang nguyên liệu tới.
“Liêu sư tỷ, tỷ cảm thấy Thanh Linh Qua của chúng đệ quả nào ngon hơn?” Hai tu sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt giống nhau lên tiếng hỏi.
Liêu Đình Nhạn cầm mỗi tay một trái, cắn mỗi bên một miếng, cẩn thận thưởng thức, im lặng không nói.
Hai sư đệ này đều là đệ tử trực hệ trồng trọt, họ trồng hai loại Thanh Linh Qua khác nhau, cả hai là huynh đệ song sinh, tình cảm rất gắn bó nhưng họ cũng thích trồng cùng một thứ sau đó so sánh với nhau, đã có rất nhiều người trong Cốc Vũ Ổ bị ép phải làm trọng tài cho họ.
Tiệc đêm nay lấy danh tiếng của Liêu Đình Nhạn, tất nhiên là cô cũng phải đỡ chuyện này.
“Liêu sư tỷ, tỷ thấy Thanh Linh Qua của bọn đệ trái nào xứng danh Thanh Linh Qua hơn!” Hai sư đệ lại hỏi tới.
Liêu Đình Nhạn chỉ vào lát quả bên trái: “Cái này ngọt.” Rồi lại chỉ bên phải: “Bên này giòn.”
“Ta thấy là gọi là Thanh Linh ngọt với Thanh Linh giòn là được rồi.”
Cả hai nheo mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười lớn, nói cảm ơn sư tỷ rồi chạy đi, sau đó lại đưa tới không ít quả đã cắt sẵn.
“Liêu sư muội, còn đạo lữ của tỷ nữa, nào, nếm thử thịt bò Tiểu Tiên Hoàng sư huynh nuôi đi, ban nãy sư muội nhà ta vừa nêm nếm rồi nướng thơm rồi đấy, mùi vị cực tuyệt.” Một vị sư huynh mang thịt nướng tới cho họ.
Nêm nếm vừa đủ, rất thơm nồng. Một sư đệ bê thịt nướng thèm thuồng: “Liêu sư tỷ mau nếm thử đi, sư huynh dễ gì mà chịu giết bò tiên quý giá của huynh ấy để ăn đâu, mớ thịt bò này bọn đệ còn khó mà ăn được đấy!”
Nói rồi liền đẩy phần ăn tới trước mặt Tư Mã Tiêu: “Sư huynh ăn đi!”
Hành động này khiến mấy vị Trưởng Lão bàn bên đang giả vờ uống rượu dựng cả tóc gáy. Họ lo rằng những đệ tử không biết rõ ngọn ngành mạo phạm Từ Tạng Đạo Quân, chỉ đành ngồi ở gần đó rồi để mắt tới, nhìn thấy cảnh này thì chỉ muốn kéo tiểu đệ tử kia ra chỗ khác, bưng đĩa thịt đi gấp, bọn họ đều biết Từ Tạng Đạo Quân không đụng tới mấy món này, lỡ đâu chọc giận hắn thì biết làm sao!
Lúc này Liêu Đình Nhạn lập tức kéo đĩa thịt trước mặt Tư Mã Tiêu tới chỗ mình: “Phần của huynh ấy cũng là của ta.” Dù gì bạn trai lớn quyền cũng không ăn, hắn chính là một tiểu tiên nam không nhuốm hồng trần khói lửa, ăn gió uống sương cũng sống được.
Chúng Trưởng Lão thầm thở phào.
Tiểu đệ tử ngưỡng mộ nói: “Quao, tốt thật đấy, có đạo lữ là có thể ăn hai phần, đệ cũng muốn có đạo lữ, Liêu sư tỷ, đạo lữ tìm có khó không?”
Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ: “Chắc là không đâu.” Cô có tìm đâu mà đạo lữ cũng tự tới đó thôi, đúng là hàng tặng.
Tư Mã Tiêu mỉm cười, cái kiểu cười có ngụ ý không rõ ấy, làm Liêu Đình Nhạn thấy lạ kỳ mà liếc nhìn hắn.
Tiểu đệ tử: “Thật không, vậy sao nhiều sư huynh không tìm được đạo lữ vậy?”
Sân tiệc nướng đột nhiên vang lên một loạt những tiếng ho, mấy sư huynh FA kéo bầy đứng canh cái vỉ nướng, mạnh ai nấy tự nướng đồ mình mang tới, nghe thấy đều thoáng đắng lòng.
Nữ đệ tử của Cốc Vũ Ổ ít lắm ai ơi. Mấy nữ đệ tử môn phái bên ngoài thì toàn thích đám kiếm tu với pháp tu dùng kiếm các thứ, còn thể loại như họ hoàn toàn không được để mắt tới. Hơn nữa đa số đệ tử Cốc Vũ Ổ đều chìm đắm trong việc làm ruộng, không có thời gian đi gặp nữ đệ tử.
“Liêu sư muội, đến thử cốc tửu đi, cái này là do ta với sư muội tự ủ đấy, linh cốc dùng để lên men rượu cũng không giống với những linh cốc thông thường mà là loại biến dị chúng ta trồng được, rượu này mùi thơm lắm, uống nhiều cũng không say, rất có lợi cho sức khoẻ.” Một sư tỷ hiền dịu đến đưa đồ uống.
Có bảy tám sư tỷ sư muội cùng tới, mang theo rất nhiều thức uống bồi bổ dưỡng da có hoa mật và cao hoa các loại, còn có một sư muội tặng cô rất nhiều son phấn linh thảo thuần tự nhiên tự tay chế tác, chia sẻ cho cô rất nhiều lợi ích sử dụng.
Đến cả mấy vị Trưởng Lão bên cạnh cứ nghe lén họ cũng đi qua đưa một vại mật ong lớn.
“Mật ong này rất khó kiếm, đều là hoa mật liễu linh thuần tuý, trước kia sư phụ ta đòi nằng nặc cũng chẳng được bao nhiêu, đúng là Liêu sư muội đáng yêu sư bá mới không tiếc thế này.” Một đệ tử chả biết chuyện gì, chỉ coi như sư bá của mình lâu lâu mới có dịp hào phóng, cười nói mấy câu đã bị vị Trưởng Lão kia xách cổ lôi đi.
Vài sư huynh sư đệ đứng bên cạnh vỉ nướng vẫy gọi: “Mấy món chay này cũng đặc biệt lắm, sư muội có muốn thử không?”
Liêu Đình Nhạn đi tới mang về không ít đồ chay, một sư đệ hỏi cô: “Sư tỷ, đây là dưa lưới đệ trồng, tỷ muốn nướng ăn thử không? Ngon lắm đấy!”
Mấy sư huynh ấn nó ngồi lại, lần lượt nở nụ cười với Liêu Đình Nhạn: “Khẩu vị của thằng nhóc này không giống chúng ta đâu, muội đừng nghe nó.”
“Sư điệt, nào, tới thử vịt nướng đi, ổ ta nuôi nhiều vịt hoa xanh lắm, thịt tươi mềm, thượng phẩm đấy, đến Tương Hương Ký cũng phải tìm chúng ta lấy hàng đấy.” Lại có một vị sư thúc mang vịt tới.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy ngạc nhiên: “Vịt sốt của Tương Hương Ký được nuôi trong ổ sao? Con thích ăn vịt sốt ở đó lắm!”
Đúng vậy, vịt sốt cô thường mua ở Hạc Tiên Thành Ma Vực chính là hàng nhập khẩu từ Tương Hương Ký của Tu Chân Giới, trong cái thời đại mà nguyên liệu tăm tối tung hoành ở Ma Vực, cô đã sống được lâu vậy là nhờ vào vịt sống cả. Không ngờ duyên phận của cô với sư môn lại sâu đậm tới vậy, tự dưng lại vì đĩa vịt sốt là sinh ra cực nhiều cảm tình và cảm giác thân thương với Cốc Vũ Ổ.
Đó là vịt sốt cô ăn nhiều năm nay đấy! Lại là sư thúc nuôi cơ!
Tư Mã Tiêu cảm nhận được sự kích động trong lòng cô, lông mày khẽ động đậy. Sao mà cảm giác thân thương của cô dễ dãi vậy?
Liêu Đình Nhạn: Quaooo, ở đây nhiều đồ ăn ngon vậy, toàn là rau củ quả thịt cá trứng sữa hữu cơ, mình thích ghê luôn.
Sư thúc nghe cô nói vậy liền vui vẻ cười lớn: “Thích ăn thì ta bắt thêm cho con, lần tới còn muốn ăn nữa thì cứ tự ra Vân Hồ ở hậu sơn bắt là được.”
Nói đến đây y lại hơi thu lại nụ cười: “Chỉ tiếc là mấy năm nay linh khí ở hậu sơn không dồi dào như trước kia nữa, mùi vị của vịt hoa xanh không bằng lúc trước nữa rồi.”
Liêu Đình Nhạn đang cạp vịt thì khựng lại: “Sư thúc, có chuyện gì vậy ạ?”
Vị sư thúc này không hề biết về thân phận của Tư Mã Tiêu, nghe sư điệt mới hỏi liền giải thích: “Chuyện linh khí tiêu tán đã là hiện tượng bình thường rồi, có lẽ là do ảnh hưởng của địa mạch, có lẽ chỉ là linh khí khô cạn, cũng không biết Vân Hồ còn nuôi được vịt hoa xanh bao lâu nữa, nếu linh khí còn giảm nữa thì ta phải tìm nơi ở khác cho đám vịt đó rồi, nhưng mà làm gì dễ tìm được nơi tốt như vậy, không chừng ăn được mấy năm nữa thì đám vịt hoa xanh kia cũng không còn.”
Các Trưởng Lão cố gắng ra dấu cho y, muốn khiến y mau câm miệng rồi cút đi nhưng vị sư thúc này hoàn toàn không chú ý tới sư phụ của mình và một nhóm Trưởng Lão ở đằng sau giật giật khóe mắt, gần đây vì chuyện này là y buồn phiền, bị hỏi tới là không tránh khỏi nói tới nói lui mấy câu.
“Có cái Ổ Chủ với các Trưởng Lão đều đang nghĩ cách, đợi tìm được linh nguyên, chôn xuống khoảng hậu sơn đó, lâu ngày dài tháng có khi có thể mọc ra linh mạch mới là có thể tạm dừng linh khi tiêu biến. Tiếc là linh nguyên quý hiếm không dễ gì tìm được, cả đám đệ tử Trưởng Lão tìm tới tìm lui trăm phương ngàn kế vẫn không tìm được.”
Liêu Đình Nhạn mặt mày nghiêm túc, đây không phải chuyện nhỏ đâu, nếu vịt sốt ngừng sản xuất thì nghĩ thôi cũng khó chịu.
Tư Mã Tiêu: “…”
Hắn đỡ lấy trán.
Sư thúc lại phất tay: “Nhưng mà mấy chuyện này không liên quan tới mấy tiểu bối bọn con, đã về rồi thì cứ ăn uống thỏa thê đi! Nào, ăn nhiều một chút!”
Tối hôm đó, Liêu Đình Nhạn đã ăn rất nhiều, linh khí tích được từ số thức ăn đó cũng khiến cô thấy hơi no.
Ăn no rửng mỡ… suy nghĩ về cuộc đời.
Liêu Đình Nhạn túm lấy tay Tư Mã Tiêu: “Ông lớn, ngài thấy có cứu được mấy con vịt ngon… linh khí hậu sơn không?”
Tư Mã Tiêu: “Được.”
Liêu Đình Nhạn: “Thật sao! Nhưng mà có phải cách giải quyết khó khăn lắm không?”
Tư Mã Tiêu bảo cô lấy hộp đồ trang sức ra, kéo ra một ngăn, lấy từ trong ra một sợi dây chuyền chuỗi hạt. Trong ánh mắt nghi ngờ của Liêu Đình Nhạn, hắn chỉ vào sợi chuỗi được xỏ từ tám mươi tám hạt kia: “Đây chính là linh nguyên mà bọn họ tìm mấy năm cũng không tìm được một hạt.”
“Lấy hai hạt là đủ dùng rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “???”
Trước đó cô còn chê cái chuỗi này xấu xí cơ đấy.