[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 63: Như đèn hoa tài tử giai nhân rọi bóng
Chương 63: Như đèn hoa tài tử giai nhân rọi bóng
Tư Mã Tiêu, lão tổ tông từng đạp đổ cả đệ nhất tiên phủ của Tu Chân, Đại Ma Vương người thật việc thật có thế lực dưới trướng đang trên đà thống nhất Ma Vực lúc này đây lại ngàn dặm xa xôi đưa cô tới một tòa thành không biết tên gì ở Tu Chân Giới nghỉ mát chỉ vì cô thèm có miếng ăn… Đây rốt cuộc là giao diện bạn trai cảm động đất trời gì vậy.
Liêu Đình Nhạn nghĩ liền liên tưởng tới cảnh lúc trước đã chứng kiến, bạn trai của bạn cùng phòng nửa đêm nửa hôm thức dậy chạy đi mua đồ nướng với bánh kem đưa tới tận dưới lầu chỉ vì một cú điện thoại, bây giờ lại có người còn cao tay ấn hơn.
Nhìn thấy bạn trai biết điều như vậy, dù cô có bị ép ngâm mình với hắn thì cũng ráng nhịn.
Hơn nữa cảnh trí xung quanh thật sự rất đẹp, làm người ta vui vẻ thoải mái. Mấy năm nay cô sống ở Ma Vực, cảnh sắc có gì đáng nói, toàn là hoang mạc với rừng không, rất ít khi nhìn thấy thực vật xanh mướt, Đông Thành lại có vài loại thực vật nhưng đa số thực vật ở Ma Vực cũng không giống với Tu Chân Giới, có vài loại trông rất kỳ quái, màu sắc cũng không tươi tắn gì.
Vậy nên mấy năm trời cô cũng không nhìn thấy cảnh đẹp thế này, ngửi được mùi của núi rừng thanh khiết, cả người nổi trên mặt nước như muốn hóa thành một chiếc lá rơi.
Liêu Đình Nhạn thả lỏng trên mặt nước, Tư Mã Tiêu thấy cô đang nổi bèn gác đầu lên bụng cô, cũng ngẩng đầu nhìn trời như cô.
Tiếng rừng trúc với phong đỏ xào xạc, lá phong đỏ rơi xuống, Liêu Đình Nhạn thổi nhẹ lại chầm chậm bay đi, lơ lửng trên không trung như một cánh bướm. Hai người nằm hình chữ T, ánh mắt chuyển động theo phiến lá kia.
“Trước kia chúng ta cũng thế này sao?” Liêu Đình Nhạn hỏi.
“Ừ.” Tư Mã Tiêu hừm trong mũi, trả lời nửa tỉnh nửa mơ.
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, giờ so với lúc vừa mới gặp hắn càng ngày càng lười hơn, lại có hơi rất giống với cô. Trước đây cô là như vậy đấy, ngoài lúc làm việc chỉ nằm đó chẳng muốn làm gì cả, bạn bè đều nói ở lâu với cô rất dễ bị lây bệnh lười, xem ra căn bệnh lười này đến Đại Ma Vương cũng miễn dịch không nổi.
Cô ngẫm nghĩ, bàn tay vô thức quấn lấy tóc của Tư Mã Tiêu, cứ xoắn một lúc, còn tiện tay bỏ vào miệng nhai nhai.
Không nhớ cái thói quen xấu ngâm mình là miệng phải nhóp nhép cái gì đó ở đâu ra, lúc trước làm việc ở Yên Chi Đài, họ có chuẩn bị ký túc xá với phòng tắm các kiểu cho nhân viên, tuy là Liêu Đình Nhạn sống ở nhà nhưng lâu lâu cô cũng đến phòng tắm nhân viên tắm táp, vừa ngâm mình vừa nhai một loại cỏ có thể làm trắng răng với giữ hơi thở thơm mát, mấy thứ đồ sạch sẽ này được đặt rất nhiều trong phòng tắm, cô cứ nhai cho vui rồi quen.
Nhận thức được đây không phải cỏ nhai mà là tóc của bạn trai Đại Ma Vương, Liêu Đình Nhạn đông cứng, lôi tóc của Đại Ma Vương ra trước ánh mắt khó tả của hắn, cẩn thận dụi dụi trong nước, còn móc lược ra chải lại cho hắn, cẩn thận đặt về.
“Ngon không?” Tư Mã Tiêu hỏi cô.
Liêu Đình Nhạn: “Không ngon”
Vẻ mặt Tư Mã Tiêu cứ sai sai, Liêu Đình Nhạn liền ngộ ra, lập tức sửa lại: “Ngon!”
Vẻ mặt hắn vẫn sai sai.
Bạn trai khó chiều thật ấy.
Tư Mã Tiêu đứng dậy, để tóc ra sau chải lại cẩn thận, mở miệng nói: “Thiệt tình là nàng thèm tới vậy hả, tới tóc mà cũng muốn ăn.”
Tôi không có, không đâu nha!
“Đứng dậy đi ăn” Tư Mã Tiêu nói.
Cái hồ nhỏ khá nông, hành lang gỗ bên cạnh vắt lên hồ, Tư Mã Tiêu đạp một chân lên hành lang, đẩy mấy thanh điêu khắc hoa ra, quay người chìa tay cho Liêu Đình Nhạn đang đứng trong nước, kéo cô lên.
Phất nhẹ tay áo, toàn bộ nước trên người hắn biến mất, lại là Ma Vương láng bóng.
Liêu Đình Nhạn tìm áo choàng tắm khoác lên, đang ướt nhẹp vắt tóc: “…” Anh hai, vậy là xong rồi đó hả, không nghĩ tới chuyện thay đồ sao?
Nói thật, Liêu Đình Nhạn hơi nghi ngờ hắn chưa từng thay đồ bao giờ, sao mà ngày nào cũng thấy hắn mặc đồ tựa tựa nhau, tuy là thích đi tắm, còn là người tu tiên, không có bụi trên người nhưng cũng không thể không thay đồ chứ, tâm lý chịu gì nổi.
Trước kia cô phát hiện ra không ít quần áo nam giới trong cái không gian kia của mình, đủ màu đủ kiểu, chắc là đồ của bạn trai. Cô lại nghĩ ngợi một hồi, lôi một bộ có thêu hoa văn chim hạc trắng, xoè ra trước mặt Tư Mã Tiêu hỏi hắn: “Thay đồ đi, bộ này sao?”
Tư Mã Tiêu nhìn bộ đồ cô lôi ra không nói gì, Liêu Đình Nhạn lại lôi ra một bộ khác màu trắng có hoa văn đen: “Bộ này thì sao? Nếu muốn đổi hình tưởng thì bộ này cũng ổn.”
Cô còn lấy ra thêm một bộ màu tím nhạt, trông khí chất khá là giàu có.
Kinh nghiệm làm pet công ty cho cô biết, muốn khách hàng công nhận thì cần phải khéo léo, không được hỏi thẳng đối phương có được hay không mà phải một lần đưa ra mấy phương án, tất nhiên đối phương sẽ không cân nhắc xem có được hay không mà sẽ đi thẳng vào chọn lựa một trong số những lưu trình.
Giống như bây giờ cô cũng đã lấy ra ba bộ rồi, khả năng Tư Mã Tiêu lựa chọn không thay sẽ rất thấp mà chỉ nghĩ xem chọn bộ nào.
Tư Mã Tiêu: “Nàng chuẩn bị cho ta hả?”
Liêu Đình Nhạn: “Trong không gian của ta rất nhiều, chắc là hồi trước ngài có mặc.”
Tư Mã Tiêu đột nhiên bật cười, đến nói sát bên tai Liêu Đình Nhạn: “Ta không biết hồi đó nàng còn chuẩn bị cả đồ mới cho ta.”
… Hiểu rồi, mình hồi trước chuẩn bị đồ cho bạn trai nhưng chưa có lấy ra, chắc là giống với chiếc nhẫn đã chuẩn bị nhưng chưa tặng kia vậy. Bây giờ lại bị mình mất trí nhớ lật tẩy mất.
Nhìn thấy khóe môi cong cong và vẻ mặt ngầm sung sướng của Đại Ma Vương, Liêu Đình Nhạn chỉ đành vờ như chưa có gì xảy ra.
Tư Mã Tiêu cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hắn cởi áo ngoài, vứt ở một bên, Liêu Đình Nhạn vội vàng vớt áo, đóng cánh cửa sổ bằng gỗ lại, ánh hoàng hôn mập mờ rọi qua hoa văn trên cửa chiếu vào phòng, Tư Mã Tiêu cởi y phục, cơ thịt trắng trẻo càng chồng thêm một lớp mập mờ mông lung.
Dáng vẻ hắn cởi y phục khá đẹp đẽ, nhón lấy lớp áo trong cũng rất đẹp đẽ, lộng ngực rộng rãi bị che bởi lớp áo trong màu trắng, lại mặc thêm áo ở giữa và áo ngoài, che đi lớp lót trắng bên trong, chỉ còn một đường viền trắng. Hắn qua loa kéo đại cổ áo trước, lúc thắt đai, mấy khớp xương nổi trên ngón tay trông đẹp cực kỳ.
Mái tóc dài bị y phục che mất, hắn lại đưa tay lôi tóc từ trong cổ áo ra, nhấc nhẹ tay chân, tay áo lại ngay ngắn, tóc dài lửng lờ, kết hợp với ánh sáng lúc này rất đậm vị mấy bộ phim Hồng Kông cũ mà cô xem lúc nhỏ, tuy còn nhỏ không hiểu gì nhưng vẫn rõ về khái niệm “cái đẹp”.
Liêu Đình Nhạn nắm lấy thắt lưng của hắn, mắt nhìn hắn chăm chú không rời, cảm thấy có khi mình bị trúng tà thuật rồi.
Một tay Tư Mã Tiêu cầm lấy thắt lưng trên tay cô, một tay luồn sau gáy cô, kéo tới hôn lên. Không phải là kiểu hôn phớt mà là nắn nắn cổ cô ngụ ý bảo cô mở miệng.
Bóng của hai người kéo dài trong phòng, bên cạnh còn có bóng của hoa văn trên cửa sổ rọi xuống, như đèn hoa tài tử giai nhân rọi bóng.
Liêu Đình Nhạn hoàn hồn, nhận ra Tư Mã Tiêu đã thắt đai lưng xong. Đai lưng được thắt bên trong áo choàng ngoài, Lúc đưa tay ra, áo choàng rơi xuống che mất chiếc đai. Hắt thắt đai xong ngồi sang một bên nhìn cô: “Xong, đến lượt nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “Đến ta?”
Cô liếc nhìn y phục trên người mình, thầm nghĩ mình bị sắc đẹp mê hoặc rồi mới đứng đây xem cả quá trình thay quần áo của ông lớn sao? Có qua có lại, bây giờ người ta muốn xem cô thay.
Cô không thể hiểu được người bạn trai có dáng ngồi đậm chất ông lớn kia, đi ra sau bức bình phong thay đồ.
Cô đi thay đồ, Tư Mã Tiêu ở bên ngoài cười lớn. Liêu Đình Nhạn nhìn về phía hắn nhăn nhó thè lưỡi sau bức bình phong.
Tiếng cười lớn của Tư Mã Tiêu dần dần biến mất nhưng nhìn thấy bóng của cô sau bức bình phong vẫn mỉm cười. Có lẽ vì ánh hoàng hôn quá đỗi dịu dàng, vẻ mặt của hắn cũng lưu luyến lạ thường, cứ như có hơi không còn giống với con người từng thường tự một mình quanh quẩn trên Tam Thánh Sơn như một cái bóng kia nữa.
Liêu Đình Nhạn sửa soạn xong bước ra, Tư Mã Tiêu đứng bên cửa: “Đi thôi.”
Liêu Đình Nhạn bước lên trước, đưa tay chải lại tóc hắn, hắn sửa soạn rất qua loa, vẫn còn mấy lọn tóc kẹt trong áo chưa lấy ra. Liêu Đình Nhạn sửa tóc cho hắn xong xuôi rồi mới cùng hắn ra ngoài.
Đây là một biệt trang, diện tích rất rộng, cái sân có hồ với rừng trúc cây phong đỏ là của riêng bọn họ, ra khỏi cánh cửa là một con đường rộng rãi, phía bên tường là một chiếc kiệu gió, người khiêng kiệu nhanh nhẹn mời họ bước lên, đi với tốc độ không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để họ thưởng thức cảnh sắc ven đường.
“Hai vị có phải muốn đến Trân Thực Lâu không?”
Xác định câu trả lời xong, anh hướng dẫn viên đi theo bên cạnh lại bắt đầu nhiệt tình lịch sự giới thiệu món ngon ở đây cho họ.
Ở biệt trang này, mỗi người khách đều có thể có một khoảng sân riêng, tất nhiên là cũng có thể đưa thức ăn đến tận nơi nhưng có người thích nhộn nhịp, vậy nên Trân Thực Lâu là một nơi mà kiểu khách này bắt buộc phải tới, lúc ăn còn có thể xem các loại biểu diễn ca múa nhạc.
Dọc đường đến đây, Liêu Đình Nhạn còn nhìn thấy những người khách khác ngồi trên kiệu gió. Chiếc kiệu gió này đúng là như một cơn gió, không chút âm thanh, mấy chiếc kiệu gió gặp nhau rồi lại nhẹ nhàng lướt đi.
Trân Thực Lâu sáng đèn rực rỡ, nhấp nháy chiếu rọi, hơn trăm lầu các nhỏ độc lập vây thành một vòng, nối với nhau giữa các hành lang trên không trung, gần giữa là một cái hồ, có người biểu diễn tiết mục bên trên.
Kiệu gió đưa hai người đến một trong số những lầu các, người hầu ở lầu các đang đợi sẵn ở đó ra đón họ vào, phục vụ chu đáo đến nỗi Liêu Đình Nhạn còn phải tấm tắc, chắc chắn là lấy giá cao lắm.
Giờ cô có cảm giác gả vào nhà quyền thế rồi. Dù là ở đâu, ông lớn Tư Mã cũng là nhân vật không thiếu tiền, vì thế Liêu Đình Nhạn cũng không khách sáo, chỉ gọi hết thực đơn mỗi món một phần.
“Lên từ từ là được rồi, không cần lên hết một lượt đâu.” Liêu Đình Nhạn dặn dò, xoa tay chờ đợi mâm cỗ lớn của mình.
Tư Mã Tiêu không có hứng thú với chuyện ăn uống, ngồi bên cạnh chờ cô.
Thật sự đã lâu lắm rồi Liêu Đình Nhạn chưa ăn được bữa nào thịnh soạn tới vậy, Ma Vực dù gì địa hình cũng khác biệt, khẩu vị cũng không giống. Hơn nữa với tu vi của cô, chỉ ăn bao đó thức ăn không đậm linh khí hoàn toàn sẽ không no căng, vì thế có thể mặc sức thưởng thức, thoả mãn cái miệng.
Còn có vô số thức uống tuỳ chọn, được đựng trong hủ bạch ngọc, nước uống tự rót ta, rất có không khí. Có tiếng ti trúc bên tai, còn có múa hát, cảnh đẹp nên thơ, sắc hương vị đầy đủ, mắt tai miệng mũi đều hưởng thụ cái ngon cái đẹp, hạnh phúc trào dâng.
Chính vào lúc này, bên ngoài có đánh nhau.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng ồn ào, quay đầu nhìn lại.
Cái lầu các đối diện cách cái hồ banh chành rồi, có ba người bước ra từ đống hoang tàn. Mà trong lầu các đối diện họ có mười mấy người áo tím đang đứng, đang chỉ vào lầu các bị phá huỷ cười lớn.
“Đúng là lâu quá không gặp rồi, không ngờ có ngày Mạch Chủ Động Dương Chân Nhân của Thanh Cốc Thiên cũng gia nhập môn phái khác, trông có vẻ sống cũng tốt đấy chứ.” Người dẫn đầu đám người áo tím nói lớn, giọng điệu mang vẻ giễu cợt oán hận.
Trong số ba người mặc áo xanh đứng đối diện, có một người trẻ tuổi trong khoảng hai mươi đứng trước nói: “Hạ đạo hữu hiện giờ không phải cũng đã vào Bạch Đế Sơn đấy sao, vẫn chưa chúc mừng.”
Người áo tím cười lạnh: “Nếu đã biết ta đã vào Bạch Đế Sơn thì cũng nên biết hiện giờ đã đến lúc chết của ngươi rồi, một cái Cốc Vũ Ổ cỏn con chẳng bảo vệ được ngươi đâu!”
Người trẻ tuổi bất lực chấp tay: “Dù có thế nào cũng từng là đồng môn, hiện giờ mỗi người một hướng khác nhau, sao cứ phải dây dưa thù hận ngày trước.”
Một người hung hăng bức người, một người giọng điệu tuy yếu ớt nhưng thái độ thì không, vừa đó đã bắt đầu ra tay đánh nhau.
Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn sơ sơ rồi ngồi ăn tiếp, xui là cái chỗ ngồi của cô nằm trong phạm vi ảnh hưởng của mấy người đánh nhau, tên áo tím hống hách kia có tu vi cao hơn người áo xanh, đánh y ngã đập vào lầu các của Liêu Đình Nhạn, tung cả cái bàn trước mặt cô.
Liêu Đình Nhạn vẫn đang cầm đũa, một miếng thịt sốt lung lay trên đũa. Cô liếc nhìn người áo xanh vừa nhổ ra ngụm máu rồi đứng lên, âm thầm nhai nuốt miếng thịt, bỏ đũa xuống, đạp bay tên áo tím đang đuổi đến định đánh tiếp, rơi đập xuống lầu các của họ.
Đạp xong đã đời, nhìn thấy người áo xanh kinh ngạc nhìn mình, Liêu Đình Nhạn mới sực nhớ.
Thôi chết, quên mất đây không phải Ma Vực.
Sống ở Hạc Tiên Thành, Ma Vực đã lâu, cô đã hình thành phản xạ có điều kiện luôn rồi, một khi bị ăn hiếp là sẽ lập tức đánh trả, nếu mà sợ sệt ở Ma Vực sẽ bị được nước lấn tới mà ăn hiếp tiếp, bài học xương máu thành thói quen, khiến cô trong phút chốc không nhận thức kịp là Tu Chân Giới và Ma Vực khác nhau.
Cô ngập ngừng, nhìn sang Tư Mã Tiêu đang nằm bên cạnh.
Ai biết được lúc này, người thanh niên áo xanh kia ôm lấy ngực, ngập ngừng nói: “Cô là… đồ nhi Đình Nhạn?”