[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 62: Hít–

Chương 62: Hít–

Liêu Đình Nhạn nhận ra mình được tỏ tình lúc nào không hay.

Nói cái gì mà “Nàng như vậy nên ta cũng như vậy” rõ ràng là phải nói ngược lại mới đúng, chắc ý hắn là “Vì ta như vậy thế nên nàng cũng như vậy”. Đúng là ông lớn đầy tự tin.

Có cái là bạn trai nhà người ta nói mấy lời yêu thương lúc nào cũng phải tình cảm thắm thiết một chút, hắn thì không, hắn cứ nói đại vậy  đấy, thái độ rất không chính chắn.

Hơn nữa nói xong cũng không đợi cô phản ứng đã bỏ tay cô ra, bước thẳng tới xem mấy món đồ cô mới lấy ra.

Người bạn là con trai duy nhất của tôi? Không cho tôi chút thời gian trả lời lại luôn sao? — Tuy cô vẫn chưa nghĩ ra là nên nói gì nhưng cũng không thể tước đoạt cả cơ hội mở miệng của cô vậy chứ?

Tư Mã Tiêu gõ gõ lên mặt kính livestream, kích hoạt thứ linh khí đã hơn mười năm chưa được mở ra. Chất lượng sản phẩm cũng còn ổn lắm, nhanh chóng được bật lên, còn hiện ra màn hình.

Tiên cảnh non xanh nước biếc, một đám động vật bạch tạng đang uống nước bên bờ hồ xanh biếc. Liêu Đình Nhạn lập tức thấy hứng thú, đi tới xem cùng.

Tư Mã Tiêu đưa kính cho cô: “Lúc trước làm cho nàng đấy, nàng gọi nó là “Gương phát sóng trực tiếp” gì đó.”

Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm lúc trước mình sống cũng sung sướng quá đó chứ, tới livestream cũng có. Cô nhìn một lúc, vô tình lướt trúng, ống kính liền chuyển cảnh, màn hình bỗng dưng biến thành một mảnh đất khô cằn, những cây cọc dài cắm trên đất đai cháy rụi, trên mỗi cái cọc được cắm đại trên đất đều có treo hai cái đầu lâu.

Đầu người bị gió thổi mưa dầm nắng phơi lộ rõ tà khí quỷ dị, cảnh tượng cái nghĩa địa đột nhiên xuất hiện khác biệt quá lớn với hình ảnh tiên cảnh ban nãy, Liêu Đình Nhạn suýt nữa thì vứt kính đi.

Tư Mã Tiêu đưa tay trượt nhẹ, bình thản đổi sang cảnh khác, nói qua loa: “Mấy nơi lúc trước chọn bây giờ bị tiêu huỷ không ít rồi, chả có gì để xem cả, lần tới đổi cho nàng mấy cảnh khác.”

Cảnh tiếp theo là một đống hoang tàn của đình đài lầu các bị phá huỷ, cỏ dại mọc đầy, chỉ có thể nhìn thấy được sự hùng vỹ trước kia của nơi này qua một số mảnh vỡ bích họa tinh tế và quy mô to lớn thấy rõ.

Tư Mã Tiêu liếc nhìn: “À, hình như là một nơi nào đó ở Canh Thần Tiên Phủ, bị phá huỷ thành thế này rồi.”

Liêu Đình Nhạn nhớ tới mấy tin tức mình nghe được ngoài chợ, tiền thân của tên Ma Chủ Tư Mã Tiêu này là sư tổ Từ Tạng Đạo Quân của đệ nhất tiên phủ Tu Chân Giới.

Mọi người đều nói do hắn tu luyện không tới nên đã nhập ma, vì vậy tính tình thay đổi hoàn toàn, đồ sát không ít các tu sĩ của Canh Thần Tiên Phủ, còn tiêu huỷ linh mạch dưới lòng đất của Canh Thần Tiên Phủ, biến một tiên cảnh nhân gian linh khí dạt dào thành một chốn hoang tàn cằn cỗi một cọng cỏ cũng không mọc được.

Nghe nói trước đây trung tâm của Canh Thần Tiên Phủ rộng trăm dặm, bây giờ không ai dám đi tới nửa bước, còn tiên phủ lớn mạnh kia nhanh chóng sụp đổ, lại vỗ béo cho những môn phái tu sĩ khác của Tu Chân Giới.

Mấy năm nay nghe nói bên Tu Chân Giới có thể gọi là toàn môn phái mừng rỡ điên cuồng, đâu đâu cũng là một biển niềm vui, các môn phái đều ít nhiều gặt được lợi ích, vài môn phái tu tiên có thực lực còn không biết đã lấy về được bao nhiêu tài nguyên bảo bối từ Canh Thần Tiên Phủ, có thể nói là giàu sụ lên trong một ngày. Hy sinh một cái Canh Thần Tiên Phủ, ngàn vạn nhà khác lại hạnh phúc.

Vì sự việc này quá lớn, Ma Vực cách xa Tu Chân Giới tới vậy mà thông tin cũng lan khắp nơi, lúc trước Liêu Đình Nhạn làm việc ở Yên Chi Đài, không hiếm khi nghe  thấy người ta bàn tán mấy chuyện này, chuyện gì cũng nói tới.

Cái gì mà trong Canh Thần Tiên Phủ chất đầy thi thể, chim ăn xác đậu đầy nhiều năm không bay đi, mây đen vây khắp xung quanh, còn giống Ma Vực hơn cả Ma Vực. Còn gì mà thành lớn của Canh Thần Tiên Phủ đều đã bị nổ banh, bao nhiêu cung điện hoa mỹ đều cháy thành tro.

Lúc trước Liêu Đình Nhạn cảm thấy mấy người này nói lố quá thể, bây giờ xem ra… chẳng lố chút nào. Cô chỉ cần nhìn vài thứ vụn vặt là đã dựng đứng hết lông gà lông vịt.

Mấy ngày nay chung sống với nhau, cứ mỗi lần cô thấy ông lớn Tư Mã Tiêu là một bé mèo vô hại thì hắn lại đột nhiên lộ rõ cái mặt hung ác của mình, biến thành thần cọp thiên nhãn, đôi mắt tự nhiên lại biến thành pháo laser.

Liêu Đình Nhạn thầm tưởng tượng đến cảnh Tư Mã Tiêu nổ nát hoàng cung như cái máy bay ném bom, lại liếc nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh.

Hình như Tư Mã Tiêu không chú ý tới cử động nhỏ của cô, không chút vội vã, ngón tay trượt trượt trên mặt kính vài đường, Liêu Đình Nhạn liền nhìn thấy từng đống đổ nát thê lương, sau đó nghe thấy kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này đứng đằng sau bình thản nói: “Xem ra mấy năm nay Canh Thần Tiên Phủ thật sự đã sụp đổ, mấy tòa thành lớn ở rìa mà cũng hoang tàn tới độ này… À, cờ Xích Thuỷ Uyên treo ở đây lại tiến triển khá tốt.”

“Nơi này vốn là một ca vũ lạc phường nàng thường hay xem, mỗi ngày đều có những người khác nhau ca múa đàn hát, hiện nay xem ra chuyển sang kinh doanh thứ khác rồi, đổi thành khách trạm rồi… ta xem xem, đây là dấu hiệu của Bạch Đế Sơn.

“Nơi này vẫn còn.”

Màn hình ngừng lại ở một phòng bếp lớn rộng lớn.

Máy bay ném bom trong đầu Liêu Đình Nhạn ngừng lại được một lúc, cô ôm lấy cái gương livestream xem một lúc, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Bếp lửa nghi ngút khói trong phòng bếp rất gần gũi, cũng khiến người ta rất thèm ăn, một lồng thịt hấp nhào sốt vừa được bưng từ trong ra, nước thịt nồng đậm, một thứ thịt viên nào đó đang được quay phát ra tiếng tách tách, bị cắt thành sợi, rắc lên một ít gia vị gì đó không biết tên, thẳng nhóc bưng món bên cạnh ngửi ngửi mùi vị, cắn ngập một miếng. Còn có chén canh ngọt màu đỏ trong veo, mì sợi mềm mềm vân vân vô số món ăn, chỉ nhìn thôi là biết rất ngon.

Liều Đình Nhạn: “…” Đồ ăn của Ma Vực vẫn không thể nào so được với Tu Chân Giới.

Cô đang than thở thì ánh mắt lại bị Tư Mã Tiêu thu hút. Hình như hắn không có hứng thú với đồ ăn ngon bốc khói của nhà bếp, lại lấy ra mấy con người bé 1 2 3 trong đống lộn xộn.

Hắn gõ tay lên trán người gỗ, ba con người bé đứng xuống đất biến lớn lên, tay chân tròn ụ với cái đầu tròn vo. Ba đứa nhóc hí hoáy loay hoay, một đứa mặt vui nhộn nhặt cái búa nhỏ đấm lưng lên, vòng một vòng dưới chân Liêu Đình Nhạn. Một đứa lại ngồi cạnh dưới chân Tư Mã Tiêu, ngẩng đầu nhìn họ với cái vẻ mặt icon giễu cợt.

Một đứa mặt cười khác lại nhìn tới nhìn lui, tìm thấy một đĩa hạt dưa vẫn chưa bóc hết của Liêu Đình Nhạn, đưa tới trước mặt con giễu cợt, người bé giễu cợt lại bắt đầu tách hạt dưa.

Người bé mặt cười bắt đầu đi sang một bên sắp xếp lại đống lộn xộn Liêu Đình Nhạn bày ra, có đồ lăn tới dưới chân Tư Mã Tiêu, nó còn đi tới kéo kéo vạt áo của Tư Mã Tiêu, nhặt cái bình thuốc bằng ngọc đó về cất kỹ.

Tư Mã Tiêu hình như cảm thấy người bé giễu cợt ngồi bóc hạt dưa dưới chân mình rất vướng víu, dùng đầu ngón chân đá nhẹ nó, tỏ ý “Đi qua chỗ khác bóc.”

Liêu Đình Nhạn chỉ vào ba con người bé, có chút phỏng đoán: “Cái này là ta làm…”

Tư Mã Tiêu chỉ hai con trong số đó: “Của nàng tạo.” Lại chỉ con bên dưới chân: “Của ta tạo.”

Ờ, thì ra hai chúng ta còn cùng nhau tạo ra người nữa cơ đấy.

Liêu Đình Nhạn nhìn cảnh tượng này, tự dưng cảm thấy bao nhiêu năm nay mình giống thứ đàn ông tồi tệ vứt bỏ vợ con.

“Ta còn có thể nhớ lại ký ức lúc trước không?” Liêu Đình Nhạn ngập ngừng rồi hỏi. Theo như cách thức mất trí nhớ thông thường thì đều sẽ nhớ lại, có lúc đập trúng đầu xong nhớ lại, có lúc nhớ lại trong khoảnh khắc sinh tử, tóm lại sớm muộn gì cũng nhớ lại, nếu không tình tiết không có đã đời được.

Tư Mã Tiêu khựng lại: “Nhớ được hay không cũng không sao, không phải là một khoảng thời gian quá dài, cũng không có chuyện gì quá quan trọng cần nàng nhớ.”

Ok, mấy người nói sao thì là vậy. Liêu Đình Nhạn hơi thư thả bớt, nếu ông lớn Tư Mã Tiêu rất mong chờ cô khôi phục trí nhớ thì cô rất áp lực.

Pet công ty ở thế giới hiện đại đa số đều không chịu được mong đợi của người khác, cực kỳ mệt tim, vẫn cứ thuận tự nhiên thì tốt hơn.

Liêu Đình Nhạn tự cảm thấy mình không thể vì không nhớ mà trở mặt không nhận người ta được, vẫn muốn chịu trách nhiệm, vì vậy cô dò hỏi: “Vậy trước kia chúng ta sống với nhau như thế nào?” sẵn cũng để tham khảo thử.

Tư Mã Tiêu ậm ừ: “Thì như vậy đấy.”

Liêu Đình Nhạn: “Như vậy thôi á?”

Tư Mã Tiêu: “Như vậy thôi.”

Tuy vẻ mặt Liêu Đình Nhạn rất nghiêm chỉnh nhưng đầu óc đã xuất hiện thứ không nghiêm chỉnh, cô đằng hắng: “Vậy ta hỏi cái này, chúng ta có… làm chuyện đó không?”

Tư Mã Tiêu đã biết chuyện đó cô nói là chuyện nào ngồi xuống tấm phản bên cạnh, cố ý lười nhác hỏi: “Chuyện nào?”

Liêu Đình Nhạn: “Thì.. chuyện đó đó, ăn cơm trước kẻng?”

Tư Mã Tiêu tựa trên phảng, chớp chớp mắt: “Có chứ.”

Liêu Đình Nhạn: “Hít–” Không được, đầu óc bắt đầu chiếu phim rồi.

Tư Mã Tiêu: “Còn nhiều nữa kìa.”

Liêu Đình Nhạn: “Hít–” Không khống chế được cảnh tượng trong đầu bắt đầu chạy theo hướng cần gắn mác rồi.

Tư Mã Tiêu: “Thần giao song tu cùng lúc.”

Liêu Đình Nhạn: “Hít–” Cảnh tưởng hơi khó mà tưởng tượng nên bị gỡ bỏ rồi.

Tư Mã Tiêu: “Giờ nàng trở về rồi thì cũng nên giống với trước đây.” Hắn nằm liệt trên phảng, mái tóc đen dài như nước chảy rũ bên gối, trưng ra tứ thế “Nàng hiểu đó, mau làm như trước đây đi.”

Liêu Đình Nhạn lớn tiếng hít vào: “Hít–” Cảnh tượng bị ngăn bởi dấu chấm than luôn rồi.

Tư Mã Tiêu nhịn hết nổi cười nghiêng cười ngửa, cười rung lắc cả người, lồng ngực nhấp nhô. Hắn nằm đó lộn xộn cả hình tượng, tay với vạt áo phủ ra đất, dùng chân nhấc lên đặt trên đệm, chân kia dưới đấy, gác tay giữa trán.

Cái cổ đó, xương quai xanh đó, góc nghiêng đó, cái thân hình thon dài đó khiến người ta kích động muốn nhào tới lăn lộn với hắn.

“Tới đi.” Tư Mã Tiêu cười đủ, chăm chú nhìn cô: “Sẵn tiện củng cố tu vi Luyện Hư luôn cho nàng.”

Liêu Đình Nhạn: “Song tu hả?”

Tư Mã Tiêu chỉ cười nhìn cô.

Liêu Đình Nhạn: “Đợi chút cái đã.”

Cô lục lọi trong không gian của mình, muốn tìm thử xem có có gì kiểu như rượu tráng gan được không, tìm cả buổi trời mới tìm được một cái vò trong góc, bóc đi cái niêm phong màu đỏ, thử múc một muỗng ra uống. Vừa cay vừa khó uống, đúng là rượu không sai vào đâu được, cô lại uống thêm mấy muỗng nữa, thấy Tư Mã Tiêu cứ nhìn mình kỳ quái mới hỏi thử: “Ngài cũng muốn hả?”

Tư Mã Tiêu liếc nhìn cái vò rượu của cô: “Không, ta không cần tráng… dương.” Giọng điệu cực kỳ quái lạ, vừa nói xong lại bật cười lớn, hình như không nhịn nổi được nửa.

Liêu Đình Nhạn nghĩ ra được gì, lật lật vò rượu, sau đó liền đông cứng nhìn trân trân vào cái thứ vừa lật ra.

Không phải chứ, hồi đó cô trữ rượu tráng dương làm gì, cái quỷ này là của đàn ông mới uống mà? Ánh mắt cô không tự chủ được mà nhìn về phía bộ phận nào đó của Tư Mã Tiêu.

Trong đầu bão táp mưa giông. Người tu tiên cũng mắc bệnh này nữa hả? Nguy rồi, có phải mình đã biết được bí mật ghê gớm nào đó không?

Tư Mã Tiêu dần không cười nữa, hắn cô cảm nhìn cô.

Liêu Đình Nhạn: “Ta nghĩ đây nhất định là hiểu lầm!”

Thật ra đúng là hiểu lầm thật, lúc trước cô trữ mỗi thứ một ít, vò rượu này là do một chưởng quầy nào đó tặng cho sau khi mua một đống rượu trái cây, cuối cùng uống hết mớ rượu trái cây chua chua ngọt ngọt, chỉ còn lại cái vò này, sau khi cô nhận ra đây là cái gì liền vứt vào trong hốc, dù sao cũng chả dùng tới.

Nhưng mà bây giờ ai mà quan tâm có phải hiểu lầm hay không, đạo lữ với nhau thì tất nhiên có lúc hiểu lầm rồi.

Tư Mã Tiêu ngồi dậy, chuẩn bị đứng lên.

Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này thì chắc chắn là sẽ lùi về sau hoặc chạy vội, Liêu Đình Nhạn thì không, cô không còn nhàn hạ như ngày thường, vội vã đi tới, ấn Tư Mã Tiêu ngồi lại chỗ cũ: “Bình tĩnh, đừng manh động!” trong lúc nguy cấp còn nhanh trí còn dán lên trán hắn một tấm Thanh Tâm Phù.

Lúc làm như vậy, Liêu Đình Nhạn thấy có chút thân thuộc, cứ như mình đã từng làm vậy rồi.

Tư Mã Tiêu cười lạnh lột bỏ Thanh Tâm Phù trên trán.

Ngủ một giấc dậy, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy ngoài cửa sổ một hàng trúc với lá phong màu đỏ.

Ngoài cấm cung Đông Thành còn có trúc với lá phong? Hình như không có, đáng lẽ phải là một vùng trắng xoá mới đúng.

Liêu Đình Nhạn giật mình, từ trên giường đứng dậy. Cô nghi là mình lao lực quá độ bị hoang tưởng mất rồi, nhìn rõ lại nhận ra là không phải, căn nhà nhã nhặn trước mắt không phải là cấm cung Đông Thành.

Cô mặc một bộ áo lụa đơn giản, nhẹ như không, dính vào người như nước chảy, cô giẫm lên nền nhà, đi đến ô cửa điêu khắc sát sàn đằng trước, nhìn trúc xanh lá phong đỏ, trời xanh mây trắng bên ngoài, còn có khói nước mông lung, núi non đằng xa, dưới chân có một hồ nước trong veo.

Đây là đâu? Cô lấy kính ra soi gương.

Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là trên cổ có thêm một cái dấu răng.

Cô nghiêng người tựa bên cái thanh gỗ nhìn ra ngoài, đột nhiên chân bị tóm lấy, cả người ngã xuống hồ.

Trong nước có một con thuỷ quái tóc đen áo đen mặt trắng: “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Liêu Đình Nhạn lau nước trên mặt, bò về phía bờ, bò được phân nửa lại bị ôm lấy eo lôi lại xuống nước.

“Đợi lát nữa rồi lên.” Thuỷ quái nói.

Liêu Đình Nhạn dòm ngó hắn: “Mèo không có thích tắm rửa ngâm mình đâu.”

Tư Mã Tiêu: “Ý gì?”

Liêu Đình Nhạn nhanh chóng đổi chủ đề: “Đây là đâu?”

Tư Mã Tiêu: “Biệt trang có cái nhà bếp lớn trong gương phát trực tiếp.”

Liêu Đình Nhạn: “… Tu Chân Giới?”

Tư Mã Tiêu: “Đúng vậy.”

Liêu Đình Nhạn: “Hít–“

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan