[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 61: Nàng như vậy, ta cũng thế

Chương 61: Nàng như vậy, ta cũng thế

Trong mấy năm làm Sư Nhạn, vì cơ thể này bị thương nên cô phải uống rất nhiều đan dược đắng không tả. Ngay từ lúc ban đầu, ông cha giả Sư Thiên Lũ đã nói với cô, tu vi của cô rất khó khôi phục lại như ban đầu, e là cả đời cũng không lên được Luyện Hư nữa. Vì thế gã chỉ cho cô một số đan dược trị thương để tu vi cũng cô giữ vững ở bậc Hoá Thần chứ không đến nỗi bị giáng tiếp.

Sau đó ở Hạc Tiên Thành cô cũng có tìm người khám cho, tuy bảo là có thể khôi phục nhưng cần một số tiền thuốc men giá trên trời, còn phải thỉnh một cao nhân có tu vi cao hơn cô một bậc để đả thông linh mạch bị tổn thương. Lúc đó cô nghe thấy giá tiền cực lớn, lại nhẩm tính lương của mình, lại nghĩ tới việc Sư gia lụn bại thành ra như vậy bèn quyết định ở bậc Hoá Thần cả đời.

Dù sao cũng không phải đẳng cấp tự cô cực khổ luyện được, đợi học cho xong thì Hoá Thần là đủ dùng rồi.

Khi ấy cô nào ngờ được rằng có một ngày cô lại có thể khôi phục tu vi nhanh đến vậy, chỉ cần cắn vài viên thuốc như hạt đậu là được, hoàn toàn không chút đau đớn, thậm chí còn muốn ăn thêm vài viên. Có một loại dược hoàn còn gợi nhớ đến tuổi thơ cô, một loại thuốc vắc xin màu trắng lúc nhỏ có uống, hình như là viên uống não tuỷ gì đó?

“Cái này cũng ngon ghê, còn không?” Liêu Đình Nhạn liếm môi hỏi.

Tư Mã Tiêu nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cho người gọi tất cả những dược sư là ra thuốc tới, các dược sư đang bận bịu luyện đan dược chỉ đành khổ sở tạm gác việc trong tay lại, xách đầu hói đi gặp Ma Chủ.

Liêu Đình Nhạn thầm cảm động, nghĩ không biết rằng cái vai sủng cơ gì thế này, động lòng người ghê.

Sau đó cô nghe thấy hắn chỉ vào cô mà mắng những dược sư kia: “Nàng ấy uống mấy viên đan dược kia xong sao lại trông còn ngốc hơn vậy nữa!” Hỏi một cách cực kỳ chân thành, phẫn nộ cũng cực kỳ phẫn nộ… chính vì vậy mà càng khiến người ta phẫn nộ hơn.

Liêu Đình Nhạn: “…” Đcmn?! Tôi tuyên bố anh mất bạn gái rồi. Không biết trước đây tôi có phải bạn gái anh hay không, bây giờ thì không.

Tư Mã Tiêu liếc nhìn cô, đổi chủ đề: “Làm mấy viên đan hoàn khử độc thêm nhiều tí mang tới đây.”

Một dược sư ráng bình tâm đứng ra nói: “Ma Chủ, một viên Giải Thanh Hoàn kia đã đủ khử mọi độc trong nhiều năm rồi, lão hủ đã luyện chế Giải Thanh Hoàn nhiều năm, ước tính hiệu quả của thuốc sẽ không có gì sai sót! Phu nhân dùng một viên là đủ rồi!”

Ma Chủ cho gọi họ luyện chế đan dược cho vị phu nhân bí ẩn này, mỗi người một loại, nếu thuốc của người khác đều một viên là có hiệu quả, thuốc lão luyện ra phải dùng nhiều viên mới có hiệu quả thì lão biết giấu cái mặt già vào đâu!

Liêu Đình Nhạn ôm lấy mặt, không nhẫn tâm nghe tiếp nữa.

Tư Mã Tiêu không hề để tâm: “Vậy thì đi luyện vài viên không có tác dụng giải độc nhưng có mùi vị giống mang tới đây.”

Dược sư: “???” Cuối cùng lão cũng hiểu, Ma Chủ cho gọi họ đến không phải để luyện đan dược mà là để làm kẹo viên. Chắc bởi vì cả cuộc đời chưa nhận nhiệm vụ nào dễ dàng như vậy, hồi lâu sau hắn vẫn chưa hoàn hồn, như có chút nghi ngờ cuộc đời.

Sau đó Liêu Đình Nhạn liền có kẹo viên ăn không hết, mấy người ở Ma Vực đưa đồ cứ cái kiểu hoành tráng như vậy, không đựng trong sọt cũng đựng trong rương, như kiểu muốn nói “Cầm ăn cho ngập mặt đi.”

Tư Mã Tiêu cũng thử một viên, u ám nhìn cô hồi lâu: “Ta sớm muộn gì cũng bắt Sư Thiên Lũ về xé xác ra.”

Liêu ĐÌnh Nhạn: “… Hả?” Tự nhiên nhắc Sư Thiên Lũ làm gì?

Tư Mã Tiêu: “Mấy năm nay nàng chưa được ăn gì đàng hoàng đúng không.”

Liêu Đình Nhạn vô cảm mút kẹo, không muốn nói chuyện với tên đàn ông này nữa. Trả ký ức tuổi thơ đây! Trả nỗi nhớ quê đây!

Tư Mã Tiêu ngồi cạnh cô, nhấc một chân lên, cánh tay gác lên trên đỡ lấy đầu, một tư thế rất tùy tiện: “Nàng có biết vì sao ta không gấp gáp giải thích thân phận với nàng không.” Hắn nói rồi dùng tay bên kia sờ lên bụng cô rồi nắn nắn.

Liêu Đình Nhạn khựng lại, mắt nhìn theo tay hắn. Bạn ơi? Bạn tự nhiên ghê? Sờ đâu đấy? Tôi vẫn chưa xác nhận thân phận người yêu của chúng ta đâu.

Cô đưa tay chặn trên bụng, không để thiên hạ nghịch thịt trên bụng mình, Tư Mã Tiêu cũng không để ý, tiện tay sờ tay cô, nắn nắn ngón tay.

Hắn trở người nhích lại gần cô: “Bởi vì… nàng sẽ nhanh chóng tự nhận ra thôi.”

Liêu Đình Nhạn lộp rộp cắn nát viên kẹo trong miệng. Tư Mã Tiêu cách cô rất gần, nghe thấy tiếng nhai kẹo lốp rốp, khóe miệng lại nhếch lên.

Liêu Đình Nhạn cứ cảm thấy hắn cứ nhây tới nhây lui chọc cho mình giận, nói nghe nè, sở thích gì kỳ vậy? Thích nghe chửi không?

Cô ôm ánh mắt hoài nghi của mình đi ngủ, trước khi ngủ Tư Mã Tiêu nói với cô, lúc cô thức dậy thì tu vi sẽ khôi phục hoàn toàn.

Đêm ấy Liêu Đình Nhạn ngủ ngon lành, Tư Mã Tiêu ngồi cạnh cô, bắt lấy cô nắn tay bóp chân nhồi bụng nhào… Ờ thì tất nhiên là để đả thông linh mạch bị thương kết hợp với tác dụng của thuốc, tóm lại xoa qua nắn lại cô một hồi, Liêu Đình Nhạn vẫn chưa dậy.

“Sao mà vẫn ngủ ghê tới vậy.” Tư Mã Tiêu nhỏ giọng tự lầm bầm, yên lặng nhìn cô, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Hắn rất hiếm khi bình yên thế này, nhất là trong những ngày mất đi Liêu Đình Nhạn khiến hắn cảm thấy trong hoảng hốt còn dài hơn cả năm trăm năm ở Tam Thánh Sơn.

Ngón tay trắng bệch không tí huyết sắc quấn lấy một lọn tóc bên má Liêu Đình Nhạn, chầm chậm quấn một vòng, lọn tóc đó lại rơi xuống từ tay hắn.

Sáng sớm và buổi đêm của Đông Thành đều là lúc lạnh nhất, đôi lúc sẽ có chút sương giá đọng trên những toà nhà màu trắng, đợi lúc mặt trời lên, những giọt sương kia sẽ nhanh chóng tan biến mất, đến cả vệt hơi nước cũng sẽ tan trong không khí.

Đông Thành khô lạnh khiến Liêu Đình Nhạn đã sống nhiều năm ở Hạc Tiên Thành không thích nghi được, vì vậy cung điện cô đang ở không giống với bên ngoài, có trận pháp bảo vệ, ấm áp như xuân, đôi lúc Liêu Đình Nhạn còn chủ động tăng thêm độ ẩm.

Sáng sớm hôm ấy, mây đen kéo tới trên cấm cung, sau đó thì tuyết rơi. Việc này là vì linh lực hội tụ đã khuấy động mây trên trời, vì thế mới có được trận tuyết hiếm có này.

Liêu Đình Nhạn vừa thức dậy đã thấy tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, cô ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ đưa đầu nhìn ra ngoài, sau đó cô mới nhận ra những linh lực hội tụ trên cấm cung là vì mình.

Cô thu lại những linh lực vô ý tản ra, ngồi bên cửa sổ nhắm mắt quan sát, cảm giác hoàn toàn không giống với bậc Hoá Thần, chất lượng có thay đổi lớn khiến cô cảm thấy hiện giờ mình có thể đánh hai mươi đứa như mình lúc trước.

Lúc cô đang làm quen với tu vi Luyện Hư thì nhận ra một không gian mở trong cơ thể mình. Trước kia cô đã thoáng có cảm giác, chỉ là tu vi hạ xuống Hoá Thần, cô không mở được những không gian phong kín của Luyện Hư cũng không rõ lắm rốt cuộc là chuyện gì, giờ cô có thể cảm nhận được rõ rệt, cũng đã có thể mở ra

Cứ như phát hiện một căn hầm bí mật dưới lòng đất nhà mình vậy, Liêu Đình Nhạn hào hứng bắt đầu lật tìm bên trong.

Mọi thứ ăn xài đều có, bao gồm cả mấy món cần thiết để ăn mặc ở, để chia theo từng ngăn, quả đúng là một cái kho lớn. Mấy món này đều là trước kia mình bỏ vào sao? Sao giống sóc chuột trữ hạt dẻ vậy.

Cô tìm được một số đồ vật hình như là trước kia thường dùng, một cái kính, không biết dùng thế nào, cô đặt đại bên cạnh, lại tìm được mấy con người gỗ, sau lưng có viết 1, 2, 3 bằng số Ả Rập, trên mặt có vẽ biểu tượng cảm xúc.

Ấy… Cái này là mấy biểu tượng lúc trước mình hay dùng mà. Liêu Đình Nhạn càng hoảng loạn hơn, không phải chứ, cái người lúc trước dám yêu ông lớn thật sự là mình sao? Mình mà cũng có lúc bảnh vậy sao?

Đúng là không thể nào tin được.

Cô để mấy người gỗ qua một bên, tiếp tục lật, lật ra một quyển Thuật Pháp Toàn Năng dày cui như đại từ điển, còn có một cuốn sổ ghi chép tự làm, còn có cả khoá, cái khoá này là một trận pháp nhỏ, cần phải nhập mật mã. Liêu Đình Nhạn thử dùng sinh nhật của mình để mở.

Liêu Đình Nhạn: “…” Á a a!

Trong sổ ghi chép không phải là nhật ký như cô nghĩ mà là một cuốn tập học ghi chép cách tu luyện thuật phát, nét chữ đương nhiên cũng rất quen thuộc, là chữ của chính cô, chữ giản thể, kiểu chữ viết rất ẩu, người bình thường đều đọc không ra, cô mà không nằm ra thì cũng không viết nổi, chắc cũng chỉ có mình cô đọc được.

Lật được mấy trang, cô nhìn thấy hình vẽ con rùa, đùi gà với khoai tây chiên trà sữa mà mình vẽ lên, vẽ vài món đồ lung tung, cái này là chứng tỏ học hết vô rồi, vậy nên mới quệt bậy. Phía sau còn viết tên mình như rèn chữ, Trâu Nhạn cũng có, Liêu Đình Nhạn cũng có, còn có Tư Mã Tiêu, còn vẽ một trái tim cách điệu quanh chữ Tư Mã Tiêu đó.

Liêu Đình Nhạn: “…” A a a a a a a a a a a a a!

Xong rồi, là mình, dũng sĩ trước kia hẹn hò với ông lớn Tư Mã Tiêu lại là mình? Thật sự là mình?!

Liêu Đình Nhạn ôm lấy mặt mình, không dám nhìn thẳng mà chỉ hé một con mắt liếc mấy mẫu vẽ trên sổ ghi chép, cứ như có thể cảm nhận được tình cảm khi đó qua mấy dấu vết lung tung.

Cô còn tìm thấy một con hạc giấy trong quyển sổ ghi chép, Liêu Đình Nhạn mở con hạc ra xem với một dự cảm khó tả, bên trong có viết mấy chữ: “Heo mọi đần thối Tư Mã Tiêu.”

Quaooo, hồi đó mình ngầu lòi ghê. Quả thật vậy, có cái câu hát gì ấy, kẻ được yêu đều quá hững hờ?

Nhưng mà dù là đang mắng mỏ nhưng sao nhìn cứ đầy vẻ gì đó thích thú ngượng ngùng. A hu hu sao mà mắc cỡ dữ vậy?

Cô âm thầm gấp lại con hạc giấy đó, tiện tay ném qua một bên rồi lật tiếp.

Cô tìm được một cái hộp trang sức, một cái hộp trang sức có năng lực không gian tồn trữ, tuy là thể tích không lớn nhưng kéo ra được mười mấy cái ngăn kéo, đặt đầy cả các loại trang sức đẹp đẽ.

Chỉ có ngăn kéo nhỏ nhất đã bị khoá, vẫn là mật mã sinh nhật trước đó của mình. Liêu Đình Nhạn kéo ngăn kéo kia ra xem rồi lại vội vã đóng vào, vì quá dùng sức nên phát ra tiếng ầm.

Cô nhìn chằm chằm bàn tay mình như gặp phải ma.

Mẹ ơi.

Xem ra trước đây mình với Tư Mã Tiêu là tình yêu đích thực đấy.

Cô lại chầm chậm kéo ngăn kéo kia ra, nhìn thấy trên miếng vải nhung đỏ có đặt hai chiếc nhẫn. Bên trong này chỉ đặt có hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, hình tròn trơn đơn giản có khắc hoa văn, bên trong có khắc chữ cái tiếng Anh, cái lớn là chữ T, cái nhỏ là chữ N.

Liêu Đình Nhạn nốc một ngụm nước.

Mấy cái thứ như nhẫn thật sự không tặng bậy được, trước kia cô chuẩn bị thứ đồ này là muốn tặng ai, có thể thấy rõ là hình như vẫn chưa kịp tặng, không biết là do ngại hay bị gián đoạn mất.

“Nàng đang xem gì đấy?” Tư Mã Tiêu lại âm thầm xuất hiện sau lưng, hỏi cô câu hỏi chết chóc.

Liêu Đình Nhạn bây giờ cứ hễ nghe thấy tiếng hắn là lại chột dạ một cách khó hiểu, tay cô khựng lại, không cẩn thận hất cả cái ngăn kéo ra ngoài, lúc muốn giấu lại thì đã muộn, Tư Mã Tiêu vốn đang không để ý lắm lại thấy thái độ cô là lạ, đã nhắm trúng ngay hai chiếc nhẫn kia, nhích tới quan sát một hồi.

“Sao mà căng thẳng vậy, hai cái vòng nhỏ này có vấn đề gì sao?” Tư Mã Tiêu thong thả hỏi.

Thế giới huyền huyễn này không có thói quen đeo nhẫn cặp nhẫn vợ chồng, nhẫn ở đây cũng không có mang ý nghĩa này. Liêu Đình Nhạn nuốt ực: “Không có gì, hình như là đồ trước kia của ta.”

Tư Mà Tiêu ậm ừ: “Trông có vẻ giống đồ tặng ta.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Tự nhiên khi không lại thấy xấu hổ.

Cô nhìn Tư Mã Tiêu cầm chiếc nhẫn lớn hơn đeo lên, ngón giữa vừa nhất hắn bèn đeo lên ngón giữa, sau đó lại tự nhiên như không mà cầm chiếc nhỏ hơn lên đeo vào ngón út.

Liêu Đình Nhạn nhìn hắn tự đeo cả hai chiếc nhẫn, mặt mày vô cảm, không những không thấy mắc cỡ mà còn có cảm giác gì đó như truỵ mẹ tim.

Ok, cứ để hắn đeo một mình. Sao không làm thêm mấy cái cho hắn đeo chật mười ngón tay luôn.

Tư Mã Tiêu lại hô hố bật cười, chìa ngón tay đeo nhẫn cho cô xem: “Nhìn thấy chưa?”

Liêu Đình Nhạn: “Ừm, thấy rồi.”Nhìn thấy tên trai thẳng đần độn nhà ông đeo hai chiếc nhẫn, đeo luôn chiếc của tôi rồi, còn không vừa nữa.

Tư Mã Tiêu bèn lắc đầu cười, tháo chiếc nhẫn nhỏ không vừa tay xuống, kéo tay Liêu Đình Nhạn tới, đeo lên cho cô.

Hắn kéo tay cô nhìn một lúc, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của cô, đưa mắt nhìn cô: “Ta biết trước kia nàng thích ta, bây giờ cũng sẽ thích, nàng sẽ dựa dẫm vào ta, tin tưởng ta, muốn luôn được ở cạnh bên ta.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Vậy ngài cũng tự tin ghê, tự tôi còn không biết.

Tư Mã Tiêu nhẹ vuốt ngón tay cô: “Bởi vì nàng như vậy, ta cũng như vậy.”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan