[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 60: Thôi thì cắn thuốc đi cho rồi
Chương 60: Thôi thì cắn thuốc đi cho rồi
Sư Nhạn nằm trên tấm phản trước cửa sổ, nhìn ra những toà nhà trắng tuyết bên ngoài. Trắng xoá cả đất trời, nếu có thể chấm vào chút sắc xanh lá, là có thành phong cách Địa Trung Hải rồi, có khi còn mọc ra một cái trấn nhỏ xanh trắng nổi danh ấy chứ, thân là du dân thất nghiệp, bây giờ có thể có cảm giác nghỉ mát sâu sắc hơn rồi.
Cô nhàn hạ nghĩ vài chuyển vẩn vơ, hưởng thụ cuộc sống nghỉ mát dưới ánh nắng không cần động tay động chân.
Một chấm đen đột nhiên xuất hiện phía trời đằng xa, dần dần bay tới gần, cuối cùng ngừng trên một cành mộc lan điêu khắc trên cửa sổ.
Là một con chim màu đen nhỏ xíu, chỉ bằng cỡ lòng bàn tay, hai mắt nhỏ như hột đậu nhìn Sư Nhạn chăm chăm, cứ như đang xem xét cô, Sư Nhạn với con chim nhìn nhau một lúc, cô hoài nghi mình nhìn thấy mùi thông thái từ hai con mắt chim kia.
Cô lấy cái đĩa hạt dưa từ bàn bên cạnh sang, thật ra cái món này ở Ma Vực không gọi là hạt dưa nhưng Sư Nhạn cảm thấy dáng vẻ và mùi vị trông rất giống, sau đó nghe thấy vị “Ma Chủ phu nhân” này gọi là hạt dưa thì cái thứ ấy cũng bị đổi tên thành hạt dưa.
Sư Nhạn tách mấy hạt cho chim ăn, mỏ chim gõ trên thanh điêu khắc mộc lan, phát ra âm thanh chíp chíp. Nó ăn xong mấy hạt dưa, Sư Nhạn thử sờ đầu nó, nó cũng để yên cho sờ.
Sư Nhạn tách một nắm hạt dưa, cho chim ăn một lúc. HÌnh như có gì đó nhầm lẫn, cô cảm thấy cho chim ăn một nắm hạt dưa nhỏ, cái thân mình bé nhỏ đã tròn lên không ít. Một bàn tay trắng bệch chìa ra sau lưng cô, gạt phắt con chim đen tròn quay đi.
Sư Nhạn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tư Mã Tiêu đang bóp miệng con chim kia. Sau đó con chim biến thành một luồng khói đen trong tay hắn, lại biến thành một tờ giấy đen. Trên mặt giấy có một đống hạt dưa, không khác gì với lúc con chim kia ăn.
Sư Nhạn nhìn thấp thoáng thấy được trên mặt giấy bị hạt dưa che khuất có viết hai hàng chữ.
Sư Nhạn: “…” Thì ra là một con bồ câu đưa thư?
Tư Mã Tiêu lùa đống hạt dưa ra tay, đặt trước mặt Liêu Đình Nhạn, tay kia cầm tờ giấy nói: “Ma Âm Điểu, dùng để đưa thư, còn có thể đưa được một số vật nhẹ.”
Ban nãy nó nghe lời là vì cảm nhận được mùi của hắn trên người Sư Nhạn, nuốt hạt dưa là vì nó tưởng đó là “thư” cần đưa.
Sư Nhạn âm thầm ăn trọn mớ hạt dưa nguyên vẹn. Nghĩ thầm con chim này giỏi thật, với tu vi của cô mà còn không nhìn ra được là không phải chim thật.
Tư Mã Tiêu xem thư xong liền gấp phong thư lại làm đôi, không biết làm thế nào lại biến nó thành chim đen, đặt trong tay Sư Nhạn.
“Thích không? Cầm lấy chơi đi.”
Sư Nhạn sờ vào lớp lông vũ mềm mại bóng mượt của con chim trong lòng bàn tay, nắn nắn cái bụng tròn vo, cảm thấy cực kỳ thích tay, tiếc là không phải chim thật.
“Chiều nay đưa nàng đi gặp một người.” Tư Mã Tiêu ở bên cạnh nhìn cô chơi chim một hồi rồi mới nói.
“Ừ.” Sư Nhạn cực kỳ ngoan ngoãn, thái độ y hệt như lúc ở với Sư Thiên Lũ.
Tư Mã Tiêu đứng dậy rời đi. Thế nhưng Sư Nhạn biết hắn không đi xa, cứ như đang ở một nơi nào đó xung quanh quan sát cô, vì thế cô thật sự cảm thấy hắn giống mèo, thói quen âm thầm quan sát cũng giống. Nhưng mà Tư Mã Tiêu rất giỏi giấu mùi, Sư Nhạn cũng không biết sao mình có thể xác nhận chính xác được hắn đang ở gần.
Cô coi như không biết, tiếp tục chơi với con chim đen ngoan ngoãn, đợi đến lúc nó lại tan thành một luồng khói.
Sau đó chưa được bao lâu, một đám chim đen bay vào từ ngoài cửa sổ, đám chim đen này trông cực kỳ bắt mắt trong cả vùng thế giới trắng xoá, hơn nữa chúng nó cứ như có mắt, sau khi bay quanh một vòng lại đậu trước cửa sổ đang mở của Sư Nhạn, như đứng chật cả thanh chắn cửa.
Trông cũng khá giống với bồ câu, cũng kêu chít chít, chỉ là màu sắc không giống. Lần này Sư Nhạn quan sát thật kỹ, xác định đây là một bầy chim thật. Nói thật thì cô nằm đây đã mấy ngày, chưa từng nhìn thấy một con chim nào dám tới gần cấm cung của Tư Mã Tiêu, hiện giờ đàn chim này đột nhiên bay tới, chắc cũng không phải là tự mình bay tới.
Chắc là ông lớn thấy cô thích cho chim ăn nên lùa một bầy đến cho cô chơi, Về mặt này thì ông lớn Ma Vực này thật sự chu đáo hơn thân phận với danh tiếng của mình nhiều. Đường đường Ma Chủ mà lại chu đáo vậy sao?
Sư Nhạn nghĩ không sai, ngay dưới cấm cung, một Ma Tướng có thể sai khiến ma vật và hung thú đang vô cảm triệu hồi các loài chim vô hại đáng yêu ở gần tới. Trước đây nàng toàn triệu hồi các loại thú ăn thịt người hung tợn, loại nào càng hiểm ác nàng càng thích triệu hồi, bây giờ lần đầu tiên trong đời triệu hồi ba cái thứ vặt vãnh này, đúng là sai từ đầu tới đuôi.
Nhưng mà biết sao được, lệnh của Ma Chủ, đcmn chỉ biết làm thôi chứ sao.
Sư Nhạn cho chim ăn cả buổi sáng, đến chiều, cô thấy một đám người đưa thứ gì đó vào cấm cung, sau đó Tư Mã Tiêu lại đến đưa cô đi gặp ai đó.
Đây là người quen, cô cô Sư Thiên Độ trước đó cô có gặp một lần.
Người cô cô này đã bị khống chế, không thể nhúc nhích được, người đầy vết thương, hận thù nhìn họ chằm chằm.
Cầm tù thật sự: Nhốt trong không gian nhỏ không có tự do riêng, không đồ ăn thức uống, bị đánh thê thảm giống như Sư Thiên Độ. Cầm tù giả dối: Muốn đi đâu đi đó, ăn được gì thì ăn, còn có người trăm phương ngàn kế chọc cho mình vui như Sư Nhạn.
Sư Thiên Độ không thể nói được nhưng những gì ả muốn nói đều nằm trong mắt, Sư Nhạn nhìn thấy hai chữ “phản đồ” viết lớn. Sư Nhạn nhìn người cô cây khế này, do dự nhìn sang Tư Mã Tiêu bên cạnh. Tuy cô không nói gì nhưng hình như Tư Mã Tiêu đã bị chọc tức, hắn tức giận rồi, trút giận lên người Sư Thiên Độ.
Trán Sư Thiên Độ bị Tư Mã Tiêu bắt mạnh lấy, hiện ra chút hào quang chống trả loáng thoáng, Sư Nhạn giật thót, cô nghi ngờ đây là hồn phách của người, cô đến thế giới này mấy năm trời, mới chỉ lần đầu tiên nhìn thấy hồn phách thật sự của người khác bị rút ra, mất hồn hồi lâu.
Tư Mã Tiêu bắt lấy tay cô, giữ trong ánh hào quang méo mó kia.
Sư Nhạn nghĩ ngay đến hai chữ “rút hồn” rồi cảm thấy ánh nhìn bỗng chốc thay đổi, bên cạnh xuất hiện rất nhiều cảnh tượng như đèn kéo quân, sau đó lại như có ai tua nhanh đi nhanh chóng biến mất, rất nhanh đã dừng lại ở một cảnh. Sư Nhạn phát hiện trong cảnh này còn có sự xuất hiện của mình.
Hình như là ở trong cung điện nào đó, bên ngoài có vườn hoa, bên trong đẹp đẽ nghiêm chỉnh, một số người bao vây lấy cô, như đang muốn bắt cô, sau đó cô đã thật sự bị bắt, còn là do Sư Thiên Độ ra tay.
Bọn họ nói cô chỉ là một nữ nhân cỏn con có ích lợi gì, lại nói cô được Tư Mã Tiêu bảo vệ, mang về chắc chắn uy hiếp được hắn, thản nhiên mang cô đi, mang đến một nơi được gọi là Thái Huyền Phong. Rất nhiều người đi qua đi lại trước mặt cô, cô còn nhìn thấy huynh trưởng Sư Chân Từ thường cho cô tiền tiêu, y phụng mệnh canh giữ cô.
Bọn họ đều gọi cô là Liêu Đình Nhạn chứ không phải Sư Nhạn.
Cảnh tượng lại đổi, Sư Nhạn nhìn thấy Sư Thiên Độ đi đến một nơi kỳ lạ, nhìn thấy cha già Sư Thiên Lũ đang đánh nhau với Tư Mã Tiêu, chỉ là rõ ràng gã đánh không lại, bị ép đến không ngừng lùi về sau, khắp nơi đều là lửa, khỏi lửa cao ngút trời.
Tư Mã Tiêu không chút kiêng nệ mà giễu cợt, lại thay đổi sắc mặt bởi một câu nói của Sư Thiên Độ.
“Nữ nhân bên cạnh ngươi cũng đang ở trên Thái Huyền Phong, chúng ta chết, ả cũng phải chết cùng!”
Tiếng cười nổ tung như tận thế của Sư Thiên Độ cùng đất đai khô cằn khói lửa khắp nơi khiến người ta có chút chói mắt.
Sư Nhạn cảm thấy trước mắt tối đen, sau khi tỉnh lại đã được Tư Mã Tiêu ôm vào lòng, đầu tựa trước ngực hắn.
“Tu vi của ả cao hơn nàng, ta dẫn theo nàng rút hồn, nàng cũng chỉ chịu được hình ảnh ngắn ngủi.” Ngón tay lạnh băng của Tư Mã Tiêu ấn vào huyệt thái dương của cô, vững vàng giữ lấy đầu cô. Không biết hắn đã làm gì, Sư Nhạn cảm thấy bỗng chốc mình đã đỡ hơn rất nhiều, cảm giác đau đầu cũng dần biến mất.
Cô ngồi dậy từ trong lòng Tư Mã Tiêu, nhìn thấy mắt Sư Thiên Độ đã đục ngầu, nước bọt chảy ngang, hình như đã không còn thần trí.
Thuật rút hồn rất kinh khủng, nếu tu vi của người rút không cao hơn người bị rút rất nhiều thì không thể thành công, lúc vô ý còn có thể bị đánh ngược lại, người bị rút hồn nhẹ thì điên dại, nặng thì hồn phi phách tán. Thế nhưng Sư Nhạn còn chưa nghe nói tới việc có thể rút hồn cũng với người khác, thao tác cao cấp này thật đúng là tày trời.
“Giờ đã tin ta chưa?” Tư Mã Tiêu hỏi cô.
Sư Nhạn gật đầu: “Ta tin ta là Liêu Đình Nhạn rồi.”
Cô thầm thở phào trong lòng, mẹ ơi may là ông cha già bực dọc cùng chung sông mấy năm nay không phải cha ruột, nghĩ vậy thì hoá ra Liêu Đình Nhạn kia vốn cũng không phải đáng thương lắm, ít ra cha ruột không phải là loại cha coi cô như bom khói, truyền bá tư tưởng thù hằn cho cô.
Tư Mã Tiêu nhìn cô hồi lâu làm Sư Nhạn lạnh cả gáy. Bọn họ rời khỏi đây, đi trên hành lang cấm cung, lâu lâu Tư Mã Tiêu lại nhìn cô với ánh mắt đang nghĩ ngợi gì đó: “Hình như nàng vẫn không tin mình là Liêu Đình Nhạn.”
Liêu Đình Nhạn nghiêm chỉnh: “Có đâu, ta tin mình là Liêu Đình Nhạn thật mà.” Nhìn xem, đến tự xưng mà cô cũng sửa rồi.
Tư Mã Tiêu đột nhiên bật cười: “Tất nhiên nàng là Liêu Đình Nhạn rồi, nhưng bây giờ ta bắt đầu nghi ngờ Liêu Đình Nhạn không phải là nàng.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy chắc mình không nên hiểu.
Tư Mã Tiêu: “Từ lúc ta bắt đầu gặp nàng, nàng đã là cái bộ dạng như vậy, dù tên là gì thì ta cũng không nhận nhầm.” Hắn đột nhiên thở dài: “Ta sẽ không nhận nhầm, bởi vì ta thông minh, còn nàng có nhầm ta cũng không lạ gì.”
Liêu Đình Nhạn: “…”? Đcm??? Nói một câu nữa đi rồi tôi khỏi làm Liêu Đình Nhạn luôn.
Tư Mã Tiêu: “Nàng có biết vì sao ta sẽ không nhầm không?”
Liêu Đình Nhạn cười không hề giả trân: “Tại sao vậy?”
Tư Mã Tiêu coi như chưa nghe thấy cô mắng hắn trong bụng, chạm ngón tay lên trán cô, vẻ mặt tự hào như đúng rồi: “Vì chúng ta là đạo lữ, ấn ký này ở trong thần hồn của nàng. Nàng nghĩ ta là ai, không lẽ đến thần hồn cỏn con mà cũng nhận nhầm sao, dù bây giờ nàng có ở trong một thân thể khác, ta cũng sẽ nhận ra nàng.”
Liêu Đình Nhạn ngơ ngác, lòng lại hoảng loạn. Cái gì mà… hồn phách? Cơ thể không phải của cô, nhưng hồn phách là của cô không sai, ý ông lớn là sao?
Tư Mã Tiêu nghe thấy cô gào thét trong lòng phải vững không được hoảng, càng cười thâm sâu hơn: “Nàng nghĩ rằng sao nàng lại không có ác ý với ta? Hẳn nàng phải cảm nhận được, nàng đang vô thức ỷ lại vào ta, gần gũi ta, dù là trước kia vẫn chưa biết rõ chân tướng, tiềm thức của nàng cũng bằng lòng tin tưởng ta hơn. Vì bông hoa thuộc về ta còn đang nở trong linh phủ của nàng.”
Tư Mã Tiêu thấy vẻ mặt cô bây giờ trông giống lúc trước biến thành rái cá bị xách cổ cứng đờ.
Liêu Đình Nhạn vẫn biết những thứ cơ bản như linh phủ với thần hồn. Bởi vì biết, nên cô bắt đầu thấy chuyện chẳng lành. Cô muốn đắm chìm vào câu chuyện máu chó mất trí nhớ thế thân quá rồi sao? Trong thế giới cao ma huyền huyễn này, hồn phách còn cao cấp hơn cơ thể, ông lớn này ban nãy còn suýt rút hồn phách người ta ra khỏi người, nhìn thấy cảnh này xong, cô không hề nghi ngờ ông lớn cũng có thể rút hồn phách mình ra.
Ông lớn như vậy sẽ không nhìn ra được cốt lõi của bạn gái mình bị đổi rồi sao?
Không được, không được nghĩ nữa, nghĩ nữa là hết độc thân mất.
Tư Mã Tiêu cười lau mồ hôi trên trán cho cô, làm như vô ý đặt ngón tay sau gáy cô: “Kỳ ảo lắm đúng không?”
Liêu Đình Nhạn không cười giả trân nổi nữa, đúng là cô cảm thấy có chút kỳ ảo, mấy ngày nay cô cương trực la lối trong lòng rằng “Liêu Đình Nhạn thì liên quan gì đến Trâu Nhạn tôi”, giờ thì như không.
Cô đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay chắc Tư Mã Tiêu thấy cô thân ở doanh trại địch không dễ dàng gì mới cho cô ăn ngon ngủ kỹ, cố gắng cho cô nghỉ ngơi, giờ cô nghỉ ngơi đã đời rồi, hắn bắt đầu tính sổ một lần rồi.
Tư Mã Tiêu: “Mấy ngày nay nàng cũng nghỉ ngơi ổn thoả rồi, có chuyện cũng đến lúc phải giải quyết rồi.”
Liêu Đình Nhạn giật thót, thầm nghĩ quả đúng vậy!
Tư Mã Tiêu nhích tới gần cô, giữa lấy hai vai cô, đè giọng bên tai cô: “Khôi phục tu vi cho nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “…”Giọng điệu mờ ám vậy, mình nghĩ đến chuyện không êm thấm cho lắm, ví dụ như song tu gì đó. Vốn dĩ theo cách thức cơ bản ấy thì trị thương thường dựa vào song tu, đây là tiêu chuẩn của tình yêu thế giới huyền huyễn.
Nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị xong, câu hỏi triết học “Tôi là ai?” vẫn chưa có lời giải nữa! Liêu Đình Nhạn lóe lên trong não cảnh tượng hai bàn tay chạm vào nhau cả người trần trụi trong khóm hoa trị thương, lúc hoàn hồn lại thì thấy Tư Mã Tiêu đang vịn vào cây cột cạnh bên cười điên dại.
Liêu Đình Nhạn: “…” Lần đầu tiên tôi biết hình mẫu lý tưởng của mình lại là cái kiểu này.
Cô bất động lóe lên một đống thứ 18+ trong não, nghe thấy nam chính thần kinh bên cạnh cứ đi mấy cười là bật cười như động kinh vậy.
Cuối cùng thì… trị thương không phải bằng cách song tu, mà là bằng cách cắn thuốc.
Tư Mã Tiêu ngồi đối diện cô, sắp ba tầng thuốc từ cao tới thấp rồi nói: “Uống đi.”
Trong mỗi bình có một viên thuốc, đổ ra còn tưởng đâu là trân châu hong khói, phải nuốt một viên hoàn to như thế, cảm thấy có thể nghẹn chết.
Liêu Đình Nhạn nhìn đống bình thuốc nghĩ thầm phải cắn bao đó thuốc thì thôi song tu cho rồi.
Tư Mã Tiêu đẩy đổ một bình thuốc, lăn đến trước mặt Liêu Đình Nhạn: “Ngọt đấy.”
Cái người này tuy là không kén ăn, cái gì cũng thích ăn nhưng cô tuyệt đối không ăn được đắng. Là một đứa lười nhác vừa sợ đắng vừa sợ đau vừa sợ mệt.
Liêu Đình Nhạn: “…” Hờ, lừa con nít chắc, đan dược đều đắng chết được, mấy năm nay tôi cũng có từng cắn thuốc đấy.
Tư Mã Tiêu lại đẩy ngã một bình nữa, chỉnh lại tay áo mình: “Đan dược cao cấp nhất đều ngọt cả.”
Thật không? Liêu Đình Nhạn bán tín bán nghi nuốt thử một viên.
Không ngờ là ngọt thật!
Cô không hề biết mấy vị luyện dược sư cao cấp của Ma Vực để đáp ứng nhu cầu vô lý của Ma Chủ mà phải tạo vị ngọt cho mấy viên đan dược này trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, suýt trọc cả đầu.