[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 59: Nàng vẫn ở đây là được rồi

Chương 59: Nàng vẫn ở đây là được rồi

Sau khi Sư Thiên Lũ phát hiện Sư Nhạn đã biến mất, thoạt đầu không thấy có gì không đúng.

Con người Sư Nhạn không có chí lớn, cũng không hề để tâm gì đến việc tu luyện, với Sư Thiên Lũ thì là một phế vật không có chí cầu tiến. Dù là lúc ban đầu bị xoá sạch ký ức, không nhớ bất cứ gì cũng lười nhác trời sinh.

Có điều may là mấy năm nay cô cũng coi như là chịu nghe lời, lúc đầu để có thể khống chế cô triệt để, hai năm đầu sau khi Sư Nhạn mất trí nhớ, gã luôn không cho cô tiếp xúc với bất kỳ ai khác, như thế mới khiến Sư Nhạn ỷ lại vào hai người bọn chúng.

Chỉ khi mãi một ngày một đêm Sư Nhạn vẫn không về, Sư Thiên Lũ dùng mật pháp tìm cô không được, thuật Tầm Tông để trên người cô cũng bị phá vỡ, Sư Thiên Lũ mới thấy không ổn.

Không lẽ có biến cố gì xảy ra mà gã không biết? Sư Thiên Lũ có dự cảm không tốt, lập tức sai Sư Chân Từ đi tìm Sư Nhạn, ai ngờ lại nhận được một tin khiến gã không thể nào chấp nhận được. Không ngờ Sư Nhạn lại ở Đông Thành, ở bên cạnh Tư Mã Tiêu mà chúng trăm phương ngàn kế muốn tránh khỏi.

Mấy năm nay những người may mắn sống sót của Sư gia bị Tư Mã Tiêu giết chết gần hết, gia chủ như Sư Thiên Lũ trong tay lại không có mấy người dùng được, để đề phòng bất trắc không thể không tự một mình mang theo Sư Nhạn tránh khỏi sự truy bắt của Tư Mã Tiêu.

Để giấu tung tích của Sư Nhạn, gã đã đặt rất nhiều thuật che mắt, để những người khác trong Sư gia phân tán sự chú ý của Tư Mã Tiêu, bố trí tinh vi hết lần này tới lần khác mới có thể hoàn toàn dời sự chú ý của Tư Mã Tiêu đi nơi khác, giấu được Sư Nhạn gần mười năm.

Vậy mà công sức gã bỏ ra ngần ấy năm cuối cùng đều thành công cóc.

“Chưởng Môn, không chừng Sư Nhạn đến bên cạnh Tư Mã Tiêu có thể ra tay với hắn dựa vào ảnh hưởng bao năm của chúng ta, dù không giết được hắn thì khiến hắn bị thương cũng tốt.” Sư Chân Từ cũng không muốn công sức đổ vỡ, chỉ có thể an ủi Chưởng Môn mặt mũi khó coi.

Tất nhiên là Sư Thiên Lũ cũng muốn tin vào khả năng này nhưng gã đã sống cùng Sư Nhạn ngần đó năm, còn lạ gì cô nữa? Tại sao gã cứ chần chừ không sử dụng vũ khí bí mật Sư Nhạn với Tư Mã Tiêu? Tất nhiên là không xin rằng cô sẽ làm theo sắp xếp của mình.

“Dù thế nào cũng phải nhanh chóng điều tra ra được tình hình hiện tại của Sư Nhạn ở Đông Thành.”

“Vâng, Chưởng Môn.” Sư Chân Tử hỏi: “Chúng ta có nên ngầm liên lạc với Sư Nhạn không?”

Sư Thiên Lũ sầm mặt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hiện giờ chúng ta không còn nắm quyền điều khiển trong tay nữa, e là Tư Mã Tiêu đang đợi chúng ta giăng thiên la địa võng, một khi Sư Nhạn về bên cạnh hắn, chúng ta không còn cách nào động đến ả nữa. Món vũ khí này của chúng ta hiện giờ e là đã mất hết tác dụng.”

Sư Thiên Lũ nghĩ đến đây liền tức giận đùng đùng, đến nỗi có triệu chứng nhập ma.

Những năm qua Tư Mã Tiêu thực sự ức hiếp Sư gia chúng quá đáng, nếu nói ban đầu Sư Thiên Lũ chỉ muốn vực dậy Sư gia, xây dựng lại Canh Thần Tiên Phủ, giết chết Tư Mã Tiêu thì bây giờ gã chỉ muốn có thể dùng hết sức bảo toàn huyết mạch Sư gia, đợi ngày sau lại nổi dậy.

Chỉ e là tới cơ hội nổi dậy Tư Mã Tiêu cũng không chừa cho chúng.

Sư Thiên Lũ và Sư Chân Từ không còn ở lâu trong Hạc Tiên Thành, phát hiện Sư Nhạn mất tích không được bao lâu, Sư Thiên Lũ lập tức chuyển đến bên ngoài Hạc Tiên Thành. Đợi đến lúc phát hiện Sư Nhạn đã về bên Tư Mã Tiêu ở Đông Thành, gã càng hoảng hốt liên tục lùi về mấy toà thành, nấp vào một trong số mấy tòa thành ở phía Nam Ma Vực.

Không thể không nói Sư Thiên Lũ cực kỳ thấu hiểu Tư Mã Tiêu. Sau khi chúng rời đi không bao lâu, Tư Mã Tiêu đã cho người đến Hạc Tiên Sơn. Tốc độ của những người này cực kỳ nhanh chóng, thế nhưng vẫn không bắt được lão già xảo trá Sư Thiên Lũ.

Lúc này vẫn là mãng xà đen dẫn theo đội ngũ, mười mấy ma tu có tu vi ngang với Ma Tướng đi đến truy bắt, tuy không đông nhưng ai nấy đều có thể đánh được trực diện với Sư Thiên Lũ.

Mãng xà đen đối diện với Tư Mã Tiêu luôn luôn đần thối cả mặt, cũng cực kỳ tự nhiên với người nuôi cùng có mùi của chủ nhân là Sư Nhạn. Thế nhưng đối mặt với những người khác, sự tự nhiên của nó lại biến thành hung tàn tự nhiên. Đặc biệt là với người có mùi của Sư gia, không biết mấy năm nay nó đã cắn chết bao nhiêu người rồi.

Nó nhạy bén với mùi, góp phần khiến cho nó như cá gặp nước trong quá trình truy bắt người của Sư gia. Không tìm thấy tung tích của Sư Thiên Lũ ở Hạc Tiên Thành, mãng xà đen dùng cái đầu óc không to gì của nó suy nghĩ một hồi, cảm thấy giờ mình mà về có thể bị chủ nhân khốn khiếp mắng, vậy là nó chỉ có thể giở chứng, đi theo mấy Ma Tướng khác bên cạnh tới ba thành Xích Lao ở phía Nam.

Vì một câu nói của Tư Mã Tiêu mà hiền giờ ba thành trồng xích anh ở phía Nam đang bị Ma Tướng Đông Thành bao vây khắp trời, hẳn là không được bao lâu lại bị thu về dưới trướng Đông Thành.

Mấy năm nay Tư Mã Tiêu liên tiếp thu phục các nơi ở Ma Vực, gần như ai có ít não cũng đều biết, chuyện hắn thống nhất cái Ma Vực tan đàn xẻ nghé này đã là chuyện hiển nhiên.

Tất cả Ma Tướng của Đông Thành Ma Vực đều ôm mộng đẹp thống nhất Ma Vực rồi cùng Ma Chủ Tư Mã Tiêu đánh lên Tu Chân Giới. Thế nhưng Ma Chủ Tư Mã Tiêu của học bây giờ chẳng có hứng thú với việc đánh giành địa bàn, chỉ một lòng nghĩ về đạo lữ mất trí nhớ tưởng mất lại có lại.

Bởi vì dù Sư Nhạn không nhớ chuyện trước đây thì cũng không có thái độ bài xích hắn, thế nên Tư Mã Tiêu thật ra hoàn toàn không để tâm việc Sư Nhạn mất trí nhớ, thậm chí cảm thấy thế này còn khá thú vị.

Cô thường xuyên nghĩ tới ba cái tình tiết với cảnh tượng dị hợm trong đầu, lần nào cũng chọc Tư Mã Tiêu cười chết, hơn nữa cô vẫn chưa phát hiện ra hắn có thể nghe được nội tâm của cô mỗi lúc cô kích động, vậy nên thường xuyên mắng thầm hoặc khen thầm hắn trong đầu không kiêng nệ, nói ra một loạt những thứ lạ lùng, tất cả đều rất thú vị.

Chỉ là mấy ngày này Tư Mã Tiêu cực kỳ nóng nảy, làm cho cả Đông Thành sống không yên.

Sao hắn lại giận? Là vì Tư Mã Tiêu biết Sư Nhạn mấy năm nay giết không ít người, vậy là nổi trận lôi đình. Trước kia hắn cưỡng ép cô giết người một lần, dáng vẻ nằm mơ thấy ác mộng hết lần này đến lần khác của cô tới giờ này hắn còn nhớ, hơn nữa cô còn khóc lóc thảm thiết, khi ấy hắn hứa không để cô giết người nữa, ý muốn nói không chỉ mình hắn không ép cô giết người, mà còn bảo đảm cô sau này không cần phải giết người.

Còn bây giờ thì sao? Cô bị ép phải học được cách giết người rồi.

Sư Nhạn nói đến việc mình giết người với giọng điệu vẫn bình bình, ánh mắt không đỏ một chút, không hề có ý muốn khóc, hình như là không còn sợ nữa rồi.

Tư Mã Tiêu: Ta phải giết Sư Thiên Lũ!

Tận đáy lòng hắn dâng lên nỗi căm ghét tột cùng, thiêu Ma Tướng Chi Hồn thị đến cáo trạng thành tro.

Là do Ma Tướng Chi Hồn thị này đến báo cáo với hắn, bảo rằng có hai người chuẩn bị lên chức Ma Tướng Chi Hồn thị đã bị Sư Nhạn giết chết, mong có được lời giải thích, Tư Mã Tiêu mới biết được việc Sư Nhạn giết người.

Chi Hồn thị là một họ lớn ở Ma Vực, còn là gia tộc có máu mặt trước kia ở Đông Thành, khó trách tự cảm thấy mình cao quý, thêm vào việc nhiều Ma Tướng của chúng có tu vi cao, Tư Mã Tiêu lười dính phiền phức nên trọng dụng một số người của chúng, dẫn đến việc vị Ma Tướng Chi Hồn thị này có chút phách lối, bị vài kẻ có dã tâm khích tướng liền tới bứt râu rồng.

Tư Mã Tiêu thiêu y thành một đám tro cốt, rải lên mặt Chi Hồn thị Chủ đang xanh như tàu lá chuối.

“Xin Ma Chủ tha mạng!” Chi Hồn thị Chủ có tu vi cao cường kia không nói nhiều lời liền lập tức thỉnh tội.

Ma Vực vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, người chết rồi còn đi hỏi tại sao? Làm gì có tại sao, bị giết thì là do tự mình vô dụng, không phục thì nhắm giết trả được cứ giết, nhưng người ra tay giờ đang được Ma Chủ che chở kia kìa, bọn họ không động vào được, tất nhiên chỉ đành thôi rồi, im miệng lại là được.

Đạo lý này mọi người đều hiểu, chỉ là luôn có một số kẻ cảm thấy có thể không theo quy tắc.

Sư Nhạn mấy ngày này ở cạnh Tư Mã Tiêu, toàn chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi như con mèo điên, lâu lâu còn thấy dễ thương lắm, không giống Tư Mã Tiêu mà người khác nói, hoàn toàn không xác nhận được sự hung tàn bạo ngược mà người khác đồn thổi về hắn, mãi đến lúc này, cô mới biết thế nào là cách thức “ra tay tàn độc” của Tư Mã Tiêu.

Con người Tư Mã Tiêu hoàn toàn khác với Liêu Đình Nhạn, hắn là một người đàn ông hở chút là lên cơn muốn giết người, hắn quá sức nhạy cảm với sự mạo phạm và ác ý của người khác. Nhiều lúc Sư Nhạn nhìn hắn mà cảm thấy ông lớn này có thể bao thầu hết các vai bạo quân với sủng cơ. Vừa có thể tác quai tác quái như sủng cơ, lại có thể tàn bạo như bạo quân.

Vì nỗi không vui nhất thời này mà hắn quyết định giết sạch tộc Chi Hồn trút giận. Sư Nhạn thậm chí còn không biết sao hắn lại giận như thế.

Cô vốn không nên lên tiếng, Đại Ma Vương không vui muốn giết một đám ma tu Ma Tướng thì có liên quan gì tới cô, với cô mà nói thì cứ như hoàng đế cổ đại muốn giết người ấy, tuy mang cái mác là vì nữ nhân nhưng thực tế chả có liên quan gì tới nữ nhân sất, chủ yếu là để xả tức cho chính mình, nhặt lại mặt mũi cho mình mà thôi. Nói vậy thì cô có khuyên cũng vô ích.

Chỉ là lúc cô tản bộ trong Bạch Sơn Lâm ở ngoài thành, một đám già trẻ lớn bé nam nữ nhà Chi Hồn thị chạy tới quỳ rạp cả xung quanh, ai oán khóc than, toàn là những thành phần nếu đi xe buýt ở thế giới trước đây sẽ được nhường chỗ, dáng vẻ khóc lóc cực kỳ đáng thương. Người không liên quan tới mình chết ở nơi mình không nhìn thấy không có xúc động tới vậy nhưng nếu là trước mắt thì khó tránh khiến người khác thấy không nỡ, vì thế cuối cùng Sư Nhạn vẫn quyết định giúp họ khuyên một câu.

Chỉ một câu.

“Nếu ngài bớt giận rồi thì bớt giết vài người Chi Hồn thị lại có được không?” Cô quay về nói với Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu đang giận dỗi nhìn sang cô một lúc rồi nói: “Nếu nàng không muốn giết thì thôi bỏ đi.”

Người đàn ông trước đó còn hung hăng đòi diệt tộc người ta bây giờ lại cực kỳ khoan dung xoa đầu cô nói: “Nếu nàng không muốn giết những người khác, chỉ muốn giết hai huynh đệ đã chết kia trút giận, ta có thể khiến chúng sống lại rồi giết chúng thêm lần nữa.”

Sư Nhạn: “???” Làm cho sống lại rồi giết tiếp? Cô chưa nghe thấy nước đi nào chông chênh như vậy bao giờ.

Nhưng không phải lần đầu tiên Tư Mã Tiêu làm chuyện này, mấy năm trước hắn giết ngần ấy người của Sư gia, mà một số người trong số đó còn chưa dùng hết một lần cơ hội ký gửi hồn phách, vậy nên họ lần lượt được người thân bạn bè cứu sống. Tư Mã Tiêu không hề ngăn cản họ sống lại mà đợi sau khi họ sống lại xong tìm tới giết thêm lần nữa.

Thái Huyền Chủ Phong của Canh Thần Tiên Phủ trước đây linh khí khắp nơi thì giờ đây không ai dám đến, bởi vì ở đó cắm đầy cọc treo đầu người Sư gia, rất nhiều cọc xuyên một lượt hai cái đầu, đó là những người sống lại bị giết tiếp, giết những hai lần.

Sư Thiên Lũ đưa Liêu Đình Nhạn đi mất khiến hắn tìm không ra, Tư Mã Tiêu bèn treo tất cả đầu của người nhà Sư gia bị hắn giết ở chốn cũ của họ, khiến người nhà họ Sư thậm chí còn không dám đến dọn xác, chỉ có thể để họ phơi thây giữa đồng không.

Sư Nhạn không biết những chuyện này, cô tìm thấy ý chính, trở mình đứng dậy: “Người chết rồi còn sống lại được sao!”

“Có thể giúp ta làm một người sống dậy không?” Sư Nhạn gấp gáp hỏi hắn.

Tư Mã Tiêu rất tốt với cô, gần như muốn gì cũng được nhưng ngoại trừ ăn với uống ra thì Sư Nhạn không hề yêu cầu hắn điều gì, chỉ coi mình như cọng hành bị cắm trồng nhằm chỗ, tới đâu hay tới đó, đây là lần đầu tiên cô chính xác cầu xin hắn điều gì đó.

“Ta có một người bạn tên là Hồng Loa, rất tốt với ta, có thể khiến cô ấy sống lại không?”

Lúc Tư Mã Tiêu nói đến chuyện người khác sống lại giọng điệu rất tuỳ ý, chứng tỏ không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì. Bây giờ nghe Sư Nhạn nói vậy, tất nhiên là hắn đồng ý.

“Chỉ cần nàng muốn, ta tất nhiên sẽ làm cho nàng, chuyện nhỏ thôi mà.”

Thứ Sư thị dùng để ký gửi hồn phách là dựa vào cấm thuật của Tư Mã thị năm đó, là do một vị tiền bối Tư Mã thị tạo ra.

Dùng thi thể hoặc đồ vật mà người chết trước đó hay dùng, gọi ra tử hồn nguyên vẹn, dùng bí thuật xoá bỏ tử khí, dùng linh khí đặc biệt giữ ẩm, phong vào trong bào thai chưa sinh ra thai linh, để thai phụ nuốt một viên Hoàn Hồn Đan quý giá vào, người này sau khi sinh ra sẽ có hết tất cả ký ức của kiếp trước, có hết tình cảm kiếp trước từng có, sống lại chỉ cảm thấy mình vừa nằm mơ một giấc mơ  dài mà thôi.

Nếu đầu thai chuyển thế thông thường, một hồn một phách giữ ký ức và tình cảm trong ba hồn bảy phách sẽ tan biến giữ trời đất, hai hồn sáu phách kia cũng sẽ gột rửa rồi vỡ ra trong luân hồi, dung hợp với các hồn phách khác, biến thành một hồn phách hoàn chỉnh rồi rồi mới đầu thai. Bởi vậy một khí đầu thai chuyển thế đều không tìm lại được người hoàn chỉnh ở kiếp trước, chỉ có cách ký gửi hồn phách này là khác, là một thứ thuật pháp nghịch thiên thật sự.

Tư Mã thị truyền ra thứ đồ chơi tày trời này, có lẽ đây cũng là lý do khiến họ bị diệt tộc.

Sau khi Tư Mã Tiêu đồng ý, rất nhanh chóng giải quyết xong chuyện này. Việc ký gửi hồn phách tốt nhất là cần thai phụ có quan hệ máu thịt với người chết, thế nhưng Hồng Loa không có ai thân thích, chỉ có thể bỏ công tìm một thai phụ có hồn phách tương dung nhất với nàng, trùng hợp là thai phụ kia là người họ Chi Hồn.

Người của tộc này lấy đi tính mạng của cô, cũng chính người của tộc này cho cô sinh mạng mới.

Người Chi Hồn thoát được một kiếp thì không còn hoảng loạn mà trở nên mừng rõ, Chi Hồn thị càng phải bảo đảm đối xử thật tốt với Hồng Loa sắp ra đời.

“Nếu thật sự có trùng sinh gì đó như cô nói, vừa sinh ra đã có ký ức và trí óc hiện giờ của ta, ta chắc chắn sẽ không thành ra như vầy! Ít nhất phải thống lĩnh làm Ma Chủ cả một toà thành!” Trong lúc tám chuyện với cô, nghe cô nói đến chuyện trùng sinh xuyên không, Hồng Loa đã hào hứng nói rất nhiều.

Sư Nhạn nhớ đến dáng vẻ đập bàn lúc đó của nàng là buồn cười.

“Vui vậy sao?” Tư Mã Tiêu nhìn nụ cười trên mặt Sư Nhạn.

Sư Nhạn cũng cười với hắn: “Đúng, cô ấy là người duy nhất thật lòng đối xử với ta trong những năm qua.”

Tư Mã Tiêu vén tóc bên tai cô, nhỏ nhàn nhạt nói: “Ta cũng từng đối xử thật lòng với nàng, chỉ là nàng không nữa rồi.”

“Không nhớ cũng chẳng sao, nàng vẫn ở đây là được rồi.”

Ký ức mà cô mất đi là bài học cho hắn, bài học đã sơ suất với tính mạng của cô.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan