[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 58: Ngài nghĩ như thế thì ta cũng hết cách
Chương 58: Ngài nghĩ như thế thì ta cũng hết cách
Ngủ một giấc dậy, trên mặt thiếu mất một vết sẹo, ngủ thêm giấc nữa dậy, dưới chân mọc thêm một cái kiềng chân.
Sư Nhạn nhấc chân, cực kỳ không ý tứ, cô nghịch cái kiềng chân màu bạc dưới cổ chân, cảm thấy cái kiềng thật sự rất đẹp, cái kiểu bảo bối “sang chảnh” toàn bộ ấy.
Nằm thế này nhìn không rõ, cô trở mình ngồi dậy, đệm một cái gối, nhìn tới nhìn lui cái kiềng chân. Là hai cái vòng bạc mảnh được xâu vào nhau, hoa văn phức tạp bên trên hình như là mẫu đơn, lại hình như là thược dược, lõi rỗng bên trong còn có màu xanh nhạt trong veo mát mắt.
Đeo trên chân nhẹ như không đeo, cũng không vướng víu gì, chỉ hơi man mát. Sư Nhạn dùng kinh nghiệm lăn lộn mấy năm ở Hạc Tiên Thành của mình khẳng định, cái đồ chơi này là một món pháp bảo, phẩm chất rất cao, cao cỡ nào cô cũng không rõ, dù sao trước đó cô cũng không có tiền mua pháp bảo ghê gớm tới vậy. Tuy trông chất liệu có vẻ là bạc và ngọc nhưng chạm vào lại không thấy giống.
“Nàng thấy sao?”
Giọng Tư Mã Tiêu đột nhiên vang lên đằng sau.
Sư Nhạn bị hắn làm cho giật cả mình, gãi gãi vành tai: “Cũng đẹp lắm, nhưng mà ta không quen đeo kiềng chân, không đeo trên tay được sao? Với lại ngài tặng ta pháp bảo quý giá vậy hả?” Cảm thấy như bảo bối đẳng cấp gia truyền vậy, không có nghi thức trao tặng gì, cứ đeo luôn vào cho như vậy.
Tư Mã Tiêu nhìn cô, đột nhiên bật cười, đưa tay chạm vào cái vòng trên chân cô: “Đeo vào nhận chủ rồi, ta cũng không cách nào lấy xuống được. Pháp bảo phòng ngự này chỉ có một trên đời, bất cứ ai cũng không thể phá vỡ phòng ngự này làm nàng bị thương.”
Bất cứ ai? Sư Nhạn ngơ ngác vô thức hỏi: “Ấy, cả ngài cũng không sao?”
Tư Mã Tiêu không chút biểu cảm, chỉ nhìn cô, có gì đó dịu dàng mà Sư Nhạn không thể hiểu được: “Đúng, ta cũng không.”
Sư Nhạn rủa thầm, đm nhà nó cái thứ này là thần khí chống bạo lực gia đình mẹ rồi còn gì? Nếu đến cả Tư Mã Tiêu cũng không làm gì được thứ này, cô tung hoành ngang dọc gì mà chẳng được? Không chỉ tung hoành ngang dọc mà ngược xuôi cũng còn được.
Hỏi thế gian, ai trấn nổi ta!
Tư Mã Tiêu nhìn kỹ vẻ mặt của cô, giữ lấy cằm cô: “Nàng không thấy có gì đó sai sai sao?”
Sư Nhạn: “Sai chỗ nào?” Cô nghệch ra một lúc, cuối cùng cũng nghĩ được sai chỗ nào. Tại sao phải ngừa bạo lực gia đình! Sao cô lại tự dưng xếp cái sự manh động của Tư Mã Tiêu vào nhóm gia đình!?
Ý Tư Mã Tiêu không phải như vậy.
Hắn bỗng dưng bật cười lớn, Sư Nhạn không biết hắn cười cái giống gì, cảm thấy bị ai đó hôn lên trán, hình như Tư Mã Tiêu rất vui vẻ, cọ mũi cô hỏi: “Nàng không cảm thấy ta đang không có ý tốt cầm tù nàng sao?”
Không phải là không tin ta, không phải là bị lão dịch dật Sư Thiên Lũ nuôi ngần ấy năm không nhớ ra ta rồi sao, sao còn tin ta?
Sư Nhạn: Lúc nào tôi cũng đần thối ra vì không theo kịp tư duy của tên tổ tông này nhưng tôi thấy hắn vui vậy thì chắc vẫn cứ im miệng vẫn hơn.
Ngủ một giấc dậy phát hiện trên người mình có thêm món trang sức đẹp đẽ, phản ứng trước tiên tất nhiên là nghĩ mình được tặng quà rồi, chuyện này không phải bình thường lắm sao? Sao lại liên tưởng đến cầm tù? Cô cũng không hiểu nổi.
Ngón tay của Tư Mã Tiêu gạt qua cằm cô, bắt lấy cánh tay cô. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tới trước, Sư Nhạn đã cảm thấy cả người mình lơ lửng, cứ như cơ thể đã mất đi trọng lượng. Tư Mã Tiêu kéo cánh tay cô, đưa cô giẫm lên mặt đất.
Sư Nhạn không biết hắn đang làm gì, đột nhiên bị nắm lấy tay kéo nhanh ra ngoài.
Sàn cấm cung màu đen trơn láng, dường như có thể soi được bóng người, Sư Nhạn giẫm lên đó, vì bước đi hấp tấp, hai cái vòng mảnh ở chân đập vào nhau phát ra tiếng ting ting.
Tư Mã Tiêu khoác áo choàng đen, đi nhanh như chớp với cái tư thế “tia lửa điện”, khiến người ta cảm thấy như mỗi cái sải chân là một mét tám. Sư Nhạn bị hắn kéo cổ tay, gần như được ôm vào người, mặt đất đen huyền phản chiếu hai cái bóng một đen một xanh.
Sư Nhạn chưa mang giày, tóc cũng chưa bới, ngủ dậy còn chưa rửa mặt, tự thấy mình như con ma nữ nhưng Tư Mã Tư không biết lấy hứng chí ở đâu ra mà kéo cô đi như thế, không cho thời gian nói câu nào.
Hai người đi một đoạn trong cấm cung, trong cung điện rộng lớn không có bóng dáng một người nào khác, đưa mắt nhìn lên chỉ nhìn thấy mấy cây cột lớn chống chịu sức nặng với mấy khung trang trí đủ màu sắc.
Một nơi rộng lớn như vậy chỉ có tiếng của hai người họ, có một khoảnh khắc, Sư Nhạn cảm thấy cảnh tượng này có chút thân thuộc.
Giải thích theo khoa học thì chắc là deja vu.
Sư Nhạn bị Tư Mã Tiêu lôi tới giữa cấm cung, ở đó có một cái tháp cao ngói vàng tường đỏ, cực kỳ cách biệt với cả Đông Thành trắng muốt, màu sắc đẹp ngất ngưỡng.
Cô lại cảm thấy thoáng quen thuộc.
Tư Mã Tiêu đưa cô đến tòa tháp đó.
Giữa đường đi rải đầy đá trắng, dáng vẻ những viên đá toả ra khí lạnh được rải bên đường khiến Sư Nhạn nhớ đến con đường nhỏ công viên trước cửa nhà, cũng được rải đầy đá, luôn có vài người cao tuổi đạp tới đạp lui ở đó để tập thể dục, bảo là có thể mát xa huyệt dưới chân.
Sư Nhạn tỏ ra rất nghi ngờ, cô từng cảm thấy con đường rải đá đó không mát xa huyệt vị được mà chỉ giết người thôi. Đương nhiên bây giờ cô không còn để tâm đến cái kiểu đường đá đó nữa, với tu vi của cô, dù có là đường dao găm thì cô cũng bước qua mặt không biến sắc, đao kiếm thông thường không đâm được cơ thể Hoá Thần của cô.
Cô chỉ hơi thất thần, Tư Mã Tiêu đã quay đầu lại nhìn cô. Đầu tiên hắn nhìn cô với ánh mắt thắc mắc, sau đó mới nhìn thấy cô đang đi chân trần. Sau đó hắn rất tự nhiên mà bế cô lên, đi trên con đường rải đầy đá lạnh đó.
Sư Nhạn: … Tôi thật sự không có ý này.
Mà thôi bế cũng bế rồi, cũng lười giãy giụa.
Nhưng cô cảm thấy ông lớn này chắc chắn là ít bế con gái, làm gì có ai bế con gái trưởng thành mà như bế con nít thế này, cô ngồi trên cánh tay Tư Mã Tiêu, tay gác trên vai hắn nghĩ thầm mình bảy tuổi đã không có ngồi trên tay bố như thế này nữa rồi.
Đồng chí Sư Thiên Lũ bị nghi ngờ là bố giả của cô cũng chưa từng bế cô thân mật thế này bao giờ. Ông lớn tự xưng là bạn trai này lại làm bố thiên hạ thành thạo lắm.
Cô cảm thấy phản ứng cái cơ thể này của mình cũng thành thạo lắm, vô thức đã gác tay đúng chỗ. Đây chắc là sức mạnh của tình yêu quá, di chứng của cái cơ thể này cũng khá là nghiêm trọng.
Qua khỏi đoạn đường đá lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, Tư Mã Tiêu mở cửa ra, bỏ cô xuống, lại đổi thành nắm tay cô.
Sàn trong tháp được lót thảm cực kỳ hoành tráng, vẽ đầy hoa lá, trên bức tường xung quanh có vẻ ca vũ thăng bình, tiên nhân phi thiên, ánh sáng rực rỡ cực kỳ sinh động.
“Tới đây.”
Sư Nhạn giẫm lên bậc thang, đi theo hắn tới trước. Cái bậc thang này rất dài, đi hết bậc này tới bậc khác, cứ như mãi không có điểm dừng, cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng rọi vào trên nóc, bóng lưng của Tư Mã Tiêu cũng rơi vào mắt, mái tóc dài đen huyền, vạt áo cuộn lên lại khiến cô có cảm giác chóng mặt quen thuộc.
Tư Mã Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: “Lúc đó nàng leo lên tháp, mệt đến muốn ngồi xuống bậc thang, lúc đó ta cảm thấy…”
“Cảm thấy nàng đúng là rất yếu, ta chưa bao giờ thấy ai yếu như vậy, con rắn ta nuôi đại cũng mạnh gấp trăm lần nàng.”
Sư Nhạn: Ông nội này có biết nói chuyện không vậy?
Đúng là, chủ nhân cơ thể này yêu đương được với ông thần này đúng là hành xác. Tên trai thẳng không biết ăn nói như thế này nếu không phải do trông đẹp trai tu vi lại cao, chắc chắn không bao giờ yêu đương gì được.
Giọng điệu Tư Mã Tiêu bây giờ không còn vui vẻ nửa, hắn nói: “Bây giờ nàng leo cầu thang không còn mệt như vậy nữa.” Có ý than thở gì đó mà Sư Nhạn không hiểu được.
Sư Nhạn cảm thấy mình không cứ im im hoài được, chỉ có thể khô khốc đáp lời hắn: “Dù sao tu vi cũng là Hoá Thần, leo có cái cầu thang không hề gì.”
Tư Mã Tiêu ậm ừ, vẻ mặt lại bắt đầu khó đoán, Sư Nhạn lại bị hắn bế lên lần nữa. Tuy cô vừa qua lại với ông lớn này chưa được bao lâu nhưng cái tính nói một là làm một của hắn khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Cô bị bế như bế con gái cưng, cả người Tư Mã Tiêu lướt về trước, mũi chân đạp lên đèn lồng lơ lửng, chớp mắt đã lên được mấy tầng.
Sư Nhạn: Hơ, cái này còn nhanh hơn thang máy nhiều.
Bên cạnh cầu thang có chạm đèn trôi lơ lửng, trên đó đều có khắc hình hoa, nếu thắp lên chắc sẽ chiếu khắp mặt đất dáng vẻ của các loại hoa, rất thích hợp với thẩm mỹ của Sư Nhạn. Cô nhìn Tư Mã Tiêu không chút kiêng kỵ đạp lên chúng lướt về trước, ánh mắt nhìn về phía những cái đèn kia.
Tư Mã Tiêu xoa đầu cô: “Đều là những cái đèn mà nàng thích, sau khi dời tháp đến mới thêm vào sau này.” Trong lúc nói chuyện, những chạn đèn đã bừng sáng, quả đúng là chiếu xuống đủ thứ dáng hoa.
Giọng nói của hắn có chút tự đắc, cứ như đang nói “Biết ngay là nàng sẽ thích mà”. Nói sao nhỉ, cũng dễ thương lắm.
Chỉ biết than thở tình yêu khiến ông lớn bẩn tính cũng trở nên ấu trĩ.
Cô đến tầng cao nhất, nhìn thấy một hồ nước xanh biếc giữa đại diện rộng lớn.
Tự dưng Sư Nhạn lại cảm thấy hồ nước này như thiếu đi gì đó, đáng lẽ phải có gì đó ở giữa. Tư Mã Tiêu bước lên trước bắt lấy giữa mặt nước, một đoá sen đỏ nổi lên từ dưới nước, cánh hoa dần dần bung ra, lộ ra một ngọn lửa yên tĩnh bừng cháy bên trong.
Tiếng khóc la vang vọng cả đại điện, thút thít không dứt bên tai, tiếng con nít khóc như tiếng ma âm xuyên qua não.
Ngọn lửa đột nhiên bừng lên, cứ như một người giương nanh giơ vuốt, phựt về phía Tư Mã Tiêu, tiếng con nít hung hăng mắng nhiếc: “A a a a a ta phải giết ngươi! Nữ nhân của ngươi chết thì liên quan gì tới ta! Tuy là sức mạnh của ta nhưng có phải ta giết đâu! Tự ngươi ngu ngốc tính kế với người khác không cẩn thận thiêu chết luôn cả cô ta rồi chỉ biết đổ lên đầu ta! Còn lấy nước tưới ta! Ngươi bị điên rồi! Não úng nước rồi! Con mẹ nó ngươi không đau thì ta đau đây này đồ thứ đần độn!”
Tư Mã Tiêu đưa tay quạt ngọn lửa về lại, giọng điệu bực tức: “Câm mồm!”
Ngọn lửa có thể phát ra âm thanh của con nít bị quạt cho cuộn lại, chắc nó đã dùng hết tất cả can đảm, cuối cùng cũng lấy lại lý trí, cuộn trở về khóc thút thít.
Xong rồi, hình như cuối cùng nó đã nhìn thấy Sư Nhạn, lớn tiếng nói bậy rồi bồi thêm: “Ngươi tìm được cô ta về rồi!”
Sư Nhạn: Kinh! Ở đây có một ngọn lửa biết chửi thề! Hơn nửa cái giọng chửi còn khá là giống mình.
Tư Mã Tiêu nói với cô: “Trước kia ta bảo nàng tưới nước cho nó, nàng dạy tầm bậy cho nó mấy câu, giờ nó mắng người còn khó nghe hơn nữa.”
Sư Nhạn: Thật đấy, làm ơn đừng có nói với cái giọng điệu như tôi đã dạy hư con két nhà nuôi như vậy! Tôi không có làm!
Sư Nhạn cảm thấy mình thật sự oan ức quá.
Cô tự thấy mình oan như tuyết rơi tháng Sáu, Tư Mã Tiêu hậm hừ cười lạnh nhưng rồi nghĩ lại cũng không tính toán với cô nữa.
Hắn đưa cô đi xem ngọn lửa khóc nhè xong, đưa cô dạo mấy vòng cái tháp cao, hai người đứng trên nơi cao nhất nhìn xuống Đông Thành.
“Tòa tháp này vốn dĩ ở Tam Thánh Sơn, sau khi ta phá huỷ Tam Thánh Sơn thì mang nó tới đây.
Sư Nhạn cảm thấy hình như hắn muốn bàn về chuyện đời với mình, thấy hắn nhìn mình như muốn một câu trả lời, vậy là đành chọn lọc cách diễn đạt: “Xem ra ngài rất thích toà tháp này?”
Tư Mã Tiêu: “Ta ghét cái tháp này, nó giam ta năm trăm năm.”
Sư Nhạn vừa nghĩ anh nói câu này tôi đỡ không được, chủ đề nói chuyện bị anh dập tắt rồi vừa hét lớn trời má bị giam năm trăm năm! Đây không phải Tôn Đại Thánh đấy chứ!
Tư Mã Tiêu: “Bị nhốt mãi ở cùng một nơi, vì thế ta căm ghét những người cầm tù ta, từ đầu đã quyết định đợi ta ra khỏi sẽ giết hết toàn bộ bọn chúng. Vậy nên…”
Sư Nhạn quyết định làm bộ làm tịch ậm ừ rồi hỏi tiếp: “Vậy nên thế nào?”
Tư Mã Tiêu chuyển chủ đề: “Vậy nên nàng cũng sẽ ghét ta như vậy sao?”
Sư Nhạn: “Coi ngài nói chuyện kìa, sao mà ta nghe không có hiểu, hay là mời ngài giải thích cho mọi người cái đi?”
Tư Mã Tiêu: “…”
Sư Nhạn coi như mình chưa có nói câu trước, trả lời nói: “Ta thấy cũng ổn, ngài cũng có cầm tù ta đâu.”
Tư Mã Tiêu: “Ta bắt nàng tới đây, nàng không thấy vậy là cầm tù sao?”
Sư Nhạn đột nhiên chỉ ra ngọn núi rừng trắng xoá đằng xa: “Ta hơi tò mò bên kia, mấy ngày nữa đến đó xem được không?”
Tư Mã Tiêu tuỳ tiện đồng ý: “Nàng muốn đi thì chiều đi cũng được.”
Sư Nhạn ậm ừ nghĩ thầm cầm tù cái giọng gì mà như vầy.
Cô đằng hắng: “Nếu ta không đồng ý ở lại đây thì gọi là cầm tù, nếu đồng ý thì không tính là cầm tù.”
Tư Mã Tiên được vuốt đuôi rất vui vẻ, cười khẽ mấy tiếng: “Ta biết trong lòng nàng bằng lòng tin ta hơn mà.”
Sư Nhạn cảm thấy lúc này mà nói mình bằng lòng ở lại đây một phần là vì hoài nghi thân phận của mình nên muốn làm rõ, phần còn lại là vì đãi ngộ ở đây tốt thì chắc Tư Mã Tiêu sẽ trong lúc tức giận mà đẩy mình từ đây xuống.
Vì thế cô chỉ có thể cười giả tạo: “Ngài nói đúng đấy.”