[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 57: Bái kiến phu nhân!

Chương 57: Bái kiến phu nhân!

Ma Vực không giống với ngoại giới, không có linh lực nồng đậm cũng không phân bốn mùa rõ rệt. Nơi đâu cũng khô hanh, khiến người ta có cảm giác bức bối khó tả.

Đông Thành không giống những nơi khác, khí hậu Đông Thành lạnh giá quanh năm, đến đồi núi rừng rậm ngoài thành của phủ đầy màu trắng tuyết. Chỉ là màu trắng đó không phải tuyết mà là một loại đá màu trắng.

Đa phần người trong thành đều dùng loại đá này để xây dựng, vì thế cả Đông Thành là một toà thành trắng tuyết, vậy nên mới có cái tên Đông Thành.

Lúc Sư Nhạn đứng bên cửa sổ cấm cung trông ra xa phía ngoài mới nhìn rõ được dáng vẻ thật sự của Đông Thành. Sắc trắng thuần khiết kéo dài đến tận chân trời, trông không hợp với cái tên Ma Vực cho lắm. Trên đường cô bị mãng xà đen vớt đến đây, cũng không biết do say xe hay sao mà cũng không nhìn rõ.

Chỉ nói về cảnh sắc thì nơi này đẹp hơn Hạc Tiên Thành nhiều. Chỉ là quá lạnh giá, cô đứng bên cửa sổ cả buổi trời, suýt bị đông thành kem que. Cái lạnh ở đây khiến tu sĩ Hóa Thần như cô còn cảm thấy lạnh, đúng thật là ghê gớm, cũng không biết những tu sĩ cấp thấp sống thế nào ở đây.

Trước kia ở Hạc Tiên Thành, cô thường sẽ nghe người ta nói đến Đông Thành và Tư Mã Tiêu, chỉ là lúc ấy chỉ nghe như nghe chuyện phiếm, cũng không truy hỏi thật giả. Thật ra những người nói chuyện đó đa số cũng chưa tới Đông Thành, người này truyền sang người kia, trong lời nói của họ, Đông Thành quả đúng là một toà thành bị tuyết bao phủ.

Vì mới nói cái gì cũng phải chính mắt thấy mới là sự thật, giống như trước khi gặp Tư Mã Tiêu, cô cũng không dám tin cái tên Tư Mã Tiêu tiếng ác đồn xa này lại là một người đàn ông như một con mèo điên.

Không biết được lúc nào hắn vui, rồi vì sao lại tự dưng nổi nóng. Cũng không biết nói gì hắn mới vui lên, nói gì là hắn sẽ cáu bẩn. Tóm lại không biết đường đâu mà lần.

Có điều may là dù có chọc hắn giận, hắn cũng không mang cô ra xả tức. Chỉ là nhìn cô với vẻ mặt “Bây giờ em đang bệnh, anh không tính toán với em, em đợi anh đi xả tức rồi về nói chuyện với em sau.”

Thật ra Sư Nhạn cảm thấy như vậy cũng khá thú vị.

Từ lúc bước vào cái cấm cung này thì cô không còn ra được nữa. Cấm cung của Tư Mã Tiêu cực kỳ lớn, vừa lớn vừa rộng, ngoại trừ một Tư Mã Tiêu in black và một con mãng xà đen trườn quanh thì chỉ còn mình cô là vừa mới đến, đến cả một thị nữ cũng chẳng có.

Đây là dáng vẻ phải có của Ma Chủ sao? Nói thật thì trước kia cô nghĩ đãi ngộ phải giống như vua chúa cơ, cái kiểu một đám người cung phụng bên cạnh ấy.

Sư Nhạn cảm thấy, từ ấn tượng tổng thể đầu tiên khi cô gặp Tư Mã Tiêu cho thấy, đây chắc không phải nhân vật cẩn trọng kỹ tính, chắc là không biết chăm sóc người khác. Bởi vậy cô ở trong cái cấm cung muốn gì cũng không có này e là phải chịu thiệt thòi chút.

Chắc là ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà cô cũng hết cách, coi như mình bị bắt ngồi tù vậy.

Sau đó lập tức bị vả cho một vố.

Đầu tiên, có một đám Ma Tướng hùng hùng hổ hổ vác vào một cái giường siêu to khổng lồ. Trên giường xếp chật các loại đồ dùng. Chăn ga gối nệm không thiếu thứ gì. Sư Nhạn há hốc nhìn cái chữ hỷ đó chót phía trên, vẻ mặt của mấy Ma Tướng kia đương nhiên là cũng chẳng vui vẻ gì.

“Phu, phu nhân, đây là do Ma Chủ căn dặn chúng tôi đưa tới, phu nhân xem đặt ở đây có được không?” Một Ma Tướng nói.

Sư Nhạn nhớ mặt Ma Tướng này, đây là vị chủ tướng dẫn binh đi đánh Hạc Tiên Thành, trước kia ở trên đường thấy y oai phong lẫm liệt đứng trên kỵ thú, phất tay là có ngàn vạn ma tu dữ tợn vây lấy, cô còn tưởng ông lớn này là cái loại hung tàn cười điên cuồng băm nát thi thể chứ, đại đao trên tay càng phải giăng đầy sát khí cơ. Bây giờ thì sao, hắn cười như công công già bên cạnh thái hậu ấy.

Thái độ thay đổi nhanh thật, chứng tỏ không ít lần bị Tư Mã Tiêu răn đe.

Còn phu nhân lại là cái quái gì?

Không chỉ có người đưa giường tới, sau đó còn có người tới tấp đưa đồ đến, gì mà bình phong, ghế ngồi với cả kệ tủ các loại, dưới đất cũng được trải thảm hoa văn cẩm tú. Rất nhanh chóng bày trí một góc cung điện cô đang ở thành hôn phòng tân hôn.

Sư Nhạn nhìn mấy thứ này hơi đau đầu, không lẽ Tư Mã Tiêu muốn kết hôn với cô ở đây?

Trời đất quỷ thần ơi, cô cầm trúng cái kịch bản thế thân cưới thay máu chó gì vầy nè? Mấy ngày trước vẫn đang làm bảo vệ ở Yên Chi Đài, hôm nay đã trở thành phu nhân của Ma Chủ hung tàn, trải nghiệm cuộc sống thăng trầm quá rồi ấy.

Hơn nữa lỡ đâu tin tức này truyền ra ngoài, cô sợ sẽ làm lão cha nhà họ Sư tức chết, cô vẫn chưa làm rõ đầu cua tai nheo, trước tiên chắc vẫn cứ nhận cái tên Sư Nhạn này đi.

Sư Nhạn ở đấy động não về kịch bản thế thân cả buổi trời. Cô còn nghĩ rất lâu, làm sao để đào hôn, hoặc là nói làm thế nào để thoát khỏi đêm tân hôn. Kết quả Tư Mã Tiêu bước vào nhìn thấy cả căn phòng đỏ chói, còn ghét bỏ hơn cả cô, nhíu mày hỏi cô: “Cái đống lộn xộn gì đây, ai làm đấy?”

Sư Nhạn thầm nghĩ đm không phải ông đòi vậy chứ ai?

Ông anh nóng tính Tư Mã Tiêu nhanh chóng gọi Ma Tướng bày trí căn phòng vào, một đám Ma Tướng đứng trước mặt hắn đợi hắn lên tiếng.

Tư Mã Tiêu không nói câu nào chỉ vào mấy thứ kia, bọn họ người nào người nấy liền dựng lông gà lông vịt tức tốc mang những thứ đồ kia ra khỏi đây, lại tức tốc mang vật dụng bình thường vào, tiếp tục thành khẩn khiếp đảm chờ chỉ thị của Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu quay đầu hỏi Sư Nhạn: “Nàng thấy sao?”

Sư Nhạn: Sao ngài lại hỏi tôi với cái giọng điệu của vợ chồng mới cưới sửa sang nhà cửa vậy?

“… Ừm, cũng ổn.” Sư Nhạn ngập ngừng nói. Ít nhiều gì cũng giống chỗ ở của người hơn trước.

Cung điện được sắp xếp ổn thoả xong, tiếp theo lại có người mang thức ăn tới. Vẫn là những Ma Tướng đó, đôi tay họ dùng cầm đao cầm kiếm chém người đang bưng từng đĩa thức ăn dâng lên.

Sư Nhạn nhìn mà hơi đau mắt, cảm thấy hết sức ảo diệu, cái cảnh này mà giải thích thông thường thì là hoàng đế bảo các đại thần văn võ bá quan tâm phúc của hắn đi làm cung nữ thái giám. Không biết là nước đi của tên hoàng đế này quá gập ghềnh hay là do cách điệu dữ dội quá.

Rõ là đám Ma Tướng cũng không quen với việc này, lần đầu làm chuyện ấy, người nào người nấy quắn quéo như cô nương lần đầu lên kiệu hoa.

“Phu nhân, Ma Chủ căn dặn mang thức ăn cho người, người còn muốn ăn gì cứ việc dặn dò.” Ma Tướng để râu rất không thích nghi với thân phận quản gia mới của mình, nói một câu mà không có trôi chảy lắm.

Sư Nhạn cũng không quen lắm với thân phận phu nhân mới của mình, nhưng mà hỏi cô có muốn ăn gì không thì cô có cái để nói rồi. Mặc kệ là kịch bản gì, có thực mới vực được đạo!

“Ta muốn ăn quả xích anh.” Cô trịnh trọng nói.

Quả xích anh là một loại linh quả đặc sản của Ma Vực, một loại thực vật chỉ có ở vài tòa thành phía Nam Ma Vực, cực kỳ quý hiếm, to cỡ ngón tay cái, trông giống quả anh đào. Hơn nữa linh quả này dễ hỏng lại khó trồng, không dễ vận chuyển, đi đến đâu giá cũng rất đắt.

Cô vừa nói một câu, không được mấy chốc, mấy Ma Tướng đã mang vào một giỏ xích anh lớn.

“Trong thành tạm thời chỉ có bao đây.” Ma Tướng đó cũng thấp thỏm lắm, sợ Tư Mã Tiêu vô cảm ngồi bên cạnh không vừa lòng với năng lực làm việc của mình.

Sư Nhạn: Cái gì mà chỉ có bao đây… Cái loại hàng xích anh thượng phẩm ở Yên Chi Đài Hạc Tiên Thành phải tốn cực nhiều ma thạch mới mua được một đĩa nhỏ, một đĩa cũng không quá chín trái nhỏ xíu, bây giờ mấy người đang dùng sọt đựng đấy.

Làm việc ở Yên Chi Đài mấy năm cũng mua không nổi một đĩa nhỏ quả xích anh, không ngờ sau khi bị bắt cóc tới đây lại có thể ăn tới no nê, giờ cô cũng có chút lung lay rồi.

“Đi đánh lấy ba thành Xích Lao, Khoái Xa, Cửu Phong cho ta.” Tư Mã Tiêu đột nhiên mở miệng nói một câu.

Xích Lao Thành, Khoái Xa Thành và Cửu Phong Thành đều là ba thành lớn phía Nam Ma Vực có trồng xích anh.

Đám Ma Tướng vừa nghe lập tức lấy lại tinh thần. Người của Ma Vực hiếu chiến, thích tàn sát, tuyệt đối không phải chuyện đùa, đối với họ, tranh giành địa bàn và tài nguyên, tận hưởng cuộc sống thỏa mãn chính là việc quan trọng nhất. Hơn nữa những Ma Tướng dưới trướng Tư Mã Tiêu đã số đều đã kiến công lập nghiệp, có lí tưởng thống nhất Ma Vực, chỉ đợi Tư Mã Tiêu bảo họ đi thực hiện thôi.

Theo ý bọn họ thì sớm nên đánh mấy tòa thành phía Nam rồi, thế nhưng Ma Chủ bọn họ cứ đánh Đông đánh Tây không biết đang đánh cái gì, làm thuộc hạ nôn nóng chết được mà không dám nói, bây giờ mới nghe được một câu chính xác.

Một câu nói của Tư Mã Tiêu như một câu nói của hoàng đế trước chiến tranh, cả đám Ma Tướng nhốn nháo hào hứng, siết tay nôn nóng rời đi.

Sư Nhạn: “…” Không phải là vì mình ấy chứ?

Còn lố hơn trái vải của Dương Quý Phi nữa.

Tư Mã Tiêu nhìn cô: “Còn muốn gì nữa không?”

Sư Nhạn: Đm như vậy rồi ai mà dám nói, nếu mà nói muốn ăn vịt sốt ngoại giới thì cô sợ hắn thống nhất Ma Vực xong sẽ chiếm luôn Tu Tiên Giới.

Sư Nhạn: “Hết rồi, thật đấy.”

Tư Mã Tiêu đột nhiên bật cười, vuốt ve khuôn mặt cô: ” Vẫn thích lừa ta như vậy.”

Sư Nhạn: Đừng đừng, không phải tôi làm đâu, tôi không có gạt ngài, tôi nào dám.

Cô cảm thấy chỗ bị hắn vuốt trên mặt ngứa ngứa, cũng đưa tay gãi gãi.

… Đợi đã?

Cô đưa tay xoa xoa mặt, rút gương ra soi, lập tức chấn kinh, cái vết sẹo cỡ đồng xu của cô đâu?

“Sẹo của ta đâu?” Vì quá kinh ngạc, cô vô thức ngơ ngác quay đầu hỏi Tư Mã Tiêu.

Vết sẹo này là kí hiệu từ sau khi cô đến thế giới này, lão cha và ông ánh Sư gia đều nói là do Tư Mã Tiêu đốt, linh lực của hắn đặc biệt, vết thương do hắn gây ra không thể dùng những cách khác để xử lý được, vì thế chỉ có thể để lại ở đó, nếu không thì vết thương như thế này với người tu tiên chỉ là chuyện nhỏ.

Sư Nhạn đã quen với sự tồn tại của vết sẹo này, đôi lúc cô soi gương, dùng tay che vết sẹo lại sẽ kinh ngạc với nhan sắc của chủ nhân cơ thể này, thế nhưng sự tồn tại của vết sẹo đó cũng không khiến cô khó chịu, chỉ là đôi lúc nhìn thấy nó sẽ có chút lo âu khó tả, giống như là nằm mơ thấy phải thi kỳ thi gì đó lại gặp chuyện giữa đường không đến kịp vậy, cảm giác nước mắt tuôn trào như sắp rớt môn tới nơi rồi.

Kết quả cô cũng không biết làm sao mà vết sẹo này lại biến mất, là lúc cô ngủ Tư Mã Tiêu đã chữa cho cô sao?

Tư Mã Tiêu nhìn cô, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ nặng nề u uất, cứ như nhớ lại chuyện gì đó rất khó chấp nhận được, hắn đưa tay ôm lấy Liêu Đình Nhạn, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve phần má nơi từng có một vết sẹo.

Sư Nhạn bị ngón tay băng lạnh của hắn làm cho tê xương sống, căng da đầu.

Cô lùi ra sau, Tư Mã Tiêu lại giữ lấy gáy cô kéo lại, hắn nhìn chăm chăm khuôn mặt cô. Vết sẹo không còn nữa, vẫn còn hơi ửng đỏ, chắc là sắp khôi phục như lúc đầu rồi, cũng giống như cô vậy, rồi sẽ khôi phục như ban đầu.

Tư Mã Tiêu không muốn nhớ lại ngày hôm đó của mười năm trước.

Hắn sinh ra đã chỉ có một mình, lâu ngày dài tháng, từ ban đầu không quan tâm đến người khác, đã dành hết tâm trí cho Liêu Đình Nhạn.

Nhưng hắn đã quá tự tin vào bản thân, cho rằng Sư Thiên Lũ sẽ không tìm được tung tích của mình, hắn đã giấu Liêu Đình Nhạn đi rất kỹ càng, lại cảm thấy khi ấy mình gây ra động tĩnh lớn như thế trong nội phủ, đủ để tập trung tất cả ánh mắt, Liêu Đình Nhạn ở Phong Hoa Thành, chắc chắn sẽ không ai chú ý đến cô, cô hoàn toàn sẽ không gặp nguy hiểm.

Ngông cuồng như hắn, tu vi cao ngất như hắn, sao mà nghĩ được chuyện “lỡ đâu”.

Lúc hắn làm cái pháp bảo phòng ngự đó cho Liêu Đình Nhạn, nói với cô là dù người ta có đánh cả buổi trời cũng không hỏng được, đủ để bảo toàn tính mạng cho cô, thế nhưng hắn không nghĩ đến nếu là sức lực của hắn sẽ lập tức phá vỡ phòng ngự, bởi vì hắn không nghĩ đến chính mình sẽ làm Liêu Đình Nhạn bị thương.

Nhưng thực tế thì chính là sức lực của hắn, còn có cả sức lực của Tư Mã Thì đã khiến cô gánh chịu một trận tai ương.

Sau đó trong quá trình tìm kiếm Liêu Đình Nhạn, hắn nghĩ còn có cách ký gửi hồn phách, dù là cô thật sự đã chết rồi, hắn cũng có thể để cô sống lại, tất cả đều sẽ thay đổi.

Tư Mã Tiêu vốn đã không quan tâm đến sinh mạnh, huống hồ gì trong tay còn có cách thức khiến người khác sống lại, càng không hề có chút sợ hãi cái chết.

Thế nhưng mấy năm nay, hắn tìm Liêu Đình Nhạn mãi vẫn không được, cuối cùng dần hiểu ra, bản thân cái chết không đáng sợ, ly biệt do nó mang đến mới đáng sợ.

Mười năm trước hắn giẫm lên khoảng đất khô cằn đó, lòng đầy oán thán và mọi cảm xúc kịch liệt, nhất thời không nghĩ được gì khác, mấy năm sau đó, trong lòng mới loé lên chút cảm xúc nho nhỏ có thể gọi là “sợ hãi”. Sợ hãi mất đi, nỗi sợ mà trước giờ hắn chưa từng có.

Thế nhưng với sự kiêu ngạo của mình, hắn cũng không thể thừa nhận mình sợ hãi cái gì đó, chỉ vui buồn thất thường hơn một chút nữa.

Sư Nhạn: Hình như không khí lúc này có chút mùi nặng nề khốn khổ! Thôi chết, nhìn mặt hắn hình như đang đắm chìm trong cái ký ức tồi tệ nào đó, bây giờ hai người nhìn nhau như vậy, theo diễn biến tiếp theo là sắp hôn rồi, má nó, cô không dám đâu!

Ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô khựng lại, Tư Mã Tiêu nói: “Không được chọc ta cười.”

Sư Nhạn: “Hả?” Oan ức quá, tôi có làm gì đâu! Tôi làm cái gì mà chọc ông cười?

Tư Mã Tiêu lại xoa xoa má cô, đột nhiên đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Sư Nhan than thở: Bạn không biết một con mèo tại sao lại tự dưng lại đến cọ tay bạn, cũng không biết được tại sao tự dưng nó lại ngoảnh đít bỏ đi.

Nhưng mà trước mặt có một đống đồ ăn, siêu đã đời, thôi thì không phí thời gian nữa.

Cô ăn quả xích anh mà mình vẫn luôn rất muốn ăn, lại nếm thử mấy món khác, cảm thấy người ở Đông Thành ăn uống đúng là buông thả, món gà mù xào lăn truyền thống ở Ma Vực, ngoại trừ nguyên liệu khác thì cách nấu vẫn y chang, không có gì sáng tạo. Ở Ma Vực thì cũng chỉ có vịt sốt Tu Chân Giới nhập khẩu mới có mùi này.

Theo thói quen thông thường, cô ăn xong sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi, lúc trước thì là gốc cây sau hậu hoa viên của Yên Chi Đài, hoặc là tán cây trên nóc nhà Sư gia, còn ở đây… thì ngủ ở đâu?

Sư Nhạn ngập ngừng đi vào cung điện trước đó, phát hiện không có ai bên trông, có hai nơi có thể ngủ, một cái giường lớn với một cái phảng rộng.

Cô không chút chần chừ mà chọn cái phảng, vì cái giường trông gọn ghẽ quá, mà cái phảng trông êm hơn, cái góc cong cực thích hợp để tựa đầu, còn có gối cũng hợp với thẩm mỹ của cô, cảm giác lộn xộn càng khiến cô thấy dễ ngủ hơn.

Cô nằm lên đó, cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, thở phào một hơi. Thoải mái quá trời, cảm giác như chui vừa một cái hố vậy.

Tư Mã Tiêu ngồi bên cửa sổ sau bức bình phong, không hề bất ngờ nhìn Sư Nhạn chọn cái phảng. Ban nãy hắn vừa mới làm lộn xộn lên, lại quăng thêm mấy chiếc gối vào, lúc trước Liêu Đình Nhạn rất thích nằm ở mấy chỗ như vậy, nhìn thấy là rất muốn ngủ.

Sư Nhạn nhanh chóng ngủ thiếp đi, sau khi cô ngủ say, Tư Mã Tiêu đến bên cạnh cô, ngồi trên phản, nhấc cổ chân cô lên, đeo vào một cái lắc chân.

Hắn đã chuẩn bị pháp bảo phòng ngự mới này lâu lắm rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể đưa cho cô.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan