[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 56: Ta giết Sư Thiên Lũ!

Chương 56: Ta giết Sư Thiên Lũ!

Rắn đen vào đến cấm cung thì tự động thu nhỏ, lúc này mình chắc chỉ to bằng chiều cao một người, có thể trườn quanh cấm cung. Nó đã thu nhỏ lại, Sư Nhạn cuối cùng cũng có thể thoát khỏi kẽ răng của nó nhưng nửa người vẫn ở trong miệng nó, bị nó kéo mà hoa mắt chóng mặt.

Rắn đen hoàn toàn không quan tâm mình đang bị tên chủ nhân khốn khiếp mắng, nó đang hào hứng chết đi được lắc lắc đuôi rồi nhả cô bạn trong miệng ra.

“Khè khè–” Đang dâng bảo bối đấy.

Tư Mã Tiêu không biết ý nó muốn gì, hắn nhìn Sư Nhạn ngơ ngác lăn dưới đất rồi đứng lên, hai mắt nhìn nhau suốt mười phút đồng hồ.

Ai đây? Đầu Sư Nhạn bật ra câu hỏi rồi cũng cùng lúc đoán ra được đáp án, Rắn đen là do Tư Mã Tiêu nuôi, người trước mặt có thể mắng nó, chắc chắn là chủ nó rồi chứ còn nghi ngờ gì nữa.

Ủa không phải, bảo là Đại Ma Vương mặt xanh răng sắc cao hai mét tám mà? Tư Mã Tiêu là cái tên ẻo lả trước mặt đây sao?

Không, không đúng. Trong thời gian nhìn nhau với tên ẻo lả, Sư Nhạn lại nhớ tới chi tiết quan trọng nhất. Quan hệ của Tư Mã Tiêu và cái thân xác của cô là người yêu mà! Làm sao đây, bây giờ hắn có nhận ra cô không? Cũng đúng, cô có ngụy trang đâu, chỉ cần mắt không đui là chắc chắn nhìn ra.

Cô thật sự không ngờ tình tiết tiếp theo sẽ là như vậy. Ngàn dặm xa xôi bị dâng lên đến tận nơi, duyên phận gì vậy nè, cô thấy mình như hàng chuyển phát nhanh vậy.

Làm sao bây giờ, giờ phải diễn hả? Diễn cái kiểu người yêu lâu ngày gặp lại lệ hoen bờ mi… Nhưng mà cái diễn xuất của cô chắc chắn sẽ để lộ sơ hở. Nếu không hay là nói mình mất trí nhớ rồi, một chiêu mất trí nhớ xài mọi lúc mọi nơi! Cũng không được, cái này cũng thử thách diễn xuất lắm.

Tư Mã Tiêu ở trước mặt trông không phải người dễ dụ, cô không thể cứ tuỳ tiện nói là mình mất trí nhớ là hắn cũng tuỳ tiện tin luôn được.

Nhìn nhau mười phút, Sư Nhạn từ tim đập thình thịch lảm nhảm đầy đầu đã trở nên bình tâm lại. Hết cách, sự căng thẳng của cô vẫn luôn khó mà giữ lâu, lúc này cô chỉ có thể mở to mắt.

Tư Mã Tư xem xét cô mười phút xong, cuối cùng cũng động đậy, hắn hơi khàn giọng nói: “Tới đây.”

Sư Nhạn không nhúc nhích.

Tư Mã Tiêu cũng không tức giận, thậm chí cặp lông mày nhíu lại ban nãy cũng giãn ra, hắn tự đi đến trước mặt Sư Nhạn ôm chầm lấy cô.

Sư Nhạn: “!!!”

Thẳng thắn quá vậy?

Cô đột nhiên bị ôm lấy, vốn nên chống trả nhưng cơ thể không biết là do không phản ứng kịp hay là do não không theo kịp, tóm lại cô không chống trả gì cả, đợi lúc cô bình tâm được chút, muốn giãy giụa thì lại thấy khá ngượng nghịu, chỉ đành an ủi bản thân tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, lấy tĩnh chế động mới là cách thức sinh tồn.

Vậy cứ giả như mình là một cái xác nằm yên mà nhây thì hơn, tuyệt đối không được chủ động nói chuyện.

Tên ẻo lả được nghi ngờ là Tư Mã Tiêu ôm lấy cô, động tác cực kỳ thành thạo, một tay giữ lấy sau gáy cô, để đầu cô tựa vào cổ mình.

Sư Nhạn đột nhiên nhớ đến mấy lời thì thầm bên tai với mọi cách thức giáo dục của lão cha già khi vừa đến Sư gia, cô tổng kết được một câu: Đến một ngày gặp được Tư Mã Tiêu, đừng chùn bước, giết chết mẹ hắn.

Bây giờ kẻ thù truyền kiếp của Sư gia đứng trước mặt cô, cái nơi yếu ớt như cổ còn ở ngay bên tay cô, đúng là thời cơ tốt. Thế nhưng cực kỳ lạ lùng là cô bị giữ lấy cổ tựa vào đó, ngửi được một thứ mùi vừa nhàn nhạt vừa khô khốc, không nhịn được mà muốn đi ngủ, cái cảm giác rất rất buồn ngủ đó bỗng chốc đánh gục cô.

Từ lúc cô đến thế giới này chưa bao giờ lại buồn ngủ đến vậy. Cảm giác như làm việc liên tục ba ngày ba đêm cuối cùng cũng về được tới nhà vùi đầu vào gối.

Không lẽ là do mấy ngày nay ngủ không ngon giấc cô đã mệt đến như vậy? Không đúng, chắc chắn là trên người tên ẻo lả bí ẩn này có thứ gì đó kiểu như thuốc an thần!

“Buồn ngủ thì ngủ đi.” Tư Mã Tiêu nghiêng đầu, cọ má trên tóc cô, cô cảm nhận được một bàn tay lạnh băng ấn sau gáy mình, lại men theo tóc mà xoa dọc sống lưng, mang theo sự an ủi rất tự nhiên.

Sau đó Sư Nhạn liền ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ nằm trong lòng người ta, thức dậy vẫn nằm trong lòng người ta, tư thế càng thân mật hơn. Tư Mã Tiêu ngồi đó đỡ lấy đầu, đầu cô tựa lên cánh tay hắn, cả người vùi trong lòng hắn, đến cả chân còn được đắp kín bởi tay áo của hắn.

Cô vừa mở mắt thì đụng phải ánh nhìn của Tư Mã Tiêu. Bên góc mắt còn có một cái đầu rắn đang lắc lư, cái lưỡi rắn thè ra thụt vào thu hút ánh mắt của hắn. Tiếp theo đó Tư Mã Tiêu liền đạp bay cái đầu rắn mới nhích lại qua một bên, mãng xà đen tủi thân nhúc nhích một hồi, vẫn có ý muốn nhích tới lại bị Tư Mã Tiêu lấy tay đẩy ra.

“Đi ra.” Tư Mã Tiêu chỉ ra cái cửa sổ to rộng.

Mãng xà nhận ra chủ nhân không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cảm thấy còn quậy nữa có thể ăn đập, vậy là ngoan ngoãn bò đi, trông rất tội nghiệp.

Chắc là do vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Sư Nhạn cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc lạ thường, cứ như đã trải qua rất nhiều lần rồi vậy, không khí cực kỳ đầm ấm, kiểu như bạn trai và cún cưng ấy.

Sư Nhạn nghĩ đến đây bỗng giật mình.

Không đúng, không chỗ nào đúng hết ấy!

Sư Nhạn kéo tóc mình. Là cái gì, là gì khiến cô lần đầu tiên gặp mặt đã ngủ như chết trong lòng một tên đàn ông ẻo lả lạ mặt? Tính cảnh giác cô khó khăn lắm mới luyện được đâu rồi? Chết mất đất rồi à? Tuy chất lượng giấc ngủ của cô trước giờ vẫn rất tốt nhưng cũng không thể tới mức này được, hơn nữa ban nãy còn ngủ đúng ngon lành.

Mấy ngày sau khi cô giết người xong sẽ luôn mơ thấy ác mộng, ban nãy không có.

Cô rất có lý do để nghi ngờ cái tên đàn ông nuôi rắn ôm nghịch tóc cô này đang sử dụng công cụ thuốc mê gì đó.

Tư Mã Tiêu đưa tay vuốt cằm cô.

“Sao cứ ngẩn ngơ ra đấy, ngủ đã rồi à?”

Sư Nhạn nghe thấy giọng nói quá đỗi thân thuộc của hắn lại có chút nghẹt thở. Đừng, thật ra tôi không phải bạn gái anh đâu.

“Nghỉ ngơi xong rồi thì nói chuyện đi.” Tư Mã Tiêu nói.

Nói… nói cái gì?

Tư Mã Tiêu: “Mấy năm qua nàng ở đâu?”

Sư Nhạn phát hiện mình không có chút sức kháng cự nào, miệng tự động nhả ra mấy chữ: “Ở Hạc Tiên Thành.”

Sư Nhạn: Cái gì đây?? Mình uống thuốc nói thật rồi hay gì vậy? Sao mình không biết cái trò này??

Tư Mã Tiêu: “Có phải Sư gia đưa nàng đi không, Sư Thiên Lũ ở bên cạnh nàng sao?”

Sư Nhạn: “Đúng vậy.”

Tư Mã Tiêu: “Sao không về lại bên cạnh ta?”

Sư Nhạn: “Ta không quen ngươi, không biết sao phải về lại bên cạnh ngươi.”

Sau ba câu hỏi, Sư Nhạn đã hiểu, thôi rồi tự kỷ rồi, cái tên hack game này còn bật Buff nói thật.

Ba câu hỏi, Tư Mã Tiêu đại khái đã đoán được những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Năm đó hắn ầm ĩ náo loạn đi khắp nơi tìm tung tích Liêu Đình Nhạn, theo cách tìm kiếm của hắn, dù hồn phách của Liêu Đình Nhạn thật sự đã vỡ, vỡ thành bảy tám trăm mảnh thì hắn cũng vẫn thu về được nhưng lại không như vậy, một chút tung tích cũng không có, vì vậy hắn rất nhanh chóng đã phát hiện ra sự việc không đúng.

Khi ấy hắn hoàn toàn không chấp nhận được hiện thực không còn Liêu Đình Nhạn, oán hận tột độ truy sát người của Sư gia để trút căm phẫn, trong quá trình tìm kiếm người nhà họ Sư, hắn phát hiện có chuyện khác thường liền suy đoán Liêu Đình Nhạn đã bị bọn chúng đưa đi.

Cùng lúc đó hắn còn nghi ngờ không biết có phải có ai ở Ma Vực gây chuyện hay không, dù gì Liêu Đình Nhạn là người Ma Vực, có thể là người phái cô tới đây đã nhúng tay vào giữa, dù là không có thì có khi chúng cũng có cách tìm ra Liêu Đình Nhạn.

Hắn nghi ngờ tất cả mọi thứ, kiếm chứng tất cả mọi khả năng.

Bởi vì điều này, sau khi hắn đánh sập Canh Thần Tiên Phủ, phát hiện được tung tích nhà họ Sư đã sụp đổ chạy đến Ma Vực liền lập tức bỏ lại đống đổ nát ở Canh Thần Tiên Phủ, đến Ma Vực khuấy loạn mưa giông.

Đầu tiên, hắn giết chết Nguyên Ma Chủ Đông Thành đã sai Liêu Đình Nhạn đến Canh Thần Tiên Phủ để dọ thám tin tức, lại theo dấu người của Sư gia, thu về dưới trướng hết tất cả những tòa thành hợp tác với chúng… Chỉ mấy năm nay hắn đã truy dấu rất gắt gao, gặp một người của Sư gia may mắn sống sót là giết một người, ai nấy đều chống cự chạy trốn giữ mạng. Hắn sắp ép Sư Thiên Lũ đến hói cả đầu, cũng không trách được Sư Thiên Lũ ngày nào cũng cáu bẩn với pet công ty Sư Nhạn.

Sư Thiên Lũ đến chết cũng không ngờ đến, tự mình dốc bao nhiêu công sức, giấu Liêu Đình Nhạn đi ngần ấy năm, cuối cùng không những không tẩy não thành công mà còn khi không để cô tự mình chạy đến trước mặt Tư Mã Tiêu.

Phá sản trong một đêm, đúng là không chạy sao cho thoát.

Tư Mã Tiêu tự đoán cũng được phần nào câu chuyện, hắn phát hiện Liêu Đình Nhạn không còn nhớ mình nữa, mặt mày liền tối sầm lại, lại hỏi thêm mấy câu nữa, bóc sạch cô.

Bây giờ cô tên là Sư Nhạn, Sư Thiên Lũ là cha cô, mười năm trước mất trí nhớ.

Tư Mã Tiêu tức đến bật cười, nếu bây giờ Sư Thiên Lũ đứng trước mặt hắn, hắn có thể đâm gã mấy ngàn nhát tại chỗ. Lão dịch dật Sư gia đúng là cái gì cũng làm được, mất trí nhớ? E là lão đó đã dùng thuật Tẩy Hồn của Sư gia tẩy sạch tất cả ký ức của Liêu Đình Nhạn, muốn cô xem hắn như kẻ thù, dùng để báo thù hắn. Gã cũng chỉ biết mấy thủ đoạn này thôi.

“Nàng nhận giặc làm cha hửm?” Hắn đã trút giận hết lên người Sư Thiên Lũ, giờ đối xử với cái người mang thái độ cá muối hoảng loạn bỏ cuộc lại giống một anh bạn trai đang giận dỗi, viết lớn lên trên người rằng “Ta chuẩn bị giận dỗi đây.” phiên bản trailer.

“Ngu ngốc, lão dịch dật đó nói gì thì nàng tin nấy sao? Muốn làm cha nàng? Lão xứng sao?” Tư Mã Tiêu giữ lấy cằm cô: “Nàng là Liêu Đình Nhạn, không có bất cứ quan hệ gì với cái lão họ Sư đó, chẳng qua lão chỉ muốn lợi dụng nàng để đối phó với ta mà thôi. Lần tới bắt được hắn, ta để hắn làm cháu nàng.”

Sư Nhạn: “Hả?” Tình tiết sao lại hình như thay đổi nữa rồi? Cái tuồng này còn xuất sắc hơn cô nghĩ nữa, cô vẫn không hiểu lắm… nhưng mà có làm sao nữa cũng không liên quan đến Trâu Nhạn cô.

Cô cứ thất thần, không biết nên diễn tình tiết gì dưới cái tình huống kỳ quái này, cảm thấy rất vô tội, Tư Mã Tiêu hậm hực nhìn cô cả buổi trời, chặc lưỡi một tiếng rồi buông bỏ tại chỗ, vén tóc trước trán cô, hôn lên đó, cuối cùng cũng không giận dỗi cô nữa: “Đều tại lão già đáng hận đó.”

Tuy là tư thế vén tóc mai rất gần gũi nhưng giọng điệu của hắn vẫn âm u đáng sợ: “Đợi ta bắt được hắn, nghiền nát thân xác lẫn hồn phách trút giận cho nàng.”

Sư Nhạn giật thót: “Đợi đã!”

Tư Mã Tiêu lập tức đổi mặt: “Sao thế, nàng không tin ta, không muốn hắn bị giết?”

Hình như cô mà gật đầu là giông tố nổi tới, án mạng xảy ra.

Sư Nhạn cảm thấy chắc là mình bị bật Buff ăn gan hùm mật gấu, đối diện với một khuôn mặt đáng sợ, đụng chút là giết người này mà cô… không sợ được?

Chỉ là giọng nói vô thức yếu hẳn: “Ôi dào, tôi cũng đâu có biết mấy người ai mới nói thật, đúng không.”

Tư Mã Tiêu nhớ đến chuyện cô giết người là mơ thấy ác mộng: “Nàng yên tâm, lúc đó tự ta giết, không để nàng ra tay đâu, ta biết nàng sợ mấy chuyện này.” Hắn nói rồi lại ôm chặt cô vào lòng, còn vỗ vỗ lưng.

Sư Nhạn bị ép thành gối ôm cho hắn, thầm nghĩ mẹ ơi thì ra chủ nhân cái xác còn là một em bé đáng yêu cơ đấy, đời sống yên ổn không gặp phải mấy chuyện đánh đánh giết giết, chậc chậc chậc, chắc là Đại Ma Vương đều thích mấy tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, lương thiện không nhiễm thế tục.

Có thể còn là cái kiểu “Hứa với ta đừng giết người, quên đi thù hận, học cách thiện lương có được không”.

Cô thầm quay một bộ phim yêu ghét tình thù của “Tư Mã Tiêu” với “Sư Nhạn” trong đầu, suy luận rằng vì địa vị và thân phận không giống nhau mà nảy ra tranh đấu, ân đoạn nghĩa tuyệt giữa mưa rơi. “Tư Mã Tiêu” muốn giết Sư gia, “Sư Nhạn” ngăn cản, khóc lóc nhìn người yêu bằng ánh mắt quật cường, quyết liệt nói: “Chàng muốn giết thì giết ta trước!” Sau đó “Tư Mã Tiêu” căm hận khôn xiết, hét rằng: “Tránh ra! Đừng cản ta!” chém loạn một hồi không cẩn thận làm “Sư Nhạn” bị thương.

Cô kích động suy tưởng đến lúc “Sư Nhạn” bị ngộ thương sắp chết, nằm trong lòng “Tư Mã Tiêu” với cái tư thế hiện giờ của hai người họ. Em gái lấy hơi sức cuối cùng mà nói: “Tha thứ cho ta, ta yêu…” Sau đó nghiêng đầu sang một bên.

Sư Nhạn kích động suy nghĩ, đầu nghiêng sang một bên, nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Tư Mã Tiêu, hắn không còn cáu bẩn nữa, chỉ vô cảm nhìn cô, ánh mắt rất kỳ quái.

Sư Nhạn: … Ờm, sao nhìn tôi như vậy? Ha ha ha ha ha chắc không có biết thuật đọc tâm đâu ha… chắc không biết đâu ha?

Tư Mã Tiêu xoè bàn tay che lấy mặt cô, bắt lấy trong không trung.

Sư Nhạn: “?”

Tư Mã Tiêu: “Lấy cái đống lộn xộn trong đầu nàng ra.” Cái tên dịch dật Sư Thiên Lũ, dám nhồi cho cô cái hoàn cảnh nhân vật như vậy, não có vấn đề rồi hay gì.

Sư Thiên Lũ: Không phải ta, ta không có!

Tư Mã Tiêu kéo cô tới, ôm lấy eo mà hỏi: “Có phải nàng thật sự muốn nghe lời Sư Thiên Lũ giết ta không?”

Sư Nhạn: “Không muốn không muốn.” Buff nói thật lại tới.

Tư Mã Tiêu phì cười: “Nàng tin chúng mà, chúng bảo nàng giết ta, sao nàng lại không giết?” Hắn xoa mặt cô, trông có vẻ đang cười.

Tại sao lại trông có vẻ đang cười, vì ánh mắt hắn hoàn toàn không cười.

Sư Nhạn: “Vì không thù không oán.” Dù tình tiết có thế nào, người có thù với hắn là Sư gia, cô có phải đâu, lão cha Sư gia luôn nói với cô thân là một thành viên của gia tộc, vinh quang của gia tộc quan trọng hơn cá nhận, điều này cô không dám tán đồng.

Thất bại lớn nhất của Sư Thiên Lũ chính là gã không biết thật ra linh hồn của thế giới khác không bị giới hạn bởi thiên đạo của thế giới này, bởi vậy ký ức mà Sư Thiên Lũ xoá đi cũng chỉ có ký ức sau khi cô đến thế giới này, bởi thế cô không hề biến thành một trang giấy trắng mặc cho gã thỏa sức viết vẽ.

Giống như Tư Mã Tiêu thật ra cũng không dọ thám được gì ở thế giới kia qua tiếng lòng của cô.

Nghe thấy câu trả lời lời giống với trong quá khứ, Tư Mã Tiêu được an ủi phần nào nhưng vẫn sầm mặt như kiểu bạn gái đòi chia tay.

“Bây giờ nàng không tin, được, đợi ta bắt Sư Thiên Lũ về đây, để lão đích thân nói cho nàng nghe.”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan