[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 54: Mình cầm trúng cái kịch bản như vầy đây hả?
Chương 54: Mình cầm trúng cái kịch bản như vầy đây hả?
“Này, nói mới nhớ tối qua ta nghe được một tin.” Hồng Loa đột nhiên nói: “Nghe nói Ma Chủ bên phía Đông Thành gần đây lại nổi cơn rồi, hình như chuẩn bị mở rộng địa bàn, nói không chừng Hạc Tiên Thành cũng nằm trong phạm vi công đánh của hắn đấy.”
“Vậy sao?” Sư Nhạn chặc lưỡi mấy tiếng, Đông Thành có một tên Đại Ma Vương tên là Tư Mã Tiêu, địa bàn trong tay nhiều vô kể, đã nằm được muốn hết nửa cái Ma Vực rồi, tới “dân thường” như Sư Nhạn mà cũng biết, cái tên Đại Ma Vương có doanh trại ở Đông Thành kia e là không lâu sau sẽ thống nhất Ma Vực.
Có cái việc này thì cũng đâu liên quan gì tới cô, việc giành tới giành lui địa bàn của Ma Vực là rất bình thường, giờ cô tám với bạn thì cũng giống như cô hóng hớt tuyển cử tổng thống ở thế giới trước, dù sao cũng chả liên quan gì tới cô.
Hồng Loa lại rất kích động: “Nếu mà đánh tới đây chiếm địa bàn thật thì hay rồi, Ma Chủ thì ta với không tới, nhưng mà đổi mấy ma tướng đẹp trai tới cũng được, ta nhất định sẽ bò rạp dâng mình!”
Sư Nhạn lười biếng ăn sáng xong, về lại tiện son phấn, lại qua mất một ngày nhàn hạ, trời dần tối, cô chuẩn bị tan làm, tiệm vịt bên đường nhắc cô hôm nay có vịt sốt đặc sản tu tiên giới mới đến, cô lập tức vui vẻ mua về không ít.
Vừa bước vào sân, cô đã nhìn thấy ông cha già Sư Thiên Lũ ngồi trên xe lăn thù hận cay đắng nhìn trời.
Nhìn thấy Sư Nhạn về, gã liền sầm mặt nhìn cô, trên mặt viết to mấy chữ: hận rèn sắt không thành thép. Sư Nhạn đã quá quen, đa số cha mẹ đều nhìn con cái với bản mặt này, cô bóc một nắm đậu phộng rang cho ông cha cáu bẩn: “Có ăn không?”
Sư Thiên Lũ không muốn ăn, đập mạnh tay xe lăn, lạnh giọng: “Đại thù của Sư gia ta một ngày còn chưa báo, sao ta có thể nuốt trôi.”
Đó, tới nữa rồi. Không ăn thì thôi, dù gì cũng không chết đói. Sư Nhạn lại lấy đồ về tự ăn, tiện thể mỗi ngày nghe gã giáo huấn.
Bắt đầu từ lúc cô tỉnh lại trong cái cơ thể này, cha cô vẫn luôn lảm nhảm vinh quang năm đó của Sư gia nhà họ cùng với thâm thù đại hận của họ, ngày nào cũng nói, nói mỗi ngày, không ghét thì cũng tức mà nói, đúng là tẩy não luôn rồi.
Nghe nói thì cỡ mười năm trước, tộc Sư thị họ là trùm Canh Thần Tiên Phủ ở tu tiên giới ngoài kia, hết sức vinh quang, tiếc thay đã bị kẻ thù truyền kiếp Tư Mã Tiêu làm cho tan nhà nát cửa, trong nhà trừ một số người tu vi cao miễn cưỡng chạy thoát được, còn lại đều chết cả.
Mà cha cô cũng từ Chưởng Môn đệ nhất tiên phủ biến thành chó chết chủ như bây giờ, còn phải trốn chạy kẻ thù khắp mọi nơi, cực kỳ thảm thương, còn về bản thân cô cũng bị trận tai ương năm đó đả thương phá tướng, còn gây ra mất trí nhớ–
Lúc trước khi Trâu Nhạn mới xuyên không tới, cái gì cũng không biết, cô chỉ nhớ hôm trước mình tăng ca mệt mỏi nằm lăn ra giường mà ngủ, kết quả vừa mở mắt đã đổi cả một cái thế giới, cha già ngồi trước mặt hỏi cô: “Ngươi còn nhớ mình là ai không?”
Còn muốn cô trả lời sao nữa, không lẽ nói mình xuyên không, vậy nên cô sẵn tiện nói luôn là mình không nhớ gì hết, chắc diễn xuất của cô không tốt lắm nhưng không ngờ ông cha này lại tin ngay, chắc là cha ruột quá. Tiếp sau đó gã giới thiệu thân phận cho cô như đúng rồi, cuối cùng còn dặn cô đừng quên thù nhà.
“Sau này nếu ngươi gặp được Tư Mã Tiêu, nhất định phải giết hắn!” Cha già lại bừng bừng lửa giận.
Cơ thể của gã trọng thương vào năm đó, mất cả chân, Sư Nhạn rất thông cảm cho cái sự quái gở dị hợm với tính tình cục súc của gã, nghe thấy lại giả vờ ngoan ngoan gật đầu ậm ừ.
Lúc quay đầu lại gắp vịt sốt cô nghĩ thầm, nếu mà giết được thì lúc đó mấy người có tới nỗi tan nhà nát cửa không.
Nếu như cô đúng là Sư Nhạn, chắc chắn sẽ có thù tất báo nhưng cô có phải đâu, cô chỉ là nạn nhân vô tội thôi mà, tự dưng lại bị cuốn vào vòng ân oán này, không thể nào báo thù được, cô chỉ đành yên ổn làm việc ở đây, việc duy nhất có thể làm cho chủ của cái xác chính là thay nàng chăm sóc cho cha già.
Còn cái việc mà đi tới trước mặt tên Đại Ma Vương Đông Thành báo thù nộp mạng thì thôi đi nha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cửa mở ra, một người trẻ tuổi bước vào.
Sư Nhạn nhìn y, gọi một tiếng “ca”.
Sư Chân Từ không có đối xử với cô quái gở dị hợm như Sư Thiên Lũ, cũng tốt bụng lắm, y dưỡng thương xong cũng ra ngoài làm việc như Sư Nhạn, chỉ là công việc của y cần đi lại khắp nơi, đi đến các tòa thành khác bên ngoài, dăm bữa nửa tháng mới về một chuyến.
“Về rồi à, muội đi nấu nước cho huynh tắm.” Sư Nhạn chuồn đi, mượn cớ thoát khỏi sự làu bàu của lão cha.
Sư Nhạn vừa đi, Sư Chân Từ liền hành lễ với Sư Thiên Lũ: “Chưởng Môn.”
Sư Thiên Lũ sầm mặt: “Ừm, ngoài kia thế nào rồi?”
Sư Chân Từ: “Bên phía Đông Thành, Tư Mã Tiêu đang chuẩn bị tiếp tục mở rộng địa bàn ra ngoài, e là sắp sửa cũng không sống yên ở Hạc Tiên Thành được nữa, có phải nên đưa cô ta rời đi không?”
Sư Thiên Lũ căm phẫn khôn xiết: “Con ả Liêu Đình Nhạn này đúng là vô dụng, truyền thụ tư tưởng thù hận cho ả ngần ấy năm, ả mỗi ngày vẫn chỉ biết ăn với uống, ban đầu rõ ràng đã dùng mật pháp tẩy sạch trí nhớ của ả, vốn định đào tạo ả thành vũ khí sắc bén để đối phó với Tư Mã Tiêu, hiện giờ xem ra chả có chút tác dụng gì!”
Sư Chân Từ liếc nhìn vịt sốt bày trên bàn bên cạnh, khoé miệng cũng mím lại, ấn ấn trán cho đỡ đau đầu.
Sớm biết vậy năm đó y đã không dùng Bảo Mạng Tiên Khí quý giá cứu ả, đúng là hối hận chết được.
Nếu Sư Nhạn có ở đây, cô có thể nói ra chuẩn xác hoạt động tâm lý của hai người họ như sau: đổ tiền đi mua cổ phiếu, nghĩ là có thể kiếm được một mối hời lớn, kết quả cổ phiếu cứ bập bềnh, cứ giữ trong tay không biết chừng nào mới có lời, ném đi thì tiếc.
Mấy năm nay, hai người không biết đã giằng co vì chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Sư Nhạn không hề nhận ra mọi âm mưu này, cô đứng bên cửa sổ nói vọng ra với Sư Chân Từ: “Ca, nước sôi rồi đi tắm đi, tiện tay bưng vịt sốt vào giúp muội với!”
Sư Chân Từ im lặng một lúc, sau khi Sư Thiên Lũ sầm mặt phất tay bèn bưng vịt sốt, dùng khuôn mặt anh trai tốt bước vào nhà.
Y vừa vào nhà, Sư Nhạn đã kéo y qua một bên cười hỉ hả, còn bóp lưng cho hắn, Sư Chân Từ bị nắn tới đờ cả mặt.
“Muội lại sao nữa?”
Sư Nhạn nói: “Lương muội còn chưa về, dạo này mua đồ ăn nhiều quá, còn mua y phục nữa, không đủ tiền, hi hi, ca…”
Sư Chân Từ: Ta biết ngay mà.
Y móc ra một túi ma thạch, cố gắng ngụy trang thành một anh trai tốt, mặt mày hiền lành: “Cầm lấy mà dùng.”
Sư Nhạn lại lần nữa cảm động bởi tình huynh muội này, ở thế giới trước kia cô đã thường nói nhà nước nợ tôi một người anh, đến thế giới này cũng coi như là trải nghiệm được rồi, cái loại anh không cho em gái tiền còn lấy tiền của em gái như mấy đứa bạn cô đúng là anh cây khế, anh của cô mới là anh ruột này!
Sư Nhạn: “Ca tốt thật đấy.”
Sư Chân Từ: “A hi hi”
Cầm được tiền tiêu vặt, Sư Nhạn lại thong dong thêm vài ngày.
Mấy ngày sau cô tan làm về nhà, nhìn thấy một người lạ mặt ở nhà, một người phụ nữ ôm cổ tranh đang đứng trước mặt cha cô nhỏ giọng nói chuyện.
Sư Nhạn: Đù! Ông bố già cọc tính đón mùa xuân thứ hai à?
Hai người cùng lúc nhìn về phía cô, sắc mặt trông không tốt lắm. Ánh nhìn của nữ tu với cô cực kỳ thiếu thiện chí, trông như có thâm thù đại hận gì với cô ấy.
Sư Nhạn nghĩ thầm không lẽ là mẹ kế? Bình thường chỉ có mẹ kế mới hận thù con chồng tới vậy. Trời muốn đổ mưa, cha muốn đi bước nữa, hết cách, dù gì cô cũng không phải con gái ruột của người ta. Vì thế cô vẫn bình thản hỏi: “Cha, vị đây là?”
Sư Thiên Lũ liếc mắt với Sư Thiên Độ, bảo ả tiết chế lại rồi mới nói: “Đây là muội muội của ta, cô cô của ngươi, trước đây luôn ở bên ngoài, giờ mới tìm tới đây, chắc ngươi quên rồi, lúc trước các người thân nhau lắm.” Nói như thiệt vậy á.
Thì ra là cô ruột, nhưng mà ông có chắc là chủ của cái xác thân với bà này thật không vậy? Trong mắt cô cô kia không phải là thù hận mà là sự nồng nhiệt lâu ngày gặp lại sao? Thứ cho cô nói thẳng, hai ngươi trông như cô cháu cây khế vậy ấy.
Sư Nhạn do dự một lúc, vẫn khoanh tay chào Sư Thiên Độ: “Cô cô!” Cây khế thì cây khế, dù gì cũng phải nể mặt tí.
Mặt mũi Sư Thiên Độ muốn méo mó. Ả kéo tay Sư Nhạn: “Lâu quá không gặp, con vẫn khoẻ chứ.”
Sư Nhạn thành thật: “Con khoẻ lắm.”
Sư Thiên Độ không khoẻ lắm.
Sư Nhạn cảm thấy người cô cô đột nhiên xuất hiện này cứ là lạ, tối hôm đó cô hơi khó ngủ, nằm trên nóc nhà ngắm sao, cô tình nghe được cô cô và cha nói chuyện trong góc sân.
Bọn họ dùng phù chú cách âm, âm thầm bí mật. Sư Nhạn có hơi tò mò, có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm phải chui vô góc to nhỏ với nhau? Vừa hay cô học được một phép nghe lén từ Hồng Loa, do dự một lúc rồi dùng lấy, vểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Ôi dào, người nhà với nhau cả, có gì mà không được biết chứ.
Nghe thấy Sư Thiên Độ nói: “Năm đó Tư Mã Tiêu không tìm thấy ả, vẫn luôn tin rằng ả đã chết, đi tìm khắp nơi không bỏ cuộc, hắn nghi ngờ chúng ta, quyết thà giết lầm cũng không bỏ sót, cứ nhìn thấy người của Sư gia là giết, chúng ta không còn lại bao nhiêu người nữa, cũng không dám tuỳ tiện phái đến trước mặt hắn.”
Sư Nhạn: À, thì ra là nói về kẻ thù truyền kiếp Tư Mã Tiêu của Sư gia, chẳng trách cẩn thận dè dặt.
Mỗi lần họ nói về tên Đại Ma Vương này đều cắn răng nghiến lợi hận thù, khiến cô không nhịn được mà thầm tưởng tượng tên Tư Mã Tiêu kia mặt xanh răng sắt cao hai mét tám, khắp người mấy chục múi cơ bụng còn thích ăn thịt người.
Sư Thiên Độ vẫn đang nói bên đó: “Chúng ta không thể tiếp tục bị động được nữa, rốt cuộc còn dùng được Sư Nhạn nữa không?”
Vô tình nghe thấy tên mình, Sư Nhạn nhúc nhích lỗ tai.
Sư Thiên Lũ nói: “Vẫn chưa phải lúc để ả xuất hiện.”
Sư Thiên Độ cười lạnh: “Muội đã nhìn rõ rồi, dù ả mất đi trí nhớ vẫn không muốn đối phó với Tư Mã Tiêu, đôi cẩu nam nữ này! Muội thấy ả đúng là vô dụng, năm đó đúng là phí công cứu rồi! Đáng lẽ phải mặc kệ cho ả chết đi, nếu chết thật, Tư Mã Tiêu đau đớn vì tình có khi còn điên cho đáng hơn một chút!”
Lượng tin tức trong đoạn đối thoại này hơi nhiều rồi đấy, Sư Nhạn nghe mà đầu đầy chấm hỏi với chấm than đan xen.
Cô nghe được cái bí mật kinh thiên động địa gì đây!
Cái tên kẻ thù truyền kiếp Tư Mã Tiêu của nhà họ! Lại có gian tình với Sư Nhạn chủ nhân cái xác của cô! Trước kia bọn họ còn yêu nhau!
Đầu óc của Sư Nhạn trong phút chốc bay đến chuyện của Romeo và Juliet, cái gì mà uyên ương số khổ không thể không chia cắt vì thân phận và gia tộc, phản mặt thành thù, ân oán giao nhau gì gì đó.
Chẳng trách sao, như thế thì mọi chuyện có thể liên kết lại được rồi.
Vì sao cô cô cứ thấy cô là oán hận, vì thân thể của cô hồi đó yêu đương với kẻ thù chứ sao, nói không chừng còn đứng về phía kẻ thù trong thù diệt tộc nữa.
Vì sao ông bố già không tăm tia cái chuyện “mất trí nhớ” của cô, vì gã ta cầu cho đứa con gái theo địch của mình mất trí nhớ còn không được. Tại sao mỗi ngày đều niệm chú tẩy não bảo cô nhất định phải thù hằn Tư Mã Tiêu, phải có tư tưởng báo thù, để ngăn chặn con gái với kẻ thù ở bên nhau chứ sao!
Sư Nhạn ngẫm một hồi mà muốn hói cả đầu.
Mọi chuyện đã rất rõ, đây là kịch bản ngược luyến tình thâm, theo tình tiết tiếp theo, nói không chừng còn thành phim gương vỡ lại lành.
Nhưng mà cô thật sự rất hoang mang, tình cảm của Tư Mã Tiêu với Sư Nhạn có liên quan gì tới cô? Cái tên Tư Mã Tiêu kia rõ là không dễ dây vào, là loại người hở chút diệt tộc người ta, lỡ đâu ngày nào gặp phải tên Đại Ma Vương ấy, bị hắn phát hiện ra mình chiếm lấy cơ thể bồ hắn, không phải cô sẽ chết rất khó coi sao!
Không được nghĩ, nghĩ là chết.
Cô không có tinh thần nghe chuyện của ông bố già với bà cô nữa, về giường của mình, cả đêm không ngon giấc. Hiếm khi cô mất ngủ, đến nỗi ra khỏi cửa thấy có người vứt xác trước cửa nhà mình cũng không có tâm trí đâu mà dọn.
Hôm nay Hồng Loa không đi làm, một mình cô chậm chạp ăn cho xong bữa sáng, lại tự thuyết phục mình.
Không sao, Đại Ma Vương cách xa cô tới vậy, cơ bản thì không thể gặp được, cô vẫn còn nhây được.
Đằng xa ầm một tiếng, có người gào thét: “Tay sai của Ma Chủ Đông Thành đánh vào Hạc Tiên Thành rồi!”
Sư Nhạn: “…” Con mẹ nó chứ, tại sao vậy???