[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 53: Ma Vực
Chương 53: Ma Vực
Đi về hướng Nam qua một ngọn Đô Yên Sơn nhấp nhô liên tục, lại qua khỏi dòng Chi Kì Hà xanh biếc là đến được bên trong Ma Vực.
Tuy nói rằng các môn phái tu tiên chính đạo với cái linh sơn lớn nhỏ đều rất căm thù Ma Vực, thường xuyên tỏ thái độ không đáng để nhắc với khu vực “vùng sâu vùng xa” này nhưng trên thực tế, Ma Vực so với ngoại giới thì ngoại trừ lãnh địa không rộng lớn, linh sơn phúc địa không nhiều bằng, vật sản cũng không phong phú bằng thì chẳng kém hơn đâu.
Trong Ma Vực không chỉ có một đám ma tu tham lam bệnh hoạn giết người phóng hỏa, còn có rất nhiều người bình thường sinh sống, người ở đây tuy không nhiều như ở ngoại giới nhưng tổng số người tu luyện nhiều cực kỳ, gần như toàn dân tu luyện, có thể so được với số lượng tu sĩ của Tu Chân Giới rộng lớn mà Phàm Nhân Giới ngoài kia.
Nghe nói trước kia Ma Vực là một mảnh đất không biết từ đâu trôi đến, xuất hiện cao ngất, cùng dung hợp với thế giới này, những người tu luyện ở đây linh khí chảy ngược bẩm sinh, không giống với ngoại giới, mà cách họ hành sự cũng độc địa, không từ thủ đoạn hơn, trước kia còn từng xảy ra đại chiến với bên tu tiên chính đạo, vậy là cái tên Ma Vực đã ra đời, bị biếm thành thứ tà ma ngoại đạo mà người người ghét bỏ.
Những người trong Ma Vực cũng không làm uổng phí cái tên này, họ giết người phóng hỏa, cướp bóc chém giết, không tội ác gì là không làm, không ít ma tu thích làm mấy cái trò gì mà đồng nam đồng nữ song tu, gì mà lấy mẫu tử luyện cổ, lấy hồn phách làm thuốc, nghe rất đáng sợ.
Người ngoại giới nghe đến Ma Vực mà xây xẩm mặt mày nhưng một khi đã sống lâu ở Ma Vực thì sẽ biết đây là một thành trì bình thường còn loạn hơn, tuỳ tiện hơn, đôi lúc còn nguy hiểm.
Khu vực các thành trì lớn nhỏ trong Ma Vực đều bị phân chia bởi các ma tu lớn mạnh khác nhau, những thành trì này rất giống với thành trì của người phạm ngoại giới.
Sư Nhạn đã sống ở Ma Vực khoảng mười năm, hai năm đầu sống cùng một người cha bệnh tật và một người anh ở ngoài Ma Vực, sau đó chuyển đến Hạc Tiên Thành này sống suốt tám năm.
Cái tên Hạc Tiên Thanh nghe có vẻ tiên khí bay bay, không giống với địa phận của Ma Vực mà cứ như nơi ở của những tu sĩ chính đạo ngoài kia nhưng nó chỉ được cái tên gọi xán lạn, thực tế thì không khác gì với những nơi khác trong Ma Vực.
Tòa thành này vừa lớn vừa loạn cào cào, mỗi năm không biết xảy ra bao nhiêu vụ án giết chóc cướp bóc, tình trạng vệ sinh cũng đáng chán, từ đầu đến cuối phố thường có thể nhìn thấy được một số thứ không lành mạnh, cả bãi máu tươi còn đỡ, chỉ sợ là tay chân gãy lìa, trong tòa thành này cũng không có nhân viên vệ sinh gì, thường mười ngày nửa tháng không có ai dọn, một khi đã bốc mùi thì ai đi gần đó cũng ngửi thấy.
“Lại là đứa đần nào nữa, giết người không biết dọn xác hả, quăng trước cửa nhà người ta, bộ người ta không cần ra khỏi nhà nữa hay gì?” Sư Nhạn vừa bước ra khỏi cửa nhìn thấy một cái đầu lâu đầy máu với nội tạng bét nhè cách đó không xa, không nén được đau đầu.
Cô nặn một thủ quyết thiêu cái đầu lâu, lại dùng nước lau lau cái vũng máu, dọn dẹp xong cảm thấy mình mạnh mẽ hơn lúc mới tới cái thế giới này nhiều. Ít nhiều gì thì lúc đó cô nhìn thấy thi thể là buồn nôn còn bây giờ chỉ dùng cái giọng điệu ra khỏi nhà thấy rác quăng bậy bạ mà chửi bới.
Cô ra khỏi khu nhà có thể xem là gọn gàng này, đi về phía đường cái, chỗ đó mới là loạn.
Mọi người sắc mặt hấp tấp bạ tới bạ lui, thường xuyên xảy ra cự cãi, đa số người của Ma Vực tính tình không tốt, Sư Nhạn nghi ngờ là do vấn đề khí hậu, khí hậu của Ma Vực đúng là khô hanh, không cấp nước cẩn thận khó tránh khô nứt.
Ngày nào cũng có người đứng bên phố luyện thi, giống như cái sạp hàng ngày trước cô bán đồ ăn sáng với sữa đậu nành dưới lầu ấy, cái lò luyện thi đó sắp vác lên giữa đường luôn rồi. Cái mùi sạp của mấy ma tu luyện thi không có công đức này đúng là mùi khí độc, Sư Nhạn mỗi lần đi ngang qua đều vô thức bịt mũi.
Phiền phức nhất vẫn là đám ma tu kinh doanh trộm cắp, trộm cướp nhiều tới mức có thể gom riêng thành một phái, ma tu lúc trước trộm đồ trên phố này biết đuổi bóng, vừa không chú ý là mất đồ ngay.
Sư Nhạn cũng từng gặp phải, bị trộm mất một túi ma thạch, lúc đó cô vừa mới lãnh lương là bị trộm mất, tức tối tìm hiểu ngọn ngành tìm đến được ma tu cái bóng kia, đập cho y một trận tơi tả, đánh mà rớt cả cấp sưng cả mắt.
Cái tên đó bị cô đánh cho máu me khắp người, kêu cha gọi mẹ sợ tè ra quần, lập tức thu dọn đồ đạc chuồn đi, có điều đi được một mình hắn, lại có tên khác đến, chỉ cần không trộm đến cô, Sư Nhạn cũng không dư thời giờ quan tâm.
Ở nơi này, người có tu vi cao có thể chi phối tính mạng của người khác, không có bất cứ quy tắc nào, chỉ là đánh đánh giết giết, ai mạnh nấy có lý.
Sư Nhạn sống cũng tốt, vì tu vi Hoá Thần của cô cũng được coi là không tệ ở đây. Theo như cha cô nói nếu không phải lúc trước bị thương, cô vốn phải là bậc Luyện Hư, nhưng bây giờ Hoá Thần cũng đủ dùng rồi.
Đi qua đường chính rồi rẽ sang là Sư Nhạn đã tới Yên Chi Đài giải trí lớn nhất Hạc Tiên Thành. Yên Chi Đài kinh doanh cờ bạc thuốc phiện, là doanh nghiệp hợp pháp của Ma Vực, mà ở Ma Vực cũng chả có gì là không hợp pháp, chỉ cần có người dám mở, dù là tiệm quán gì cũng có người dám bỏ tiền ra.
Thời gian mở cửa của Yên Chi Đài phần lớn là vào ban đêm, đêm đến, nơi đây thắp đèn rực rỡ, vui chơi thâu đêm, khi đó vô số hành lang của Yên Chi Đài đều được treo đèn lồng đỏ, bừng sáng cảnh đêm, trông cứ như cực lạc tiên cảnh thứ thiệt vậy. Yên Chi Đài buổi sáng yên tĩnh hơn thấy rõ, cô đi làm vào buổi sáng, mỗi ngày đi đến đều nhìn thấy Yên Chi Đài dần ngủ say dưới ánh mặt trời vừa lên.
Sư Nhạn làm việc ở đây, cô là một trong số những tay chân do Yên Chi Đài tuyển chọn, dùng nghề nghiệp của thế giới trước kia của cô để so sánh thì cô là thành viên của đội bảo vệ ở đây, cảm ơn giá trị sức mạnh vốn có của cái cơ thể này, nếu không cô thật sự không làm nổi công việc này.
Làm việc ở đây lâu ngày cũng quen mặt hết lễ tân và lao công dọn xác, Sư Nhạn bước vào từ cửa sau, nhìn thấy lao công đang quét xác ra để dọn luôn một thể, chuẩn bị mang đi tái chế. Đúng vậy, sau một đêm ăn chơi hưởng lạc ở Yên Chi Đài, rác gặp nhiều nhất chính là thi thể, đúng là đặc sản của Ma Vực.
Sư Nhạn gật đầu chào hỏi vị đại thúc mỗi ngày dọn xác rồi mặt cũng như cái xác, cô vào trong báo cáo trước, sau đó đi tuần tra một vòng. Tiếp sau đó cô lại có thể lười biếng, thường thì vào giờ này Yên Chi Đài chẳng có việc gì, cô không lười biếng thì cũng ngồi xổm trên nóc nhà ngẩn ngơ nhìn trời.
Cô vẫn chưa ăn sáng, định bụng chuồn đi ăn sáng trước. Về mặt này thì Ma Vực tốt hơn tu sĩ ngoại giới nhiều, tu sĩ chính đạo ngoài giới không hay ăn một ngày ba bữa, Ma Vực thì không giống vậy, đa số mọi người đều có nhu cầu thỏa mãn cái bụng.
“Ê, Lữ Nhạn, đi đi thôi, ta tan làm rồi, đi kiếm gì ăn với ta!” Một cô nương áo đỏ xinh đẹp bước ra từ trong hồng lâu, nhìn thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi, Sư Nhạn cũng vui vẻ đáp trả.
Lúc đi làm, Sư Nhạn lấy tên là Lữ Nhạn, bởi vì lão cha khùng khùng điên điên đầu óc có vẻ có vấn đề của cô bảo Sư gia họ có một kẻ thù truyền kiếp, vẫn đang truy sát họ, bởi vậy không thể dùng họ Sư. Sư Nhạn không vấn đề gì, dù họ Sư hay họ Lữ đều chẳng có gì khác đối với cô, chỉ có mình cô tự biết rằng mình họ Trâu, tên là Trâu Nhạn.
“Mẫu thân nhà nó, mệt chết lão nương rồi, từ đầu mà biết con đường phong nguyệt mệt mỏi tới vậy, ngủ còn không yên thì ban đầu ta đi tu luyện thi cho rồi.” Cô nương áo đỏ bóp nắn cánh tay vừa chửi rủa vừa đi ra ngoài, đi cùng Sư Nhạn đến chợ sớm ngoài tiện son phấn, chọn một quán thường đến ngồi xuống gọi món.
Cô nương áo đỏ có nghệ danh là Hồng Loa, tên thật không rõ. Nàng là nhân viên bán thịt của Yên Chi Đài, nhưng mà cái này không phải nghề chính, nghề chính của nàng là tu Phong Nguyệt Đạo, một đạo của ma tu hút dương khí của người để tu luyện, nam nữ tu đạo này một là thành tội phạm cưỡng hiếp có thâm niên, không thì treo bảng tiếp khách ở các khu mây mưa.
Đã phần đều chọn lựa vế sau, dù gì thì cách này không nữa có thể có nhiều cơ hội tu luyện, còn có thể kiếm tiền. Mọi người đều không dễ dàng gì, dù là sinh sống hay là tu luyện, không có tiền thì thật sự khó mà nhích được, quá chân thật rồi còn gì nữa.
Sư Nhạn rất thân với Hồng Loa, hai người thường xuyên ăn sáng ở đây, chuyện trò về mấy tên đần thối với những chuyện bực tức trong công việc. Tuy hai người ở hai bộ phận khác nhau nhưng cũng tính là đồng nghiệp.
Sư Nhạn thì ăn sáng, Hồng Loa thì ăn tối, nàng ăn xong sẽ về nghỉ ngơi, giống như mọi ngày, Hồng Loa hôm nay cũng bốc phốt khách tối qua.
“Cô không biết đâu, ta làm cả buổi trời mà thằng ông nội đó cũng không cứng nổi, cái này mà truyền ra ngoài là sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội cười chết ta mất, vậy nên ta phải dùng đào hoa cổ bản mệnh của ta, vậy mới xong đấy… mẫu thân nhà hắn, có bệnh thì chữa, bày đặt đi kỹ viện làm cái gì! Lão nương đây hút dương khí người mà còn bắt ta phải đi chữa bệnh không lên hay gì? Nghe được không!”
Sư Nhạn phụt cả cọng mì, khúc khích vui vẻ.
Hồng Loa há miệng lớn hung hăng cắn một miếng thịt, vẫn tiếp tục nói ra nỗi khổ tâm: “Gần đây tu vi của ta cứ giậm chân tại chỗ, sắp tràn ống rồi mà còn không gặp được mấy tên chất lượng tốt, lao lực cả đêm, ngủ như không ngủ, cô xem, sao mà không cho ta gặp mấy tên Ma Tướng Ma Chủ gì đó đi, nếu mà ngủ được một đêm với cái loại tu vi đó là ta vượt ống mất đất rồi, có nhất thiết ở đây sứt mẻ với mấy tên nam nhân chết tiệt đâu!”
Ma Chủ là để chỉ Thành Chủ của một tòa thành lớn ở Ma Vực, chiếm được cả một tòa thành lớn không phải người đơn giản gì, tu vi ít nhất cũng Đại Thừa, Ma Tướng mà ma tu có năng lực xuất chúng dưới trướng Ma Chủ, thường thì có thể quản lý một tòa thành nhỏ, tu vi ít nhất Hợp Thể.
Nếu tu Phong Hoa Đạo mà tới được mấy nhát với những tên có tu vi thế này thì tốt hơn cả đại bổ hoàn.
Sư Nhạn lau miệng: “Thành của chúng ta cũng có Ma Tướng mà, cô có thể thử xem, trâu không kiếm cọc thì cọc tìm trâu, biết đâu được chuyện.”
Hồng Loa lại khinh miệt: “Ma Chủ lẫn Ma Tướng của Hạc Tiên Thành đều là mấy ông già, ta ngủ không có nổi đâu, sao thì cũng phải cho ta tên nào trẻ trung chút chứ!” Nàng nói xong lại tiếc rẻ nhìn Sư Nhạn, đập bàn hung hăng: “Sao cô lại không phải là một thằng đàn ông đi! Cô mà là đàn ông, ta đã ngủ với cô bảy tám trăm lần rồi!”
Sư Nhạn đã quen với tính cách của người bạn này, an ủi bảo: “Ta mà là đàn ông, nhất định cho cô sung sướng, mà giờ ta là gái mà, còn phá tướng nữa chứ.”
Hồng Loa nhìn lên vết lửa đốt to cỡ đồng xu trên má trái của cô, tiếp tục bực dọc: “Cô mà chưa phá tướng là cũng làm chị em bạn dì với ta được rồi, đến lúc đó chúng ta lập nhóm, còn sợ gì không câu được đàn ông tu vi cao, còn không thì đi ngoài đường gặp được hàng ngon, gông luôn về mình nhau cũng được!”
Sư Nhạn nhún vai, đám người ở Ma Vực đều chịu chơi vậy đấy, Hồng Loa là còn đỡ, dù gì nàng không thích giết người, cũng không ăn thịt người.
Bọn họ ngồi đây vừa ăn vừa nói, thường khiến cô nhớ tới lúc trước đi làm, đôi lúc tan làm cũng sẽ ăn uống tụ tập với đồng nghiệp như vậy, cũng thấy thân thiết lắm.
Lời người dịch: Tác giả chia sẻ rằng viết tình tiết của tập này là vì ban đầu đã buff Tư Mã Tiêu có sức mạnh quá lớn, khiến anh nhà không coi ai ra gì hết, tác giả cảm thấy phải cho anh nhà tém lại, bớt hung hăng con bọ xít đi, biết quý trọng mạng sống hơn, với cả cho Liêu Đình Nhạn có cơ hội tự lập mạnh mẽ hơn nữa.