[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 52: Lửa
Chương 52: Lửa
Quả nhiên Liêu Đình Nhạn bị mang đến Thái Huyền Chủ Phong, đợi ở đó còn có không ít người, Nguyệt Cung Chủ đau đớn vì mất con gái cưng cũng đang ở đó, sắc mặt bà ta hung hăng đánh giá Liêu Đình Nhạn: “Đây chính là kẻ Tư Mã Tiêu đưa theo bên cạnh sao?”
Sư Thiên Độ nói: “Chính là ả.”
Ánh mắt Nguyệt Cung Chủ làm Liêu Đình Nhạn rợn sống lưng, nghe thấy bà ta dữ tợn nói: “Tư Mã Tiêu giết con gái của ta, khiến ta phải đau đớn khôn cùng, giờ ta cũng phải để hắn nếm nỗi đau này!”
Bà ta nói một lúc rồi hơi mất không chế, triệu hồi Nguyệt Hoàn Kiếm của mình đâm về phía mặt của Liêu Đình Nhạn. Keng một tiếng, Nguyệt Hoàn Kiếm của Nguyệt Cung Chủ bị chặn đứng, Liêu Đình Nhạn vẫn ở nguyên chỗ cũ, không chút thương tích, chỉ là dây đàn còn trói bên ngoài giáp phòng ngự vô hình của cô đã bị cắt đứt, chứng tỏ nhát này của Nguyệt Cung Chủ hoàn toàn không hề có ý nương tay.
Sư Thiên Độ không kịp ngăn cản, trân trân nhìn dây đàn của mình bị cắt đứt, mặt mũi tối sầm lại, giọng điệu nặng thêm mấy phần: “Nguyệt Cung Chủ, đại sự ở trước mắt, không được manh động!”
Lúc này Nguyệt Cung Chủ mới chú ý tới sức mạnh của phòng ngự trên người Liêu Đình Nhạn, vài nhát kiếm e là không cắt đứt được. Bà ta không cam lòng rút kiếm về, bừng bừng lửa giận phất áo mà đi.
Liêu Đình Nhạn nhìn quanh khắp nơi, đã có rất nhiều người tụ tập tới đây, các Trưởng Lão còn đang không ngừng truyền lệnh, sắp xếp. Cô nhìn thấy trên trời có nhiều đệ tử vội vàng chạy đến như sao băng, nhìn thấy bên dưới bày ra trận thế trập trùng, nhìn thấy vài vị Cung Chủ thấp giọng thì thầm với nhau… cả một vùng hỗn loạn.
Sư Thiên Độ không nhìn thấy Chưởng Môn Sư Thiên Lũ, chỉ nhìn thấy Sư Chân Từ thay mặt xử lý sự vụ, ả nhíu mày hỏi: “Huynh trưởng đi đâu rồi?”
Sư Chân Từ hành lễ với ả rồi mới nói: “Sau khi ngài đi khỏi, bên phía Ngọc Liên Trì có hiện tượng lạ, Chưởng Môn đưa theo người đến đó tới giờ vẫn chưa thấy về.”
Sư Thiên Độ vừa nghe tới Ngọc Liên Trì thì không ở lại nỗi nữa, nơi đó là nơi cất giấu thứ không thể mất đi của Sư gia chúng, ả lập tức nói: “Ngươi ở lại đây mau chóng sắp xếp cho xong, trông chừng Liêu Đình Nhạn cho kỹ, ả dùng để đối phó với Tư Mã Tiêu, không được để mất ả, ta mang ít người sang đó xem huynh trưởng gặp chuyện gì rồi đã.”
Thời gian thế này vừa trùng khớp, ả lo rằng Sư Thiên Lũ đã đụng phải Tư Mã Tiêu. Nếu thật sự là Tư Mã Tiêu, ả đến có thể giải vây giúp Sư Thiên Lũ phần nào, dù gì bây giờ Liêu Đình Nhạn đang nằm trong tay ả.
“Nhớ kỹ, nhất định phải trông chừng Liêu Đình Nhạn.”
Lúc Sư Thiên Độ đến, cả Tư Mã Tiêu lẫn Sư Thiên Lũ đều có tổn thất, Sư Thiên Lũ rõ là chịu phần thiệt, trông có vẻ nhếch nhác hơn Tư Mã Tiêu nhiều.
Sư Thiên Lũ biết mình không địch lại nổi Tư Mã Tiêu, chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian, gã biết Sư Thiên Độ đã đi bắt người, nếu Tư Mã Tiêu đã ở đây, muốn bắt người kia tất nhiên là dễ dàng. Chỉ cần Sư Thiên Độ quay về thì chứng tỏ chúng đã thành công, đến lúc đó là có thể đàm phán với Tư Mã Tiêu một phen.
Mà Tư Mã Tiêu cũng đang đợi, hắn còn có cái để trông ngóng hơn Sư Thiên Lũ.
Hắn vốn định sẽ thắp cháy linh hoả đã chôn đi trước đó vào ngày tế lễ mấy hôm nữa, biến tất cả trung tâm cùng Tam Thánh Sơn, còn có cả mười mấy ngọn linh sơn thuộc sở hữu của Cung Chủ các cung xung quanh Chủ Phong Thái Huyền thành địa ngục. Thế nhưng cuộc hội ngộ với Tư Mã Thì khiến hắn quyết định ra tay trước.
Ngọn linh hoa mới nở của Tư Mã Thì đã bị hắn hấp thụ, thứ còn lại ở đó là một mầm lửa nhỏ hắn chia ra. Mầm lửa này chính là mồi lửa sẽ đốt cháy trung tâm nội phủ Canh Thần Tiên Phủ.
Trước đó hắn đã châm ngòi linh hoả phía dưới một số sơn mạch, đợi nhóm lửa này ngấm xuống dưới đất, sức mạnh vốn có của linh hoả và sức mạnh của những sơn mạch linh trì bỗng chốc toàn bộ bộc phát, còn có cả sức mạnh Tư Mã Thì có được ở sông máu nữa, tất cả sẽ thiêu cháy mọi thứ trên dưới mặt đất thành tro.
Có được sự trợ giúp của Tư Mã Thì, uy lực của kế hoạch này càng lớn hơn.
Hắn ở đây kéo chân Sư Thiên Lũ là để đợi linh hỏa ngấm xuống đất.
Tư Mã Tiêu lấy ra thanh trường đao chém hung thú, vũ khí của Sư Thiên Lũ là đàn, tiếng đàn của gã có thể dụ hoặc lòng người, lôi kéo tâm trí nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì với Tư Mã Tiêu, gã không thể không dùng đến thủ đoạn khác. Tư Mã Tiêu cảm thấy thời gian đã chín muồi, cũng không giằng co với Sư Thiên Lũ nữa, một đao cắt đứt dây Thuý Ngọc Trường Cầm của gã, còn để lại dấu đao sâu trên thân đàn.
Sư Thiên Lũ lùi nhanh ra sau, linh cầm bản mệnh bị cắt đứt dây, gã cũng không kiềm được nhổ ra một ngụm máu tươi, trùng hợp vào lúc này, gã nghe thấy tiếng của Sư Thiên Độ.
“Huynh trưởng! Muội đến giúp huynh!” Sư Thiên Độ bay lên trước.
Sư Thiên Lũ thấy ả đi tới, mặt mừng rỡ, vừa định nói gì đó, bỗng chốc mặt mày thay đổi, hắn nhìn chằm chằm kết giới bên dưới, đột nhiên trừng to mắt.
Ngọn lửa đỏ ánh kim trào ra, ùng ùng dữ dội như có thể chấn nát thần hồn. Sơn mạch nguyên vẹn bỗng nát như gương vỡ, lộ ra sông máu đỏ thẫm với hắc liên, chỉ là chưa kịp để chúng hiểu rõ mọi chuyện, tất cả mọi thứ kia đều bị lửa nuốt trọn.
Sư Thiên Lũ và Sư Thiên Độ cùng lúc thay đổi sắc mặt, Hắc Ngọc Liên Trì của chúng, linh hoả của chúng!
“Không!” Sư Thiên Lũ lập tức muốn lên trước ngăn cản, chỉ là ngọn lửa đó bốc lên từ sông máu, ngọn lửa được thắp lên từ máu của Tư Mã thị không giống với lửa thông thường, tất cả mọi thứ đều biến thành tro bụi, cả đất đai cũng bị nhấn chìm trăm thước.
Cảnh tượng đó bày ra trước mắt Sư Thiên Lũ và Sư Thiên Độ không khác gì trời long đất lở, chúng thậm chí còn không thèm màn tới những đệ tử mình dắt theo, những đệ tử đó ở quá gần không tránh kịp, cũng bị ngọn lửa cuốn vào, lập tức biến thành những làn khói xanh trên dòng lửa chảy.
“Ha ha ha ha ha!” Tư Mã Tiêu nắm lấy thanh trường đao cười lớn, hắn cúi nhìn sông máu bên dưới, khói lửa nghi ngút trời cuộn bay tóc và vạt áo hắn, hắn chìa tay chỉ vào Sư Thiên Lũ gần như đã phát điên, không muốn bỏ qua cho hắn: “Sư Thiên Lũ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Sư Thiên Lũ cuối cùng cũng đưa ánh mắt thù hận nhìn hắn nghiến răng, khó khăn nhả ra mấy chữ như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng trong người ra: “Ngươi… có ý gì.”
Tư Mã Tiêu hơi hất cằm, liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, nở nụ cười thản nhiên: “Ngọn linh sơn mà tộc Sư thị các ngươi sống, miếu thần mộ tổ các ngươi tôn thờ, kể cả cái Thái Huyền Phong Chưởng Môn của ngươi đều sắp sửa biến thành biển lửa như ở đây, sau hôm nay, những linh sơn này, còn có tộc Sư thị lớn mạnh của các ngươi nữa, đều sẽ không còn tồn tại nữa.”
Nụ cười của hắn đầy sự chán ghét, khiến Sư Thiên Lũ lạnh cóng cả người, gã run rẩy nhìn Tư Mã Tiêu, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Xong rồi, tất cả đều xong cả rồi.”
“Tư Mã Tiêu! Ngươi sẽ hối hận!” Sư Thiên Độ gào lên. Tu vi của ả còn không bằng Sư Thiên Lũ, miễn cưỡng hỗ trợ giữa linh hoả nóng cháy, cả người ả đỏ au, áo cà sa bắt đầu bốc cháy, ánh mắt phản chiếu ánh lửa bên dưới, đầy thù hận méo mó.
Tư Mã Tiêu không thèm để tâm, nghịch thanh trường đao kia. Hắn không sợ linh hoả, nhiệt độ thế này với hắn chỉ là bình thường, vì thế hắn chỉ đứng nhìn hai người trước mặt đang chống trả, hơi nhướng mày.
Giọng nói của Sư Thiên Độ trở nên cực kỳ chói tai vì căm phẫn và oán hận, méo mó trong gió nóng: “Thái Huyền Phong, nữ nhân ngươi mang theo bên người đang ở trên Thái Huyền Phong, chúng ta chết, ả cũng phải cùng chết!”
Ngón tay của Tư Mã Tiêu dừng lại trên lưỡi đao, hơi chùng xuống, lưỡi đao sắc bén liền đâm thủng ngón tay hắn, một giọt máu đỏ ánh kim men theo lưỡi đao chầm chậm trượt xuống.
Hắn bất ngờ ném ánh nhìn ghét bỏ sang đó: “Ngươi nói cái gì.”
Ầm
Chính vào lúc này, hình như có gì đó đã phát nổ, tiếng vang kinh thiên động địa, dù trong một không gian độc lập như ở đây cũng cực kỳ đáng sợ thấy rõ.
Tư Mã Tiêu từng nghĩ cảnh tượng sẽ xảy ra vào hôm tế lễ sẽ tuyệt diệu như ngày tận thế vậy, vô số linh sơn tự động phát nổ dưới sức ảnh hưởng của Phụng Sơn Linh Hoả, tai ương như thế đủ để bảo đảm không một ai trong phạm vi đó có thể chạy thoát.
Đó quả thật là một cảnh tượng rất hoành tráng, linh sơn tươi tốt với linh khí khắp nơi, trong chớp mắt lại biến thành một hình dạng khác, chúng như phát nổ cùng lúc, biển lửa dìm cuộn lên dìm hết tất cả mọi thứ.
Không gian kết giới này khó mà chịu nổi sức ép trong ngoài, vỡ tan hoàn toàn, cùng lúc đó, Tư Mã Tiêu thấy khiếp đảm khó tả, không nén được giơ tay giữ chặt lấy tim.
Hắn bất chợt nhìn lại qua mảnh vỡ kết giới, nhìn thấy Thái Huyền Chủ Phong ở đằng xa. Chính vào lúc hắn quay nhìn lại, Thái Huyền Chủ Phong sụp đổ ngay trước mắt hắn, ngọn lửa ngút trời cũng nhuộm đỏ cả hai mắt hắn.
Nụ cười thản nhiên trên mặt hắn đông cứng lại, như một tấm tường trắng loang lổ vỡ mất một lớp.
Vẻ mặt của hắn quá sức đáng sợ, Sư Thiên Lũ cũng nhìn ra được gì đó, hắn cười như phát điên: “Ha ha ha, ha ha, Tư Mã Tiêu, ngươi có tính toán kỹ lưỡng đến thế nào cũng làm sao mà ngờ được, ngươi sẽ tự tay giết chết người mà ngươi quan tâm. Ngươi ngông cuồng đến thế, cuối cùng cũng gặp báo ứng.”
Gã như điên như dại, vừa khóc vừa cười.
Tư Mã Tiêu còn không thèm nhìn hắn, bay về phía Thái Huyền Chủ Phong đã hoàn toàn sụp đổ.
…
Sư Thiên Độ vội vã rời đi, Sư Chân Từ quả nhiên đi đến bên cạnh Liêu Đình Nhạn, không hề dám có chút lơ đễnh.
Liêu Đình Nhạn: “…” Mấy người canh gắt quá rồi đó, tôi chạy không có nổi thật mà.
Tuy là cô không nguy hiểm tới tính mạng nhưng những thứ khác đều đã bị hạn chế, động đậy còn không được. Cô đờ ra đó nghĩ thầm, đợi tí chắc tổ tông sẽ tìm tới đây được chứ nhỉ?
Lần này qua xong chắc cô nên nghiên cứu ra điện thoại thì hơn, lần sau mới liên lạc từ xa được, nếu không lần nào cũng như vầy thì đáng sợ thật.
Rất nhiều người bận rộn trên Thái Huyền Phong, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy bầu trời tối dần ngoài kia, tự dưng thấy có hơi nóng.
Hình như là nhiệt độ từ dưới đất truyền lên. Cô không kiềm được nhìn chằm chằm mặt đất.
Đến cô còn cảm nhận được, những người khác có tu vi cao hơn cô tất nhiên cũng nhận ra được, mọi người đều ngừng bàn tán, những đệ tử không biết gì cũng cảm nhận được không khí không bình thường.
Ầm–
Không biết là tiếng chấn động từ đâu truyền đến, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của các đệ tử, nhìn thấy mặt đất bỗng chốc bị hất tung, còn có cả dòng lửa đỏ ngầu, nhiệt độ nóng rực bao trùm linh khí thiêu đốt, xông đến ngút trời.
Chuyện gì thế này?
Cô nhìn thấy dòng lửa chảy đến phía mình, hoảng dựng cả tóc gáy. Đcm nó núi lửa phun trào!!! Nhưng mà quanh đây làm gì có núi lửa!!!
…
Dòng lửa chảy trong đêm như mạch máu người, liên tiếp nhau tạo thành các mạch to nhỏ khác nhau, nhìn từ trên trời xuống, trông có chút gì đó đẹp kinh hồn.
Tư Mã Tiêu giẫm lên mặt đất còn chưa tắt lửa, nhất thời còn có chút hoảng hốt. Linh phủ của hắn nhói như bị kim châm khiến mắt hắn giăng đầy tơ máu.
Thái Huyền Chủ Sơn không còn nữa, hắn đứng trên mặt đất bằng phẳng, nhìn khắp xung quanh, ngoại trừ lửa với mặt đất bị cháy rụi, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.
Hắn đi về trước một lúc, tay khẽ động đậy, có gì đó bị hắn lật lên từ dưới tro tàn và đất khô cằn.
Miễn cưỡng có thể nhìn thấy được thứ hình tròn trôi trước mặt hắn.
Vòng cổ Anh Lạc có sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ đã hoàn toàn vô tác dụng, biến thành hình dáng trước mặt, còn người đeo nó có lẽ đã biến thành một đống đất khô cằn dưới chân hắn, hoặc là tro tàn, thậm chí không cách nào tìm được.
Hắn dùng một tay nắm lấy cái xác vòng cổ trước mặt, dùng sức nghiến nó thành tro.
Sau đó hắn thấp giọng niệm khẩu quyết, vươn tay nắm lấy, vô số điểm sáng từ dưới đất vụt lên. Đây đều là hồn phách của những người ban nãy vừa chết tại nơi này, nếu như không có ai bắt lấy, bọn họ sẽ nhanh chóng tan biến đi, hoặc là rơi vào luân hồi lần nữa.
Tư Mã Tiêu từng nói với Liêu Đình Nhạn, chỉ cần hắn không muốn cô chết, cô sẽ không chết.
Vì thế hắn phải giữ lấy hồn phách của cô, chỉ chết mất cái xác chẳng có vấn đề gì, chỉ cần hồn còn ở đó, dù thế nào cũng có thể sống lại, cô vẫn còn có thể lười nhác tựa bên hắn, không làm gì cả. Chắc là cô sợ lắm, sau khi sống lại có thể sẽ khóc nhưng không sau, hắn có thể bảo đảm với cô, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.
Hận thù của hắn như có thể dùng tự lực mà bắt hết hồn phách ở nơi này, chọc đến thiên lôi cũng đang đánh xuống.
Tư Mã Tiêu không kiêng kỵ những điều này, phân biệt từng hồn phách bắt được.
Không phải tất cả những hồn phách đều ở đây, có một số hồn phách yếu ớt không vững đã bị vỡ nát trong trận đại nạn ban nãy.
Tư Mã Tiêu nghĩ hồn phách của Liêu Đình Nhạn không yếu ớt đến vậy, nhất định cô vẫn còn ở đây, chỉ ở trong một góc nào đó ở đây.
Hắn không thể nào không tìm được.
Nhưng hắn thật sự không tìm được.