[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 51: Bắt

Chương 51: Bắt

Tư Mã Tiêu sớm đã biết con người Sư Thiên Lũ không đơn giản như vậy, trước đó giao đấu với gã thì hắn đã nhận ra Sư Thiên Lũ không sử dụng hết toàn bộ sức lực.

Có lẽ là vì mấy lần trước ngoài người nhà họ Sư ra còn có Cung Chủ với Trưởng Lão của các cung khác bên cạnh, Sư Thiên Lũ có thể đối phó với Tư Mã thị, đương nhiên cũng sẽ phòng ngừa thế lực của các cung khác, vì vậy nên không lộ rõ hết toàn bộ năng lực của mình.

Hơn nữa lúc đó Tư Mã Tiêu không hề đạp lên giới hạn của gã, gã cảm thấy có thể cân bằng được mới không dùng hết sức.

Nhưng bây giờ không còn giống vậy nữa. Tâm huyết nhiều năm của Sư thị đều nằm trong kết giới kia, nếu thật sự bị Tư Mã Tiêu phát điên lên mà huỷ diệt hết, Sư Thiên Lũ không thể nào chịu đựng nổi.

Sau khi gã không còn giấu giếm nữa, Tư Mã Tiêu hơi kinh ngạc với tu vi thật sự hiện tại của gã. Sư Thiên Lũ cũng giấu kỹ thật đấy, tu vi của gã e là đã đến Đại Thừa.

Qua Đại Thừa, độ kiếp xong là phi thăng rồi, dù qua hay không cũng chỉ có chết mà thôi.

Tư Mã Tiêu biết rõ vì sao Sư Thiên Lũ trước giờ điềm đạm lại bừng bừng lửa giận như vậy, nói cho cùng cũng là vì trường sinh bất tử. Sư Thiên Lũ biết được bí mật của việc phi thăng, cũng biết được tác dụng của linh hoả, hắn còn nhìn thấy được một ví dụ sống điển hình, tất nhiên cũng muốn sống mãi vạn vạn năm như Tư Mã Tiêu.

Mười mấy người Sư Thiên Lũ đưa tới đều có huyết mạch trực hệ với Sư thị, cũng là những người hắn tin tưởng nhất. Hai người bắt đầu khai chiến, những người còn lại của Sư gia chỉ biết nấp vào, tiện thể canh giữ kết giới rồi sau đó lại khiếp đảm mà nhìn lên giông gió bão tố trên bầu trời, đó đã không còn là trận đấu họ có thể tham dự vào.

Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng mạnh hơn một bậc, chỉ là hắn không có cách nào giết Sư Thiên Lũ ngay lập tức, Sư Thiên Lũ khó nhằn hơn hắn tưởng. Có điều Tư Mã Tiêu cũng không nôn nóng, chơi trò mèo bắt chuột với hắn, trận đánh của cả hai rồi cũng lan rộng xuống dưới, đánh vào kết giới.

Tư Mã Tiêu như có ý muốn mượn sức công kích của hắn để đánh vỡ kết giới bên dưới, Sư Thiên Lũ lại trăm phương ngàn kế muốn di dời vòng đánh để tránh kết giới bị đánh trúng.

Hai người nhất thời giằng co với nhau.

Liêu Đình Nhạn về đến Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, tâm trạng cô có hơi bất an. Tu sĩ tu tiên có tâm trạng bất an luôn là dự báo trước sẽ có chuyện xảy ra liên quan đến mình.

Không lẽ lần này Tư Mã Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Ban nãy cô không hỏi nhiều, thế nhưng nhìn sắc mặt của Tư Mã Tiêu cũng đủ biết nơi đó không đơn giản, chắc chắn có bí mật. Kẻ lần sâu vào bí mật chắc chắn phải nhận lấy nguy hiểm.

Liêu Đình Nhạn lại thay đổi suy nghĩ, với tu vi của Tư Mã Tiêu, người có thể giết hắn chắc còn chưa được sinh ra trên đời này, vậy nên dù có chịu chút thương tích thì chắc hắn vẫn không gặp chuyện gì lớn.

Nghĩ đến đây cô hơi yên tâm, ngồi trước cửa sổ ngọc điêu khắc chim hoa, nhìn ra ngoài vườn hoa rộng lớn. Sư Dư Hương yêu hoa cỏ chim chóc, đến cả hành lang cung điện cũng chìm trong muôn hoa.

Thường trước đây vào lúc này, cô sẽ tựa ở đây xem gương livestream, ăn ít quà vặt, lật sơ cái quyển Thuật Pháp Đại Toàn tìm vài cái có hứng thú mà học, cái nào không biết thì cầu cứu Tư Mã Tiêu, dù gì cũng không có cái nào hắn không biết. Lúc ấy bé rắn đen sẽ bò tới ngóc đầu vẫy đuôi, lấy một ít trong đống quà vặt của cô đi cho chim ăn. Bé rắn đen đến mỗi nơi đều thích nuôi những con thú cưng khác nhau, đặc biệt là cực kỳ thích cho ăn.

Nói mới nhớ, bé rắn đen đi đâu rồi?

Từ lúc về cô cứ luôn nghĩ chuyện của Tư Mã Tiêu, không hề chú ý tới bé rắn đen, tuy là nó ham chơi nhưng tính tình thật sự không khác gì cún, lúc họ về, bé rắn đen lúc nào cũng sẽ xuất hiện vẫy đuôi chào họ.

“Bé đen?”

“Bé Na?”

Liêu Đình Nhạn kêu mấy tiếng, cảm thấy không đúng. Không khí xung quanh căng thẳng, có thứ gì đó chầm chậm siết chặt. Nếu cần phải hình dung thì cô cảm thấy có thứ gì đó đang hút lấy không khí ở đây, muốn ép chân không cái chỗ này.

Cô đứng yên tại chỗ, siết lấy cái vòng cổ Anh Lạc đeo trước ngực, nghĩ thầm rằng không được hoảng loạn, nói không chừng là mình thần hồn nát thần tính thôi.

“Xì–“

Tiếng dây đàn siết chặt, có lẽ lần đầu tiên trong đời Liêu Đình Nhạn phản ứng nhanh tới vậy, cô vụt nhanh về sau, nhìn thấy dây đàn đan xen trước mắt qua ánh sáng phản chiếu.

Liêu Đình Nhạn ngừng lại chửi thề một tiếng.

Âm thanh liên tục không dứt, không chỉ vang lên phía trước cô mà còn ở đằng sau thậm chí trên đỉnh đầu. Liêu Đình Nhạn đứng yên tại chỗ bất động.

Vô số dây đàn chặn đứng hết mọi đường của cô, nếu đổi lại là Tư Mã Tiêu, chắc hắn chỉ cần đưa tay là gỡ hết đống dây đàn này như gỡ tơ nhện nhưng Liêu Đình Nhạn… Ừm, cô cảm thấy mình mà gạt đi sẽ bị cắt thành rất nhiều khúc, à không, có giáp phòng ngự ở đây, không cắt thành khúc được mà chắc sẽ bị trói như cái trứng.

Cô xoay tới xoay lui, nhìn đám người vừa xuất hiện ở xung quanh, trước mắt có hơn một trăm người, toàn bộ đều mang dáng vẻ lão làng, vây xung quanh cô xăm xét.

Hay đấy, không có lấy một người mà cô thìn thấu được tu vi, tu vi đều cao hơn cô, cô cảm thấy mình như một người chơi cấp năm mươi nhỏ bé bị một đám cấp chín mươi vây quanh, sao mà tàn quá vậy nè. Bắt một mình cô mà cần bày binh bố trận tới vậy sao?

“Chỉ có mình ả? Tư Mã Tiêu không ở đây sao?

Liêu Đình Nhạn nghe thấy có người hỏi.

“Chưởng Môn bảo rồi, bắt không được Tư Mã Tiêu thì cũng phải đem Liêu Đình Nhạn bên cạnh hắn về.

“Một nữ nhân nhỏ bé thôi mà, làm được cái gì?”

“Cũng không nói vậy được, người có thể khiến Tư Mã Tiêu bỏ công che giấu sự tồn tại, lại còn mang theo bảo vệ suốt quãng đường tất nhiên là có ích rồi.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Tới rồi! Tình tiết con tin kinh điển tới rồi! Tiếp theo cô sẽ bị trói lại mang đến trước mặt Tư Mã Tiêu, bị người khác kề dao vào cổ ép hắn ngừng tay! Nếu là vậy thì cô yên tâm rồi, dù sao chỉ cần nhìn thấy tổ tông thì hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện, vì thế cô thật sự không chút hoảng loạn.

“Bắt lấy ả trước rồi tính.” Một ông lão có ánh mắt sắc bén nói.

Tư Mã Tiêu không có ở đây, đối diện với một tu sĩ Luyện Hư chẳng chút tinh thần thế này, họ có gì phải kiêng nệ đâu, lên đại một người là đã trói được mang về.

Những sợi dây đàn căng thít quanh Liêu Đình Nhạn, cô cảm thấy khuôn mặt ngụy trang bị người khác lột mất, lộ ra dáng vẻ thật sự, còn có hai sợi dây đàn đan xen nhau đầy sát khí quấn lấy cánh tay.

Người dùng dây đàn là một nữ tu Sư thị mang theo cổ tranh, tên là Sư Thiên Độ, là em gái của Sư Thiên Lũ. Địa vị của ả ở Sư gia không hề thấp, tất nhiên biết rõ Tư Mã Tiêu đã làm những gì.

Những việc khác không nói, chỉ riêng việc huỷ diệt Bách Phượng Sơn, làm hỏng đại kế của Sư thị chúng đã đủ để khiến ả căm hận tới cắn răng nghiến lợi. Vì Bách Phượng Sơn ở đời này là do ả nắm quyền, bây giờ lại bị Tư Mã Tiêu huỷ hoại tận gốc rễ! Nếu muốn xây dựng lại từ đầu không biết còn phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết với thời gian.

Khoảng thời gian trước, ả bị Sư Thiên Lũ phái đi khắp nơi tìm tung tích của Tư Mã Tiêu, tiếc là Tư Mã Tiêu quá cảnh giác, không để lại một chút tung tích nào, ả không tìm được, mãi đến lúc Nguyệt Sơ Hồi chết, Sư Thiên Lũ mới tìm được chút manh mối, từ đó mới để ả từng bước lần được tới đây.

Trước đó đối đầu với Tư Mã Tiêu họ không lần nào phản kháng được, hy sinh không ít người, khiến trong Canh Thần Tiên Phủ oán khí khắp nơi, dù gì những người đó không hề biết Sư thị đang âm thầm làm gì, chỉ thấy ngoài mặt lúc nào họ cũng đòi giữ lại Tư Mã Tiêu.

Lần này Sư Thiên Độ dẫn người đi tra xét, hiện giờ ngoại trừ Tư Mã Tiêu thì chính là Liêu Đình Nhạn bên cạnh.

Tuy Sư Thiên Độ không tin là loại người như Tư Mã Tiêu sẽ thích nữ nhân gì đó nhưng những gì điều tra được khiến ả không thể không tin, Tư Mã Tiêu đối xử cực kỳ tốt với nữ tử này, mấy lần trốn đi hắn đều mang theo người này, trước đó còn gạt Sư Thiên Lũ bảo rằng người này đã chết.

Lại nhìn xem tu vi của nữ tử này, một đệ tử cỏn con nhập môn chưa được ba năm, hiện giờ đã lên đến Luyện Hư rồi, tu vi một bước tới trời như thế khiến những tu sĩ tu luyện khổ cực ngàn năm như họ vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Để tâm đến mức đó dù là không hết sức yêu thích thì ít nhiều cũng quan trọng.

Trước khi ả tới đây, Sư Thiên Lũ có căn dặn bắt buộc phải mang Liêu Đình Nhạn về, chỉ cần nắm được người này trong tay, ít nhiều gì cũng có thể khiến Tư Mã Tiêu cân nhắc.

Tuy Sư Thiên Độ nói là phải mang người sống trở về nhưng cũng khó giấu được hậm hực, vì vậy lúc này ả mới muốn vặn đứt một cánh tay của Liêu Đình Nhạn xả tức.

Vừa hay Tư Mã Tiêu không có ở đây, đợi hắn quay về nhìn thấy cánh tay đứt lìa của Liêu Đình Nhạn thì thú vị quá còn gì.  Sư Thiên Độ lúc ấy không biết, lúc mình xuất phát đi đến Phong Hoa Thành chưa được bao lâu, Sư Thiên Lũ đã bị kinh động bởi động tĩnh của dòng máu, gặp phải Tư Mã Tiêu ở đó.

Sư Thiên Độ đứng ở đó nghĩ thầm, không làm gì được Tư Mã Tiêu, không lẽ cũng không chơi đùa cái thứ này một chút được sao.

Dây đàn của ả cắt về hướng cánh tay của Liêu Đình Nhạn, kết quả lại ngừng lại cách cô một thước, không cách nào tới gần thêm được nữa tấc.

Sư Thiên Độ: “!!!”

Liêu Đình Nhạn: “…”

Giáp phòng ngự của tổ tông trâu bò vậy đấy.

Sư Thiên Độ khó tin, lại chuyển động dây đàn, cắt tới Liêu Đình Nhạn từ nhiều góc khác nhau, sau đó đúng là trói cô thành cái trứng.

Liêu Đình Nhạn không chút thương tích chỉ không nhúc nhích được đã nghĩ thông suốt. Dẹp đi, tuỳ mấy người, dù gì cũng chỉ bắt được tôi chứ chả đá động gì được.

Sư Thiên Độ vẫn còn muốn tiếp tục, bị một người khác cản lại. Đó là một vị Trưởng Lão của Âm Chi Cung, rất có kinh nghiệm trong việc luyện khí, gã xem xét Liêu Đình Nhạn rồi nói: “Trên người ả có tiên khí phòng hộ, ngươi không phá được đâu, đừng có phí thời gian ở đây nữa, bắt người về trước đã.”

Lúc này Sư Thiên Độ mới hậm hực ngừng tay, phất tay áo bắt người đến bên cạnh.

“Ta phải mang người về phục mệnh với huynh trưởng, chư vị rời đi trước hay ở đây đợi tên Tư Mã Tiêu kia về rồi bắt lấy hắn?” Sư Thiên Độ hỏi.

Nghe thấy câu này không ít người thầm bĩu môi, bắt lấy hắn? Nếu mà bắt được thì họ có đến nỗi năm lần bảy lượt hao binh tổn tướng không, nếu không phải do sự việc quan trọng mỗi cung đều phải cho người đến xử lý thì không biết bao nhiêu người tình nguyện đến.

“Chúng ta chắc là cũng về cùng, nếu Tư Mã Tiêu về đến đây phát hiện người bị bắt mất, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ đánh lên Thái Huyền Chủ Phong, không bằng chúng tôi đến đó trước chuẩn bị.” Một người lên tiếng.

Những người khác cũng gật đầu ủng hộ: “Đúng đấy, chúng ta giăng trước sát trận, lấy nữ tử này làm mồi nhử dẫn hắn tới.”

“Đến lúc ấy chúng ta cho gọi các đệ tử ưu tú, giăng thiên la địa võng dưới Thái Huyền Phong, Tư Mã Tiêu hẳn vẫn chưa lành thương, chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”

“Dù là sư tổ cũng không thể tiếp tục để cho cái loại lạm sát người vô tội ấy gây hại Canh Thần Tiên Phủ được nữa, nến kết thúc rồi.”

Đám đông nghiêm túc bàn luận muốn cho gọi đệ tử nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị dùng chiến thuật biển người, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng, không ít người lộ vẻ do dự sợ hãi.

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy sắc mặt của đám đông qua khe hở, trong lòng cứ thấy kỳ lạ. Chắc có lẽ là tâm trạng nặng nề của chính nghĩa trước khi chiến thắng cái ác, tia sáng trước bóng đêm, cô là vai phản diện, không hiểu được.

Hiện giờ cô là con tin, những người khác không làm gì được cô rồi cũng lười để ý tới cô, cô đành tiếp tục im lặng nghĩ xem nên làm thế nào.

Nói thật thì chuyện này vượt quá phạm vi năng lực của cô rồi, sao mà thoát khỏi cái khí thế bao vây này? Chuyện này trên đời chắc chỉ có mình Tư Mã Tiêu mới làm được.

Nếu như không chạy đi… điều duy nhất cô quan tâm hiện giờ là trước khi về Tư Mã Tiêu bảo cô đừng vào trong trung tâm nội phủ, bên đó chắc chắn có gì nguy hiểm.

Nhưng mà cô thật sự không có cách nào khác, giờ đến nói cô còn không nói được. Chỉ cầu nguyện tổ tông sau khi phát hiện cô bị bắt đi đừng tức giận quá.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan