[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 50: Tư Mã Thì

Chương 50: Tư Mã Thì

Loại ma trùng này dù là ở đâu thì cũng cực kỳ vướng víu, thế nhưng với Tư Mã Tiêu thì khác, linh hoả của hắn là khắc tinh của thứ này, cả đoạn đường hắn đi đều phủ đầy tro đen, những con ma trùng dám tới gần hắn đều bị thiêu cháy rụi.

Trên cây cầu này không chỉ có ma trùng mà còn có trận pháp, một bộ trận pháp, cứ mỗi bước đi, cảnh sắc xung quanh đều sẽ biến đổi thất thường, nếu giẫm sai một bước, phía trước sẽ không có cầu mà là một không gian trận pháp đan xen khác, sát trận liên hoàn.

Thuật che mắt, ma trùng và trận pháp, chỉ ba thứ này thôi đã gần như có thể ngăn cản tất cả những vị khách không mời mà đến, nếu là Liêu Đình Nhạn đã không phát hiện ra cái cầu bị người khác ẩn giấu đi.

Đáng tiếc là những thứ này đều không cản được Tư Mã Tiêu, động tác của hắn rất dứt khoát, bóng dáng đen huyền thon dài lướt qua cây cầu như rẽ gió, đáp xuống một ngọn núi khác.

Tư Mã Tiêu đạp chân lên bậc thềm trên núi, hắn nhíu mày, nơi này không giống như một ngọn núi nhỏ bình thường như khi nãy nhìn thấy, từ lúc bước chân vào đây hắn đã nhận ra, đây là một không gian trống do ai đó tạo ra, thực tế thì hoàn toàn không có gì ở đây.

Trong không gian chật hẹp này, đến bầu trời cũng sẫm màu hơn bên ngoài, sương mù trong núi cũng ửng đỏ, như nhuốm phải một lớp máu tanh.

Cái lão dịch dật Sư Thiên Lũ hay có thể nói là Sư thị rốt cuộc đang giấu cái gì ở đây?

Tư Mã Tiêu chỉ mới nhìn, dưới chân đột nhiên có một máu mồm máu me mở to, cái mồm to lớn đó xuất hiện không chút âm thanh, đóng mở chỉ trong tích tắc, muốn nuốt Tư Mã Tiêu vào trong.

Cái mồm lớn phát ra tiếng khép mồm răng rắc nhưng cái người đang lẽ đã bị nhai nuốt lại xuất hiện trên không trung.

“Chó canh cửa à?” Tư Mã Tiêu cười lạnh.

Hung thú như thế này rất hiếm có, chỉ cần nhìn vóc dáng và khí cuộn trên người nó là biết, chắc chắn là được mang tới từ sâu trong Cực Bắc. Đa số những hung thú thế này thích ăn thịt người, nuôi một con súc sinh như thế này ở đây, chả trách mùi máu tanh lại nồng tới vậy.

Đối với người khác thì là hung thú, với Tư Mã Tiêu mà nói chẳng qua cũng chỉ là con chó giữ nhà.

Con thú to lớn hung tợn hiện ra, nó phán đoán rằng người trước mắt là kẻ xâm nhập, phát ra tiếng rồng rần trời, mùi tanh trong miệng biến thành mây đen giăng khắp bầu trời.

Tư Mã Tiêu đứng trong không trung, trở tay rút từ hư không ra một thanh đao dài đen huyền, rộng bằng cỡ hai ngón tay. Lưỡi đao thẳng dài ba tấc, cán dài hai tấc, trông không giống lắm với những thanh đao bình thường khác, trông có chút tà quái.

Tư Mã Tiêu đã quen giết người bằng tay không, chỉ cần hai ngón tay trắng bệch là đã có thể lấy được tính mạng của người khác nhưng con thú trước mặt thật sự quá to lớn và hung tàn. hắn lười dùng tay. Hơn nữa gần đây Liêu Đình Nhạn cứ dặn đi dặn lại hắn không được dùng sức ở tay, hắn tất nhiên có thể dùng tay bóp nát đầu con thú này nhưng dù gì cũng phải để mặt mũi cho người đang ở nhà đợi hắn.

Thanh đao đen huyền trông rất nhẹ nhàng trong tay hắn, lúc vung xuống ánh đao như tia điện, chói lóa cả mắt.

Cái mai lưng của con thú nứt ra bởi nhát đao, tiếng gầm của nó vang rền khắp không gian. Tư Mã Tiêu nắm lấy thanh đao đã lâu chưa dùng tới, chém con chó canh cửa dữ tợn này thành mười mấy mảnh, nhát cuối cùng chém đứt đầu của nó.

Máu con hung thú màu đỏ thẫm, cả một con lớn như thế, máu chảy cứ như sông, lúc bắn ra khó tránh dây vào, lưỡi kiếm Tư Mã Tiêu không dính máu nhưng vạt áo hắn thì nhỏ máu tí tách. Hắn liếc nhìn, phóng trường đao về lại hư không, bước qua con sông máu vừa mới tuôn, đến gần một ngọn núi bị bao bọc kết giới.

Kết giới cuối cùng này mới là vướng víu nhất, dù hắn có ẩn giấu nương tay thì động tĩnh gây ra cũng đủ kinh động đến Sư Thiên Lũ nhưng kết giới này hắn muốn mở ra vẫn phải cần một thời gian nữa.

Nếu đã như vậy thì không đánh mở kết giới nữa. Dù bên trong  là cái gì, cứ phá luôn là được.

Tư Mã Tiêu nghĩ như lẽ hiển nhiên.

“Vào… đây.”

Một giọng nói yếu ớt từ trong vọng ra, âm thanh thật sự quá thoảng qua, lại thêm gió thổi vào cứ trôi xung quanh, không còn giống giọng của con người nữa.

“… Nào…”

Kết giới trước mặt Tư Mã Tiêu nới ra theo âm thanh kia, mở ra một chỗ hở có thể cho hắn đi vào. Cái động sâu kia cứ như miệng con quái vật dụ người ta đi vào chỗ chết, Tư Mã Tiêu vừa thoát khỏi miệng hung thú, lần này lại chủ động đi vào.

Hắn không hề sợ bên trong có cạm bẫy gì đang chờ mình, đến được tu vi như hắn, lòng tự tin tuyệt đối với bản thân và không chút lo sợ cái chết khiến hắn chỉ làm theo tâm trí mách bảo. như cái từ mà Sư Thiên Lũ dành cho hắn: cao ngạo và tự đại.

Trong kết giới trong núi có một viên ngọc có hình dạng như hoa sen to như cung điện, hoặc có thể nói là hình dạng như hoa Phụng Sơn Huyết Ngưng. Đoá hoa sen đen khổng lồ này rơi trong một con sông máu.

Sông máu đỏ thẫm có hơi óng vàng mang nhiệt độ nóng ấm.

Vẻ mặt Tư Mã Tiêu ảm đạm, máu trong sông máu này có mùi huyết mạch của Tư Mã thị. Hắn đột nhiên hiểu ra, những người bị nuôi nhốt như súc vật trên Bách Phượng Sơn trước kia hắn nhìn thấy với ngần ấy máu huyết không thuần chủng là để làm gì, chắc phần lớn đền ở đây cả.

Nhiều máu như vậy, dù không thuần chủng cũng có đủ sức để tưới ra hoa Huyết Ngưng. Thậm chí không chỉ là hoa Huyết Ngưng.

Tư Mã Tiêu sôi sục sự căm ghét, như lần đầu tiên hắn đến Bách Phượng Sơn vậy, hắn không chờ được huỷ diệt nơi này, thiêu sạch hết con sông máu nóng rực này.

Hắn đi qua sông máu, đi đến phía bông sen đá đen giữa hồ, đạp lên cánh sen bóng mượt, nhìn thấy một người nằm trên bậc đá giữa đoá sen.

Bậc đá trập trùng, bên trong lấp đầy máu huyết, máu ở đây thuần chủng huyết mạch Tư Mã thị rõ ràng hơn phía ngoài.

Thứ đầu tiên mà Tư Mã Tiêu nhìn thấy không phải là dáng vẻ của người đàn ông nằm trên bậc đá máu kia mà là lồng ngực bị rạch ra của y, ở đó có một đoá hoa Huyết Ngưng, trên đoá Huyết Ngưng là một đốm lửa nhỏ.

Đồng tử của Tư Mã Tiêu thắt chặt.

Đó là Phụng Sơn Linh Hỏa, trên thế giới đúng ra chỉ có một đoá Phụng Sơn Linh Hoả. Hắn hợp làm một với linh hoả, tất nhiên có thể cảm nhận được đốm lửa nhỏ này không thuộc linh hoả của chính mình, chỉ có một chút liên quan thấp thoáng.

Không ngờ chúng lại nuôi sống được một ngọn linh hoả.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện trong một hai đời hay là mấy trăm năm, e là rất lâu từ trước bọn chúng đã làm chuyện này rồi.

Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng tập trung vào khuôn mặt của người kia. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc, bởi vì trông rất giống với chính hắn, chỉ là dáng mạo thì giống nhưng khí chất không giống lắm, khí chất của người đàn ông kia điềm đạm hơn chút.

Người đàn ông kia mở mắt nhìn hắn, chầm chậm nở nụ cười: “Cuối cùng… con cũng đã tới, ta… đợi con mãi.”

Tư Mã Tiêu nhìn y một lúc, vẻ mặt không có gì thay đổi, mở miệng hỏi: “Tư Mã Thì?”

Tư Mã Thì, anh trai của Tư Mã Ngạc, cha ruột của Tư Mã Tiêu.

Người đàn ông bị nói là đột nhiên phát điên tự sát nhiều năm trước này, không ngờ lại vẫn chưa hề chết.

Ánh mắt Tư Mã Thì nhìn hắn rất dịu dàng, là ánh mắt của người lớn nhìn con trẻ, thế nhưng ánh mắt Tư Mã Tiêu nhìn y chẳng khác gì với nhìn người dưng.

“Ngạc nhi… nghe lời lời ta, mang linh hỏa… dung hợp… với con rồi… con kiên trì được đến bây giờ… ta rất yên tâm…” Lời nói của Tư Mã Thì ngập ngừng đứt quãng: “Ta muốn nói… với con… một số chuyện… đặt tay… lên trán ta…”

Tư Mã thị có một năng lực huyết mạch đặc biệt, có thể giao tiếp bằng thần ý.

Tư Mã Tiêu hiểu y muốn làm gì, tuy hắn không nghe được tiếng lòng Tư Mã Thì nhưng hắn có thể phân tích được yêu ghét của người khác, cũng cảm nhận được Tư Mã Thì không có ác ý với hắn. Trầm ngâm hồi lâu, hắn cũng quyết định đặt tay lên trán Tư Mã Thì.

Rất nhanh sau đó, thần ý của Tư Mã Tiêu và Tư Mã Thì cùng rơi vào một thế giới trắng tuyền, đứng đối diện với nhau.

Thần ý của Tư Mã Thì ngưng đọng hơn thần thức và thần hồn của y. Trong không gian đặc biệt kế thừa này, thời gian bị kéo dài vô hạn, với thế giới bên ngoài chỉ là một cái chớp mắt, vì thế năng lực được truyền thừa này của huyết mạch Tư Mã được dùng để người lớn dạy dỗ thế hệ sau.

Hai cha con này không hề giống cha con, so với thân phận “phụ thân” của Tư Mã Thì, Tư Mã Tiêu có hứng thú với đoá linh hoả mới nở trên người y hơn.

“Nói đi, ông là như thế nào?”

Tư Mã Thì bật cười, không hề để tâm đến thái độ của hắn.

“Ta không chỉ là Tư Mã Thì mà còn là Tư Mã Nhan của đời trước, nhiều năm trước, Tư Mã thị ngày một suy yếu, ta phát hiện được dã tâm của tộc Sư thị và những chuyện chúng đang âm thầm làm, nhưng thân là Tư Mã Nhan, lúc đó ta không có nhiều thời gian hơn để ngăn cản, bởi vì ta bẩm sinh đã mang bệnh, tuổi thọ ngắn ngủi, vì thế cuối cùng đã lựa chọn việc ký gửi hồn phách, dùng cách thức đặc biệt để giữ lại ký ức, gửi hồn lên người Tư Mã Thì, đồng thời giấu giếm tất cả mọi người.”

“Ta vẫn luôn mưu tính cứu lấy Tư Mã thị, tiếc thay… ta không làm được.”

Tư Mã Thì thở dài: “Ta phát hiện tộc Sư thị mưu đồ nuôi dưỡng ra linh hoả mới, cũng phát hiện chúng đã âm thầm thu thập không ít huyết mạch đời sau của Tư Mã thị, ta thậm chí còn lén vào vùng biển máu sen đen này, nhìn thấy một tộc nhân Tư Mã thị được dùng để nuôi linh hoả vào lúc ấy.”

Vẻ mặt y lạnh hẳn xuống mới có vài phần giống với Tư Mã Tiêu: “Năm đó, tộc Sư thị là người hầu trung thành mà chúng ta tín nhiệm nhất, thế nhưng con người cuối cùng cũng sẽ thay đổi. Vì sự tín nhiệm của tộc ta, Sư thị âm thầm hại chết không biết bao nhiêu tộc nhân của ta, có nhiều người mang danh nghĩa mất tích hoặc chết rồi bị mang tới đây nuôi dưỡng linh hoả.”

“Ta nghĩ ra một cách, đó là cùng dung hợp với Phụng Sơn Linh Hoả, tiêu huỷ âm mưu của Sư thị. Thế nhưng uy lực của linh hoả quá lớn, ta không thể nào dung hợp với nó, sau khi thử xong, ta không chịu đựng được đau đớn mãnh liệt đó, chỉ đành chọn bỏ cuộc, chuyển sang một kế hoạch khác.”

Tư Mã Tiêu thông hiểu: “Ông giả điên tự sát, quả nhiên bị chúng đưa đến đây như ý định?”

“Đúng.” Tư Mã Thì cười: “Ta nói với Ngạc nhi chuyện dung hợp cùng linh hoả, muội ấy là một đứa trẻ biết nghe lời, quả nhiên đã thành công.”

Tư Mã Tiêu vừa được sinh ra, Tư Mã Thì đã vui mừng cuồng loạn, bởi vì y phát hiện đứa bé này mang huyết mạch phản tổ hiếm gặp, nếu y không chịu đựng được linh hoả thì đứa trẻ này chắc chắn có thể.

Chỉ là việc đến y cũng không biết chính là ban đầu Tư Mã Ngạc vốn không hề muốn đứa trẻ này dung hợp cùng linh hoả, thậm chí còn muốn giết nó. Chỉ là sau đó đi đến đường cùng, không thể không ra tay, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn dùng tính mạng của mình tịnh hóa linh hoả, khiến linh hoả với uy lực mạnh mẽ kia bị dập tắt rồi trùng sinh, khiến nó càng dễ dàng bị Tư Mã Tiêu dung hợp hơn.

Tư Mã Thì: “Ngần ấy năm trời, chúng vẫn không hề biết tiềm thức của ta vẫn còn đây, không hề phòng bị gì với ta, để ta có thể chuẩn bị được một số chuyện. Ta đã đợi rất lâu, đợi được thành công của con, vậy nên đã khống chế được một người đến đưa máu, khiếm hắn mang chuyện ở Bách Phượng Sơn bày ra trước mắt con.”

Tư Mã Tiêu nhướng mày.

Thì ra tên người nhà họ Sư bị hắn rút hồn là do Tư Mã Thì sắp xếp.

Tư Mã Tiêu đưa tay về phía hắn, trong mắt có ánh sáng rạo rực: “Ta biết con sẽ tới, lúc con tới đây chính là lúc kết thúc mọi thứ.”

Tư Mã Tiêu bật cười: “Ông cũng tự tin đấy.”

Trong ánh mắt của Tư Mã Thì có sự kiêu ngạo của Tư Mã thị: “Đương nhiên, chúng ta là tộc Phụng Sơn, là dòng tộc thọ ngang với trời”

Tư Mã Tiêu phụt cười: “Tỉnh lại đi, tộc Tư Mã chết hết còn có mình ta thôi, à, còn phân nửa của ông nữa.”

Tư Mã Thì lắc đầu, ánh mắt càng cuồng nhiệt hơn: “Chỉ còn mình con thì có sao, chỉ cần con sống ngàn vạn năm, chỉ cần con không chết, tộc Phụng Sơn sẽ sống mãi.”

Tư Mã Tiêu không có nhiệt huyết với dòng tộc như y, nghe thấy chỉ khẽ phì cười, lười nhiều lời với y.

“Bọn chúng sắp tới rồi.” Tư Mã Thì nhắm mắt: “Chúng vẫn chưa biết ta có thể không chế kết giới ở đây… trước khi chúng đến, con phải chiếm lấy ngọn linh hoả trên người ta.”

Lúc Sư Thiên Lũ dắt theo người vội vã chạy tới, nhìn thấy Tư Mã Tiêu đứng ở ngoài kết giới ngọn núi ấy, hình như vẫn không cách nào vào được.

Tư Mã Tiêu quay người liếc nhìn hắn: “Đến nhanh hơn ta nghĩ.”

Sư Thiên Lũ lần này triệt để giẫm nát khuôn mặt Chưởng Môn tiên phủ hoà nhã đoan chính, gã u ám nặng nề, hung hãn nhìn Tư Mã Tiêu: “Bây giờ ngươi ngừng tay lại vẫn còn có thể làm sư tổ của ngươi, nếu không ta sẽ không để ngươi tiếp tục hống hách được nữa.”

Quả nhiên, thứ đồ trong kết giới trước mặt chính là giới hạn của hắn.

Tư Mã Tiêu: “Ta không ngừng tay thì ngươi làm gì được ta… Tặng thêm cho ta một đám người nữa giết chơi cho vui sao?” Hắn vừa dứt lời, ngọn lửa đỏ thẫm dưới chân lại dâng lên.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan