[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 49: Thứ được cất giấu
Chương 49: Thứ được cất giấu
Tư Mã Tiêu vẫn không biết chuyện mình muốn Liêu Đình Nhạn giết người có gì không đúng nhưng hắn lại cảm thấy có chút hối hận… Đây là lần đầu tiên hắn biết thế nào là “hối hận”, hết sức mới là, là một cảm giác dày vò hoàn toàn không giống với nỗi đau xác thịt.
Liêu Đình Nhạn không ăn được gì mấy ngày trời, thường ngày cô đều dành thời gian ăn hai bữa, có lúc thanh đạm có lúc thịnh soạn, có lúc hứng lên cô còn tự nấu lấy. Hắn nhớ có lần cô còn làm cái món lẩu lẩu gì đó, ăn bốc mùi đầy phòng.
Tuy là hắn không biết cái đó có gì ngon nhưng cô ăn uống vui vẻ, hắn cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn, thấy cô mấy ngày nay suy sụp không ăn uống gì, Tư Mã Tiêu còn khó chịu hơn cô.
Hơn nữa, hắn còn chứng kiến được ác mộng mà Liêu Đình Nhạn nói. Hắn nghỉ ngơi trong linh phủ Liêu Đình Nhạn, trời xanh mây trắng đã biến mất, Tư Mã Tiêu nhìn thấy cảnh tượng một đám người giết heo trong đầu cô, con heo đó bị trói lại, kêu gào thảm thiết.
Tư Mã Tiêu: “…”
Đúng là độc đáo, lần đầu tiên trong đời hắn biết được có linh phủ của một người có thể xuất hiện cảnh tượng này. Lúc linh phủ của hắn xấu xa sẽ có núi xác biển máu như địa ngục nhưng một đám hình bóng người mơ hồ tụ tập lại giết heo thì… đúng là mở mang tầm mắt.
Tiếng giết heo kêu gào cứ như lập đi lập lại trong đầu hắn cả ngày trời.
Chuyện này không thể trách Liêu Đình Nhạn, ngoài chuyện mấy hôm trước ra thì cảnh tượng mang tới ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc mấy tuổi về quê ngoại nhìn thấy cảnh giết heo, cảnh tượng đó khiến tuổi thơ của cô bị ám ảnh như lúc thấy Tư Mã Tiêu giết người, tiềm thức của cô kháng cự việc giết người, vậy nên lúc mơ thấy ác mộng lại trở thành giết heo.
Liêu Đình Nhạn mở bừng mắt, trước tiên đắp mặt nạ cho mình. Tuy là nhân sĩ tu tiên sẽ không vì một đêm không ngon giấc mà có quầng thâm nhưng cô cứ thấy mình bây giờ thật mệt mỏi, sờ vào mặt cũng không thấy mịn màng như trước nữa.
Tư Mã Tiêu ôm cô đến bên người.
Liêu Đình Nhạn giữ lấy mặt nạ của mình: “?”
Tư Mã Tiêu dáng vẻ khó lường: “Giết heo… đáng sợ hả?”
Liêu Đình Nhạn trợn mắt nhìn tấm rèm không nói chuyện, cô không biết gì hết, đừng có hỏi cô.
Tư Mã Tiêu biết giết heo không đáng sợ, giết người cũng không đáng sợ nhưng một khi Liêu Đình Nhạn ăn không ngon ngủ không yên thì rất đáng sợ.
Đường nét khuôn mặt Tư Mã Tiêu rất đậm, lại vì da quá trắng mà đường nét cả người trông cực kỳ rõ nét, đặc biệt là lúc nhăn nhó mặt mày, khí chất trông sắc bén thấy rõ. Cứ như đang nghĩ ngợi chuyện lớn liên quan đến sống chết gì đó.
Liêu Đình Nhạn thấy hắn như thế lại mở miệng khuyên giải hắn trước: “Ta điều chỉnh lại mấy ngày là ổn thôi.”
Bắt Tư Mã Tiêu đợi sao? Không thể nào. Con người hắn giỏi gây chuyện thì cũng giỏi dẹp chuyện.
Hắn rất nhanh đã đem về một cái gối ngọc.
“Dùng cái này, chỉ cần nằm mơ thì đều là mộng đẹp.
Liêu Đình Nhạn ôm lấy cái gối ngọc, nhớ tới bộ phim xuyên không nổi như cồn nào đó xem lúc nhỏ, trong đó cũng có gối ngọc, quên mất tên là gì rồi. Tối hôm ấy cô liền thử cái gối ngọc này, không cấn như cô nghĩ, gối lên cũng khá hợp, quả nhiên cũng rất hiệu quả.
Tối đó Tư Mã Tiêu không nghe thấy tiếng giết heo trong linh phủ của cô nữa, chỉ phát hiện hương hoa đã trở thành mùi vị ngọt ngọt, cứ như mùi thứ đồ ngọt nào đó, làm hắn thấy như tới thần hồn của mình cũng có vị ngọt.
Liêu Đình Nhạn mơ thấy sinh nhật mình, cô ở cùng với họ hàng bạn bè lâu ngày không gặp, ăn một đống bánh ga tô. Lúc cô thức dậy lại than thở: “Lâu rồi chưa ăn bánh ga tô.” Cũng lâu quá chưa gặp họ hàng bạn bè rồi.
“Mơ thấy mộng đẹp có vui không?” Tư Mã Tiêu hỏi cô.
Liêu Đình Nhạn nhớ lại giấc mơ của mình, trong mơ, những người thân bạn bè mà cô mong nhớ đều đang chọc cho cô vui, mọi người vui vẻ ồn ào, giục cô cắt bánh kem. Một cái bánh kem cực kỳ cực kỳ ngon lành, tất cả mọi thứ đều rất êm dịu, giấc mơ đúng là đẹp đẽ hoá, mẹ cô còn lâu mới dám mua cho cô cái bánh kem to như thế, bố cô cũng sẽ không cười hiền hoà như thế, em gái càng không ngoan ngoãn gọi chị, bạn bè ở tứ xứ sẽ càng không tụ họp đông đủ như thế.
Cô vẫn gật đầu: “Cũng vui lắm” Đột nhiên lại nhớ đến một câu thơ, rằng khi ấy chỉ cho là chuyện thường mà thôi.
“Cái gối này hiệu quả như vậy sao ngài không tự mà dùng?” Liêu Đình Nhạn sờ hoa văn khắc trên gối, cảm thấy trông có chút giống con heo rừng hếch mũi.
Tư Mã Tiêu thấy cô lấy lại tinh thần cũng nhẹ nhõm được chút, hắn hừ nhẹ: “Vô ích với ta.”
Hắn sở hữu năng lực đặc biệt cùng sức lực lớn mạnh, tương ứng với điều đó, có rất nhiều pháp bảo với linh dược đều vô tác dụng với hắn.
Liêu Đình Nhạn bây giờ nhìn cái gì cũng thấy giống heo, nhìn Tư Mã Tiêu cũng vậy: “Tại sao phải khắc heo rừng lên cái gối này?”
Tư Mã Tiêu: “Đó là Mộng Mạc.”
Liêu Đình Nhạn: “Mộng Mạc trong truyền thuyết trông như thế này á?”
Tư Mã Tiêu: “Mộng Mạc cỏn con mà cũng có truyền thuyết nữa hả?”
Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi, Tư Mã Tiêu ngồi dậy: “Đi, đưa nàng đi xem Mộng Mạc.”
Hắn kéo Liêu Đình Nhạn ra ngoài như sấm rền gió cuốn. Liêu Đình Nhạn đang ngơ ngác, cô còn không biết thế giới này có tồn tại sinh vật như Mộng Mạc, không kịp phản ứng lại ngay, đợi lúc hoàn hồn lại đã bị Tư Mã Tiêu kéo đi mấy thước rồi.
Liêu Đình Nhạn: “Đợi đã–“
Cô quấn lấy tóc mình: “Ta còn chưa chải đầu! Ta còn chưa thay y phục!”
Tư Mã Tiêu ngừng lại nhìn cô, rất khó hiểu: “Bình thường nàng cũng như vậy thôi mà.”
Liêu Đình Nhạn: Ở nhà với đi ra đường giống nhau được hả, ở nhà tôi còn không gội đầu không mặc đồ lót cơ đấy.
Ít nhiều gì cô cũng phải chải đầu với khoác thêm áo ngoài đã.
Mộng Mạc không gặp được nhiều, trong Canh Thần Tiên Phủ chỉ có mấy con được nuôi trong một ngọn núi của riêng Chưởng Môn Sư Thiên Lũ. Nghe nói đến mấy con Mộng Mạc được nuôi trong địa bàn của Sư Thiên Lũ, Liêu Đình Nhạn buột miệng hỏi: “Chúng ta cứ đi vậy sao?”
Tư Mã Tiêu: “Đi tay không là được rồi, không cần đem cái giá nướng của nàng đâu, Mộng Mạc da dày thịt dai ăn không ngon.”
Liêu Đình Nhạn thấy mình hỏi cũng bằng thừa. Làm gì có chỗ nào mà Tư Mã Tiêu không dám đi, cũng không có chuyện gì hắn không dám làm.
Liêu Đình Nhạn đã lâu không theo dõi thế giới bên ngoài, lần này ra ngoài, cô phát hiện càng tới gần trung tâm nội phủ thì càng nhộn nhịp: “Gần đây có chuyện lớn gì sao? Sao lại nhộn nhịp thế?”
Tư Mã Tiêu nhếch khóe môi: “Canh Thần Tiên Phủ cứ cách một trăm năm lại có một lần tế lễ tiên phủ, làm rất long trọng. Trong mắt những tiên sơn linh địa lớn nhỏ khác, sư tổ của Canh Thần Tiên Phủ, cũng chính là ta đây xuất quan năm nay, trùng hợp đúng dịp tế lễ, tất nhiên phải làm cho hoành tráng.”
Các Cung Chủ của Canh Thần Tiên Phủ còn không dám đem chuyện của hắn công bố với bên ngoài, chỉ có thể ráng nín nhịn, lần tế lễ này có thể họ sẽ nói với mọi người hắn vẫn cần bế quan, tiếp tục giấu giếm chuyện này. Thế nhưng món quà hắn chuẩn bị cho họ đã được đặt sẵn rồi, đến lúc đó cũng góp thêm phần náo nhiệt.
Liêu Đình Nhạn không nghe ngóng chuyện bên ngoài nhưng nghe Tư Mã Tiêu nói vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cô cũng thầm đoán được. Chắc là việc lúc trước hắn nói phải làm có liên quan tới lần tế lễ này.
Tư Mã Tiêu nói mấy câu, cũng không nói nhiều hơn, lướt qua mấy đệ tử mặt mày hí hửng cười cười nói nói. Những đệ tử này không nhìn thấy vực thẳm dưới tiên phủ nguy nga, vẫn tự hào kỳ vọng nói về lễ tế sắp sửa được tổ chức.
“Chúng ta là tiên phủ số một, môn phái nào dám không nể mặt chúng ta chứ, lễ tế trăm năm trước, ta còn nhớ Bộ Vân Tông đã dâng lên một con Không Phượng, không biết năm nay sẽ là gì…”
Liêu Đình Nhạn quay đầu ngó lại, nhìn thấy sự ưu việt trên mặt những đệ tử kia.
Đệ nhất tiên phủ thật sử đã đứng ở đỉnh quá lâu rồi, tất cả mọi người đều hiển nhiên cảm thấy mình cao quý hơn so với những người “bên ngoài”. Không chia chia trời đất bốn phương, chỉ chia trong ngoài Canh Thần Tiên Phủ.
Dù gì cũng là địa bàn của Chưởng Môn Sư Thiên Lũ, dù bọn họ không đi Chủ phong Thái Huyền mà chỉ đi Thứ phong Thái Vi nhưng Liêu Đình Nhạn cũng nơm nớp lo sợ. Tư Mã Tiêu thì không, hắn cứ như đang đi thăm vườn nhà mình, vừa đi vừa lâu lâu giới thiệu với cô mấy câu.
“Sư Thiên Lũ thích một số linh thú tiên thú quý hiếm, cất công cho mở cả một ngọn Thứ phong để nuôi dưỡng riêng biệt.”
“Nghe nói lâu lâu lão sẽ tới xem, chỉ là nơi đây chả phải nơi quan trọng gì, canh gác rất lỏng lẻo.”
Cứ như Tư Mã Tiêu nói ấy, bọn họ nhẹ nhàng vào được trong Thái Vi Sơn. Thủ vệ dưới núi chẳng được bao nhiêu người, người nào người nấy còn lười nhác, còn không nghiêm ngặt bằng đám thủ vệ ở Ngư Trì lúc bọn họ đi sờ cá.
Cũng đúng, dù gì cũng là vườn thú, dùng để xả stress mà, cũng như vườn hoa vậy, nếu không phải là do có mấy con tiên thú thì chắc chả cần thủ vệ làm gì.
Trong ngọn núi này chả hề quý hiếm gì, chỉ là linh khí dày đặc khác thường, phân cách thành từng khu vực khác nhau, trong mỗi khu vực lại có nuôi các loại thú không giống nhau. Mộng Mạc Liêu Đình Nhạn muốn xem không phải là linh thú quý báu gì ở đây, địa điểm nghỉ ngơi ngay bên cạnh một vùng hồ trạch.
Quả là trông như con heo rừng mũi hếch, lông trên người đen sì, đang hì hục uống nước bên hồ.
Liêu Đình Nhạn nhìn một lúc, nghi ngờ hỏi: “Chúng có thể ăn giấc mơ sao?”
Tư Mã Tiêu khoanh tay: “Nghe nói là có thể, ta cũng không rõ. Bắt mấy con về xem thử nhé?”
Liêu Đình Nhạn đã từ chối.
Tư Mã Tiêu: “Nàng sợ cái gì, hai con thú nhỏ thôi mà, bị phát hiện cũng chả sao.”
Liêu Đình Nhạn chính trực nói: “Thôi được rồi, chỉ là ta thấy trông chúng không đáng yêu nên không muốn nuôi thôi.” Cô nói ra sự thật.
Tư Mà Tiêu: “Ồ, mấy con đáng yêu ở đây nhiều lắm, nàng lựa mấy con đem về đi.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy tổ tông giống như dắt cô đi chợ vậy, dù cô không muốn mua cũng phải đem ít đồ về. Lòng tốt khó từ, vẫn là câu nói đó, đến thì cũng đã đến rồi, cô cũng có ý muốn nuôi một con thú cưng lông lông để xả stress, bèn ngầm đồng ý đi sâu vào trong Thái Vi Sơn cùng Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu xem mấy nơi cũng không vừa lòng lắm, đột nhiên hỏi: “Ở đây không có rái cá à? Hay là nuôi mấy con rái cá đi.”
Liêu Đình Nhạn từ chối ngay tích tắc: “Không.”
Hai người nhìn thấy một con chim phụng cánh vàng óng ánh, đứng trên một khóm hoa màu trắng, Liêu Đình Nhạn hứng thú hỏi: “Đây là Không Phượng sao?”
Tư Mã Tiêu không có chút hứng thú với con chim to lớn cao quý nho nhã này, ánh mắt đảo khắp xung quanh, muốn tìm con gì trông giống rái cá, chỉ nói đại: “Huệ duệ của phượng tộc, chết cũng kha khá rồi, chắc cũng còn có con này.”
Liêu Đình Nhạn: “Thấy nó độc chiếm cả khu này là biết, chắc chắn nó là thứ quý hiếm nhất ở đây.”
Tư Mã Tiêu: “Dù là người hay là thú thì lúc chỉ còn có một hai con tất nhiên là quý hiếm rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Ngài nói câu này ta không biết trả lời kiểu gì.
Hai người men theo đường núi đi tiếp, đến bên một khoảng sơn nhai, ở đây có một thứ dây leo mọc như thác nước, nở ra thứ hoa vàng năm cánh thông thường. Liêu Đình Nhạn tiện tay ngắt một đóa, gió núi thổi qua, thổi đoá hoa trong tay cô vào trong một phía rừng sâu trong núi.
Ánh mắt của Tư Mã Tiêu rơi theo đoá hoa kia, ánh mắt vốn lười nhác bỗng cứng lại.
Liêu Đình Nhạn một lúc lâu không nghe hắn nói gì, quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt hắn rất kỳ lạ.
“Sao thế…”
Tư Mã Tiêu đưa tay ngụ ý bảo cô đứng yên tại chỗ, hắn đi vào trong khe núi, đi rất chậm, đi tới mười mấy bước rồi ngừng lại. Liêu Đình Nhạn thấy hắn đưa tay lần về trước, đầu ngón tay đột nhiên co giật. Cùng lúc đó, gió xung quanh hình như đã ngừng, tiếng chim cũng biến mất.
Không khí căng thẳng lạ kỳ.
Tư Mã Tiêu lùi một bước, hắn quay người bước ra.
Liêu Đình Nhạn đứng yên tại chỗ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Tư Mã Tiêu nói: “Nàng về trước đi, mấy ngày này đừng ra ngoài, dù có chuyện gì xảy ra cùng đừng bước vào trung tâm nội phủ nửa bước, đợi ta trở về.”
Liêu Đình Nhạn cũng không hỏi gì, lập tức gật đầu: “Được, ta đợi ngài.”
Sắc mặt khó coi của Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng giãn ra bớt, hắn kéo tay Liêu Đình Nhạn, hôn phớt lên cô tay cô, buông ra rồi nói: “Đi đi.”
Sau khi Liêu Đình Nhạn rời đi, sắc mặt Tư Mã Tiêu lại lạnh xuống. Hắn nheo mắt nhìn khắp nơi, nơi này có một kết giới được cất giấu, gần như không thua gì kết giới năm ấy giam lấy Tam Thánh Sơn. Muốn giăng ra kết giới như thế này không hề đơn giản, vậy nên thứ được ẩn giấu ở đây chắc chắn không đơn giản.
Đây là địa bản của Sư Thiên Lũ, gã lại giấu đồ ở đây, tất nhiên là hắn phải lật lên xem rồi.
Nhắm chừng bây giờ chắc Liêu Đình Nhạn cũng đã rời đi khá xa, Tư Mã Tiêu lại bắt đầu rục rịch, lần này hắn đạp một bước lên trước, không khống chế sức mạnh nữa, dưới chân phát ra tiếng nứt nẻ răng rắc.
Giữa khe núi xanh tươi bỗng xuất hiện một cây cầu bắc qua hướng một đỉnh núi khác nhỏ hơn.
Tư Mã Tiêu bước lên, cây cầu này không hề đơn giản, hắn cứ đi một bước thì linh khí xung quanh lại chuyển động, sương mù phảng phất như muốn dính vào người hắn, cứ như có sinh mệnh vậy. Đi trên không trung cứ như người không biết bơi đi dưới nước, muốn động đậy cũng hết sức khó khăn.
Khắp người Tư Mã Tiêu dậy lên ngọn lửa đỏ thẫm, lúc làn sương gặp lửa thì rụt trở lại, phát ra tiếng rít lảnh lót.
Trong sương mù có giun ăn linh lực và máu thịt, đây là thứ ma trùng Tu Chân Giới không có mà chỉ có ở Ma Vực.