[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 48: Tức giận
Chương 48: Tức giận
Tư Mã Tiêu đã luyện cho Liêu Đình Nhạn một pháp bảo phòng ngự mới, vẫn lấy Anh Lạc làm chất liệu chính, là một cái vòng cổ Anh Lạc còn đẹp hơn trong bảo khố của Sư Dư Hương, lần này hắn dung luyện với cả cái tâm lôi thạch kia, dù sét có đánh cũng không đánh vỡ được nữa.
Nguyên văn của Tư Mã Tiêu là: Nếu nàng gặp phải những tu sĩ như Sư Thiên Lũ, không chạy được thì nằm xuống cho lão đánh, đối phương dùng hết sức lực cũng phải đánh cả ngày trời mới phá vỡ được phòng ngự.
Điều này thì Liêu Đình Nhạn tin, dù gì thì cái phòng cụ lần này Tư Mã Tiêu đã làm mất nửa tháng, gián đoạn sửa mất mấy lần, món đồ có thể làm hắn mất nhiều thời gian tới vậy, tất nhiên là lợi hại.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy hắn nói vậy liền nhớ tới cái vòng cổ Anh Lạc: “Sau khi phá vỡ phòng ngự thì sao?”
Tư Mã Tiêu cười khúc khích, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm hắn hơi hếch lên, ngón tay còn chưa lành hẳn chống lấy cằm nói: “Trước khi chuyện đó xảy ra ta đã đến rồi, nàng có thể tiếp tục nằm đó.”
Tổ tông “đội trời đạp đất” có chiều cao đo bằng mắt cỡ khoảng một mét tám mươi tám, cái bộ phận đội trời còn lại là do tự tin của hắn đắp thành
Mà đúng là hắn có cái để tự tin. Nhận thức cao quá tầm với, thực lực mạnh đến trái ý trời, Từ Tạng Đạo Quân trên trời dưới đất chỉ có một, cũng không hổ là người duy nhất.
Tư Mã thị chỉ còn lại mình hắn, lúc còn đang bị nhốt trong Tam Thánh Sơn đã khiến các nhân vật có máu mặt bày trận chờ sẵn, sau khi ra khỏi khiến cả cái Canh Thần Tiên Phủ một phen náo loạn lại còn nguyên vẹn rút lui, có thể khiến kẻ cầm đầu chính đạo Sư Thiên Lũ tay không trở về, còn có thể tay không xé thiên lôi.
Thế nhưng một người đàn ông lợi hại như vậy, hành vi sao lại có lúc trẻ con như thế cơ chứ?
Hắn nhân lúc nữa đêm cô ngủ, bổi hết mặt mũi mấy con rối cô vẽ, vẽ lên cái mặt người kỳ dị khủng bố, còn dám trâng tráo nói: “Trông thế này vẫn tự nhiên đẹp đẽ hơn.”
Hứ, nửa đêm thức dậy nhìn thấy ba con rối bay mất mặt mũi đứng bên giường, phim đời sống bỗng chốc biến thành phim kinh dị rồi á!
Có lúc Liêu Đình Nhạn phải nghi ngờ mắt thẩm mỹ của hắn nhưng lại nghĩ hắn đã chọn mình, mắt thẩm mỹ chắc chắn không có vấn đề, vậy thì hắn chính là đồ tay thối.
“Nào, cho ngài chơi mấy cái này này, ngài muốn vẽ gì thì vẽ, đừng có nguệch bậy lên bé Một, bé Hai với bé Ba của ta.” Liêu Đình Nhạn đưa cho hắn một con rối trắng không. Con đó cũng là do trước kia cô nhàm chán khắc ra, khắc rất nhiều.
Tư Mã Tiêu còn không thèm nhìn mấy miếng gỗ đó, chỉ chỉ tay: “Bé Ba mà nàng nói là do ta điểm linh.”
Liêu Đình Nhạn: “… Chúng ta vẫn đừng bàn luận vấn đề bé Ba nữa thì hơn, nói nhiều dễ cãi nhau.”
Tư Mã Tiêu: “Ý gì?”
Hắn lại nói: “Nàng còn cãi nhau với ta nữa hả?”
Liêu Đình Nhạn: “Sao ta lại không cãi nhau với ngài?” Bồ bịch mà, ít nhiều cũng sẽ cãi nhau, bây giờ không cãi, đơn giản là không gặp chuyện thôi.
Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng cãi thử cái ta xem xem.” Vẻ mặt với động tác y như lần trước tò mò không biết cô mắng nhiếc người ta thế nào, bảo cô mắng thử cho nghe.
Liêu Đình Nhạn: “… Bây giờ không có gì để tức, mai mốt rồi tính.”
Cô chỉ tuỳ ý nói vậy thôi, không ngờ cái “mai mốt” đó lại tới nhanh tới vậy.
Khoảng thời gian này họ sống trong Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, trong thành có rất nhiều nhân tình bé nhỏ của Sư Dư Hương, cứ cách dăm ba ngày lại có một đám dâng hiến tới tận giường, Sư Dư Hương khoan khoái vui vẻ với những người này, đời sống riêng tư hết sức loạn, dù sao ai nấy cũng chỉ chơi đùa.
Trong số đó có một người tình bí mật của nàng, một công tử ngoại phủ của Mộc gia, cũng dùng hai từ phong lưu để miêu tả, mỗi lần đi qua Phong Hoa Thành đều tới tằm tịu với Sư Dư Hương mấy ngày. Lần này hắn cũng tới đây, trùng hợp hôm ấy Liêu Đình Nhạn ngủ trưa trong hoa uyển của Sư Dư Hương, ngủ một giấc dậy lại phát hiện có một nam nhân lạ mặt ngồi cạnh, mờ ám xoa mặt cô, nhích tới đã nói mấy lời hạ lưu
“Nghe nói dạo này nàng cũng không tìm người nữa, sao nào, đám người đó cũng không thoả mãn được cái thân thể dâm đãng này của nàng sao?” Giọng điệu đắc ý như đã quen thân, còn có ý đồ muốn động vào ngực cô.
Liêu Đình Nhạn chửi thề một tiếng, một cước đạp bay hắn, lúc này mới tỉnh giấc hoàn toàn. Thường thì Tư Mã Tiêu đều ở bên cạnh, sẽ không có ai xông vào đây mà không được cho phép nên cô hoàn toàn không có phòng bị gì. Làm sao mà cô biết được cái tên này trước giờ vào đây không cần thủ vệ phải thông báo, vì y và Sư Dư Hương có thể coi là vụng trộm, hắn còn có thê tử môn đăng hộ đối rất hung hãn ở nhà.
Tư Mã Tiêu vừa đúng lúc rời đi được một lúc liền có cơ hội cho hắn tuồn vào.
“Au… nàng làm cái gì vậy!” Tu vi của Mộc công tử không cao như cô, bị cô đá một phát đau thét thành tiếng, tức giận bừng bừng ngồi dậy mắng mỏ.
Hắn thật sự không may mắn lắm, vì lúc này đây, Tư Mã Tiêu đã về.
Những chuyện xảy ra sau đó, Liêu Đình Nhạn nhớ lại là nhức đầu buồn nôn. Lúc đó Tư Mã Tiêu cười một tiếng, mạnh bạo giữ lấy tay cô, không nể nang gì sự cự tuyệt của cô, cưỡng ép cô nghiền nát đầu tên kia.
Cảm giác đầu người vỡ toang dưới tay mình khiến Liêu Đình Nhạn ấn tượng sâu sắc.
Cô nôn ra ngay lúc ấy, đứng một bên nôn khan cả buổi trời.
Tư Mã Tiêu không hiểu được sao cô lại phản ứng mạnh mẽ tới vậy: “Chỉ là giết một người thôi mà.”
Liêu Đình Nhạn biết hắn không hiểu.
Thế giới mà họ sinh ra không giống nhau, Tư Mã Tiêu cảm thấy giết người chả có vấn đề gì, cũng giống như cô cảm thấy không thể giết người vậy, quan niệm của họ đều xuất phát từ quan niệm phổ thế của thế giới mỗi người, không thể nào so sánh tương đương.
Cô hiểu Tư Mã Tiêu sống trong hoàn cảnh không giết người thì sẽ bị giết, bởi vậy cô không tham gia bình luận chuyện hắn đồ sát, chỉ kiên trì với suy nghĩ bản thân mình sẽ không giết người nếu không bị ép vào đường cùng.
Lần này Tư Mã Tiêu không tức giận như lần đối diện với Nguyệt Sơ Hồi, vậy nên cũng không muốn hành hạ người kia, thái độ giống như không thích một con côn trùng nhỏ bé nên tiện tay giết mà thôi, ra tay rất dứt khoát, còn chưa có thời gian để Liêu Đình Nhạn kịp đánh trống lảng thì đã chết rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nhíu mày: “Y mạo phạm nàng ta mới bảo nàng tự tay ra tay, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Ta chưa bao giờ nhìn thấy ai giết người lại phản ứng ghê gớm tới vậy.”
Tuy hắn biết Liêu Đình Nhạn không thích giết người nhưng cũng chỉ cảm thấy chỉ là cô không thích mà thôi, giống như cô không thích ăn một thứ kẹo mạch nha dính răng ấy nhưng cứ bắt cô ăn thì cô chỉ nhăn nhó nuốt nước miếng rồi mắng thầm mấy câu mà thôi.
Hắn sinh ra trong sào huyệt yêu ma quỷ quái, sao mà biết được một cô gái sinh ra trong thái bình thịnh thế có thể chấp nhận được việc mình giết người. Lại làm sao mà hiểu được việc không thích giết người với không thích ăn gì đó khác nhau hoàn toàn đối với Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh dịch não bắn trên tay cô ban nãy, lập tức lại buồn nôn không thôi, lau rửa tay rất nhiều lần.
Trong thế giới của cô dù sao cũng rất ít người giết người, người bình thường với sát nhân lại không có liên can gì tới nhau. Dù là đi đánh trận cũng có rất nhiều binh sĩ mắc bệnh tâm lý vì đã giết người trên chiến trường, không cách nào giải quyết được, Liêu Đình Nhạn sao lại không bị ảnh hưởng chút nào được.
Cô nôn khan cả buổi trời, lau sạch miệng, đứng dậy đi thẳng vào phòng tìm chỗ nằm xuống, Tư Mã Tiêu theo cô vào trong phòng, nhìn thấy cô nằm quay lưng lại với mình, một tư thế cự tuyệt không cho hắn tới gần.
Lúc này Liêu Đình Nhạn đang rất khó chịu, khó chịu trong người, lòng lại tức giận, không muốn để ý tới ai. Nếu Tư Mã Tiêu chỉ là một tên sư tổ giết người như ngóe, cô không dám giận hắn vì chuyện này nhưng bây giờ hắn không như vậy nữa, cô coi hắn như người thân thiết nhất thế giới này, vậy nên không nhịn được mà giận hắn.
Tư Mã Tiêu tách cánh tay cô, Liêu Đình Nhạn vỗ hất tay hắn ra, không thèm quay mặt sang, mệt mỏi nói: “Đừng nói chuyện với ta, bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngài.”
Tư Mã Tiêu không ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhìn chằm chằm vào lưng Liêu Đình Nhạn, bối rối khó hiểu: “Rốt cuộc thì nàng bị làm sao, chỉ vì ta bắt nàng ra tay thôi sao?”
Liêu Đình Nhạn im lặng một lúc, lại thở dài một hơi: “Ngài không thể như vậy được, ta chưa bao giờ ngăn cản hay ép buộc ngài làm bất cứ chuyện gì, vậy nên cũng đừng đối xử với ta như thế.”
Tư Mã Tiêu đã lớn ngần ấy, trước giờ chưa có ai nói chuyện không thể với hắn… Không, có người đã nói rồi, chỉ là hắn chưa bao giờ để tâm, với hắn chỉ có muốn hoặc không muốn làm, không có không thể làm. Trên đời này không có chuyện hắn không thể làm.
Nếu trước mặt không phải Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu đến một câu dư thừa cũng lười mở miệng nhưng lúc này hắn lại sầm mặt một lúc rồi vẫn nói: “Ta biết nàng không thích giết người, nàng có thể không thích nhưng không thể không biết, sẽ có lúc nàng phải giết, sớm hay muộn có khác gì nhau.”
Liêu Đình Nhạn nhìn hoa văn chim muông cây cỏ trên màn trướng mà thất thần, thật ra cô biết, cô có từng nghĩ tới, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ vì người ở phía sau này mà giết người nhưng không thể là bây giờ như thế này. Cứ tuỳ tiện như thế này, giết người cứ như một trò chơi con nít.
Không vui, tạm thời không muốn để ý tới hắn.
Cô không vui, Tư Mã Tiêu cũng không vui, trước giờ hắn không phải người dễ tính gì, thái độ đối với Liêu Đình Nhạn đã là để tâm và khoan dung nhất hắn từng có trong cuộc đời này.
Tư Mã Tiêu quay người đi mất.
Liêu Đình Nhạn không thèm để ý đến hắn, cô ngủ một giấc, không ngờ lại gặp ác mộng, lúc thức dậy thì tới hai bữa một ngày như thường lệ cũng không ăn nổi, thật sự ăn không vô. Con rối được điểm linh vác cái dùi gỗ tới định đấm lưng cho cô, Liêu Đình Nhạn phất phất tay từ chối. Bé rắn đen trườn tới muốn chơi với cô, Liêu Đình Nhạn cũng không nhúc nhích.
Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ba ngày, xả tức hơn nửa mới quay vào. Hắn không muốn nổi cơn với Liêu Đình Nhạn nhưng xả tức xong trong lòng vẫn bực dọc như cũ, cứ như về lại trạng thái lúc ban đầu khi chưa gặp Liêu Đình Nhạn.
Hắn sầm mặt đi lại trong hành lang hoa uyển của Sư Dư Hương, tới tà áo và tay áo phấp phới cũng mang theo hơi giận dỗi. Lúc sắp đi đến cửa, hắn khựng lại rồi vẫn đi vào.
Cô không ở đây. Hắn nhanh chóng bước ra, cảm nhận một lúc, không ngờ lại không cảm nhận được mùi của cô ở bất cứ đâu xung quanh.
Cô đi rồi sao? Vì sợ hãi, vì chuyện nhỏ này mà rời bỏ hắn sao?
Tư Mã Tiêu phất tay áo, cả cái Cẩm Tú Hoa Uyển đều đổ rạp xuống. Hắn còn không thèm nhìn, môi cắn chặt, cả người lạnh lẽo nhắm về một hướng tìm kiếm. Cái vòng cổ Anh Lạc kia là thuật pháp để hắn có thể lần theo dấu vết tìm được người.
Hắn cứ theo mãi tới bên bờ Vân Hà, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Liêu Đình Nhạn ngồi đó nắm lấy một cái cần câu, đang câu Phi Diêu. Phi Diêu là một loại yêu thú ở khoảng Vân Hà này, lúc thường rất khó câu được, Tư Mã Tiêu nhìn thấy trong cái thùng gỗ bên cạnh cô đã đựng được mấy con Phi Diêu, còn thính cô dùng để câu Phi Diêu chính là mấy con rắn lúc trước bắt được trong Lôi Minh Sơn Cốc.
Thì ra lúc đó cô gom mấy con rắn này là đã có ý muốn câu Phi Diêu, sao cô lại biết được rắn trong Lôi Minh Sơn Cốc có thể câu được Phi Diêu?
Tư Mã Tiêu nhận ra cô hoàn toàn không phải muốn chạy thoát, tức giận tan bớt một ít, hắn đứng dưới gốc cây cách đó không xa, nhìn chằm chằm bóng lưng của Liêu Đình Nhạn, không có ý định đi lên trước.
Hắn vẫn không cảm thấy mình làm sai ở đâu nhưng hắn cảm nhận được Liêu Đình Nhạn rất khó chịu, từ sau khi hắn quen biết cô, lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng nặng nề này từ cô.
Hắn cứ đứng sau gốc cây mà nhìn, nhìn Liêu Đình Nhạn câu cái loại Phi Diêu khó câu, nhìn cô mặt mày u uất, cúi đầu thất thểu nhóm lửa nướng Phi Diêu tại chỗ.
Mùi nướng thơm nức khắp nơi, cô lại không ăn, hình như nhớ lại gì đó lại cảm thấy buồn nôn, tự nhìn tay mình rồi tu mấy ngụm nước.
Tư Mã Tiêu cảm thấy rất bực bội, đưa tay lột cái vỏ cây bên cạnh ra cả mảng lớn.
Liêu Đình Nhạn: “Ta không muốn ăn.”
Cứ như cô đang tự nói cho mình nghe: “Lúc trước ngài nói sắp đi Lôi Minh Sơn Cốc, ta lật được một quyển du ký, trong đó bảo rằng ở Lôi Minh Sơn Cốc có rất nhiều rắn có thể dùng để câu Phi Diêu. Phi Diêu rất ngon, vốn định ăn thử cùng với ngài.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Hắn đi tới, ngồi đối diện Liêu Đình Nhạn, cầm lấy con Phi Diêu đã nướng chín cắn một miếng, vô cảm ăn hết cả con Phi Diêu.
Liêu Đình Nhạn còn đang suy sụp, mặt mày đưa đám chìa cho hắn thêm con nữa. Tư Mã Tiêu không muốn cầm lấy, nhìn vẻ mặt của cô rồi cũng vẫn đưa tay ra cầm.
Liêu Đình Nhạn: “Sau này ngài không được như vậy nữa.”
Tư Mã Tiêu ném Phi Ngư xuống: “Cái chuyện nhỏ như vậy mà nàng cũng giận ta?”
Liêu Đình Nhạn lau nước mắt thút thít.
Tư Mã Tiêu nhặt con Phi Diêu vừa vứt xuống lên lại: “… Ta biết rồi.”
Tư Mã Tiêu: “Ta cũng đâu có mắng có đánh gì nàng, ta cũng đã đồng ý rồi.”
Liêu Đình Nhạn nước mắt lã chã: “Ta mơ thấy ác mộng.”
Tư Mã Tiêu nuốt không trôi nữa, cả người hắn đều khó chịu, ném con Phi Diêu trong tay đi, móc lấy gáy Liêu Đình Nhạn kéo cô tới, đưa ngón tay cái gạt nước mắt cho cô: “Không được khóc nữa.”
Liêu Đình Nhạn nhìn vết thương trên ngón tay hắn, chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lại rơi vào lòng bàn tay hắn. Cô áp má vào lòng bàn tay hắn, đưa mắt nhìn hắn: “Nếu sau này có chuyện gì xảy ra nữa, ta nói không muốn làm thì thật sự là không muốn, ngài đừng bức ép ta.”
Tư Mã Tiêu nhìn cô, nhích tới trước áp lên trán cô: “Ta biết rồi.”
Nói đến đây, giọng hắn lại thấp xuống, có chút xót xa: “Nàng đừng khóc nữa.”
Hắn dán môi lên mắt cô, một tư thế an ủi rất không lành nghề.