[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 47: Lôi thạch
Chương 47: Lôi thạch
Tuy lôi kiếp là do Tư Mã Tiêu độ quá nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn thành công thăng cấp từ Hoá Thần lên thành tu sĩ Luyện Hư.
Trời đất có quy tắc, thiên kiếp bốn chín của Liêu Đình Nhạn bị biến thành thiên kiếp chín chín là tính luôn Tư Mã Tiêu, vì vậy cái thành tích Tư Mã Tiêu cản sấm cũng được tính cho Liêu Đình Nhạn.
Tới thi cuối cấp một, nhận được đề cao cấo lại bị ngoại gián xong vài cướp mất đề, Liêu Đình Nhạn độ qua kiếp này chỉ kinh hãi chứ không có vấn đề gì.
Nếu chỉ xét tu vi thì giờ cô cũng là nhân vật cấp cao trong nội phủ nhưng Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không thấy được cảm giác chân thật.
Nếu như bên cạnh cô toàn là những người bậc Luyện Khí hoặc Trúc Cơ, có khi cô còn phổng mũi được nhưng bên cạnh cô lại là ông lớn có thể phi thăng bất cứ lúc nào, bên phe địch thì toàn gặp không phải Hoá Thần Luyện Hư thì cũng Hợp Thể Đại Thừa, không ai là yếu kém hơn cô, còn sống lâu trước cô mấy trăm mấy ngàn năm, dưới tình huống như thế này, cô thật sự không cảm thấy tu vi của mình có gì ghê gớm.
Độ kiếp xong còn phải tu luyện mấy ngày trong Lôi Minh Sơn Cốc.
Liêu Đình Nhạn lại không muốn ở lại đây, dù gì thì ở lại đây tu vi sẽ tăng, việc cô không muốn nhất bây giờ chính là tăng tu vi.
Tư Mã Tiêu: “Ở lại đây đi.”
Liêu Đình Nhạn: “Được thôi.” Cô có hơi nhớ cái địa điểm ngủ trưa yên tĩnh, còn có cái cung điện Hoa Hương đầy hoa của Sư Dư Hương nữa, chỗ nào thì cũng dễ ngủ hơn cái cục đá trần trụi này. Hơn nữa ở đây có thể sẽ có gì đó lạ lẫm, cái tấm gương livestream kia cũng không có tín hiệu gì ở đây, mấy chốc đã mấy rất nhiều thú vui, cứ như tự dưng rớt mạng ấy .
Đúng là từ cần kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa hoa thành tằn tiện thì khó mà, hồi lúc cô mới đến cái thế giới này có để ý nhiều vậy đâu.
Tư Mã Tiêu làm gì cũng có lý do, hắn muốn ở lại đây, chắc chắn cũng có lý do của hắn, Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Phải ở đây bao lâu?”
Tư Mã Tiêu: “Ba ngày.”
Liêu Đình Nhạn nhìn cái ngón tay được băng bó của hắn, nghi ngờ hắn đang báo thù vì cô nói phải băng vết thương ba ngày. Cái tên đàn ông này thật sự có khả năng làm ra mấy chuyện ấu trĩ như vậy.
Có cái thôi kệ đi, ai mà thèm để ý.
Lôi kiếp đã xong rất lâu, giờ đã là buổi tối. Tuy tu vi này có thể nhìn thấy rõ vào buổi tối nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn quen với ánh sáng, vậy nên vẫn lấy đèn ra. Cô cực kỳ thích cái đèn hoa này, cái kiểu bên ngoài chụp đèn có vô số dáng hoa, ánh sáng được phản chiếu rọi khắp xung quanh, cứ như hoa nở rộ vậy.
Máng đèn lên, sắp xếp bàn ghế, lấy ra thức ăn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu thưởng thức mỹ vị
Liêu Đình Nhạn vẫn luôn cảm thấy dù là đi đến đâu, chỉ cần có điều kiện thì nhất định phải ăn ngon ngủ kỹ, chỉ khi ăn ngon ngủ kỹ rồi thì tâm trạng mới tốt lên được, đây là cách thức tối ưu nhất để đối xử tốt với chính mình. Vậy nên mỗi khi theo Tư Mã Tiêu tới một nơi cô đều chú ý đến chuyện này.
Trong không gian của cô có nhiều nhất muôn vàn đồ ăn thức uống với mấy vật dụng nâng cao cảm giác hạnh phúc, có thể khiến cuộc sống càng thêm thoải mái, nào là mấy món đã dùng quen, mấy thứ lặt vặt cô thích nhất, đệm cối gối giường các loại, nồi niêu xoong chảo giá chiên nướng vân vân, nhiều tới mức có thể xây được mấy cái nhà tiện ích.
Khác hoàn toàn với cô, Tư Mã Tiêu trước giờ không hề quan tâm mấy thứ này. Dù là sống trong cung điện nguy nga tráng lệ hay ngồi trên tảng đá lớn hoang dã vẻ mặt đều y như vậy, cứ như trước giờ chưa cần bất cứ thứ gì giúp phục vụ cuộc sống.
Thế nhưng hắn cũng không bài xích việc Liêu Đình Nhạn sắp xếp cuộc sống, còn rất thích nhìn cô làm mấy chuyện này.
Hắn nhìn Liêu Đình Nhạn lấy ra cái đệm mình thích nhất để tựa vào, ngồi thoải mái xong lại mấy đồ ăn thức uống ra, nhàn hạ ăn tối dưới sự quan sát của hắn, ăn xong lại lau miệng, lấy ra hai con rối tự mình làm.
Có một thứ thuật pháp thiên giới, gọi là Khản Linh Thuật, có thể khiến vật chết tạm thời có được sinh mạng, nghe lời sai khiến của chủ nhân. Liêu Đình Nhạn đang dùng thứ này.
Trong quyển Thuật Pháp Đại Toàn mà Tư Mã Tiêu đưa cho Liêu Đình Nhạn, Khản Linh Thuật là một loại khá khó, Tư Mã Tiêu còn chưa thấy cô học thuận pháp thiên giới, đa phần cô toàn lật xem những phần đơn giản ở phía trước. Dù có xem những thứ đó thì cô cũng chỉ muốn gác sách lên đầu ngẩng cổ than khó, học không vô.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liêu Đình Nhạn dùng thuật pháp thiên giới, mà Khản Linh Thuật này tới bản thân hắn còn chưa từng dùng, liền hơi chút hứng thú nhìn hai con rối Liêu Đình Nhạn làm ra.
Trước khi điểm linh, hai con rối chỉ lớn bằng bàn tay, sau khi điểm linh lại biến to hơn, cao cỡ eo của Liêu Đình Nhạn, đầu tròn tròn, mắt mũi trên mặt là do Liêu Đình Nhạn vẽ lên, lúc trước cô rất hay dùng biểu tượng cảm xúc, hai con rối đại diện cho mắt cười với số 3 bĩu môi, cùng với con mắt tròn tròn với số 3 nằm ngang bĩu môi. Nhìn tổng thể cứ như hình que mập tròn từ trong truyện tranh bước ra.
Hai con mặt tròn đáng yêu vừa nghe lời lại vừa cần cù, dọn một bàn ăn cho Liêu Đình Nhạn, con còn lại cầm cái búa nhỏ Liêu Đình Nhạn cho nó hí hoáy đấm lưng cho chủ nhân.
Tư Mã Tiêu chưa từng nhìn thấy “người” nào quái lạ như vậy, vì vậy không thể hiểu nổi tại sao Liêu Đình Nhạn lại nhìn hai con người nhỏ với ánh mắt trìu mến như vậy, còn nói bọn chúng đáng yêu. Hắn liếc nhìn hai con người nhỏ đang bận rộn, cảm thấy bọn chúng hình thù kỳ quặc, quay ngoắt lại lại nhìn thấy hai chữ Liêu Đình Nhạn viết sau lưng hai con rối là “1” và “2”.
“Đó là cái gì?” Tư Mã Tiêu cầm một con người nhỏ, chỉ vào con số sau lưng nó nói.
Người bé số hai đang đấm lưng cho Liêu Đình Nhạn bị bắt lấy, đột nhiên bay vọt lên, ù ù cạc cạc trong không khí, quơ tay múa chân khua cái búa nhỏ.
Không được bắt nạt con tôi! Liêu Đình Nhạn đặt nó xuống trở lại, còn xoa xoa đầu nó rồi mới trả lời: “Số đếm đó, cái này là một, cái này là hai.”
Nói xong cô mới sực nhớ ra, tổ tông không biết chữ số Ả Rập. Nói đến đây cô còn có chút nghi hoặc. Cô với Tư Mã Tiêu song tu, đôi lúc sẽ nhìn thấy một số mảnh vụn ký ức của Tư Mã Tiêu, theo lý thuyết song phương thì đáng lẽ Tư Mã Tiêu cũng phải nhìn thấy của cô chứ, nhưng mà hắn chưa từng biểu lộ gì lạ lẫm.
Nếu hắn thấy được ký ức của cô khi còn ở thế giới kia, đáng lẽ phải đặt ra mười vạn câu hỏi vì sao mới đúng chứ, nhưng hắn không hề có chút lạ thường. Còn nữa, lúc trước cô thường hay kích động thầm nghĩ lúc trước thế này thế kia, nói những thứ ở thế giới trước kia, hắn cũng không có phản ứng gì.
Vì thế cô đoán rằng tất cả mọi thứ liên quan đến thế giới kia của cô có thể đã bị “block” rồi.
Tư Mã Tiêu: “Một với hai? Sao lại dùng cái biểu tượng kỳ quái như vậy.” Hắn không có ý định bàn sâu, cảm thấy chắc là cách nói ở bên Ma Vực.
Chỉ là có chút xíu hứng thú với Khản Linh Thuật, chìa tay ra nói: “Đưa ta “Canh Thần Vạn Pháp Lục””
“Canh Thần Vạn Pháp Lục” chính là quyển sách dày cui lúc trước hắn mang về cho Liêu Đình Nhạn, Liêu Đình Nhạn lấy ra đưa hắn, hắn lướt lướt tìm Khản Linh Thuật, xem khoảng mười giây xong bắt đầu nhắm mắt năm giây, sau đó hắn lấy một con rối trống không từ chỗ Liêu Đình Nhạn, dùng Khản Linh Thuật điểm linh.
Liêu Đình Nhạn: “…” Học thuật pháp thiên giới trong mười lăm giây thần tốc, mấy người biết tôi học cái này mất bao lâu không! Trước đó liên tục thất bại, lên đến bậc Luyện Hư mới dùng được thành công! Ban nãy tôi còn có chút tự hào nữa đấy!
Giờ đây chứng kiến hào quang của học sinh thần thánh, tự hào biến mất cùng con tim.
Con rối Tư Mã Tiêu điểm linh cũng tròn quay như bé Một với bé Hai, chỉ là Liêu Đình Nhạn còn chưa vẽ mắt mũi miệng cho nó, nó cứ ngơ ngẩn sờ loạn xạ.
Tư Mã Tiêu giữ chặt đầu của con rối, xấu bụng nhìn nó quờ quạng bên dưới.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn giống thằng nhóc chơi đồ chơi.
Liêu Đình Nhạn nhấc con bé người nhỏ lên, vẽ cho nó một cái biểu tượng cảm xúc khinh bỉ, trông giống Tư Mã Tiêu lạ kỳ.
Lại viết cho nó thêm số 3 sau lưng.
Tuy là vẻ mặt rất khinh bỉ nhưng bé Ba cũng là một bé người nhỏ năng động cần cù, Liêu Đình Nhạn không có gì cho nó làm, ngẫm nghĩ rồi móc ra một bao hạt, cô quên mất là hạt gì rồi, tóm lại là khá ngon, chỉ là lột ra hơi phiền.
Cô đưa bé Ba một cái bao hạt với một cái bát lớn, nó bèn ôm cái bát ngồi sang một bên chăm chỉ bóc hạt, bóc xong lại dâng cái bát lên, bóc tiếp một bát khác.
Tư Mã Tiêu: “…”
Tư Mã Tiêu: “Con đó là ta điểm linh mà.”
Liêu Đình Nhạn: “Ôi dào, bày đặt phân biệt ta ngươi cái gì, nào, tới ăn hạt đi.” Bổ não lắm.
Tư Mã Tiêu bị cô nhét hạt đầy mồm, vốn định nói thông thường thì tự mình điểm linh chỉ có mình mới được sai bảo, nhìn thấy cái dáng vẻ chẳng có tí quan tâm của Liêu Đình Nhạn hắn cũng lười nói. Chắc là do thần giao, nhìn thấy cô sai bảo còn có chút vui vẻ.
Hắn nhai nhai mớ hạt trong miệng, nuốt xuống rồi mới phát hiện ra là mình vừa ăn, lại không vui vẻ quay về chỗ nằm.
Hắn không thích ăn bất cứ thứ gì, không phải là vì vấn đề khẩu vị. Lúc còn rất nhỏ, phần đông người chăm sóc hắn là người của Sư gia, bọn họ cho hắn ăn một số thứ… không tốt lành lắm. Tóm lại thì sau đó hắn không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Không phải là kén ăn như Liêu Đình Nhạn nghĩ.
Con rối được điểm linh dùng cạn linh lực sẽ biến trở lại như cũ, với Liêu Đình Nhạn thì chúng là những con robot chạy bằng pin.
Bé Một với bé Hai của Liêu Đình Nhạn biến trở lại trước, mức độ sử dụng của bé Ba gấp ba lần hai con trước, chỉ là hình như có hơi ngơ, Liêu Đình Nhạn không bảo ngừng thì nó sẽ ngồi đó bóc cả núi hạt. Liêu Đình Nhạn cảm thấy lần tới có điểm linh bé Ba nữa thì không cho nó lột hạt nữa, cái mớ cô trữ suýt nữa không đủ cho nó lột rồi.
Bọn họ ở đủ ba ngày, Liêu Đình Nhạn không tu luyện cũng cảm thấy tu vi của mình không ngừng tăng trong mấy ngày.
“Có phải cũng nên đi rồi không?” Liêu Đình Nhạn hỏi.
Tư mã Tiêu chìa tay: “Gỡ cái này ra là đi được rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Ok, tháo băng cho mấy người, đồ con mèo ngu ngốc đáng ghét.
Ba ngày nay cô chăm sóc cẩn thận, gần như không cho tổ tông động tay vào việc gì, vì vậy lần này tháo băng nhận thấy tốc độ lành lại nhanh hơn mình nghĩ. Cô nâng tay Tư Mã Tiêu lên cứ như Nhĩ Khang nâng tay Tử Vi, đột nhiên ma diễn xuất nhập, vẻ mặt hết sức thâm tình: “Hứa với ta, phải chú ý nhiều vào đừng để vết thương toét ra, cũng đừng có va chạm sứt mẻ gì, ta sẽ đau lòng lắm.”
Vẻ mặt của Tư Mã Tiêu cứ như cô vứt một con sâu bướm trên áo hắn.
Liêu Đình Nhạn: “Đợi một chút! Không phải chúng ta phải đi ra sao? Ngài đi vào trong làm gì?” Không phải ban nãy nghe thấy cô cười đùa trong bụng nên giận rồi đấy chứ.
Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn cô: “Lấy đồ cái rồi đi.”
Liêu Đình Nhạn khẳng định với cái giọng điệu của hắn thì cái món đồ tiện tay lấy đại này tuyệt đối không đơn giản.
Tư Mã Tiêu đưa tay định kéo cô tới, đưa cô qua kia. Liêu Đình Nhạn lại đi trước một bước ôm lấy eo hắn: “Ta tự ôm, ngài đừng có động tay.”
Tư Mã Tiêu bèn gác tay trên vai cô, trong tích tắc, hắn đưa Liêu Đình Nhạn đến trung tâm Lôi Minh Sơn Cốc, bỏ cô ra, năm ngón tay ấn trên giữa một tảng đá bình thường.
Trời đất rung chuyển nhưng chỗ bọn họ đứng không hề lay động, dưới chân Liêu Đình Nhạn trống không, cô nhanh chóng giữ thăng bằng, đứng trên không trung, phát hiện mình và Tư Mã Tiêu đang đứng trên một dãy ngân hà.
Giữa khoảng không đen ngòm này, có ánh sao ánh tím điểm sáng, trôi dưới chân cô như dòng nước chảy.
“Đi.” Tư Mã Tiêu đi về trước theo hướng sao tím, Liêu Đình Nhạn theo sau hắn, nhìn những ánh sáng tím kia cứ như trôi trước mắt mình, lúc tới gần cô mới nhìn thấy những điểm sáng hình hoa.
Đi trên con đường này một lúc, trước mắt hiện ra mấy điểm hội tụ của mấy dải ngân hà, tất cả những dãy sáng vây quanh một hòn đá màu tím to cỡ nắm tay, quanh hòn đá tím còn có mấy vòng điện hồ quang nhỏ.
Lúc Tư Mã Tiêu đưa tay hái nó xuống, nhưng tia hồ quang kia kêu lách tách, châm vào ngón tay của hắn, lại bị hắn xé toạc như lột vỏ quýt.
Xé sạch sẽ rồi hắn lại đặt viên đá vào tay Liêu Đình Nhạn, cực kỳ tuỳ tiện.
“Được rồi, đi thôi.”
“Đây là?” Liêu Đình Nhạn lật tới lật lui xem xét viên đá.
Tư Mã Tiêu: “Lôi thạch.”
Liêu Đình Nhạn: “Thấy cái hoàn cảnh nó xuất hiện ta không khỏi hoài nghi viên lôi thạch cao cấp này là một vật rất quan trọng trong Lôi Minh Sơn Cốc.”
Tư Mã Tiêu chỉ vào hòn đá bóng láng trơn mướt: “Nó là”tim” của Lôi Minh Sơn Cốc, Lôi Minh Sơn Cốc chặn được lôi kiếp chủ yếu là nhờ vào tác dụng của nó.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Vậy ngài đem cái này đi là Lôi Minh Sơn Cốc xong đời rồi đúng không?
“Người khác sẽ phát hiện ra đó.” Liêu Đình Nhạn hồi hộp nói, cất hòn đá đi. Đùa chứ, có ít tới vậy thì cho dù bị phát hiện cũng phải đem đi chứ, lần sau còn dùng nữa.
Tư Mã Tiêu: “Không đâu, đợi bọn chúng phát hiện đã qua mất một thời gian rồi.” Đến lúc đó, cũng không còn ai để tâm tới nơi này nữa. Hắn nghĩ đến đây, vui vẻ bật cười.
Lúc hai người rời đi, Liêu Đình Nhạn còn cảm thấy có chút không chân thật: “Ngài cứ tuỳ ý tới đây, lại tuỳ ý lấy đồ quan trọng của người ta đi, đơn giản vậy sao.”
Tư Mã Tiêu: “Lôi Minh Sơn Cốc trước kia là do tộc Tư Mã tạo ra, lôi thạch cũng là của Tư Mã thị.”
Liêu Đình Nhạn: “Chẳng trách ngài có thể vào được! Nhưng mà tuy trước kia là địa bàn của các ngài nhưng Sư thị đã ở đây lâu tới vậy, không tạo cấm chú gì đó để khiến Tư Mã thị các ngài không thể tự do ra vào sao?”
Tư Mã Tiêu phì cười: “Tất nhiên là chúng có tạo rồi, nhưng mà có ích với ta sao?”
Hà, tôm tép, vô ích. Vẻ mặt của hắn viết rõ như vậy đấy.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy chỉ dựa vào cái miệng với cái vẻ mặt này của tổ tông, ít nhất có thế làm mười tên người nhà họ Sư tức chết.