[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 46: Bí mật lớn
Chương 46: Bí mật lớn
Liêu Đình Nhạn nghe thấy tim đập thình thịch, không biết là vì sức mạnh lôi kiếp ban nãy quá lớn khiến cô chấn kinh hồn vía chưa hoàn hồn được hay là vì Tư Mã Tiêu bây giờ quá khiến người ta rung động.
Hắn vừa mới đẩy trả đại lôi của ông trời, giờ vẫn còn cái bộ mặt lạnh lùng trào phúng chưa thay đổi, Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, cảm thấy như quay lại lúc đầu mới quen biết, hắn cũng thường xuyên mang cái bộ mặt này.
Ngón tay hắn vỗ về trên mặt cô, ban đầu chỉ nhẹ nhàng nựng nịu, có gì đó rất thân thiết khó nói nhưng rất nhanh sau đó hắn lại bật cười, sau đó bôi hết máu trên tay lên mặt cô. Chính là cái kiểu bôi nghịch ngợm gợi đòn ấy.
Liêu Đình Nhạn đột nhiên bị vẽ bậy một mặt: … Còn có mặt mũi cười nữa hả? Chỉ một giây trước thôi tim tôi còn suýt thắt chết luôn rồi ấy có biết không? Xin lỗi tim đi!
Nhờ bàn tay của hắn, Liêu Đình Nhạn cảm thấy chức năng tim của mình đã khôi phục về trạng thái bình thường, đầu óc cũng về lại tư duy bình thường rồi.
Cô kéo lấy cổ tay Tư Mã Tiêu, kéo hắn tới cái chỗ trước đó đã dọn dẹp ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Động tĩnh lớn thế này có gây chú ý không, giờ chúng ta phải đi hay sao?”
Tư Mã Tiêu tuỳ tiện vẫy vẫy máu trên tay, dùng tay áo lau máu trên vết thương: “Lôi Minh Sơn Cốc rất đặc biệt, độ lôi kiếp ở đây, bên ngoài sẽ không có gì dị thường.”
Hắn đã sớm có chuẩn bị.
Liêu Đình Nhạn bỗng lóe lên suy nghĩ này, lại bị động tác tuỳ ý kia của Tư Mã Tiêu làm phân tâm. Cách kiểu sống qua loa của hắn giống y hệt với mấy nam thanh niên độc thân thời hiện đại, hoàn toàn không biết tự chăm sóc mình. Cô kéo lấy tay Tư Mã Tiêu, lau sạch máu trên tay cho hắn, chuẩn bị bôi thuốc.
Tư Mã Tiêu để mặc cô, cũng không nói gì thêm, nằm lên cái chỗ nằm của Liêu Đình Nhạn, trông như quý bà sang chảnh đi làm móng, ngay ngắn nhàn rỗi nhìn cô.
Liêu Đình Nhạn lau đi vết máu trên tay hắn, cảm thấy cực kỳ lãng phí, hắn cứ hở chút lại rải cả vũng máu, cái này biết mất bao lâu mới dưỡng lại được cơ chứ.
Vết thương còn đang chảy máu, máu chảy ruột mềm, Liêu Đình Nhạn nhìn mà đau thay cho hắn.
Cô lấy ra linh dược đặc hiệu trị thương đã chuẩn bị sẵn, bôi lên vết thương, lại dùng thuốc có thể làm vết thương liền mặt quấn ở ngoài, nếu chăm sóc tốt, dù Tư Mã Tiêu có lâu lành vết thương thì chắc cũng trong một tháng là lành rồi.
Băng bó xong một cánh tay, Tư Mã Tiêu quơ quơ năm ngón tay của mình trước mặt Liêu Đình Nhạn, lại là cái dáng vẻ hiểu rõ sâu xa: “Ngọc Linh Cao với Linh Nhục Dược Phù, mấy món trị thương này lúc trước nàng sẽ không bao giờ mang theo, giờ lại trữ không ít, xem ra là cố tình chuẩn bị cho ta.”
Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi.” Cô còn không thèm ngẩng đầu, dứt khoát đáp trả.
Cô trả lời như vậy, Tư Mã Tiêu lại không lên tiếng nữa.
Hai người yên lặng một lúc.
Qua không được mấy phút, Tư Mã Tiêu lại nhúc nhích ngón tay, khó chịu nhíu mày, đưa tay muốn tháo mớ đồ trên ngón tay: “Ta không muốn băng bó nữa, phiền phức.”
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, động tác tháo bỏ băng bó của hắn khiến cô nhớ lại chuyện ngày trước cùng đồng nghiệp đến cafe mèo vuốt mèo, có một con mèo bị ai đeo vớ chân cho, cái dáng vẻ cũng khó chịu như vậy, động tác lôi vớ trông y hệt Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn phì cười.
Tư Mã Tiêu khựng lại nhìn cô.
“Nàng cười cái gì?”
Lúc tâm trạng Liêu Đình Nhạn bình lặng, hắn không nghe thấy cô đang nghĩ gì, giống như thế này, hắn cũng không đoán được tại sao đột nhiên cô lại cười, vậy nên hắn đã dùng Buff nói thật.
Liêu Đình Nhạn mở miệng: “Cảm thấy ngài rất đáng yêu, thế nên cười.”
Tư Mã Tiêu như nghe không hiểu rõ, nhìn cô với ánh mắt hơi quái đản, một lúc sau, hắn đưa tay xoa mặt Liêu Đình Nhạn, kéo đầu của cô tới sát mặt mình, dùng sức nắn nắn mấy cái.
Liêu Đình Nhạn bị nắn tới miệng cũng trề ra: “Tay! Tay của ngài! Đừng có dùng sức! Vết thương nứt ra bây giờ!”
Tư Mã Tiêu phì cười.
Tư Mã Tiêu: “Nàng biết ta đang cười cái gì không?”
Liêu Đình Nhạn: “…” Sao mà tôi biết được, tôi có skill Buff nói thật bẩm sinh đâu.
Cô kéo tay Tư Mã Tiêu xuống, tiếp tục băng bó lại cho hắn, Tư Mã Tiêu muốn rút về, cô lại giữ lấy không cho hắn động đậy.
Tư Mã Tiêu lại không vui nữa, hắn không thích có bất cứ trói buộc nào: “Ta không muốn băng bó.”
Tuy là cái tên tổ tông này đã mấy trăm tuổi rồi nhưng ở lâu sẽ nhận ra hắn có nhiều khi bướng bỉnh như đứa con nít vậy, chắc là vì từ nhỏ không có ai dạy dỗ, ngần ấy năm chỉ có một con thú cưng rắn ở bên cạnh. Liêu Đình Nhạn kéo lấy tay hắn nhẹ nhàng lắc lắc, nũng nịu với hắn: “Mới vừa bôi thuốc đấy, không băng bó vết thương dễ toét ra lắm, băng ba ngày thôi được không.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Liêu Đình Nhạn: “Băng đi, ta nhìn là thấy đau lắm, đợi hơi kéo da non thì không băng nữa.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Liêu Đình Nhạn: “Năn nỉ đấy, ta lo lắm.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Liêu Đình Nhạn nhìn vẻ mặt của Tư Mã Tiêu, thầm cười lớn trong bụng. Chỉ là vì vẻ mặt của tổ tông hề hước quá mức, đúng là khó tả.
Nếu mà nói hắn không vui thì cũng không hoàn toàn đúng, nói vui thì lại cứ kỳ kỳ, nói là bối rối thì cũng có một ít, do dự cũng có tí, tóm lại là đang quanh quẩn giữa “Nghe lời cô ấy ráng chịu chút” với “không muốn nghe, không băng bó là không băng bó.”
Liêu Đình Nhạn diễn không giỏi lắm, sợ hắn nhìn ra được mình sắp cười tới nơi liền thẳng thừng nhào tới, ôm lấy cổ hắn, tựa vào ngực hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, vững giọng: “Ngài cũng đã biết là ta chuẩn bị riêng cho ngài, ngài không dùng thì ta chuẩn bị công cốc rồi, ta dùng cái vòng cổ Anh Lạc ngài làm cho rồi còn gì.”
Tư Mã Tiêu bị cô ôm lấy, nhìn chằm chằm bàn tay mình một lúc rồi để tay lên lưng cô, đáp trả cái ôm.
“Ba ngày thôi đấy.” Chốt deal.
Liêu Đình Nhạn kìm không được cười thành tiếng.
Tư Mã Tiêu cười lạnh, rất khinh rẻ: “Nàng tưởng ta không nhìn ra là nàng cố ý nũng nịu hả.”
Nhìn ra rồi sao, deal cũng chốt xong hết rồi. Người xưa nói mấy lời thủ thỉ bên đầu giường có ích, đúng quả là có ích.
Liêu Đình Nhạn ôm lấy cổ hắn, lòng thấy bình lặng hơn. Trận ù tai do sấm chớp ban nãy đã dần tan mất, chỉ còn tiếng nhịp tim vững vàng của Tư Mã Tiêu bên tai, cô đột nhiên cảm thấy trong người như có một dòng chảy nóng ấm, luồn qua tim mạch, dịu dàng hiền hoà.
Cô tựa ở đó có hơi ngẩn ngơ, xung quanh toàn là mùi trên người Tư Mã Tiêu, trên người mỗi người đều có mùi hương riêng biệt, có thể bản thân không ngửi thấy nhưng người khác có thể chú ý tới. Trên người Tư Mã Tiêu có chút mùi hoa Ngưng Huyết nhàn nhạt, trộn lẫn với một thứ mùi khác không thể tả rõ, nơi mạch máu chuyển động bên cần cổ thì mùi càng đậm hơn, như là mùi hương dậy ra từ trong máu.
Trên thế giới này chắc là chỉ có mình cô ngửi được mùi hương trên người hắn một cách thân thuộc lại gần gũi như thế này. Liêu Đình Nhạn vô thức ngẩng đầu, hôn lấy cằm Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu cuối đầu hôn trả. Hai người tự nhiên hôn lấy nhau.
Lúc rời ra, Tư Mã Tiêu còn cúi đầu vuốt lấy môi cô, cái kiểu vuốt mà phẳng hết cả lông trên người ấy, tay lại vô thức vỗ lưng cô.
Sau đó, Tư Mã Tiêu quả thật không kéo lấy mớ đồ băng bó trên tay nữa, chỉ là đôi lúc hơi cau có liếc nhìn hai bàn tay, cái dáng vẻ hong ngón tay làm Liêu Đình Nhạn nhớ đến phim “Hoàn Châu cách cách” xem lúc nhỏ, tay của Tử Vi cũng từng bị băng thành như vậy.
Cô cười thầm trong bụng nhưng nghĩ thêm nữa lại không cười nổi nữa. Nếu đổi lại là người khác, với tu vi cao thế này, bị thương như thế uống ít linh đan là rất nhanh có thể khỏi nhưng Tư Mã Tiêu lại không thể.
Cô nhớ tới viên dược hoàn nhỏ đã cứu sống Tư Mã Tiêu từ chỗ chết, cũng không biết làm ra kiểu gì mà hiệu quả tốt vậy.
Tư Mã Tiêu: “Đó là phương thuốc bí truyền của Thượng Vân Phật Tự, chỉ có một viên trên đời, nếu không phải năm đó Tư Mã thị có chút gốc gác với Thượng Vân Phật Tự, ta lại là người cuối cùng của Tư Mã thị, viên dược hoàn đó đã không dành cho ta rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “Ta có hỏi thành tiếng à?”
Tư Mã Tiêu: “Hỏi thành tiếng rồi. Còn nữa, ta đã nói rồi đừng có lo, ta không có chết trước nàng đâu.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Cái tên trai thẳng này có biết nói chuyện không vậy.
Cô ngồi thẳng dậy: “Ngài chọn riêng cái nơi này cho ta độ lôi kiếp, trước đó lại luyện chế riêng pháp bảo phòng ngự lợi hại tới vậy, còn đích thân tới đây, ngài sớm đã biết lần lôi kiếp này của ta sẽ không đơn giản đúng không?”
Liêu Đình Nhạn đã sớm thầm đoán được, nói không chừng do mình không phải người của thế giới này, lôi kiếp ở đây mới nhắm vào cô khác thường tới vậy, sau đó nhìn thấy dáng vẻ đã sớm tiên đoán được của Tư Mã Tiêu, lại cảm thấy không chừng là do mình thăng cấp quá nhanh, lôi kiếp trước đó không qua cái nào, vậy nên chồng lại lần này khủng khiếp tới vậy.
Nhưng mà câu trả lời của Tư Mã Tiêu không nằm trong bất cứ dự đoán nào của cô.
Hắn nói: “Vì nàng và ta thần hồn giao thoa, bị nhuốm mùi của ta mới có lôi kiếp chín chín.”
Liêu Đình Nhạn: “Hiểu rồi.” Có truyền thống kẻ mang rợ tội ác tày trời bị sét đánh mà, xem ra thật sự là đãi ngộ cho phe phản diện. Tâm trạng Liêu Đình Nhạn hết sức bình lặng.
Tư Mã Tiêu: “Mấy chuyện khí vận thiên đạo nói ra phức tạp, nhưng Tư Mã thị ngày nay gần như diệt vong có liên quan đến khí vận thiên đạo trong u tối đó, “nó” muốn diệt Tư Mã thị, muốn giết ta.”
Liêu Đình Nhạn: “… À” Thì ra là tru di cửu tộc, một người gây tội liên luỵ đến cả dòng họ.
Hèn chi lúc sấm đánh, tên tổ tông này thiếu điều muốn chĩa ngón giữa với trời cao.
Liêu Đình Nhạn vẫn thấy không đúng: “Ta nhớ trong Canh Thần Sử có viết rất nhiều năm trước, tộc Tư Mã có rất nhiều tiên nhân quyền lực, phi thăng thành thần.” Nếu nói như vậy thì tộc Tư Mã cũng không thể gọi là bị diệt tộc.
Tư Mã Tiêu cười lớn, hết sức giễu cợt, hàm ý xem thường Canh Thần Sử mà cô nói: “Phi thăng thành thần chẳng qua là chuyện buồn cười nhất trong trời đất mà thôi.”
“Trước kia mỗi lần có tiên nhân phi thăng, trời đất sẽ dồi dào linh khí, nàng nói xem là vì sao?”
Liêu Đình Nhạn phát biểu đáp án tiêu chuẩn trong sách giáo khoa: “Bởi vì tiên nhân phi thăng, cánh cửa thần giới và hạ giới liên thông với nhau, linh khí tuôn xuống trần gian.”
Tư Mã Tiêu thẳng thắng: “Là vì những tiên nhân phi thăng kia kỳ thực hoàn toàn không thể đi đến thần giới mà là tiêu tán giữa trời đất, thần hồn và xác thịt biến thành linh khí tinh khiết trở lại thế giới.”
Liêu Đình Nhạn nghe mà ngây ngốc, đợi đã, cái này, đây có phải là một bí mật kinh thiên động địa không? Hắn cứ nói ra như vậy sao?
Như để đáp trả suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn, lôi vân trên trời lại cuồn cuộn kéo tới, tiếng sấm rền vang như đang cảnh cáo.
Tư Mã Tiêu hoàn toàn không để tâm, chỉ tiếp lời: “Chuyện này đã được người phi thăng cuối cùng của Tư Mã thị kiểm chứng, nếu không vì sau rất nhiều năm sau đó không ai dám phi thăng.” Nếu không vì sao tộc Sư thị lại dám không kiêng nể mà âm mưu tính toán với những tộc nhân cuối cùng của Tư Mã thị, còn cho người cầm tù nuôi dưỡng, từng bước chiếm đất của người khác.
Đều là vì Sư thị biết được nhờ vào những tiền bối Tư Mã thị, rất nhiều người Tư Mã thị phi thăng thành thần sẽ không thể nào về lại được nữa.
Tất cả những vinh hiển phong quang đều là trò cười.
Liêu Đình Nhạn bịt lấy miệng Tư Mã Tiêu: “Được rồi, ta hiểu rồi, không cần nói nữa.” Còn nói nữa chắc cái mớ sấm kia lại tới đánh cho, tay còn bị thương kia kìa.
Tư Mã Tiêu kéo tay cô xuống, nhìn chăm chăm vào mắt cô hỏi: “Nàng sợ rồi à? Sợ ta làm liên luỵ nàng sao?”
Không biết sao mà hắn lại không dùng Buff nói thật.
Liêu Đình Nhạn: “Sợ thì không sợ mấy, chỉ là… sau này mỗi lần lôi kiếp của ta đều thế này sao?” Nếu không phải là trong Lôi Minh Sơn Cốc có hình thái đặc biệt này, nếu đổi lại là nơi khác chắc có nổ banh hai ngọn núi cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Tư Mã Tiêu: “Có ta ở đây thì nàng chẳng việc gì cả.” Khuôn mặt bỗng nhiên dữ tợn, lông bỗng nhiên dựng đứng cả lên.
Liêu Đình Nhạn vuốt lông lại: “Ý ta đang nghĩ là nếu độ lôi kiếp phiền phức vậy, tu vi của ta không thể tăng nhanh quá được.” Như thế này nếu cô có lười biếng không tu luyện thì áp lực cũng không lớn nữa.
Lén không làm bài tập với danh chính ngôn thuận có nỗi khổ riêng không làm bài tập là hai cái cảm giác sảng khoái khác nhau, cái vế sau là hoàn toàn buôn bỏ được áp lực, lập tức yên tâm.
Liêu Đình Nhạn thầm mở cờ trong lòng. Tiện thể thầm lớn tiếng cảm thán, song tu cũng khỏi luôn nha, song tu tăng tu vi nhanh lắm.
Tư Mã Tiêu: “…”
Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ, phải hỏi hết một lượt những gì thắc mắc, nếu không mai mốt lại lười hỏi: “Tổ tông, tu vi của ngài tới đâu rồi?” Hình như tất cả mọi người đều không nhìn thấu rốt cuộc hắn có tu vi gì.
Tư Mã Tiêu vẫn không giấu giếm gì, thẳng thừng nói: “Nếu không phải Phụng Sơn Linh Hoả nằm trong người ta, xong trận lôi kiếp ban nãy ta đã lập tức phi thăng, sau đó xác lẫn hồn biến thành linh khí tinh khiết nuôi dưỡng sinh linh vạn vật giữa đất trời.”
Tu vi của cái con người này lên tới đỉnh điểm rồi.