[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 44: Tăng cường phòng ngự
Chương 44: Tăng cường phòng ngự
Những món pháp bảo phòng ngự này có muôn hình vạn trạng, có cái hình kẹp tóc, vòng tay, khuyên tai, có cái thì dạng lắc chân, mấy món này còn được, cô còn đeo được, nhưng mà cái loại làm thành áo giáp còn là size XXXL thì mặc kiểu gì?
Lấy áo giáp rồi cũng thôi đi, cái khiên hình tròn nhìn như cái mai rùa kia mà cũng lấy? Tư Mã Tiêu muốn biến cô thành cái lô cốt di động hay gì?
Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu cầm lên một cái khuyên mũi nặng trịch, dòm ngó coi bộ vừa lòng lắm, cô hơi đau đớn vì hắn đã quên mất khái niệm thẩm mỹ, bước lên trước nắm lấy tay hắn: “Cái khuyên mũi này thì thôi đi, bắt ta dùng thì rơi cái mũi xinh đẹp của ta xuống mất.”
Tư Mã Tiêu: “Hả? Cái này là khuyên mũi sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi đúng rồi, cái khuyên mũi này chắc để cho trâu bò ấy, lố quá, đừng có lấy nữa”
Tư Mã Tiêu: “Ta thấy được mà.”
Liêu Đình Nhạn: … Tổ tông! Ta không thấy được!
Hắn đi qua Liêu Đình Nhạn, lại cầm lên một cái giáp vai, đó là một miếng giáp vai cỡ siêu lớn nạm đầy đá quý, chắc là để một tráng sĩ mười tám múi cơ bụng mặc. Trông hắn khá là thích thú, lấy giáp vai đi.
Liêu Đình Nhạn không ngờ được niềm vui thích tận đáy lòng hắn lại cuồng dại như vậy, vẻ mặt sắp hết nén nổi luôn rồi. Tư Mã Tiêu đi phía trước, như nhìn thấy được vẻ mặt của Liêu Đình Nhạn, lộ ra dáng vẻ không nhịn được cười.
Liêu Đình Nhạn vẫn không bỏ cuộc, còn muốn vùng vẫy thêm, kéo lấy áo Tư Mã Tiêu: “Mấy món này là đều cho ta sao?”
Tư Mã Tiêu bình thản: “Tất nhiên là đều cho nàng rồi.”
Liêu Đình Nhạn không thể không lôi thực lực nũng nịu của mình ra: “Nhưng mà người ta không có thích, thôi đi được không!”
Tư Mã Tiêu cong khóe môi, hắn đã nghe thấy Liêu Đình Nhạn mắng thầm hắn trong lòng, cũng dữ dội lắm.
Hắn cầm lên một cái vòng cổ Anh Lạc cực kỳ đẹp đẽ, đưa cho Liêu Đình Nhạn xem, hỏi cô: “Thích cái này không?”
Cái vòng cổ Anh Lạc có Ngọc Yến Tường Vân rũ xuống, hoa văn bọc lụa, nạm khắc đá quý màu đỏ, đính tua rua ánh kim, trên chuỗi vòng cũng có hoa văn chạm rỗng chi tiết, hết sức tinh tế.
Liêu Đình Nhạn: “Thích chứ! Ngài thấy chưa, cái này đẹp biết bao!” Mấy câu nói bình thường chút của tổ tông vẫn mang tính thẩm mỹ.
Tư Mã Tiêu vứt cái vòng cổ Anh Lạc sáng một bên, phát ra âm thanh loảng xoảng: “Tiếc là không phải pháp bảo phòng ngự, nên không có cần.”
Bà mẹ nó.
Thằng cha này bị gì vậy? Hắn có tình cảm với mình thật đó hả? Thứ tình cảm cây khế gì vậy?
Sư Dư Hương chính là lão đại trong Phong Hoa Thành của mình, không ai quản được nàng, hầu cận bên cạnh toàn là một đám ẻo lả tu vi không cao nhưng đủ mát lòng mát mắt, Liêu Đình Nhạn đến nơi này, sống tự do hơn lúc trước ở học viện, dù gì giờ cô cũng hết tiết rồi, còn có cảm giác nhàn hạ như tới kỳ nghỉ.
Chỗ Sư Dư Hương sống điều kiện tốt hơn ở học phủ, so ra cũng không kém gì với cung điện ở Bạch Lộc Nhai, từ đó có thể thấy đãi ngộ của người nhà họ Sư thật sự rất rất tốt. Từ lúc đến thế giới này, Liêu Đình Nhạn đã thấy được quá nhiều cung vàng điện ngọc, quá nhiều bảo bối, bây giờ có có chút ý nghĩ coi tiền bạc như phù du.
Cô bây giờ đã ngủ với tên sư tổ tàn bạo nhất, sống trong căn phòng xa hoa nhất… đeo pháp khí phòng ngự xấu nhất.
Sau khi quay về, Liêu Đình Nhạn từ chối mặc hết đống đồ đó lên người mình, chỉ ngã thẳng xuống cái giường mềm mại, vui mình vào trong cái mền bông mây mềm mại, không hề nhúc nhích, kháng cự trong im lặng.
Tư Mã Tiêu không thèm lo tới cô, còn không thèm nhìn cô, chỉ mang theo mấy món đồ kia đến nơi khác. Liêu Đình Nhạn không thấy hắn động đậy gì, bò dậy dáo dác tìm cũng chẳng thấy ai.
Liêu Đình Nhạn: Chắc chắn tổ tông đang làm gì đó.
Cô cảm thấy ban nãy Tư Mã Tiêu đơn thuần chỉ chọc mình cho vui, thứ đàn ông gì đã mấy trăm tuổi rồi mà có lúc còn ấu trĩ như đứa con nít, nói hắn là trẻ dậy thì quả không ngoa, cô có đứa cháu ruột học tiểu học còn trưởng thành điềm đạm hơn hắn, cháu cô còn biết tặng hoa cho bạn gái mà mình thích, sáng sớm còn mang sữa cho người ta uống nữa.
Liêu Đình Nhạn bĩu môi, tìm một cái bậc thoải mái bên ngoài để ngồi, lại âu sầu mò mẫm rút ra một bình đạn dược rồi ngậm lấy mấy viên. Cái này được lấy trong bảo khố kia, cô chỉ đơn giản thấy bình đẹp liên cầm lên xem, Tư Mã Tiêu liếc nhìn rồi nói mùi vị loại đan dược này cũng ổn, dùng xong thanh tịnh, Liêu Đình Nhạn bèn mang về.
Cô không biết làm thế nào mà từ lúc sốt cao tỉnh lại cứ luôn cảm thấy trong lòng cứ bứt rứt, làm gì cũng không yên ổn. Coi cái này như kẹo ngậm thanh lọc cơ thế, ăn mấy viên quả nhiên cảm thấy linh đài yên tĩnh hơn hẳn.
Liêu Đình Nhạn: Thậm chí còn muốn niệm kinh bái Phật.
Tư Mã Tiêu tìm được một căn phòng yên tĩnh để luyện khí, mớ pháp khí phòng ngự bị tuỳ tiện chất đống một bên, hắn cầm từng cái lên xem xét mày mò rồi lại ra tay dung luyện, luyện thành hình các loại viên ngọc với hoa.
Sau cùng, hắn cầm lấy chuỗi vòng Anh Lạc lúc trước vứt đi trước mặt Liêu Đình Nhạn, dung luyện những hạt ngọc kia với món pháp bảo này.
…
Liêu Đình Nhạn thức giấc trong sự bình yên, thấy mình bị dồn ở một bên, Tư Mã Tiêu hiên ngang chiếm lấy cái bảo toạ rộng rãi của cô, để cô nằm người.
Cô bò dậy, thấy trước ngực Tư Mã Tiêu có thêm gì đó nặng nặng, cúi đầu xem thử thì là một cái vòng cổ Anh Lạc.
Cái vòng cổ vốn dĩ đã đẹp, điểm thêm một ít hạt ngọc với mấy bông hoa nhỏ càng đẹp hơn nữa, Liêu Đình Nhạn có chút thích thú không muốn rời tay, thầm nghĩ tổ tông trước đó còn làm bộ làm tịch vứt đi, giờ cũng xách về rồi đấy thôi. Cô cẩn thận cảm nhận một lát, lại phát hiện ra gì đó không đúng.
Chức năng chính của cái vòng cổ Anh Lạc chính là một vật trữ, có hơi vô dụng đối với tu sĩ Hóa Thần tự động có không gian mở rộng, thế nhưng hiện giờ hình như đã trở thành một pháp bảo phòng ngự đính kèm chức năng trữ đồ.
Cô mày mò sử dụng một hồi, trong lòng không kìm được tặc lưỡi, thầm nghĩ rốt cuộc Tư Mã Tiêu là cái bảo bối thần kỳ thuộc chủng loại gì? Sao hắn lại biết luyện khí?
Tư Mã Tiêu mở mắt ra nhìn cô. Liêu Đình Nhạn vét lấy cái vòng cổ Anh Lạc: “Ngài tự tay luyện cho ta sao?”
Tư Mã Tiêu hừ nhẹ như một câu trả lời.
Liêu Đình Nhạn tò mò: “Ngài học luyện khí ở đâu đấy?” Mấy tiết học lúc trước cô không có nghe cho có, giáo viên giảng kiến thức cơ bản khá là toàn diện, nghe nói luyện khí khó cực so với những loại tu luyện khác, có thể coi là mấy môn kiểu toán lý hoá ở của học sinh hiện đại, không có thiên phú là không thể hiểu nổi.
Tóm lại cô là không được rồi, xem giản lược nhập môn luyện khí một hồi là lập tức thức thời từ bỏ.
Tổ tông lúc trước bị nhốt ở Tam Thánh Sơn, sao hắn lại học được mấy kỹ năng này?
Tư Mã Tiêu hỏi ngược lại cô: “Cái thứ dễ ẹt vậy cũng phải học sao?”
Đối với hắn mà nói thật sự rất dễ dàng, Tam Thánh Sơn có mấy quyền thuật pháp lưu truyền, tuy hắn không muốn học nhưng ngày tháng trôi qua thật sự quá lâu, lúc chán lại xem một ít, lâu dần liền thông suốt. Hơn nữa có ưu thế hơn những tu sĩ bình thường khác, vì trong người hắn có linh hỏa.
Liêu Đình Nhạn: bị cái luồng chói loá trên người tên khốn khiếp này chói mù cả mắt.
“Ta không cần phải mấy thứ giáp mũ đó trên người nữa đúng không?” Liêu Đình Nhạn giơ cái vòng cổ xinh đẹp sư tổ tặng, cảm giác thoát khỏi được nguy hiểm.
Tư Mã Tiêu: “Biết nghĩ chút là biết, không lẽ ta thật sự để nàng mang mấy cái thứ đó thật sao?”
Ờm… với cái tư duy hiểm hóc của Tư Mã Tiêu, việc này thật sự khó nói.
Liêu Đình Nhạn cười với hắn: “Tất nhiên là ngài sẽ không làm vậy rồi, ngài là tốt nhất mà.”
Tư Mã Tiêu: “Trong lòng nàng có nói vậy đâu.”
Liêu Đình Nhạn: “Tâm trạng ta rất bình tĩnh, đáng lẽ ngài không nghe được ta nghĩ gì mới đúng chứ.”
Tư Mã Tiêu giữ lấy đầu cô ngả tới người mình, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Không cần nghe cũng đoán được.”
Ờm, đoán thì đoán. Liêu Đình Nhạn không sợ hắn chút nào, còn cúi đầu nhìn kỹ càng cái vòng cổ Anh Lạc, đếm xem có bao nhiêu mảnh cấm chú phòng ngự trên đó.Ngoài việc dung luyện vào đó pháp bảo phòng ngự có sẵn, hình như còn tự mình luyện ra pháp bảo phòng ngự mới, lợi dụng chức năng trữ vật sẵn có, cuộn vào rất nhiều loại pháp khí phòng ngự.
Càng nhìn càng đếm không xuể.
Liêu Đình Nhạn nằm xuống.
Tư Mã Tiêu: “Đếm xong rồi à?”
Liêu Đình Nhạn: “Đếm không hết, nhiều vậy, ta thấy có khi không dùng tới.”
Tư Mã Tiêu cười hừ: “Sắp dùng được rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “???”
Cô quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại thấy hắn đã nhắm mắt: “Mấy ngày nữa nàng sẽ biết.”
Hắn làm gì cũng không thích nói ra, đợi đến lúc tự hắn thấy cũng sắp được rồi, đột nhiên lại bắt đầu gây chuyện. Liêu Đình Nhạn cũng đã quen với cách làm này của hắn rồi, dù gì mà nói hắn cũng là tổ tông mà, cái đẳng cấp khó hiểu cũng phải là đẳng cấp tổ tông.
Nếu đổi lại là người khác, có thể sẽ bị hắn làm cho phát điên nhưng tính tò mò của Liêu Đình Nhạn chỉ kéo dài quá lắm mười phút, suy nghĩ muốn mày mò gì đó cũng rất có giới hạn, vậy nên cô lười hỏi nhiều, đợi nước tới chân rồi tính.
Mấy ngày nay cô khó chịu cồn cào trong lòng, lại không tìm ra nguyên nhân, ngủ còn ngủ không ngon, còn rất nóng nảy, là một con cá muối nóng nảy. Tư Mã Tiêu cáu bẩn thấy cô như vậy lại rất thản nhiên, lâu lâu còn dùng ánh mắt hiếm có nhìn cô quạu quọ, trông cô như thế thiếu điều còn muốn vỗ tay cổ vũ cô nổi điên thêm tí nữa xem thử.
Liêu Đình Nhạn: Muốn uống Sensa Cools ghê.
Tối hôm đó có mưa to, còn có sấm chớp. Tiếng sấm cực kỳ lớn, cứ như đánh lên đỉnh đầu người ta, Liêu Đình Nhạn tự dưng thấy có gì đó rờn rợn, hơi sờ sợ. Lần đầu tiên nửa đêm cô không phải bị Tư Mã Tiêu lay tỉnh mà là bị sấm đánh tỉnh giấc.
Mình bị sao thế này, làm gì chột dạ bắt đầu sợ sấm chớp rồi sao? Liêu Đình Nhạn ngồi trên giường nghĩ mãi mà không ra, lại thêm một tia chớp đánh xuống, cô cảm thấy tim đập thình thịch, không nhịn được bắt đầu lay Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu có ngủ đâu, hắn chỉ nhắm mắt vậy thôi. Liêu Đình Nhạn lay hắn cả buổi trời, không thấy hắn mở mắt ra, lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên.
Liêu Đình Nhạn im lặng giây lát, ấn tay lên một chỗ nào đó trên người hắn.
Cuối cùng Tư Mã Tiêu cũng mở mắt ra.
Liêu Đình Nhạn hết sức nghiêm túc: “Ta nghe tiếng sấm cảm thấy có chút hoang mang, ngài nói xem vì sao vậy? Trước đây ta có như vậy đâu.”
Tư Mã Tiêu: “Bỏ tay ra, nếu không nàng sẽ lập tức bị sét đánh.”
Liêu Đình Nhạn liếc nhìn chỗ đó của hắn: “Ngài giải thích với thiếp xem đây là cái quan hệ nhân quả gì vậy ạ?” Không lẽ cái đồ chơi đó của ngài còn dẫn sét đánh người được hả? Cô kích động hét lớn trong lòng.
Tư Mã Tiêu trở mình cười lớn. Tự nhiên lại bị cô chọc trúng huyệt cười lần nữa.
Hắn cười đã đời, móc lấy sau gáy Liêu Đình Nhạn, ôm cô vào người: “Nàng sắp đột phá rồi, sẽ rất nhanh có lôi kiếp mới thế này.”
Liêu Đinh Nhạn há hốc, nhớ tới chuyện này.
Đúng vậy, hình như cô sắp đột phá rồi, không thể trách sao cô không có cảm giác chân thực được, dù sao cũng không phải tự mình tu luyện từng bước một, lúc trước là vì hoa Phụng Sơn Huyết Ngưng, cô đột phá nhiều lần như vậy cũng không có lôi kiếp, trơn tru đi từ đầu tới cuối không có chút thử thách nào, lần này vẫn là lần đầu tiên.
Tu vi của cô tăng cấp quá nhanh, trước đó song tu với Tư Mã Tiêu lại lên được thêm một chút. Lời nói ban nãy của hắn có ý đại khái là nếu bây giờ song tu thêm tí nữa có khi cô sẽ đột phá luôn ngay tại chỗ, không cần phải chịu sấm sét ở đây nữa.
Liêu Đình Nhạn thở dài, xoa xoa ngón tay, hiểm quá trời hiểm.
Có cái sao trạng thái trước khi đột phá giống tiền mãn kinh quá vậy?
Còn nữa, tổ tông tình cảm làm cho cô bao nhiêu là giáp phòng ngự là để cô cản lôi kiếp, cứ tưởng lúc trước cô bị ăn hiếp kích trúng hắn rồi.
Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ một lúc, vờ vịt thỉnh giáo: “Chắc ta sẽ không phải tu sĩ Hóa Thần đầu tiên chết do chịu không nổi lôi kiếp đâu nhỉ?” Dù sao cũng là đi đường tắt, cô có hơi chột dạ.
Tư Mã Tiêu còn ở đó làm ra vẻ ngầu: “Ta không cho nàng chết thì nàng không chết được.”
Ok, ngài là đỉnh nhất.
Ngày hôm sau Liêu Đình Nhạn mới phát hiện, tổ tông đúng là đỉnh thật sự.
“Có biết tại sao ta lại chọn Sư Dư Hương không?” Tư Mã Tiêu xách con chuột bạch do Sư Dư Hương biến thành, nói với Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì cô ta cũng là tu sĩ Hóa Thần, sắp đột phá rồi.”
Người nhà họ Sư đều có đãi ngộ đặc biệt, người nhà họ sắp đột phá có thể đến Lôi Minh Sơn Cốc ở Canh Thần Tiên Phủ, đột phá trong cái khe hốc nào đó. Ở đó, màn chắn thiên nhiên có thể cản được một phần lớn lôi kiếp, dù là đệ tử tệ rạc nhất của Sư gia cũng không thể bị sét đánh chết được.
Hơn nữa ở đó còn cất giấu một bí mật có thể khiến tu vi của tu sĩ đột phá ở đó tăng thêm một cảnh giới nhỏ trong vòng mấy ngày. Càng lên cao càng khó tăng tu vi, một cảnh giới nhỏ như thế này người bình thường phải tu luyện mấy chục hơn trăm năm.
Tư Mã Tiêu muốn để Liêu Đình Nhạn thay thế Sư Dư Hương đến Lôi Minh Sơn Cốc đột phá.