[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 43: Phòng ngự

Chương 43: Phòng ngự

Lúc Cung Chủ Nguyệt Chi Cung biết được tin tức cái chết của Nguyệt Sơ Hồi con gái mình gần như phát điên. Cả đời bà chỉ có được một đứa con gái, nâng như trứng hứng như hoa, giờ lại chết đột ngột như vậy, không tìm ra thần hồn, còn không có cách ký gửi hồn phách.

Nguyệt Cung Chủ đỏ ngầu cả hai mắt, mang theo lực lượng hùng hậu đệ tử Nguyệt Cung đi đến Tử Lưu Sơn.

Cung điện từng nguy nga tráng lệ bị cái chết che lấp, tất cả những đệ tử đến cùng đều nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên núi, Nguyệt Cung Chủ không có tâm trí để ý những người này, xông thẳng vào nội điện. Đã có người canh giữ thi thể của Nguyệt Sơ Hồi nhưng lại không dám động đậy, Nguyệt Cung Chủ nhìn thấy tình trạng thê thảm của thi thể con gái, đau đớn hét rống lên nhào tới trước.

“Là ai? Là kẻ nào đã giết chết Sơ Hồi của ta?!” Nguyệt Cung Chủ không giữ được nét diễm lệ ngày thường, mặt mũi hung tợn như ác quỷ, một tay ôm lấy thi thể lạnh băng của Nguyệt Sơ Hồi, hai mắt hung tợn nhìn tu sĩ ở bên cạnh.

Tu sĩ kia là người của Miên gia, gia tộc phụ thuộc của Nguyệt Chi Cung ở ngoại phủ, Nguyệt Sơ Hồi được đưa đến ở tại Tử Lưu Sơn, họ là những người phụ trách để con gái trong nhà kề cận làm bạn, mỗi ngày đều tới vấn an, dâng ít lễ phẩm gì gì đó.

Hôm nay bọn họ tới đây, phát hiện Tử Lưu Sơn bị mùi vị máu tanh bao lấy, một khoảng không chết chóc không người, nhận thấy không ổn liền lên xem sao mới phát hiện Tử Lưu Sơn đã bị người ta tàn sát, đến Nguyệt Sơ Hồi và mấy tu sĩ Hóa Thần cũng chết thảm ở đây. Lập tức gửi tin tức đến, người đang đứng canh giữ lúc này là một đệ tử có năng lực của Miên gia, những ngày này thường ra ngoài du ngoạn cùng Nguyệt Sơ Hồi.

“Ngươi nói đi! Là kẻ nào!” Nguyệt Cung Chủ như mất đi lý trí, tu sĩ Miên thị thầm than khổ, làm sao y biết được là ai, có thể làm ra chuyện thế này, nhất định không phải tay vừa.

Y quỳ xuống thấp giọng khuyên giải mấy câu, Nguyệt Cung Chủ vẫn bi thương đan lẫn phẫn nộ, nghiến giọng nói: “Sơ Hồi của ta sống ở đây, ta đã căn dặn các ngươi chăm sóc cho kỹ càng, các ngươi thì giỏi rồi, đến việc Sơ Hồi của ta bị ai giết chết cũng không biết!”

Tu sĩ Miên thị cuống quýt giải thích lại bị Nguyệt Cung Chủ chưởng bay ra xa, rơi đập xuống đất. Những người khác trong Miên gia sắc mặt đều khó coi, ánh mắt lộ vẻ khiếp hãi, không dám nhìn nhiều, ai nấy đều cúi đầu đứng ở một bên, sợ bị Nguyệt Cung Chủ trút giận đánh chết giống như y.

Nguyệt Cung Chủ thu lại thi thể của Nguyệt Sơ Hồi, nói với người của Nguyệt Cung do mình mang tới: “Tra, đi tra cho ta, ta nhất định phải tìm được hung thủ sát hại con ta, lột da rút gân, xé vụn thần hồn, khiến chúng đền mạng cho con ta!”

Bà ta lại nhìn sang những tu sĩ Miên thị, gằn giọng: “Tất cả những tu sĩ chăm sóc con ta vào những ngày này đều phải đền tội cho cái chết của con ta!”

Vì sự căm phẫn của Nguyệt Cung Chủ, cái chết của Nguyệt Sơ Hồi trở thành chuyện lớn nhất trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ. Có thể dạy ra được đứa con gái như Nguyệt Sơ Hồi, Nguyệt Cung Chủ cũng không phải loại hiền lành gì, mấy đời Nguyệt gia của bà ta đều là Cung Chủ của Nguyệt Chi Cung, là một trong những thế lực lớn đứng trên đỉnh Canh Thần Tiên Phủ, hiện giờ Nguyệt Sơ Hồi đã chết, bà ta không chỉ mất đi đứa con gái duy nhất mà còn cảm nhận được một mối nguy khó lường.

Quyền uy của Nguyệt Chi Cung bọn họ bị người khác khiêu khích, mặt mũi bị người khác chà đạp dưới đất, ngày nào còn chưa tìm ra hung thủ để giết chết thì ngày ấy bà ta không thể dập được lửa giận trong lòng, chỉ e sinh ra tâm ma.

Nội phủ ngoại phủ Canh Thần, vì chuyện này mà đã chết không ít người, một người mẹ đau đớn chìm vào điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được, vì ra tay quá trớn, Chưởng Môn Sư Thiên Lũ không thể không đến khuyên can bà ta.

Lúc Sư Thiên Lũ đi đến Nguyệt Chi Cung, Nguyệt Cung Chủ đang nổi cơn tam bành, mấy đệ tử của bà ta đi truy tìm nguyên nhân cái chết của Nguyệt Sơ Hồi lại không có chút phát hiện, chỉ biết rằng kẻ giết Nguyệt Sơ Hồi tu vi cực cao, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối không phải người bình thường, hơn nữa nhìn cách hành sự dường như có thâm thù đại hận với Nguyệt Sơ Hồi, vậy nên rất có khả năng là do kẻ thù của Nguyệt Chi Cung gây ra.

Nguyệt Cung Chủ không hề muốn nghe những lời này, bà ta chỉ muốn tìm ra kẻ thù.

“Cho các ngươi thêm thời gian nửa tháng nữa, nếu không tìm ra được manh mối có ích khác thì đều tuẫn táng theo Sơ Hồi của ta, nó với các ngươi tình cảm thắm thiết, thay ta đi cùng với nó, ta cũng yên tâm.”

Mấy đệ tử đều đổ hết  mồ hôi lạnh, quỳ nguyên tại chỗ, sắc mặt mỗi người một khác.

Một người trong số đó do dự: “Sư phụ, lúc chúng con điều tra Tử Lưu Sơn còn tìm thấy một nhân chứng sống, là một nữ tử bị giam trong địa lao, không có ai canh giữ, tên là Vĩnh Linh Xuân, con gái của Thiếu Cung Chủ Dạ Du Cung. Nghe nói là trước đó chọc giận Nguyệt sư tỷ mới bị bắt giam trong địa lao, chỉ là không biết cô ta có liên quan gì đến chuyện này hay không.”

Người đứng bên cạnh Nguyệt Cung Chủ nói: “Việc này Thanh sư đệ đã hồi báo rồi, Vĩnh Linh Xuân kia tu vi kém cỏi, thân phận hèn mọn, chẳng qua là ở trong địa lao may mắn thoát chết mà thôi, ta thấy cô ta chưa chắc có liên quan gì tới hung thủ. Nguyễn sư đệ, ta thấy đệ vẫn nên điều tra kỹ càng thêm thì nên, đừng có dùng mấy chuyện không liên quan sâu sắc này lãng phí thời gian của sư phụ nữa.”

Nguyệt Cung Chủ lạnh giọng: “Không cần biết ả có liên quan gì tới hung thủ không, làm con ta không vui, giết ả để Sơ Hồi của ta xả giận.”

Sư Thiên Lũ dắt theo mấy đệ tử bước vào, nhàn nhạt nói: “Nguyệt Cung Chủ, vẫn là đừng nên tạo sát nghiệp nữa, mấy ngày nay bà gây ra không ít động tĩnh, gần đây có không ít người đến chỗ ta phàn nàn.”

Nguyệt Cung Chủ cười lạnh: “Ngài cứ vờ như mình tốt lành gì lắm ấy, số người chết trong tay ta có so được với ngài không, bớt ở đó làm bộ làm tịch với ta. Người chết có phải con gái ngài đâu, ngài tất nhiên không hiểu được tâm trạng ta rồi!”

Bà ta nhìn chăm chăm Sư Thiên Lũ, đột nhiên quay ngoắt: “Nếu không có chuyện gì ngài chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của ta, ngài đang nghĩ gì, không ngại nói thẳng.”

Sư Thiên Lũ cũng không tức giận, chỉ cho mọi người lui xuống, nói với Nguyệt Cung Chủ: “Chuyện này ta phải nhúng tay vào.”

“Ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Tư Mã Tiêu.”

Sắc mặt Nguyệt Cung Chủ thay đổi.

Sư Thiên Lũ tự biên tự diễn: “Từ sau lần đó, Tư Mã Tiêu vẫn không xuất hiện lần nào nữa, thế nhưng ta biết rõ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lại quay về. Ta nghi ngờ hiện giờ hắn đang ở trong Canh Thần Tiên Phủ, vẫn chưa lộ diện là do hắn bị thương nặng vẫn chưa lành, bà cũng biết đấy, hắn bị thương rất khó hồi phục, lúc này e là vẫn đang dưỡng thương, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm hắn về.”

Nguyệt Cung Chủ cuối cùng cũng chầm chầm mở miệng: “Nếu như theo ngài nói, tại sao hắn lại giết Sơ Hồi của ta?”

Sư Thiên Lũ hỏi lại: “Con người tư Mã Tiêu cần lý do để giết người sao?”

Nguyệt Cung Chủ biết Sư Thiên Lũ vẫn luôn tìm kiếm Tư Mã Tiêu nhưng hễ có gì khác lạ, gã đều sẽ cho người âm thầm điều tra, thần hồn nát thần tính, lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn hoài nghi Tư Mã Tiêu cũng rất bình thường, chỉ là hung thủ quá phách lối, Nguyệt Cung Chủ lại cảm thấy không mấy khả năng là do Tư Mã Tiêu gây ra.

Hắn bị thương nặng đến thế, hiện giờ đáng ra phải trốn chui trốn nhủi như con chuột dưới cống ngầm, sao lại dám ngang tàng hống hách giết chết con gái bà ta. Trừ khi hắn thật sự không sợ chết, thấy hắn bị thương còn biết chạy trốn là biết ngay hắn dù sao vẫn còn sợ chết.

Nguyệt Cung Chủ thầm nghĩ tới nghĩ lui, giọng điệu chậm lại: “Ngài muốn điều tra cứ việc điều tra, nếu có thể thay ta tìm ra hung thủ sát hại con gái ta, ta đương nhiên sẽ không quên ân tình này.”

Sư Thiên Lũ quay về từ Nguyệt Cung, ra lệnh cho người khống chế hết tất cả những người từng gặp Nguyệt Sơ Hồi, Vĩnh Linh Xuân có liên đới cũng bị giam tại một nơi khác.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình như sốt cao một đợt, bệnh mơ màng hết mấy ngày trời, đợi đến lúc khôi phục được thần trí đã qua mất mấy ngày.

Vết thương trên mặt đã khỏi, gò má trơn láng. Vết thương trên bụng cũng đã không còn, cơ thịt trắng nõn mượt mà, linh mạch trong cơ thể càng hoàn toàn bình an vô sự, cô ngủ một giấc dậy, từ người thương tật lại biến thành một con cá sinh khí dồi dào.

Quả nhiên, song tu trị thương cứu người, tự cổ chí kim không phải chuyện lừa gạt.

Tư Mã Tiêu xoa bụng cô rồi nắn nắn như kiểu không đã tay lắm, với tay tới những chỗ khác bên trong lớp áo, như đang nghĩ không biết chỗ nào thì đã tay.

Không đúng.

Liêu Đình Nhạn lập tức chặn lấy ngực nằm xuống: “Ta đang yếu lắm.”

Tư Mã Tiêu: “Nàng nghĩ là ta đui rồi đúng không?”

Liêu Đình Nhạn: … Không phải, chỉ là em nghĩ anh sẽ diễn với em, quên mất anh là thứ trai thẳng mắc dịch.

Cô kéo lại vạt áo của mình rồi thương lượng: “Ta thật sự không ổn, ta cảm thấy hình như nát thận rồi, nếu mà thật sự phải chọn, vậy chọn thần giao được không?”

Tư Mã Tiêu bị cô chọc cười, hắn không nghĩ tới chuyện đó nhưng cái cảm giác Liêu Đình Nhạn bị hắn dọa cho rụt cổ thì hắn lại thích, thế là làm ra vẻ muốn đè lên trên.

“Này!”  Liêu Đình Nhạn trở người, tay chân lanh lẹ lăn vào trong giường. Sau đó cô nhận ra, hình như cái giường này sai sai, không phải là cái giường lớn cô đã quen thuộc mà là một cái giường siêu to khổng lồ khác, diêm dúa loè loẹt lộn xộn cả lên. Địa điểm cũng sai sai, sao lại đổi một nơi lạ hoắc nào thế này?

Nhận ra là một nơi lạ lẫm, cô lại cuộn người về lại bên cạnh Tư Mã Tiêu, ôm chặt cánh tay hắn: “Chúng ta đang ở đâu?”

Tư Mã Tiêu bị cô nắm lấy cánh tay, không muốn dọa cô nữa, nằm trên cái giường mềm mại, giải thích đại mấy câu: “Phong Hoa Thành, bây giờ nàng là Sư Dư Hương, Thành Chủ ở đây.”

Sư? Liêu Đình Nhạn nắm bắt cái họ này, lại nhìn sang Tư Mã Tiêu. Bọn họ đánh thẳng vào doanh trại địch rồi sao?

Phong Hoa Thành là một tòa thành nhỏ nhưng vị trí rất tốt, nằm trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ. Sư Dư Hương là người của tộc Sư thị nội phủ, thân phận khá là cao. Chính là cháu gái của đệ đệ Sư Thiên Ký của Chưởng Môn Sư Thiên Lũ, Đường Chủ của Ngư Đường hôm trước.

Con người Sư Thiên Ký tuy không so được với huynh trưởng Sư Thiên Lũ về những năng lực khác nhưng năng lực đẻ con thì mạnh hơn nhiều, là nhân vật nổi cộm trong số các sếp lớn cấp cao của Canh Thần Tiên Phủ, y đẻ ra cả một đám con, đám con lại đẻ ra một đám cháu, Sư Dư Hương chính là một trong số bao la biển cháu gái của Sư Thiên Ký, nàng không được sủng ái nhưng vì thân phận người nhà họ Sư, vẫn có được rất nhiều của cải, đủ để nàng sống cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.

Cô tiểu thư Sư Dư Hương này thường ngày rất yêu thích mấy tên đàn ông ẻo lả, chơi hết mấy tên dùng vốn tự có để kiếm tiềm của Phong Hoa Thành, còn nuôi rất nhiều mỹ nam để bầu bạn, vậy nên bên ngoài đều gọi Phong Hoa Thành của nàng là Phong Nguyệt Thành.

Một cái thân phận như vậy nhưng cảm giác tồn tại lại không cao, thuộc nhóm nhân vật rìa lại không ai ngó ngàng trong đại gia tộc, không thể không nói, Tư Mã Tiêu thật biết lựa người.

Hơn nữa… thân phận hiện tại của hắn là một tên ẻo lả mà Sư Dư Hương nuôi. Hắn cũng đúng là không thèm quan trọng hư vinh, co được dãn được.

Liêu Đình Nhạn: “Ngài hẳn biết là diễn xuất của ta không được tốt lắm đúng chứ?” Trời giáng trọng trách cho tôi, tôi không làm đâu.

Tư Mã Tiêu ban đầu không biết, sau đó đã biết. Hắn liếc xéo Liêu Đình Nhạn: “Nàng cảm thấy đầu óc ta có vấn đề hả?”

Nhưng người đầu óc không có vấn đề sẽ không kêu cô đi làm gián điệp.

Liêu Đình Nhạn: “Tất nhiên là không vấn đề.” Tuy là miệng tôi nói không nhưng lòng vẫn nói có.

Tư Mã Tiêu: “Không cần nàng làm gì hết, cứ lo mà ngủ đi.”

Liêu Đình Nhạn yên tâm nằm xuống.

Bé rắn đen hí hửng bò tới, đuôi đang trói một con chuột bạch.

Liêu Đình Nhạn: “… Ăn chuột thì đi chỗ khác ăn, đừng có ăn trên giường.” Cô thầm nghĩ mình ngủ rồi chắc tổ tông sẽ không cho rắn ăn, thấy nó đói tới tự đi bắt chuột ăn rồi.

Bé rắn đen lắc lắc cái người, đặt cái đuôi trói chuột xuống trước mặt cô.

Liêu Đình Nhạn: “Thôi, tao không ăn đâu, mày ăn đi,”

Tư Mã Tiêu phì cười.

Liêu Đình Nhạn: “?” Ông lại làm sao nữa, khi không lại cười nhạo người ta?

Tư Mã Tiêu ôm lấy cô: “Ta cười một chút nàng đã biết ý ta, sao lại không biết ý con rắn đần độn này.”

Liêu Đình Nhạn: Cái tên này đang lừa cô nói mấy lời sến sẩm đây mà, đúng là boy tâm cơ.

Tư Mã Tiêu: “Con chuột này là Sư Dư Hương.”

Lần này thì Liêu Đình Nhạn đã hiểu, thì ra bé rắn đen đang giới thiệu đồng đảng mới cho cô. Liêu Đình Nhạn không hỏi hai con gà núi với vợ chồng yêu tinh bò kia đi đâu rồi. Bớt chút chuyện thì cuộc sống mới nhẹ nhàng.

Chuột bạch nhỏ bất lực bị con rắn đen cuốn lấy lôi tới lôi lui, sau khi thể hiện một vòng trước mặt Liêu Đình Nhạn thì bị đưa đi đùa nghịch.

Chỉ còn lại hai người yên lặng nằm ở đó, nằm đến tối, Tư Mã Tiêu ngồi dậy, gãi một vòng cổ của Liêu Đình Nhạn: “Dậy đi, theo ta tới một nơi.”

Liêu Đình Nhạn: “Ờ”

Cô còn tưởng Tư Mã Tiêu đưa cô đi đâu đó lãng mạn, không ngờ hắn lại đưa cô đi quét sạch một cái bảo khố nào đó, gom về một đống pháp bảo cao cấp.

Tư Mã Tiêu đi trong bảo khố rớt đầy bụi, cứ như đi siêu thị vậy, liếc nhìn pháp bảo linh khí trưng bày bên cạnh, cái nào thích hợp lại đưa Liêu Đình Nhạn cầm lấy.

Liêu Đình Nhạn lật tới lật lui mấy món pháp bảo linh khí trông có vẻ lợi hại, cảm thấy kỳ lạ, Tư Mã Tiêu trước giờ không dùng đếm những thứ “vật ngoài thân” này.

“Những món pháp bảo này là để làm gì?”

Tư Mã Tiêu: “Phòng ngự.”

Liêu Đình Nhạn: “Còn gì nữa?”

Tư Mã Tiêu: “Phòng ngự.”

Liêu Đình Nhạn: “Còn nữa không?”

Tư Mã Tiêu: “Ta đã nói rồi, để phòng ngự.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Vậy nên toàn là pháp bảo phòng ngự.

Hiểu rồi, mấy món này là dành cho cô cả.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan