[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 36: Quà

Chương 36: Quà

“Tôi cứ cảm thấy hình như ngài có thể biết được tôi đang nghĩ gì.” Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu chăm chăm, tâm trạng khá nặng nề.

Họ về phòng của mình, Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ muốn ngồi xuống nói chuyện. Cô nghi ngờ Tư Mã Tiêu thật sự biết thuật đọc tâm nhưng không có chứng cứ, vì vậy cô quyết định tìm ra chứng cứ.

Tư Mã Tiêu: “Đúng rồi.” Không ngờ hắn lại mặt dày thừa nhận.

Liêu Đình Nhạn cứ ngỡ mình còn phải tốn không ít công sức mới có được đáp án, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Tổ tông, ngài lừa tôi, ngài lại lừa tôi, ngài nói mình không biết thuật đọc tâm mà?!”

Thấy cô như vậy, Tư Mã Tiêu bỗng phì cười, dùng một chân nhấc cái ghế tròn bên cạnh sang, ngả người ra sau: “Ta thật sự không biết thuật đọc tâm.” Chỉ là từ nhỏ hắn đã nhạy cảm với tâm trạng thật sự của người khác, hơn nữa hắn biết Chân Ngôn Chi Thệ.

“Dạo gần đây lúc tâm trạng nàng kích động, đôi lúc ta sẽ nghe thấy nàng đang nghĩ gì.” Tư Mã Tiêu nói: “Chỉ có nàng thôi.”

Thảm kịch chân thật chốn trần gian gì đây? Chỉ có tôi thôi á? Liêu Đình Nhạn muốn khóc tới nơi, tôi chỉ là một con cá muối cỏn con thôi mà, tôi có tài cán gì cơ chứ!

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, cô đoán được nội tình bên trong, rất có thể đây là di chứng sau khi thần giao của cô và tổ tông, chắc chắn là vì cái sự tiếp xúc thân mật này, dẫn đến việc kỹ năng của tổ tông biến dị với cô!

Liêu Đình Nhạn: … Mình chết ngạt mất!

Nói tới nói lui thì đây cũng là hoạ từ việc trẻ người non dạ lại không học hành đàng hoàng mà ra, nếu sớm chịu đi học ở cái thế giới huyền huyễn này, vào tiết sức khỏe vệ sinh sinh lý thì cô cũng không quờ quạng quan hệ với người khác một cách dễ dàng, dẫn đến cái chuyện đau đầu như thế này.

Ngủ ngủ cho lắm vô! Dễ ngủ với sếp lắm hay gì! Phải trả giá đó!

Liêu Đình Nhạn cảm thấy hiện giờ mình giống như bất cẩn giết người vậy, hết sức khốn khổ lại không biết giải quyết thế nào, mà cái tên đầu sỏ khiến cô gây ra chuyện lại ngồi đó cười khanh khách, cứ như thấy cái thân tàn tạ của cô vui lắm vậy.

Liêu Đình Nhạn: Đcm nó sao mình không phải nữ chiến sĩ đáng yêu xinh đẹp cơ chứ! Mình mà là nữ chiến sĩ xinh đẹp thì ngầu lòi rồi!

Cô không nhịn được mà lại thầm tưởng tượng ra cái cảnh mình tẩn Tư Mã Tiêu, còn rủa mắng thậm tệ tên sếp mất nết này.

Tư Mã Tiêu vén mí mắt, trên khuôn mặt ẻo lả trẻ trung hết sức có chút cảnh cáo: “Ta nghe được đấy.”

Liêu Đình Nhạn bắt đầu đọc thầm bảng cửu chương từ một tới chín trong đầu, dùng con số để refresh nỗi niềm bạo lực trong đầu mình.

Tư Mã Tiêu kéo giọng: “Nàng sợ cái gì, ta đâu có hở chút là rảnh rỗi đi nghe xem nàng nghĩ cái gì trong đầu, hơn nữa có chuyện ô uế tạp nham nào mà ta chưa từng thấy đâu, nàng cả ngày trừ ăn với ngủ ra không lẽ còn có chuyện gì sợ ta biết được?”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy tổ tông còn chưa hiểu mình hoàn toàn, ví dụ như nghe hắn nói tới ô uế, trong đầu cô sẽ không tự chủ mà nhớ lại cơ số các “phim điện ảnh” từng xem trong thế giới trước kia.

Cô sống trong một thời đại thông tin đầy rẫy, nhớ lúc đó còn nhỏ dại, chưa bắt đầu săn phim đen trên web, đó là cái thứ mà ở đâu cũng có, vì tò mò nên cô đã xem không ít mấy thứ dị hợm. Cô đã xem hơi nhiều mấy thể loại phim bắt đầu bằng A kết thúc bằng V hoặc là bắt đầu bằng G kết thúc bằng V.

Não con người là vậy đấy, càng là lúc không nên nghĩ thì lại càng không nhịn được mà nghĩ tới. Hơn nữa rất khó khống chế được cái thứ suy nghĩ này, sơ suất là lại bay lên ngay.

Tư Mã Tiêu thấy vẻ mặt của cô càng lúc càng kỳ dị, cuối cùng hắn nửa cười nửa không, ấn ấn huyệt thái dương: “Đúng là ta chưa từng xem mấy thứ như vậy.”

Liêu Đình Nhạn lập tức gói mấy thứ trong não mình lại vứt vào thùng rác, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “Quả đúng là do Ma Vực đào tạo ra, khiến ta mở mang tầm mắt thật, đã thụ giáo.”

Liêu Đình Nhạn” Ma Vực tự nhiên bị dính scandal, tôi có lỗi với Ma Vực.

Cô xù lông hết mười phút lại cụp xuống rồi. Bỏ đi, chả có gì to tác, chỉ cần giữ trạng thái bình tĩnh, không được kích động, tên tổ tông này sẽ không nghe thấy cô đang chửi hắn đần độn. Bắt đầu từ hôm nay sẽ làm một người điềm tĩnh.

Nói mới nhớ, lúc trước cô thầm mắng tổ tông đần độn như cơm bữa, không lẽ hắn đều đã nghe hết! Liêu Đình Nhạn vừa không kịp khống chế lại kích động.

Tư Mã Tiêu: “Nghe hết rồi.”

Liêu Đình Nhạn thê thảm gào thét: “Xin ngài đấy, tổ tông, đừng có nói chuyện gián tiếp với cái não của tôi nữa.”

Liêu Đình Nhạn đột nhiên ý thức được một chuyện khác, cô mắng Tư Mã Tiêu như vậy hắn cũng không làm gì, cũng không thẹn quá hoá điên cho cô một chưởng chết tươi, không lẽ là tình yêu đích thực?!

Tư Mã Tiêu không nói gì, hình như không nghe thấy.

Coi như không nghe thấy đi.

Liêu Đình Nhạn rót cho mình một ly đồ uống ngọt lành, uống một hớp trấn tĩnh tinh thần. Lúc này Tư Mã Tiêu như đột nhiên nhớ ra gì đó, cầm ra một quyển từ điển chuyên đề lớn siêu dày vứt cho cô.

Liêu Đình Nhạn: “Đây là cái gì?” Cô ôm lấy cuốn sách vừa dày vừa nặng như đá tảng kia.

Tư Mã Tiêu tuỳ tiện đáp: “Lúc trước đi giải quyết ít chuyện, nhìn thấy quyển sách này tiện tay đem về.”

Bìa sách là một tầm bùa quỷ, Liêu Đình Nhạn mở ra, cảm thấy một vầng sáng từ trong sách hoà lẫn với thần thức của mình, lập tức biết được đây là sách gì. Đây là một quyển ghi chép thuật pháp, bao gồm bốn bậc thuật pháp Thiên – Địa – Huyền – Hoàng cùng với Ngũ Hành và mười hai loại thuật pháp linh căn đặc biệt biến dị khác, tổng cộng có mười lăm ngàn mẩu.

Dường như tất cả những thuật pháp có thể đếm được của cả Tu Tiên Giới đều được ghi chép ở đây, giá trị có thể ước lượng được, một quyển thế này đủ để trở thành bảo vật trấn phái của một môn phái tầm trung, dù là ở hào môn đại hộ như Canh Thần Tiên Phủ cũng có thể coi là bảo vật quý báu.

Sẽ là thứ đồ vật được cất ở bảo khố quan trọng, đệ tử bình thường cả đời cũng sẽ không thấy được, các Trưởng Lão cũng không thể có được, chỉ có thể giữ ở đó.

Vậy nên là… tổ tông còn tiện tay mang được cái thứ này về, vậy hắn rốt cuộc đã làm chuyện mờ ám gì?

“Ngày mai sẽ không có ai đi tìm đồ thất lạc, tìm tới chỗ chúng ta luôn chứ?” Liêu Đình Nhạn ôm lấy sách, cứng cổ hỏi Tư Mã Tiêu: “Cái kiểu mà thiết lập cảnh giới xong rồi đi kiếm ăn trộm ấy.”

Tư Mã Tiêu: “… Người của bọn chúng bị ta giết còn ít lắm sao? Cái này còn không sợ, cầm cuốn sách lại sợ hả.”

Cái này… hình như có lý lắm luôn á. Liêu Đình Nhạn bị hắn thuyết phục.

Linh thư không giống với sách thông thường, nó biết tự động dạy học, dùng thần thức chọn một kiểu thuật pháp trong sách là có thể học tập chăm chỉ, vậy nên đây chính là một cái kho học tập giáo trình thông minh, có điều học được đến đâu còn phải xem độ tiếp thu của mình.

Liêu Đình Nhạn: Nhiệm vụ học tập nặng nề này bỏng tay quá.

“Tôi yêu thích học tập, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ học năm mươi từ mới, à không, năm mươi thuật pháp.” Liêu Đình Nhạn nói với giọng điệu nhạt nhẽo.

Tư Mã Tiêu: “Không, nàng không muốn vậy.” Rõ ràng là khóc lóc trong đầu bảo không muốn học.

Liêu Đình Nhạn: “Ngài đã biết vậy sao còn cho tôi cái cẩm nang rèn luyện siêu dày như vậy!” 

Tư Mã Tiêu bị cô là ồn tới ong cả đầu, đen mặt nói: “Nàng còn ồn nữa thì thần giao.”

Liêu Đình Nhạn lập tức xẹp xuống, lập tức liệt ra niệm A di đà phật, đồng thời dán một lá linh thảo trong xanh lên trán. Dưới áp lực nặng nề, cô ngủ ngay tại chỗ trong vòng ba phút, Tư Mã Tiêu nghi ngờ linh thảo cô dán trên trán có phải thứ gì đó bổ trợ giấc ngủ không, bóc xuống mà nhìn.

Cỏ không có hiệu quả bổ trợ giấc ngủ, thứ bổ trợ giấc ngủ chính là bản thân Liêu Đình Nhạn. cả người cô đều tỏa ra một cái mùi cá sống gian nan khổ cực, các chết vui vẻ tươi mới. Tư Mã Tiêu bị thôi miên thành công, vùi đầu vào cổ cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần cô ở bên là hắn lại có thể cảm nhận được cơn buồn ngủ một cách vô cùng tự nhiên, cũng có thể vào giấc rất dễ dàng, cứ như… hắn cũng chỉ là người bình thường.

Liêu Đình Nhạn nhận ra có gì đó sai sai.

Ánh mắt các bạn học nhìn cô có gì đó khinh rẻ và tò mò, còn có cả coi thường. Cô nhìn lại y phục trên người mình, không thấy có gì không đúng. Chỉ xem vẻ mặt của họ còn tưởng mình chưa mặt đồ chỉ mới mặc đồ ngủ lên lớp.

Cô bắt đầu nghĩ chắc do hôm hoa yến làm lố quá bị cô lập, kết quả chẳng được mấy hôm, người nhà họ Mộc đã tới, ông ngoại của Vĩnh Linh Xuân và Vĩnh Thi Thu cho người bắt họ về Mộc gia hỏi tội.

Liêu Đình Nhạn: Chơi cái gì vậy?

Ông ngoại rủa xả họ làm mất mặt, làm bại hoại danh tiếng của Mộc gia. Liêu Đình Nhạn ngồi ở một bên ghế, nghe ông ngoại Mộc chửi mắng nửa tiếng đồng hồ mới lơ mơ hiểu được tại sao lại khi không gánh hoạ.

Bởi vì gần đây, chuyện loạn luân của hai huynh muội Vĩnh Linh Xuân và Vĩnh Thi Thu  bị đồn đại rộng rãi trong Thần Học Phủ, đã không còn là bí mật nữ, mọi người đều ngầm biết được. Còn có tin tức bên lề nói bọn họ vào đêm hoa yến đón tân sinh làm ra cái chuyện kia ở Cẩm Tú Hoạ Đường như giữa chốn không người.

Chuyện kia là chuyện nào?

Liêu Đình Nhạn tự sờ trán mình: Mẹ ơi, suýt quên mất còn có cái thiết lập huynh muội này.

Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha.”

Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Dưới cái tình huống như vậy thì dù gì ngài cũng không nên cười chứ!”

Tư Mã Tiêu lại cười không ngừng được, trên đường về học phủ, ngồi trên vân xa vẫn còn cười.

Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ thật sự mắc cười vậy sao?

Tư Mã Tiêu từ cười ha hả lại biến thành mặt lạnh âm u, bắt đầu chơi cái trò cầu thăm chết chóc của hắn, chuyển động mấy trái cầu thong thả nói: “Nghe nói cha mẹ ta ban đầu là huynh muội, khi đó đám người kia vì muốn có được huyết mạch thuần chủng của Tư Mã thị mà tẩy não họ mỗi ngày, thúc giục họ sinh con… Ta còn tưởng đám người này không để tâm những chuyện đó, hôm nay xem ra thì ra là chúng biết liêm sỉ, biết cái gì làm được, cái gì không.”

“Xem cái thằng già ban nãy mắng sảng khoái biết bao nhiêu.”  Tư Mã Tiêu thẳng thừng lôi từ đống cầu ra một quả viết chữ Mộc, chắc mẩm mục tiêu tiếp theo.

Liêu Đình Nhạn đoán hắn muốn triệt những người thuộc gia tộc đó trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ nhưng không biết cụ thể là hắn đang làm gì, hình như cũng chưa nghe được tin tức đại loạn gì.

Tư Mã Tiêu bóp nát cái quả cầu có chữ Mộc kia, linh lực vụn vỡ lan khắp vân xa, như bụi vàng rơi trên y phục màu tím nhạt của Liêu Đình Nhạn.

Trông bộ dạng hắn như vậy, Liêu Đình Nhạn biết tối nay hắn sẽ lại tiếp tục ra ngoài làm việc, vì vậy cô lại có thể ngủ một mình được rồi. Cũng không phải là ngủ hai mình không tốt, chỉ là cái tên Tư Mã Tiêu này cứ thích vùi đầu vào cổ cô ngủ, tóc đâm vào thật sự rất ngứa.

Ngủ một mình vẫn vui hơn.

Quả nhiên Tư Mã Tiêu lên tiếng: “Tối nay ta phải đi.”

Liêu Đình Nhạn: “Ừm, vậy ngài đi mạnh giỏi, chú ý an toàn.”

Một lúc sau, Liêu Đình Nhạn cảm thấy sao mình giống cô vợ cẩn thận dặn dò chồng trước lúc ra khỏi nhà, đỉnh đầu tự nhiên bị chính mình giật cho tê rần.

Tư Mã Tiêu cong môi, nhích người tới trước, nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Nàng muốn gì sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Tôi muốn gì cơ?” Cô không hiểu mấy đột nhiên tổ tông lại làm gì.

Tư Mã Tiêu: “Ta ra ngoài, nàng muốn gì, ta mang về cho nàng.”

Còn giống hơn nữa! Cái kiểu tình tiết gì mà chồng đi công tác mang quà về cho vợ! Nhưng mà rõ ràng anh đi ra ngoài để phóng hỏa giết người mà, sao nói như đi công tác vậy, còn mang quà về nữa? Hé lô? Không lẽ anh tính đem đầu quân địch về?

Liêu Đình Nhạn: “À, cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

“Vậy nàng chờ ta về.” Tư Mã Tiêu xoa xoa khuôn mặt cô, còn bất ngờ để lộ một chút dịu dàng trước giờ chưa từng có. Doạ Liêu Đình Nhạn muốn chết tại chỗ. Tổ tông ơi! Ngài làm sao vậy tổ tông!

Liêu Đình Nhạn rảnh rỗi lại lên lớp, giở quyển linh thư thuật pháp ra học ít kỹ năng, sống cuộc đời của mình trong sự cô lập của bạn học. Sau khi học được thuật che mắt ở phạm vi nhỏ, những người có tu vi thấp hơn cô đều không nhìn thấy cô ngủ trên lớp, mà học được thuật pháp gì còn có thể thử nghiệm lên mấy người bạn học thích khua môi múa mép.

Các bạn học không tìm được hung thủ đùa dai, nổi điên tẩn nhau hết mấy lần, Liêu Đình Nhạn ra vẻ đánh hay lắm, đánh nữa đi!

Hai ngày sau, Tư Mã Tiêu quả nhiên đã về. Hắn về lúc nửa đêm, cả người thấm ướt sương đêm, ngồi bên giường lay Liêu Đình Nhạn dậy.

Liêu Đình Nhạn mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn, lơ mơ đáp: “Về rồi à.”

Tư Mã Tiêu thấy cô có vẻ chuẩn bị ngủ tiếp, kéo vạt áo cô, nhét một thứ gì đó lạnh băng vào lòng cô. Liêu Đình Nhạn giật mình vì lạnh, kéo lấy vạt áo của mình, móc cái thứ đó ra.

“Cái gì vậy?”

“Tìm được ở… ờm… bảo khố nhà nào ấy không nhớ nữa.” Tư Mã Tiêu tựa lên gối cô nói: “Thấy cũng ổn, lấy về cho nàng chơi.”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan