[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 35: Yến tiệc
Chương 35: Yến tiệc
Tối hôm đó Liêu Đình Nhạn không ngủ sớm được, đương nhiên không phải là vì bài học sức khỏe vệ sinh sinh lí ban sáng giáo viên giảng trên lớp mà là vì cô đã được bạn học mời tham gia yến tiệc.
Thân phận hiện giờ của cô là Vĩnh Linh Xuân, đại tiểu thư Dạ Du Cung, ở tầng lớp thân phần này thì ngoài ăn chơi giải trí ra mọi người còn cần mở rộng quan hệ, vậy nên việc tụ tập ăn uống là không thể thiếu. Cả lớp đều đến, Liêu Đình Nhạn cũng chỉ đành đi theo, dù gì nô lệ của công ty thì cũng cần xã giao, cô không có giả tạo.
Bữa tiệc do hai học trò một nam một nữ thân phân cao nhất dẫn đầu, đi ngắm đời sống buổi đêm ở Cẩm Tú Hoạ Đường ngoài Thần Phủ Học.
Nam nữ chia nhau ra ngồi, có thể nhìn thấy nhau qua ánh đèn và hoa mông lung, có nhạc công ngồi dưới tán hoa đàn ca múa hát, có người hầu dọn thức ăn rót rượu, cảnh tượng hết sức hào nhã thiện lành, thiện lành đến mức khiến người lớn Liêu Đình Nhạn có chút thất vọng.
Vĩnh Linh Xuân ngồi giữa bên phía nữ, vào chỗ chưa được bao lâu, mọi người bắt đầu uống rượu trò chuyện, có thị nữ hai bên hầu hạ.
“Linh Xuân, tôi nghe nói cô tới Thần Học Phủ cùng huynh trưởng, sao không thấy huynh ấy đâu?”
Liêu Đình Nhạn chỉ đành bỏ viên thịt hình hoa thược dược đang cắn dở xuống: “Huynh trưởng có việc quan trọng khác cần phải làm, chắc mấy ngày là về thôi.”
Nữ tử trông xinh đẹp yếu ớt choàng lấy tay cô: “Nếu mấy ngày này cô không có ai bồi bạn, vậy cùng lên lớp với tôi đi, tôi cũng có một mình thôi, cô đơn lắm, chỗ chúng ta ở cũng không cách nhau xa đâu.”
Trông biểu hiện của nàng có vẻ mình biết nàng là ai, vậy nên cũng không thèm nói tên nhưng Liêu Đình Nhạn rất nhức óc, cô có quen bé này đâu. Hết cách, chỉ đành diễn thôi, dùng năng lực xã giao rèn được trong mấy năm trời làm pet công ty, hàn huyên xong lại thuận lợi tiễn cô nàng đi.
Một người vừa mới đi lại một người nữa tới, cô nàng lần này trông đáng yêu ngọt ngào, tính tình có vẻ không ổn lắm, vừa tới đã nói: “Có phải lúc trên lớp cô gây chuyện với biểu huynh ta không? Có phải là cô khiến huynh ấy bẽ mặt không!?
Cái người cô gây chuyện là cái tên họ Tề bị cô chọt mông còn gì. Liêu Đình Nhạn hết sức vô tội, vẻ mặt hoang mang không hề giả trân khiến người ta không thể nào nghi ngờ cô: “Tôi đâu có đâu, lệnh biểu huynh là vị nào thế?”
Skill số 1 của cá muối: Sao cũng được, ok hết, em sao cũng được.
Skill số 2 của cá muối: Hả? Gì? Ai biết gì đâu.
Tiễn em gái này xong, Liêu Đình Nhạn lại ăn một miếng thịt viên, còn chưa kịp nuốt, người thứ ba lại tới bắt chuyện, ả này rõ ràng là không có thiện chí, tới là để kiếm chuyện: “Dô, người của Dạ Du Cung các người mà sao cũng tới cầu học ở Canh Thần Tiên Phủ ta? Mà cũng khó trách, cái xó Dạ Du Cung nhỏ như vậy, cũng chả được bao nhiêu người, e đúng là chả ai dạy được các người.”
Liêu Đình Nhạn bỏ đũa xuống, hết sức thành khẩn: “Đúng rồi, cô nói đúng á.”
Skill thứ ba của cá muối: “Đúng rồi, hong có sai đâu, mày nói gì cũng đúng hết á.
Cô em: “Ta thấy linh căn của cô có vẻ cũng chả tốt gì, tới chắc cũng chả tu được gì, thôi thì sớm tìm đạo lữ đi cho có chỗ dựa.”
Liêu Đình Nhạn: “Được thôi, cô nói chí phải.”
Cô em: “… Hôm nay cô tới đây không lẽ là để tìm đạo lữ? Tiếc là cô không với tới gia thế của các vị đồng đạo ở đây, tốt nhất là cô nên tự hiểu đi.”
Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
Cô em: “…” Đm.
Cô em tới gây hấn lại bị phản công, còn tức muốn chết, cắn răng bỏ đi, thầm nghĩ không phải bảo là Vĩnh Linh Xuân tính tình nóng nảy, hở chút là nổi đoá sao, sao mà như khúc gỗ nói gì cũng không phản ứng vậy.
Tiễn vong đi rồi, Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng có thể ăn trọn viên thịt, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ở đây chả có ai tới là để ăn cả, ai cũng đang trò chuyện không ngớt, cô ăn có viên thịt mà còn bị gián đoạn ba lần. Cô ăn xong lại đi múc một bát canh màu trắng, mùi vị thơm ngon ngọt mát, coi như không tệ.
Đãi ngộ ăn uống mấy ngày nghỉ mát này của cô cứ lên voi xuống chó, ban đầu ở Tam Thánh Sơn tới đồ ăn cũng phải tự chuẩn bị, lúc đó tới lát thịt khô cũng không có mà ăn. Sau đó ra khỏi Tam Thánh Sơn, qua mấy ngày phiêu bạt, tới Bạch Lộc Nhai lại muốn ăn gì chỉ việc dặn, các món ngon đa dạng được đưa tới mọi lúc mọi nơi tuỳ ý lựa chọn, đồ ăn lúc đó cũng là ngon nhất.
Sau đó gây chuyện phải chạy giữ mạng, lại bắt đầu tự kiếm ăn, may là có chuẩn bị đồ ăn lót dạ, còn bây giờ thì tuy là đồ ăn không so được với lúc ở Bạch Lộc Nhai nhưng cũng ổn so với mấy lúc khác rồi.
Lúc ăn muỗng canh thứ hai, lại có một em gái lân la mò tới nói với cô: “Tính tình cô tốt thật đấy, ban nãy Nguyên Dung Tuyết nói cô như vậy mà cô cũng không giận.”
Liêu Đình Nhạn: “Có gì đâu.” Dù gì cô ả mắng Vĩnh Linh Xuân chứ có liên quan gì tới Liêu Đình Nhạn cô đâu.
Bây giờ cô là người phe boss sư tổ Tư Mã Tiêu rồi, mà thân phận của Tư Mã Tiêu ấy thì tương đương với đứa cháu trai của chủ tịch hội đồng quản trị công ty ấy, có sẵn ghế trong trong ty, mấy lão làng trong công ty ngoài mặt thì nâng hắn lên, thực tế thì chỉ muốn hạ bệ hắn, hiện giờ đã đè hắn xuống chi nhánh con làm nền… Mà cũng không phải, phải nói là cái tên boss thân cô thế cô nhưng bị điên này chủ động ra quyết định làm đá lót đường để lật đổ công ty mà mình không ưa.
Thân là trợ lý thân cận của boss, cô không có gì phải sợ, mấy cái khác không nói, sếp lớn chụp mũ người khác đúng là đỉnh của chóp.
Mọi người ăn uống một lúc lại càng nhộn nhịp hơn, bắt đầu nói về mấy tin tức nội bộ, có người ra vẻ bí mật nhắc: “Các người có biết gần đây nội phủ đã xảy ra chuyện lớn”
“À, có phải chuyện liên quan đến vị sư tổ kia không?”
Mặt ai nấy cũng đều hóng hớt, ra hiệu mờ ám, bàn luận chuyện về Từ Tạng Đạo Quân. Những người này đều là công tử tiểu thư gia tộc lớn trong các nhanh, tuổi tác cũng còn nhỏ, vậy nên họ cũng không biết gì nhiều nhưng cũng biết nhiều hơn người thường.
Liêu Đình Nhạn vẫn luôn khó hiểu, Tư Mã Tiêu gây chuyện lớn tới vậy, lại giết không ít mấy sếp cao cấp, sao Canh Thần Tiên Phủ lại như không có gì xảy ra, còn không ai bàn về chuyện hệ trọng này, bây giờ cuối cùng cũng nghe có người nhắc, cô cũng vểnh tai lên hóng hớt.
“Nghe nói sư tổ nổi trận lôi đình, giết chết không ít người chỉ vì một nữ đệ tử ngài ấy sủng ấy nói ra nói vào bên tai ngài ấy, Chưởng Môn còn phải giúp ngài ấy giấu chuyện này cơ.”
“Nghe nói là sư tổ có tranh chấp với Chưởng Môn, giờ đang bế quan ở Bạch Lộc Nhai ấy.”
Liêu Đình Nhạn: Dẹp đi, tin vịt. Bị mấy người họ che giấu sự thật hết cả rồi.
“Hồi trước tôi còn nghĩ sư tổ xuất quan, Canh Thần Tiên Phủ sẽ vững mạnh hơn, giờ xem ra sư tổ này không tốt lành gì.”
Mọi người im ắng cả trước lời nói quá sức thẳng đuột này, dù có người thật sự nghĩ vậy trong đầu cũng không dám phun ra, hơn nữa còn có nhiều người nghĩ khác hoàn toàn.
Một nam tử trong có vẻ kiêu căng nói: “Tu vi của sư tổ cực kỳ cao, còn là hậu duệ cuối cùng của tộc Tư Mã, tùy tiện chút cũng bình thường thôi, mọi người cũng đã đọc Canh Thần Sử cả rồi, con cháu Tư Mã như sư tổ không nhiều, thế nhưng mỗi người họ cuối cùng đều trở thành trụ cột của Canh Thần Tiên Phủ ta, đem vinh quang đến cho tiên phủ ta, là một tiền bối đại năng đáng được sùng bái và kính trọng. Nếu có cơ hội, tôi cũng tình nguyện chết vì sư tổ.”
Còn có rất nhiều người nghĩ như nam tử này, đa số họ cảm thấy giết vài người cũng chả sao, chỉ cần đừng có giết tới họ, tất nhiên là họ bằng lòng đi theo nhân vật lớn mạnh như thế.
Tiếc là Tư Mã Tiêu không có ý định lôi kéo thế lực rồi mới đi đấu với người ta, từ đầu tới cuối hắn không hề giấu sự chán ghét đối với cả Canh Thần Tiên Phủ, muốn làm gì cũng làm một mình.
“Ăn xong chưa, ăn xong rồi đi về.”
Nhắc sư tổ, sư tổ tới. Tư Mã Tiêu mất tích một ngày rưỡi đội khuôn mặt của Vĩnh Thi Thu xuất hiện đột ngột, đứng cạnh Liêu Đình Nhạn mà nói.
Bởi vì lúc này mọi người đang im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn. Tư Mã Tiêu không thèm để tâm, chỉ ra dấu cho Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn bỏ hẳn bát canh chỉ mới ăn một nửa xuống, đứng lên đi với hắn.
“Gượm đã, là Vĩnh Thi Thu của Dạ Du Cung đúng không? Hôm nay tôi cũng sư đạo hữu thiết yến ở đây, để học trò mới chúng ta làm quen với nhau, sao lại phải đi gấp vậy, hay là ở lại cùng lệnh muội, lát nữa còn có tiết mục đặc sắc, bỏ qua là đáng tiếc lắm.” Nam tử dẫn đầu mở lời níu kéo.
Tư Mã Tiêu liếc nhìn hắn với ánh mắt nhìn con kiến bò qua chân: “Thiết yến? Ta thấy các người chỉ thích luyên thuyên mà.”
Liêu Đình Nhạn: Nói đúng quá trời, nói ra lời từ sâu thẳm trong tâm hồn mình, đúng là sếp.
Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn cô với vẻ mặt nhìn thấy đứa con của mình nửa tháng không gặp đã gầy đi rồi.
Liêu Đình Nhạn: Chắc mình nghĩ sai rồi.
Hai huynh muội giả lướt nhìn tất cả mọi người, thẳng thừng rời khỏi tiệc, bỏ lại sau lưng những khuôn mặt ngượng nghịu không vui.
“Nàng thích nơi đây sao?” Tư Mã Tiêu đi trên hành lang thuỷ tạ, tiện hỏi.
Liêu Đình Nhạn chẹp miệng: “Cũng tạm được, đồ ăn ngon hơn trong học phủ.”
Tư Mã Tiêu không mấy hiểu được nỗi niềm của cô với đồ ăn: “Tu vi của nàng bây giờ hoàn toàn không cần ăn mấy thứ này, ngoài cái đã miệng ra chẳng được lợi gì.”
Liêu Đình Nhạn: “Ừ, tôi ăn cho đã thèm mà.”
Cuộc đời tên tổ tông này nhạt nhẽo vô vị quá trời, một người nếu đến việc ăn ngon ngủ ngon cũng không làm được, thật sự mất đi rất nhiều ý nghĩa cuộc sống.
Liêu Đình Nhạn: “Thật ra ngài cũng có thể thử những món ngon khác nhau, rất có hiệu quả trong việc duy trì tâm trạng vui vẻ.”
Tư Mã Tiêu nhàm chán thở hà một hơi.
Họ không rời khỏi Cẩm Tú Hoạ Đường vì tối nay Liêu Đình Nhạn chỉ mới ăn thịt viên với nửa chén canh, ăn còn chưa đủ, thế nên họ gọi một bàn khác, Liêu Đình Nhạn ăn, Tư Mã Tiêu ngồi thẫn thờ một bên. Nhìn ở một góc độ nào đó, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tổ tông giống như một đứa trẻ tự kỷ lầm lì.
Tư Mã Tiêu: “Ta có thể biết được nàng đang nghĩ gì.”
Liêu Đình Nhạn lắc não, bắt đùa bật nhạc nền bài “Trung Quốc trên đầu lưỡi” mà ăn, còn không ngừng dùng giọng điệu của mấy tiểu đương gia quần chúng khen đồ ăn ngon.
Tư Mã Tiêu nhìn cô chằm chằm.
Liêu Đình Nhạn: “… Hay ngài thử miếng đi?”
Tư Mã Tiêu sáp tới, ăn miếng canh trứng trên muỗng của cô.
Liêu Đình Nhạn: … Còn một chén nữa kìa, sao cứ giành của tôi hoài vậy, giành ăn của người khác anh ăn mới vô đúng không?
Cô bỏ muỗng xuống, lấy đũa gắp một cái trứng chim trắng tròn như trân châu, nhanh chóng nhét vào miệng, nở nụ cười không hề giả trân với Tư Mã Tiêu. Haizz, tôi nhét vào họng luôn rồi nè, đm anh giành nữa đi.
Tư Mã Tiêu kéo cằm cô, nhích lại gần.
Liêu Đình Nhạn: “!!!”
Lúc đầu lưỡi mềm mại dán vào nhau, Liêu Đình Nhạn tê liệt cả não, như nhớ lại khoảnh khắc nào đó khi thần giao.
Tư Mã Tiêu buông cô ra, tựa bên mép bàn, nhai nhai trứng chim trong miệng. Liêu Đình Nhạn vô thức nhếch miệng, nhận ra trong miệng không có gì ngoài nước bọt. Lúc cô nuốt nước bọt theo phản xạ, hình như Tư Mã Tiêu có nhoẻn cười nhưng nụ cười của hắn rất nhanh chóng và nhàn nhạt, lập tức lại trưng ra cái mặt khó ở: “Cái này có cái gì ngon đâu.”
Liêu Đình Nhạn muốn nhét hết cả chén trứng vô họng hắn, sau đó đổ nước canh vào trong lỗ mũi hắn.
Ngay tiếp theo, Tư Mã Tiêu bưng bát canh trứng kia lên, đổ hết cả cái lẫn nước vào khóm hoa bên cạnh. Làm xong đã đời, hình như hắn còn ngơ một chút mới ném cái bát không lên bàn lại.
Liêu Đình Nhạn: “…” Đcm.
Cách đó không xa có vị công tử họ Tề nào đó tới trễ vào nhầm đây, đúng lúc hứng trọn cảnh tượng ban nãy, lúc này sắc mặt đang biến hóa khôn lường, hết sức khó coi. Tề Lạc Thiêm nhìn ra đôi nam nữ đang hôn hít thân mật liếc mắt đưa tình bên kia, cô gái kia không phải là Vĩnh Linh Xuân mà y để ý sao! Y còn chưa cướp được về tay, không ngờ lại bị người khác phỗng tay trên, cái tên nam nhân bên cạnh lại là chui từ đâu ra?
Tề Lạc Thiêm chỉnh trang lại vẻ mặt rồi bước tới, làm bộ làm tịch nói với Liêu Đình Nhạn: “Linh Xuân muội muội, sao muội lại ở đây, không phải là cùng tham gia hoa dạ yến với những người khác sao?”
Lại nhìn Tư Mã Tiêu: “Không biết vị này là?”
Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không biết cái cảnh vừa rồi đã bị người này nhìn thấy: “Đây là huynh trưởng của tôi, Vĩnh Thi Thu.”
Vẻ mặt của Tề Lạc Thiêm nhất thời cứng nhắc, trong não y loé qua rất nhiều suy nghĩ ô uế, cuối cùng hội tụ thành bốn chữ: Huynh-muội-loạn-luân!
Tư Mã Tiêu nửa cười nửa không nhìn y, dùng muỗng vít vít cái món ăn nhạt thếch trước mặt: “Không có gì thì cút.”
Tề Lạc Thiêm nhìn họ khinh rẻ, sau đó không nói câu nào cứng mặt bỏ đi.
Liêu Đình Nhạn chấm hỏi đầy đầu: “Sao hắn lại mặt mày như táo bón vậy?”