[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 34: Đi học

Chương 34: Đi học

Cuối cùng vẫn ngủ không yên thân, bởi vì Tư Mã Tiêu không có ý định ngủ tiếp, dù hai người họ có coi cái chuyện chui vào linh phủ người kia đi ngủ đơn giản như chuyện ăn uống ngủ nghỉ nhưng dù sao đây cũng là một việc riêng tư lại nguy hiểm,  dưới con mắt của bàn dân thiên hạ, Tư Mã Tiêu không thể yên tâm đi ngủ được.

Đã ngủ không được thì hắn chỉ đành chán nản ngồi thừ ra đó, ngón tay khẽ động đậy, rất nhiều quả cầu nhỏ nổi trong lòng bàn tay. Ban đầu Liêu Đình Nhạn nghĩ hắn đang chán chường giết thời gian, kết cuộc nhìn một lúc mới thấy trên mấy quả cầu kia đều có chữ, hình như là họ tộc, hắn cũng không phải đang nghịch mà là đang chọn lựa.

Liêu Đình Nhạn không có gì phải nghi ngờ, người bị chọn trúng sẽ là mục tiêu tiếp theo của Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu chẳng hề có hứng thú với việc học hành, ngồi đây rút thăm chết chóc còn Liêu Đình Nhạn không ngủ là vì đang bị hấp dẫn bởi bài giảng của giáo viên. Tu sĩ Nguyên Anh đang giảng về các vấn đề cơ bản như các kiểu chuyển động linh lực và linh căn ngũ hành, trùng hợp lại trúng ngay chỗ Liêu Đình Nhạn còn chưa rõ, thế là cô ườn ra đó nghe giảng, còn lấy đệm mềm gác tay để dễ chịu hơn.

Vì Tư Mã Tiêu mà cái góc của họ gần như là góc chết, chả ai thèm nhìn xem họ đang làm gì. Liêu Đình Nhạn ngồi với tư thế thoải mái nhất nghe giảng được một lúc, cảm thấy mình có thêm chút kiến thức.

Cô có không một khối tu vi, hờ hững như các lầu trên không vậy. Tu vi cao hay thấp quyết định bọn họ có thể dùng bao nhiêu linh lực, độ mạnh yếu của thuật pháp được thi triển, mà trong đó, linh căn ít nhiều khác nhau quyết định sức điều khiển của họ với linh lực ngũ hành và những thuật pháp họ có thể thi triển.

Lúc trước Liêu Đình Nhạn đã tự nhắm mắt mày mò ra kỹ năng của mình, có thể so như làm đề toán, không biết công thức, mấy bài dễ thì còn bấm ngón tay nhẩm được những bài phức tạp thì cô lại không có cách nào dùng được.

Các tiền bối Tu Tiên Giới để lại vô số thuật pháp, các tu sĩ không những phải tu luyện nâng cao cấp bậc mà con phải học các loại thuật pháp, một trong số những nguyên nhân Canh Thần Tiên Phủ có thể trở thành đệ nhất tiên phủ chính là vì họ có nhiều sách cổ thuật pháp nhất, thuật phát có công lực lớn mạnh, cũng không phải đệ tử nào cũng có thể tu tập được.

Tu vi là cấp bậc nhân vật, thuật pháp học được là kỹ năng nhân vật, dùng game để so sánh thì hiểu rõ hơn.

“Sư tổ, ngài cũng từng học rất nhiều thuật pháp sao?” Liêu Đình Nhạn quay sang hỏi bạn cùng bàn đang chơi cầu.

Mặt mũi bạn cùng bàn trùm trương không có sáng sủa lắm nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Không có.”

Vậy là cái người này toàn dùng thuật pháp tự chế. Liêu Đình Nhạn cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi vì thuật pháp tên này dùng đa số đều mang tính sát thương cao, dùng để giết người, vậy là chắc hắn lĩnh ngộ được trong quá trình giết người. Thuật pháp tự chế mà còn là thuật pháp có tính sát thương cao cực kỳ khó, không phải thiên tài thì rớt ngay từ vòng gửi xe.

Đối diện với một học sinh xuất sắc thế này, lại nghĩ tới thuật pháp duy nhất mình chế ra chính là cái thứ thuật pháp thấp kém để đắp mặt nạ nước, Liêu Đình Nhạn không khỏi nể phục. Ngầu, đúng là chỉ có tổ tông mới trâu được vậy.

Bên trên, giáo viên đang dùng một thuật pháp hệ nước làm ví dụ, Liêu Đình Nhạn học theo nhưng thất bại. Căn bản không vững dễ gãy ghê. Cô lại thử thêm lần nữa, vẫn lại thất bại, Tư Mã Tiêu bên cạnh nhìn hết vô, nắm lấy tay cô, một luồng linh lực nhỏ đi thẳng vào linh mạch của cô, đưa linh khí lạc lối trong người cô nhanh chóng chuyển động một vòng.

Bàn tay Liêu Đình Nhạn đẩy ra lập tức đánh ra khí băng lạnh, thuận theo ý muốn của cô đọng thành một cái tháp băng nhỏ, tuy cái tạo hình hiện tại của cô hơi giống Thủ Đáp Thiên Vương nhưng cô lại có chút hào hứng.

Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo dẫn đường, để cô nắm được thuật pháp này với tốc độ nhanh nhất. Bây giờ cô chỉ đang xé nháp, có thể đọng thành một cái tháp nhỏ, nếu cô dùng hết sức thậm chí có thể đọng thành một cái tháp băng cao lớn hoặc biến thành các dáng vẻ khác, ví dụ như vũ khí gì gì đó.

“Có cái thuật pháp cỏn con mà thử cả hai lần đều thất bại, đúng là…” Tư Mã Tiêu chạm nhẹ cái tháp băng kiên cố, nhiệt độ cao lập tức làm nó tan chảy, biến thành một khối khí nước, lại bị hắn lật trong tay thành một phiến băng châm sắc nhọn, chỉ trong chớp mắt, hắn lại tự chế thuật pháp, biến chuyển khôn lường, dễ dàng như việc thở vậy.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Tư Mã Tiêu: “Nàng học được gì với cái đám gà mờ kia rồi.” Hắn động đậy ngón tay, phiến băng châm kia lại biến thành kim loại lấp lánh.

Sếp lớn?? Băng sao lại thành kim loại? Ông chơi ăn gian cũng tính hả?

Tư Mã Tiêu: “Linh căn của ta đặc biệt, nàng không dùng như vậy được nhưng nàng có thể dùng cái khác.”

Dường như đột nhiên hắn lại cảm nhận được thú vui khi làm thầy, nắm lấy tay Liêu Đình Nhạn, dạy cô các đường lưu chuyển trong linh mạch cơ thể của các loại thuật pháp, còn có ý muốn cô học dùng ngũ hành tương sinh để ổn định thao tác.

“Nàng dùng hệ Thuỷ, Mộc với Thổ là tốt nhất, tấn công, tốc độ và phòng thủ, nàng còn có thể dùng thuật phát diễn sinh.” Tư Mã Tiêu vừa nói vừa lấy Liêu Đình Nhạn làm thí nghiệm, để linh lực gột rửa trong linh mạch của cô.

“Cái này, nếu linh lực hệ Thuỷ xung quanh có đủ, nàng dùng hết sức có thể huỷ diệt được thành trì trong vòng trăm dặm xung quanh.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Thôi khỏi đi.

“Tu sĩ hệ Mộc đa số vô dụng lắm, nhưng chúng vô dụng là chuyện của chúng, nàng có thể như thế này… có thể biến cơ thể người thành gỗ, lúc này lại thêm vào mồi lửa, thiêu thành tro là xong, dễ lắm.”

Liêu Đình Nhạn: “… Tôi cảm thấy…”

“Đất và đá chỉ là chất thay đổi thôi, nàng có thể ngưng đọng đất thành đá, kẻ nào tu vi thấp hơn nàng một cấp, nàng có thể dùng thuật pháp này tuỳ ý mà đập, thịt hay xương gì cũng nát.”

Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi, tổ tông, đủ thật rồi, linh mạch của tôi chịu không nổi cái cách dạy học thực tiễn của ngài, sắp nứt ra tới nơi rồi.”

Tư Mã Tiêu rút tay về, không vừa lòng mấy: “Tu vi Hoá Thần vẫn còn yếu quá.”

Liêu Đình Nhạn tin rằng nếu không phải do ăn cánh hoa Ngưng Huyết một lần rồi thì hiệu quả sau này không lớn mấy nữa thì hắn nhất định sẽ dồn cho cô ăn thêm mười mấy hai chục cánh, cho cô lên luôn bậc cao nhất.

“Tôi thấy vừa lòng rồi, được rồi, thật đấy, ngài nghỉ ngơi trước đi, ngài uống bia đi.” Liêu Đình Nhạn móc ra linh dịch đã chưng cất rồi đem giấu từ trước, rót cho hắn một ly.

Nếu không phải so với Tư Mã Tiêu thì tu vi hiện tại của cô thật sự không tệ.

Tư Mã Tiêu bưng lấy cái ly, ánh mặt chê bai: “Bia là cái gì?”

Tên tổ tông này trước giờ không ăn không uống, bảo hắn ăn ít đồ còn khó hơn bảo hắn giết người.

Ly linh dịch cuối cùng kia là do bé rắn đen uống cạn, sau khi nó biến thành nhỏ lại thì như không có tồn tại, đi theo hai người đến lớp, cả buổi trời mà hai người còn không chú ý tới nó cũng ở đó, nó cũng không quan tâm chuyện này, bò ra uống hết một ly linh dịch lại cuộn trên mặt bàn chơi cầu nhỏ.

Mấy trái cầu nhỏ Tư Mã Tiêu làm ra lăn khắp nơi trên bàn, có một viên còn bị bé rắn đen đội đến bỏ vào tay Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn nhìn chữ “Mộc” viết trên đó: “Ngài muốn xử lý tộc Sư thị và những gia tộc có liên quan mật thiết, nhưng mà sao ngài biết được rốt cuộc họ có qua lại mật thiết với gia tộc nào?”

Cô thật sự không hiểu, vị tổ tông này bị giam ở Tam Thánh Sơn lâu tới vậy, không rõ bất cứ chuyện gì, vừa ra được mấy ngày đã kiếm chuyện, cũng chả thấy hắn đi điều tra gì, sao hắn lại biết được quan hệ phức tạp của những gia tộc kia?

Tư Mã Tiêu lại dùng cái vẻ mặt như đang nhìn con ngốc mà nhìn cô: “Chúng tự nói với ta cả rồi còn gì.”

Liêu Đình Nhạn: Rốt cuộc là anh đang nói cái gì vậy, thấy mình như mất não vậy.

Tư Mã Tiêu tựa ra sau cái ghế con, một tay nghịch mấy quả cầu: “Xem xem chúng đã hy sinh những người thế nào ở thử thách quyết đấu trăm người tại Linh Nham Sơn Đài, nhìn xem những gia tộc kia đã hợp tác với nhau thế nào, nhìn là biết quan hệ ra sao.”

Hả? Liêu Đình Nhạn còn tưởng lúc đó chỉ là hắn tự nhiên lên cơn, không ngờ lại còn có mục đích à?

Cô quay đầu, tập trung ánh mắt về phía giáo viên đang giảng bài. Bỏ đi, con người Tư Mã Tiêu là một vấn đề phức tạp nhất, không cần nghĩ tới hắn nữa, tinh túy cuộc sống của cá muối chính là nhàn rỗi.

Tư Mã Tiêu áp mấy quả cầu nhỏ lại với nhau, vuốt nhẹ đầu ngón tay cô: “Nàng bóc một cái đi.”

Liêu Đình Nhạn miễn cưỡng bỏ bé rắn đen vào trong đống cầu: “Cho đứa nhóc ngốc nghếch chọn đi.”

Bé rắn đen vui vẻ chui ra chui vào đống cầu nhỏ, cuốn một lượt ba quả chơi đùa. Tư Mã Tiêu khẽ đầu rắn của nó, lấy ba quả cầu lên nhìn.

Tối hôm đó, không biết hắn đã đi đâu, cả đêm không thấy về.

Liêu Đình Nhạn mất đi một máy hộ tống bảo vệ làm càn, ngáp ngắn ngáp dài bước vào lớp. Vì chỉ có mình cô, hôm nay đến học một môn khác, lại có một thanh niên mặt người dạ thú chủ động đến ngồi cạnh. Trông mặt mũi thanh niên rất bình thường nhưng vải vóc trên người trông có vẻ rất đắt, y quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lộ rõ nét ngu xuẩn bất chính.

“Muội là người em gái trong hai anh em song sinh ở Dạ Du Cung đúng không? Sao trước đây không thấy muội, ca ca của muội đâu?” Tên thanh niên sáp tới bắt chuyện.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy có thể hắn sắp phải chết tới nơi rồi, không kiềm được nhìn hắn thương xót.

Tên thanh niên càng sáp tới gần hơn: “Ta tên Tề Lạc Thiêm, muội tên Vĩnh Linh Xuân đúng không? Quan hệ giữa Tề gia chúng ta và Mộc gia vẫn luôn rất tốt, muội có thể gọi ta là Tề đại ca, sau này không chừng ta còn có thể chăm sóc muội.”

Tề… hình như một trong số quả cầu hôm qua bé rắn đen nghịch có chữ Tề.

Vĩnh Linh Xuân cũng khá xinh xẻo, cô đại tiểu thư này tính tình không được tốt, trông cực kỳ kiêu ngạo nhưng bây giờ dưới lớp da này là Liêu Đình Nhạn, trông cô có vẻ vô hại, lại còn hơi buồn ngủ, rõ là rất mềm mỏng, Tề Lạc Thiêm cực thích mấy tiểu cô nương mềm mại như vầy, thấy cô không có phản ứng gì còn nghĩ là cô đang xấu hổ, càng xích tới gần hơn muốn sàm sỡ.

Đột nhiên hắn khóc thét cả lên, bụm lấy mông nhảy thót lên từ chỗ ngồi.

Vị tu sĩ Nguyên Anh nghiêm khắc đang giảng bài tối sầm mặt, đuổi y ra khỏi lớp với lý do không có phép tắc. Liêu Đình Nhạn mang vẻ mặt chăm chỉ của  học sinh ngoan tiếp tục nghe giảng, thầm nghĩ cái trò băng châm học theo Tư Mã Tiêu hôm qua cũng khá có ích. Cô vừa ngưng thử mấy cây băng châm đâm vào mông anh trai kia.

Chỉ là nghiệp vụ chưa được chuyên nghiệp lắm, đâm một cái đã tan mất rồi, làm đít quần anh trai kia ướt cả mảng. Trông y đi ra với cái dáng vẻ khó chịu như vậy, chắc là mông lạnh quá. Liêu Định Nhạn bỗng nhiên cảm nhận được niềm vui sướng từ việc ăn hiếp người khác.

“Bài học hôm nay sẽ nói về thần hồn và linh phủ.” Vị Nguyên Anh nghiêm khắc đứng lớp hắng giọng.

Liêu Đình Nhạn bị hai từ khóa thần hồn và linh phủ làm tuột mood, nghe thấy giáo viên răn đe mọi người: “Linh phủ của một người là nơi bí mật nhất, nhất định phải bảo vệ tốt, nếu bị người khác xâm nhập vào linh phủ thì chỉ có từ chết tới bị thương.”

Có học sinh hỏi: “Vậy đạo lữ thì sao?”

Mấy học sinh này trông có vẻ chỉ cỡ mười mấy hai mươi tuổi, cũng có đứa nghịch ngợm phá phách, giống y như vài bạn học trước đây của Liêu Đình Nhạn, học sinh tai quái hỏi câu này quả nhiên làm dậy lên mấy tiếng cười khúc khích với bàn bạc lao xao dưới lớp.

Giáo viên hậm hực: “Dù là đạo lữ song tu cũng sẽ không dễ dàng đi vào linh phủ của người khác, đây là hành động rất nguy hiểm, nếu các ngươi may mắn có thể gặp được đạo lữ đồng đạo đồng tâm cộng khổ sống chết có nhau thì có thể thử. Nhưng hiện giờ các ngươi vẫn còn trẻ, không nhận thức được cái ác, nhất định không được xiêu lòng theo vui sướng nhất thời mà thử chuyện này với người khác.

Nghe tới đây Liêu Đình Nhạn đã hiểu được, thì ra tiết này là giáo dục giới tính ở thế giới này.

Cô nghĩ tới mình và Tư Mã Tiêu, cảm thấy mình giống như học sinh thử trái cấm.

Giáo viên vẫn đang nhấn mạnh tính quan trọng và khả năng sát thương của thần hồn, thần tư và thần thức, cùng với tính bí mật của linh phủ: “… Giao thoa thần hồn là mối liên hệ gắn bó nhất, từ trước đây, trong Canh Thần Tiên Phủ đã có mấy đôi đạo lữ nổi danh trong Tu Tiên Giới, lúc nào cũng vậy, trong số họ có một người chết thì người kia cũng sẽ không cách nào sống tiếp, đây là bởi vì liên hệ thần hồn quá mức chặt chẽ, tình cảm sâu sắc đến không cách nào xa rời được đối phương.”

“Vậy nên các ngươi nhất định không được dễ dàng trong chuyện này.”

Liêu Đình Nhạn: “…”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan