[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 33: Ngủ
Chương 33: Ngủ
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy Tư Mã Tiêu đi đến nơi cao của Tam Thánh Sơn. Lúc đó hình như hắn không lớn mấy vì trên mặt vẫn có nét trẻ con, một mình hắn dạo hết vòng này đến vòng khác ở nơi cao, lại đi xuống dưới hết tầng này đến tầng khác, đi đến cuối rồi lại đi lên từ bên kia cầu thang, bóng dáng trông mệt mỏi rã rời lại còn cô độc. Xung quanh rất yên tĩnh, đến tiếng gió thổi còn không có, có gì đó nghẹt thở khôn cùng.
Cô còn nhìn thấy một mình hắn đi đến giữa khóm Nhật Nguyệt U Đàm, lúc ấy mỗi bó U Đàm chỉ nở một đóa, không bao giờ tàn, nhưng ngắt đoá hoa xuống thì cả bó sẽ cạn khô. Hắn đứng ở đó nhìn những bông hoa này, đưa tay hái đi rất nhiều, hái xong còn chán ghét vứt xuống đất, mặc kệ nó khô héo.
Đây đều là những mảnh ký ức rời vụn, lúc trước Liêu Đình Nhạn bước vào linh phủ của Tư Mã Tiêu đã đón được rất nhiều mảnh vỡ thần hồn của hắn, chắc là vì nguyên nhân này mà từ sau lần đó, đôi khi trong lúc nghỉ ngơi, cô sẽ nhìn thấy những mảnh vụn ký ức liên quan đến Tư Mã Tiêu như thế này lướt qua từ khe hở nhàn nhạt lúc cô ngủ.
Có lúc cô thậm chí còn cảm nhận được một chút tâm trạng khi ấy của hắn. Tâm trạng hắn lúc nào cũng không tốt, sau khi cô thức dậy nhớ lại, cảm thấy chắc ngày nào hắn cũng không vui. Tất nhiên, cô cũng hiểu được, bị nhốt trong đó như ở tù, ai mà vui cho nổi.
Ngoài trừ hậu di chứng này, sau khi thần giao với sếp lớn sư tổ còn có một điểm lợi chính là tu vi của cô bây giờ dần dần tiến bộ, dù cô hoàn toàn không tu luyện vẫn có thể lên cấp, vậy nên cô cứ thấy mình như bị lấy dương bù âm, khá là ngại ngùng.
Tư Mã Tiêu không hề có chút ngại ngùng, ngoài việc tỏ ra thân mật với cô hơn một chút thì hắn không có gì khác thường, điều này làm Liêu Đình Nhạn thấy nhẹ nhõm. Cô không có cảm giác chân thật gì cả, có thể vì thánh thần giao này cao tay ấn quá, còn nhân sinh quan của cô lại quanh quẩn ở khoa học của thế giới người phàm, định nghĩa về quan hệ gắn bó nhất là quan hệ tình dục cấp thấp, vậy nên lại không có cảm giác chân thật với cái kiểu thân mật của người tu tiên này.
Còn về Tư Mã Tiêu, hắn sẽ không thay đổi bản thân vì có quan hệ gắn bó gì với ai đó. Thế nhưng hắn thế này lại bằng một cách thần kỳ nào đó khiến Liêu Đình Nhạn càng dễ chấp nhận hơn, vì vậy chưa được mấy ngày, Liêu Đình Nhạn lại có thể tự nhiên nằm thừ cạnh hắn như lúc trước.
Họ mạo danh hai vị tiểu thư công tử của Dạ Du Cung, được đưa đến Thần Học Phủ của Canh Thần Tiên Phủ, hiện giờ đã đi hơn nửa đường.
Thân phận bây giờ của Liêu Đình Nhạn là đại tiểu thư Vĩnh Linh Xuân, Tư Mã Tiêu là “ca ca” của cô, Vĩnh Thi Thu, hai người bọn họ một người thì diễn dở, một người không thích diễn, khó tránh không khớp với hình tượng của hai vị tiểu tổ tông lúc trước, tất nhiên là hai tu sĩ Nguyên Anh trong phái đoàn Dạ Du Cung đến bảo vệ họ cũng nghi ngờ nhưng họ lại không tìm thấy điểm khác lạ, cũng chỉ có thể coi là mấy đứa trẻ mới lớn tính tình dị hợm.
Hai vị tiểu tổ tông thật sự bị Tư Mã Tiêu biến thành hai con gà núi chi chít lông đem cho Liêu Đình Nhạn chơi. Liêu Đình Nhạn không thích chơi gà con bé rắn đen bị Tư Mã Tiêu biến thành ngón tay cái thô ráp lại rất thích chơi hai con gà con này, thường xuyên lượn vòng quanh chúng trên bàn, chơi tới hai con gà nhỏ tội nghiệp kêu lên chích chích.
Lúc họ rời Lạc Hà Tiên Phường, để nịnh nọt họ, vị tu sĩ đầu rắn kia còn khen gà núi họ nuôi cực kỳ lanh lợi, còn tặng họ cái lông nhỏ quý hiếm nạm đầy vàng bạc châu báu, vừa hay nhét vừa hai con gà núi.
Vậy là Liêu Đình Nhạn bị ép nuôi hai con pet. Đỡ cái là không cần cô cho ăn, rắn đen ngu người ăn xong tự động đem mớm thức ăn vụn cho hai con gà, cực kỳ vui vẻ.
Liêu Đình Nhạn: Oki, nhờ mày nuôi đó.
Tuy hai vị thiếu niên thiếu nữ đầy dã tâm đã biến thành gà con nhưng so với mấy ông lớn bị Tư Mã Tiêu đập chết trước đây thì chúng còn sống đã là may lắm rồi.
Tư Mã Tiêu gõ gõ cái lồng, khiến hai con gà nhỏ khiếp đảm run lập cập, chúng rất sợ Tư Mã Tiêu, thấy hắn liền run rẩy, Tư Mã Tiêu lúc không có gì làm sẽ đi chọc gà, nhìn chúng run thành một nhúm.
Nhưng mà phần lớn thời gian hắn đều không quan tâm đến hai món đồ nhỏ kia, hắn thích tới ôm Liêu Đình Nhạn rồi ngủ hơn.
Cái kiểu ngủ này không phải ngủ bình thường, vì thần hồn của hắn còn chưa phục hồi, vậy nên hắn thích đi ngủ trong linh phủ của cô
Thế là hành động thế nào nhỉ? Nếu phải lấy ví dụ thì đại khái là gia cảnh của hắn xấu xí quá, hắn nghỉ ngơi không tốt, thế nhưng khí hậu nhà Liêu Đình Nhạn lại rất dễ chịu dễ ngủ, vậy là hắn liền vào nhà cô ngủ. Thần hồn của hắn vào trong linh phủ của cô, chỉ cần không cố tình quấy rầy thần hồn của cô thì sẽ không có cảm giác gì kỳ quái.
Tuy thần hồn của Tư Mã Tiêu chỉ yên lặng ở trong linh phủ của cô nhưng cũng để lại sự có mặt rất dễ nhận biết, dẫn đến việc Liêu Đình Nhạn đã mấy ngày không ngon giấc nhưng năng lực thích ứng của cô rất mạnh mẽ, một khi xác nhận Tư Mã Tiêu không có động tác gì khác sẽ tuỳ tiện để hắn ở yên đó, mạnh ai nấy ngủ.
Nhưng đối với Tư Mã Tiêu mà nói, ngủ là một trải nghiệm mới lạ.
Trước đây hắn rất khó hiểu niềm yêu thích của Liêu Đình Nhạn với việc ngủ nghê, mãi đến giờ, thần hồn của hắn nghỉ ngơi trong thần phủ của Liêu Đình Nhạn, không còn mùi máu tanh với cảm giác bức bối, không còn ngọn lửa khô cằn, chỉ có hoa thơm gió thổi, dễ chịu thoải mái… Tư Mã Tiêu có được giấc ngủ ngon đầu tiên trong đời.
Sau đó thì trở thành quen thói, chỉ cần Liêu Đình Nhạn thừ người bắt đầu nghỉ ngơi, bên cạnh sẽ bắt đầu mọc ra một chiếc Tư Mã Tiêu. Muốn ngủ thì cùng ngủ, không chỉ giành nửa cái giường của cô, còn giành cả địa bàn linh phủ của cô.
Không biết có phải do dạo này ăn no ngủ kỹ quá không, Liêu Đình Nhạn cảm thấy Tư Mã Tiêu tốt tính hơn hẳn. Bọn họ đi cả đoạn đường nửa tháng mà hắn không giết một người nào.
Cô còn tưởng hắn lột xác về lại là muốn đại khai sát giới chứ.
Thế nhưng hắn lại diễn tròn vai diễn trước mắt, đến được Mộc gia ở ngoại phận Canh Thần Tiên Phủ. Mộc gia ở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ. Mộc gia ở ngoại phủ có liên hệ mật thiết với Mộc gia ở nội phủ, mà Mộc gia ở nội phủ lại liên hôn với tộc Chưởng Môn Sư thị rất nhiều năm, vậy nên ở ngoại phủ, Mộc gia cũng có thế lực không nhỏ. Ông ngoại của Vĩnh Linh Xuân và Vĩnh Thi Thu là một vị Trưởng Lão ở Mộc gia, vì trong số con cái của ông ngoại, mẫu thân của cả hai khá được yêu chiều nên vị Trưởng Lão kia đã đích thân đón chúng.
Nếu là lúc vừa mới xuyên không bị bắt đi gặp vị Trưởng Lão kia như vậy, Liêu Đình Nhạn cảm thấy chắc mình không đỡ nổi, nhưng bây giờ cô giống như người chơi phá đảo lấy acc clone chơi lại, tới cả sinh vật ở tầng cao nhất của bậc dinh dưỡng trong Canh Thần Tiên Phủ là Tư Mã Tiêu mà cũng đã ngủ cùng rồi, giờ còn sợ người nào khác nữa, Dù quy tắc ở Mộc gia có nhiều cách mấy, người đông cách mấy, cô cũng có thể thản nhiên mà hóng chuyện với Tư Mã Tiêu.
Có lão làng đưa đi thăng cấp đã vậy đấy.
“Ông ngoại” Trưởng Lão trông rất trẻ trung, tuổi tác trông chỉ cỡ hàng cha chú của họ nhưng lại rất có khí chất, rõ là nhân vật sống quen với địa vị cao, dù có chút cảm tình với hai đứa cháu thì nói chuyện vẫn có đôi chút cảm giác người trên trước.
Trong mắt Mộc Trưởng Lão, cháu trai cháu gái ngoan ngoãn thỉnh an ông nhưng thật ra Liêu Đình Nhạn từ lúc bắt đầu bước vào đã bị Tư Mã Tiêu đưa đến ngồi trên chiếc ghế ở một bên, nhìn Mộc Trưởng Lão biểu diễn với không khí ở đối diện.
Thuật che mắt, kinh thật!
Liêu Đình Nhạn đã từng thỉnh giáo Tư Mã Tiêu cách học các loại kỹ năng, kết quả ông boss này lại nói: Cái này mà còn cần phải học, tự nhiên biết thôi.
Liêu Đình Nhạn: Cáo từ.
Cái này chắc là khác biệt bẩm sinh.
Thỉnh an Mộc Trưởng Lão xong, cả hai lại được quản sự của Mộc gia đưa đến Thần Học Phủ ghi danh, sau này họ sẽ sống trong Thần Học Phủ giống như các đệ tử của gia tộc ngoại phủ khác, đến khi nào thành tích giỏi giang tốt nghiệp được sẽ được thu nạp đến nội học phủ tiếp tục học lên hoặc học không ra gì thì về nhà tìm đường khác.
“Vậy là… tổ tông đưa tôi đến học cơ bản à…?” Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm cái học phủ đại học version thế giới huyền huyễn này, hơi không ổn lắm. Cô hoài nghi không biết mình có thể hiện ra mặt hiếu học nào không mới bị đưa vào đây, nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận. Thật ra, cô cũng không có muốn học lắm, kỹ năng gì đó, biết thì tốt, không biết thì thôi, cô thật sự không muốn gượng ép.
Ở thế giới cũ vốn đã học mười mấy hai chục năm, tiêu mất tám chín phần mười cuộc đời, không dễ dầu gì mới xuyên không nghỉ mát được, kết cuộc lại phải học, vậy thôi chết đi cho rồi
Tư Mã Tiêu: “Học cái gì, ta đến để giết người.”
Liêu Đình Nhạn: “Vậy thì tôi yên tâm… Ấy, không, ngài còn muốn giết ai?”
Tư Mã Tiêu sầm mặt: “Giết cả tộc Sư thị với những gia tộc có quan hệ mật thiết với chúng.”
Không ngờ phản ứng đầu tiên của Liêu Đình Nhạn lại là vẫn may tên tổ tông này chưa định giết hết cả Canh Thần Tiên Phủ, nếu không nhiều vậy giết làm sao xuể.
Tư Mã Tiêu nhìn cô, đột nhiên lại nói: “Ta để nể tình nàng tha cho những người khác rồi, ta nhất định phải giết hết cả tộc Sư thị, nàng không phải nghĩ gì nữa.”
Liêu Đình Nhạn: “???”
Tôi nghĩ cái gì cơ chứ? Nể tình tôi tha cho những người khác? Tôi có máu mặt dữ vậy? Ủa có lộn không vậy, tại sao lại phải nể tình tôi, tôi có khuyên ông đừng giết người lung tung bao giờ chưa? Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tại sao Tư Mã Tiêu lại thể hiện như mình có thủ thỉ đầu giường gì với hắn vậy, tên tổ tông này tẩm bổ quá liều rồi à.
Tư Mã Tiêu nửa cười nửa không, gõ ngón tay lên trán cô: “Chắc nàng không biết lúc thần giao ta có thể thấy được một vài suy nghĩ của nàng.”
Vì vậy tuy là cô không nói nhưng việc cô chống đối với chuyện giết người vô cùng rõ ràng. Hắn bằng lòng từng chút chiều ý cô, dù trước kia hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến mình sẽ bằng lòng chiều ý người nào đó.
Oki, kết án.
Những lúc thế này, Liêu Đình Nhạn lại không khỏi nghĩ đến nếu lần sau có thần giao nữa, trong đầu nhất định không được nghĩ gì bậy bạ… Sao mình lại phải cân nhắc lần sau? Không được nghĩ nữa, nghĩ là nát thận.
Họ được phân vào Thiên Tự Ban của Thần Học Phủ, sống ở biệt thự cao cấp của học sinh, một khoảng sân lớn biệt lập, có thể chứa cả hai người bọn họ và cả đoàn tuỳ tùng vệ sĩ. Các chư vị liên quan đến học tập ở đây gần như đều sắp xếp theo tiêu chuẩn như vậy, có vài nhân vật hết sức thoát tục thiếu điều còn dắt theo ba má.
Trong học phủ, ngoài những công tử tiểu thư có liên quan như họ, còn có đệ tử cấp thấp được tuyển chọn do có tư chất hơn người. Vì khu vực Canh Thần Tiên Phủ quá sức rộng lớn nên đệ tử ở trong phạm vi thành trì đều được tuyển chọn mỗi năm, không cần phải đi khắp nơi tuyển chọn nhân tài tu tiên giống như các môn phái bậc trung bậc thấp khác.
Ngày đầu tiên vào học phủ học tập, tiếng chuông học phủ xa xăm kêu tiếng đầu tiên, Liêu Đình Nhạn đã bật dậy khỏi giường. Liêu Đình Nhạn vốn trời sập xuống vẫn bình chân như vại ăn no ngủ kỹ, đã ngủ là không dậy nổi, hôm nay dậy sớm lạ thường, còn loay hoay ngồi trên giường không ngủ tiếp được.
Tư Mã Tiêu mở mắt: “Sao đấy?”
Liêu Đình Nhạn trong không ổn lắm, cô ấy mà, lúc trước học hành cũng bình thường, nhiều lúc bình thường có nghĩa là tuân thủ nội quy, vì vậy có thể coi cô là một học sinh ngoan, không đi trễ, không trốn tiết, dù đổi một thế giới khác, đã biến thành thế này rồi, nghe tiếng chuông trường vẫn bị thôi thúc phải thức dậy lên lớp. Nếu không lương tâm bất an, ngủ không ngon, giáo dục hiện đại độc hại thật, không khác gì huấn luyện chó.
Liêu Đình Nhạn nhìn sang tên tổ tổng bị mình dụ dỗ vào con đường ngủ nghê, kéo hắn dậy.
Tư Mã Tiêu: “Hửm?”
Liêu Đình Nhạn kéo hắn đi học.
“Đi học?” Tư Mã Tiêu nhìn cô âu yếm với ánh mắt “nàng hư não rồi phải không”
Sau đó vẫn tiếp tục duy trì ánh mắt này cả đoạn đường, tới tận lúc bước vào cửa lớp. Đã bắt đầu vào học, một tu sĩ Nguyên Anh đang đứng trên giảng về cách chuyển động linh lực khác nhau và ảnh hưởng linh căn của thuật Ngũ Hành.
Liêu Đình Nhạn kéo tay áo Tư Mã Tiêu: “Tổ tông, thi triển thuật che mắt đi, chúng ta lén đi vào.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Vài giây sau, Liêu Đình Nhạn kéo theo tổ tông đang không được vui cho lắm bước vào lớp, tìm một góc ngồi xuống ngay dưới sự chứng kiến của giáo viên.
Sau khi Liêu Đình Nhạn ngồi xuống, lại đưa mắt nhìn các bạn học xung quanh, thở phào ngáp một hơi: “Ổn rồi, giờ chúng ta ngủ tiếp được rồi.”