[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 32: Huynh muội

Chương 32: Huynh muội

Liêu Đình Nhạn hai mắt đờ đẫn nằm thử trên giường thở hơi lên, cả người đều không ổn lắm, dự cảm xấu không biết liệu mình có nát thận rồi không. Con búp bê vải bị chơi nát gì đó không có tồn tại, cô cảm thấy mình là một đống bùn lầy, bóp cũng bóp không thành hình, hoặc là một bãi nước, mềm mụp không xương, nếu không phải có Tư Mã Tiêu ở bên cạnh cản lại cô đã chảy xuống giường rồi.

Cô không biết mình đã thất thần bao lâu, nói chung là sau khi chầm chậm hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của cô là bịt chặt trán Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu kéo tay cô xuống: “Nàng sợ cái gì.”

Đcm ông hỏi tôi sợ cái gì hả? Trong lòng Liêu Đình Nhạn vẫn còn dư âm sợ hãi, mới vừa chết đi sống lại, sống lại chết đi, đúng là phát khiếp, khó đỡ quá, biết sợ rồi. Con cá muối yếu ớt đáng thương bất lực chuẩn bị bò đi, lại bị Tư Mã Tiêu kéo chân trở lại.

Liêu Đình Nhạn thống thiết nằm bò ra:”Tổ tông tha mạng với.”

Tư Mã Tiêu bật cười, cười như anh thanh niên thích giỡn nhây, đuôi mày khóe mắt đều đang nhây: “Không tha.” Hắn nói.

Liêu Đình Nhạn không rõ hắn đang nói chơi hay nói thật, chắc là nói thật hả, vẻ mặt của hắn lại lười lười nhác nhác, trông khá là chắc nịch, chắc là nói giỡn, hắn lại làm tư thế muốn xích tới, doạ Liêu Đình Nhạn rụt cổ tức khắc.

“Bặc” 

Trán Tư Mã Tiêu đột nhiên bị đính một chiếc lá xanh tươi mát, đây là đặc sản Thanh Cốc Thiên, một loại linh dược thông mũi mát họng sảng khoái dài lâu, có ý muốn hắn đàng hoàng bớt, tuy là trông có hơi giống hoàng phù dán trên trán cương thi.

Tư Mã Tiêu khựng lại, Liêu Đình Nhạn còn tưởng hắn bị trấn thật rồi, ai ngờ đâu hắn bóp lấy phiến lá xanh, một lúc sau lại cười bật ngửa ra giường, hắn còn chưa mặc đồ, nằm lăn trên chiếc giường lộn xộn, đầu tóc rối tung, hết sức thiếu êm dịu, khó chịu như đăng hình lên tường nhà mà hình không load ấy.

“Không phải nàng đang nghĩ chỉ có chạm trán mới được chứ? Hửm?”

Liêu Đình Nhạn lại có dự cảm chẳng lành.

Dự cảm chẳng lành của cô lại thành sự thật rồi.

Cô đờ đẫn cạnh Tư Mã Tiêu, bị ép bức đến mức thở hơi lên, trong mơ màng cảm nhận được một cánh tay ôm choàng lấy, tiện tay cũng ôm lại, lúc phiêu dạt giữa biển lớn lại nắm được một khúc gỗ trôi, đây là phản ứng tự nhiên của con người.

Lúc con cá muối bị ép khô tìm lại được thần trí, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nghe thấy lồng ngực đang ôm mình luôn rung động, không biết sao Tư Mã Tiêu cứ cười mãi, hắn cúi đầu nhìn cô, khoé mắt hơi đỏ, tóc đen huyền vắt trên vai, rơi xuống ngực cô, như một con thuỷ quái, dùng ngón tay lạnh băng lau khoé mắt cô: “Nàng khóc lớn thật đấy.”

Đcm ông cũng cười lớn vl á.

Tâm trạng Liêu Đình Nhạn sụp đổ, tới nỗi cô còn mong Tư Mã Tiêu gắng sức làm một phát cho xong luôn đi, thà vậy còn được nghỉ giữa hiệp, ít nhất tinh thần được nghỉ ngơi chút ít, mẹ nó thần giao không thể có chút không gian suy nghĩ với thời gian nghỉ ngơi gì sao, không xong không được hả.

Cô tự bỏ mặc hết cả, giả vờ như mình chết rồi, nằm đó trưng ra dáng vẻ “muốn vắt xác thì nhào vô đi.”

Tư Mã Tiêu vùi vào xương quai xanh của cô: “Ừm… Nàng cảm thấy như thế này ta sẽ không làm gì sao?”

Liêu Đình Nhạn nghe mà buốt óc, để tránh chết trên giường, cô đột ngột cuộn lại một đống, nhanh nhẹn một cách dị thường lách khỏi người Tư Mã Tiêu,  lăn xuống giường rồi phóng ra cửa.

Tư Mã Tiêu trong phòng nằm ra giường, cười lớn tới bên ngoài nghe rõ mồn một.

Liêu Đình Nhạn tóc tai rối bời, quay người giơ ngón giữa về phía căn nhà.

Sau khi Tư Mã Tiêu tỉnh lại, Liêu Đình Nhạn nhận thấy nơi không đêm núi non nhàn nhạt này đang thay đổi.

“Chúng ta nên rời đi rồi đúng không?” Liêu Đình Nhạn ngồi cách Tư Mã Tiêu ba mét mà hỏi.

Tư Mã Tiêu đã mặc đồ vào, hắn như đang nghĩ gì khác nhìn ra cửa sổ: “còn nửa ngày nữa nơi này sẽ biến mất.”

Liêu Đình Nhạn nghĩ xem tiếp theo bọn họ nên đi đâu, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “Đi thôi.”

Hắn là một người đàn ông nói đi là đi ngay, không ai biết hắn đang nghĩ gì, Liêu Đình Nhạn, người đi mấy vòng trong linh phủ của hắn cũng không biết. Cô chỉ biết, hình như tổ tông thân hơn với cô rồi, còn thích ôm cô hơn nữa. Điều này cô có thể hiểu được, con gái thơm tho mềm mại ai mà không thích ôm, tóm lại chỉ cần hắn đừng làm cái trò thần giao, hắn muốn ôm kiểu gì thì ôm.

Liêu Đình Nhạn không hỏi là đi đâu, cô thấy mình không thay đổi được việc Tư Mã Tiêu muốn đi đâu, hơn nữa nơi nào với cô cũng như nhau.

Không ngoài dự tính thì hắn sẽ về Canh Thần Tiên Phủ. Quả vậy, một ngày sau họ đã tới Lạc Hà Tiên Phường.

Nơi này không phải là thành trì mà là một nơi người bình thường và tu sĩ cùng chung sống lẫn lộn, là rìa ngoài cùng của Canh Thần Tiên Phủ, cũng là trạm đầu tiên để bước chân vào địa phận Canh Thần Tiên Phủ, Lạc Hà chính là ranh giới phân cách giữa địa giới Canh Thần Tiên Phủ và thế giới bên ngoài.

Lạc Hà Tiên Phường nhờ vào Canh Thần Tiên Phủ mới có phước được thêm vào chữ “Tiên”, thật ra lại thiên về phố phường của người phàm nhiều hơn, có rất ít tu sĩ, dù có tu sĩ sống ở đây thì nhiều lắm cũng là mấy tiểu tu sĩ bị loại bỏ hoặc có tu vi không cao. Những tu sĩ này chả là gì ở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ nhưng ở những nơi thành nhỏ bên rìa thế này lại cực kỳ tôn quý.

Lúc Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu cùng đi trên phố Lạc Hà Tiên Phường thì nhìn thấy một đội hộ vệ dẹp đường như hung thần ác quỷ đang đuổi tất cả mọi người sang mép đường, khí thế cực lớn mạnh.

Đương nhiên bọn họ không thể nào bị đuổi ra mép đường, bởi vì sếp lớn Tư Mã Tiêu có tu vi cao ngất, dù có bị thương mới lành lại cũng đủ đánh bay khối người, hắn và Liêu Đình Nhạn ngồi trên người mãng xà, mọi người xung quanh không nhìn thấy họ vẫn cứ theo phản xạ tránh đi. Những thủ vệ dẹp đường kia cũng vô thức tránh họ ra.

Liêu Đình Nhạn quay đầu xem đằng sau có ai đến, Tư Mã Tiêu liếc nhìn cô, cong ngón tay gõ gõ đầu mãng xà đen, tốc độ của mãng xà đen chậm lại, trườn trên phố với tốc độ rùa bò.

Đằng xa có mười mấy người khiêng một cái kiệu trông như cái nhà tới, phía sau còn có một hàng thị nữ đi theo. Ban đần Liêu Đình Nhạn còn ngỡ là nhân vật nào đó rất ghê gớm, kết quả lại phát hiện người trung niên ngồi trong kiệu chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ.

Cô đã quen nhìn thấy các kiểu lão làng, không ngờ bây giờ mình cũng được coi là lão làng rồi–À mà đúng rồi, nhờ song tu nên tu vi của cô lại tăng thêm một bậc, hiện đã lên đến kỳ cuối đỉnh phong của bậc Hoá Thần, thiếu chút nữa là lên luôn bậc Luyện Hư.

Tuy là rất lợi hại nhưng nghĩ kỹ thì Liêu Đình Nhạn vẫn cảm thấy mình vô dụng, trong số bọn họ thì tổ tông có thể một chấp một bầy, cô thì chả vớt được ai, dù có làm đối phương nhúc nhích được tí thì Tư Mã Tiêu cũng thấy khá ổn rồi, vậy nên cô có thể yên tâm lười nhác.

Những tu sĩ khác hở chút là có tiến bộ, đột phá còn có sấm to chớp nhỏ gì đó, Liêu Đình Nhạn chẳng có gì cả. Cô tò mò hỏi một câu, Tư Mã Tiêu khúc khích, không biết đang cười nhạo cái gì: “Nếu không thì nàng nghĩ tại sao ai ai cũng muốn có hoa Phụng Sơn Ngưng Huyết.”

“Tôi còn tưởng hoa này không khó mọc chứ.” Liêu Đình Nhạn nhớ lại cái sự hào phóng lúc hắn ngắt cho cô một đóa hoa, thực tế không thể nào cảm nhận được sự quý báu như những người khác.

Tư Mã Tiêu liếc cô: “Một đóa hoa cần phân nửa máu của ta. Chỉ mọc được lúc trăng non, mỗi lần nguyên khí của ta đều sẽ hao tổn nặng. Nếu không hái thì một đoá có thể sống được một ngàn năm.”

Dù có là tộc Sư thị đã tích lũy nhiều năm tới vậy cũng chỉ có trong tay không quá mười cánh hoa. So với họ thì Liêu Đình Nhạn một lần ăn trọn mấy chục cánh hoa đáng được coi là phú quý giàu có mà bản thân cô còn không hề hay biết.

Chảy một lần hết phân nửa số máu trong người sẽ chết. Liêu Đình Nhạn nghĩ tới y học hiện đại, lại nhớ tới cái dáng vẻ chết xác lại nhanh chóng phục hồi của Tư Mã Tiêu, quyết định nể phục cái thế giới huyền huyễn này. Oki, anh giỏi anh nói gì cũng được.

Chiếc kiệu làm từ vàng bạc và các thứ kỳ trân dị bảo bước tới từ bên cạnh, mãng xà đen cũng đi theo, cậy không ai nhìn thấy, Liêu Đình Nhạn còn tò mò thổi bay rèm kiệu nhìn vào trong, nam tu sĩ trung niên trông cũng ổn áp, thiếu niên thiếu nữ ngồi cạnh ông ta lại càng ổn áp hơn.

Liêu Đình Nhạn thu lại gió. Cô sợ còn xem nữa tổ tông sẽ dở luôn cái kiệu hào hoa này ngay trên phố.

Tuy là cô không xem nữa nhưng Tư Mã Tiêu lại để mãng xà đen đi theo, hình như tự nhiên có hứng với người ta.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Tu sĩ trung niên họ Mộc, tuy tu vi không cao lắm nhưng có cội nguồn gốc gác gì đó chống tám sào không tới với tộc Mộc thị ở nội phủ, vậy nên mới có thể  làm được cái đầu rắn nho nhỏ ở Lạc Hà Tiên Phường này, hưởng thụ vinh quang nhường ấy. Lần này ông ta khua chiêng gõ mõ như vậy là để đi đón ai đó.

Một đại tiểu thư tộc Mộc thị được gả đi nơi khác, kết duyên đạo lữ với một Thiếu Cung Chủ của Dạ Du Cung, sinh được hai con một trai một gái, hai đứa trẻ này hiện giờ đã tròn mười sáu, được đưa đến nhà ngoại ở Canh Thần Tiên Phủ để học hành.

Trong Canh Thần Tiên Phủ có học phủ, trong hay ngoài đều có mấy học phủ với cấp bậc khác nhau, cặp huynh muội này có vai vế không cao mấy, tuy là nói rằng chỉ có thể học tập ở ngoại phủ nhưng cũng là học phủ cấp cao ở ngoại phủ, chuyện này nói ra cũng đã rất đáng tự hào, vậy nên đôi huynh muội kia cứ như khổng tước kiêu ngạo, nghênh đầu đi tới.

Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu đi tới theo tu sĩ trung niên, nhìn được cả quá trình. Hai đứa con cưng của trời vai vế không nhỏ nhìn thấy tu sĩ trung niên tới đón thì không có chút thân thiện, nhất là cô thiếu nữ kia, bật cười giễu cợt mắng: “Thô tục chết đi được, cái thứ quái gì mà cũng xứng đến đón chúng ta.”

Thiếu niên kia lại cũng đứng đắn đàng hoàng lắm, khuyên em mấy câu, tuy nhiên cũng không thèm che giấu sự dè bỉu trong ánh mắt, ai là người nhìn cũng thấy. Tu sĩ trung niên không để bụng, gật đầu khom lưng mời chúng vào, hai vị tiểu tổ tông này đối với họ là nhân vật có máu mặt, cần phải nịnh nọt cho đàng hoàng. Nhiệm vụ tiếp đón này là do ông ta phí không ít tâm tư mới giành được về tay.

Hai huynh muội mang theo cả tá kẻ hầu người hạ, ngàn dặm xa xôi đi tới đây, muốn chỉnh trang cụ bị ở Lạc Hà Tiên Phường nên chuẩn bị ở lại một ngày.

Tư Mã Tiêu đi theo họ cả đường về đến dinh của tu sĩ trung niên kia, bọn họ nghênh ngang cưỡi rắn đen đi vào, lại nghênh ngang đi vào nơi tạm trú của hai huynh muội kia.

“Ca, chúng ta thật sự phải ở lại cái nơi rách nát này một ngày sao? Muội không chịu được đâu, muội ở chút thôi rồi đi đấy, nếu không phải tìm nơi tốt hơn cho muội cơ!” Thiếu nữ vừa vào phòng là giở mồi.

Liêu Đình Nhạn ngắm nhìn cái kiến trúc với bày trí đầy mùi tiền này, cảm thấy ngoài việc có hơi chói mắt thì chả dính dáng gì tới hai chữ rách nát. Nhìn là biết em gái này bị nuông chiều quá mà ra, còn là bị chiều hư mất rồi.

Thế giới tu tiên sao cũng đào đâu ra lắm mấy đứa thế hệ hai hư hỏng vậy?

Thiếu niên lấy ra cái quạt ngọc dùng để làm màu, quơ quơ tay, bảo người hầu tự mình mang tới trang trí lại căn phòng từ đầu. Đồ của họ đều được đặt trong túi Càn Khôn, nhìn kiểu này là bỏ cả cái nhà vào rồi, lúc này bọn người hầu bận rộn một lát là đổi mới cả cái nhà.

“Xuất môn tại ngoại, tất nhiên là điều kiện không như ở nhà, muội ráng nhịn đi.” Thiếu niên nói.

Thiếu nữ hậm hừ, quay đầu lại nở nụ cười: “Ca, huynh nói xem học phủ của Canh Thần Tiên Phủ trông như thế nào? Có tốt như học phủ Trùng Cửu chúng ta từng tới không?”

Thiếu niên: “Học phủ Trùng Cửu sao mà so được với học phủ trong Canh Thần Tiên Phủ, dù chỉ là học phủ ngoại phủ cũng không phải ai cũng vào được. Lần này chúng ta đến đây, mẫu thân đã dặn rồi, bảo chúng ta ngoan ngoãn ở đó, nếu chúng ta có thể trở thành đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ, sau này bước ra mới vinh quang hiển hách, nói không chừng sau này tới Dạ Du Cung cũng phải nhờ chúng ta chống lưng ấy.”

Thiếu nữ: “Muội biết rồi, muội nhất định giỏi hơn cái đám con hoang kia, đến lúc đó Dạ Du Cung đều là của chúng ta.”

Lúc hai huynh muội đang mong ngóng về tương lai, Tư Mã Tiêu đã đưa Liêu Đình Nhạn đi dạo một vòng trong sân của bọn chúng, về lại trước mặt hai huynh muội, chỉ vào cả hai rồi nói với Liêu Đình Nhạn: “Dùng thân phận của chúng thì sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Hả?”

Tư Mã Tiêu coi như cô đồng ý.

Sau đó, Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu liền biến thành dáng vẻ của cặp huynh muội kia, còn hai huynh muội đó thì… bị Tư Mã Tiêu biến thành hai con gà núi lông xám.

Tư Mã Tiêu mang dáng vẻ của đứa huynh trưởng đẩy hai con gà núi khiếp đảm tới trước mặt Liêu Đình Nhạn: “Muội muội, nè, cho muội chơi ấy.”

Liêu Đình Nhạn: Tổ tông ngài đang play cái trò dị hợm gì vậy…?

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan