[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 31: Đáng nể thật sự
Chương 31: Đáng nể thật sự
Hình dáng của thần hồn trong linh phủ đều không có hình dạng nhất định, như Liêu Đình Nhạn lúc này giống như một đám mây trắng mềm mại, vậy nên cô chỉ có thể trôi lơ lửng.
Thần hồn của Tư Mã Tiêu đang suy yếu, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy đoá hoa thần hồn của hắn sắp rơi hết rồi, đi đến định vớt mấy “cánh hoa” kia. Cô kéo dài thần hồn ra một chút, hứng lấy một khoảng thần hồn rơi xuống. Khoảng thần hồn kia rơi trên mây trắng, Liêu Đình Nhạn sững người, cảm giác như bị điện giật một nhát, hình như tê tê ở đâu đó, cảm giác cực kỳ lạ.
Còn có một thứ cảm xúc bi quan tiêu cực truyền đến từ “cánh hoa” đó, Liêu Đình Nhạn cảm thấy khó chịu như vừa xem xong một bộ phim bi thương.
Cô tiếp tục vớt lấy, mỗi khi vớt được một cánh, cảm giác tê dại kì lạ kia lại càng rõ ràng hơn. Tuy thần hồn ở trong linh phủ của người khác nhưng vẫn còn cảm giác đối với cơ thể, cô phát hiện cơ thể của mình không còn sức lực, chân nhũn ra, còn có hơi đau đầu.
Chắc là di chứng, địa bàn của người khác làm gì dễ vào như vậy.
Nhưng vào cũng đã vào rồi.
Cô cần cù vớt cả buổi trời, vẫn còn một số không phải cô không muốn vớt mà những phần đó cuộn lại trối mất giống như cánh hoa khô héo, vì thế cô chỉ có thể mang theo những phần còn lại trôi lên trên đến trung tâm linh phủ, đến cạnh quả cầu u ám đang phát sáng. Quả cầu đang phát sáng này hẳn là hạt của thần hồn, nếu cái hạt này cũng biến mất thì người này thật sự đến hồn phách cũng tiêu tan mất.
Liêu Đình Nhạn không biết làm sao dính lại những mảnh vỡ thần hồn này cho hắn bèn thử coi mình như một miếng băng dính, bao lấy những mảnh vỡ thần hồn kia dán lên trên cái hạt, nghĩ xem có thể đợi nó tự liền lại không.
Vào khoảnh khắc cô dán lên, lồng ngực bỗng đau dữ dội.
Sau đó lại run rẩy đến đáng sợ.
Nói cụ thể ra thì là vừa dễ chịu vừa đau. Đau là vì thần hồn của Tư Mã Tiêu quá sắc bén, dù cho không có ác ý nhưng luồng khí tàn ác hắn vô ý toả ra cũng phản ứng lên thần hồn của Liêu Đình Nhạn lúc đến gần, hơn nữa cái đau đó rất khó tả rõ, không phải là đau như bị đâm một nhát, giống như lúc kỳ cọ dùng sức quá mạnh, cả người đều có cảm giác châm chích.
Còn về dễ chịu thì… cái này không tiện nói.
Tóm lại dưới tình huống này, Liêu Đình Nhạn bất thình lình nhận thức được chuyện gì xảy ra.
Là một người phàm bình thường, cô vẫn chưa có kiến thức sâu rộng về thế giới này, vậy nên lúc trước phải vào lục phủ người khác, nhìn thấy thần hồn cô cũng chưa nghĩ gì nhiều, nhưng phản ứng của cơ thể hiện tại nói rõ với cô, hành động bây giờ của cô nói có văn hoá thật ra có thể gọi là “thần hồn hoà lẫn”, giải thích đơn giản hơn thì là “thần giao”, thô chút nữa có thể nói là… hành vi song tu của tu sĩ chuyên thuộc.
… Mấy người tu tiên chơi lớn dữ vậy! Không ngờ thật sự có cái trò này!
Tâm trạng Liêu Đình Nhạn đang xao động, sự xao động này mắng một câu “đm” dưới sự kiềm chế thần trí của cô rồi chìm ngập trong khoái cảm hết sức không êm dịu, không nhớ nỗi gì nữa cả.
Liêu Đình Nhạn trước đây là một con pet độc thân của công ty, đương nhiên cũng đã có xem không ít clip khiêu dâm gì gì đó, chỉ là chưa gặp được người muốn cùng thực hiện thao tác, tuy là trong các tác phẩm miêu tả là rất dễ chịu nhưng theo lời móc mỉa của đám bạn và đồng nghiệp, chuyện đó không hề dễ chịu như tưởng tượng, theo câu nói của một chị gái thì là: –”Còn chẳng sướng bằng chị mày tự dùng ngón tay.”
Nhưng bây giờ cô coi như đã hiểu ra cái gì gọi là thần hồn điên đảo. Chính là cảm giác trong một khoảng thời gian rất dài cô đều không nhớ ra mình là ai, đây là đâu, phải làm gì, chỉ cảm thấy mình và một người khác quấn lấy nhau, không thể tách rời, chia sẻ cảm xúc, cảm nhận của đối phương, còn có một số mảnh vỡ tâm trạng và ký ức, như mấy tảng đá rơi xuống sa mạc.
Cô dường như bị cái gì đó bao lấp lấy, sở hữu một cơ thể khác ở khoảng không gian này, mỗi một tấc da thịt đều có hơi thở của đối phương…
Thần hồn hoà lẫn, bên có tu vi thấp sẽ càng dễ không chịu nổi, lúc đến điểm giới hạn, thần hồn sẽ trở lại trong cơ thể.
Liêu Đình Nhạn liệt trên ghế, cả người run rẩy, dư âm tê dại vẫn chưa dứt. Cô đỏ mặt tía tai– không chỉ mặt, cả người đều đỏ lên, mở mắt thở lấy hơi. Chân nhũn ra không đứng dậy nổi, tay cũng nhũn ra, một ngón tay cũng không động đậy được. Miễn cưỡng hồi phục được một tí, hơi nhúc nhích được lại cảm thấy lần nữa run rẩy.
Cô yếu ớt nhấc tay ôm lấy mặt, như người trung niên sảy chảy, cả mặt đều viết rằng mệt mỏi và tự kỷ.
“Má! Đm mình..”
“Đm anh!”
“Á–”
Cô không biết tả cái hành động đần độn này như thế nào, cô tự dâng hiến bản thân rồi đi ngủ với Tư Mã Tiêu? Cái này tính là ngủ rồi đúng không?
Hắn mà tỉnh rồi thì liệu có cho cô một cú hồn bay phách tán không?
Liêu Đình Nhạn giật thót, đạp Tư Mã Tiêu một phát trút giận. Dù gì hẳn cũng chả tỉnh, nhất định chả biết gì, xả tức cái đã.
Thời khắc nguy hiểm này, ngọn lửa xem không nổi mà xuất hiện, giọng điệu nó rất hưng phấn: “Ta nói là ngươi làm được mà, tình trạng của hắn bây giờ ổn hơn nhiều rồi, ngươi cố gắng thêm mấy lần nữa là xong rồi!”
“Cố gắng thêm mấy lần nữa?” Liêu Đình Nhạn nhìn ngọn lửa con nít quỷ với vẻ mặt cáu bẳn nhất cuộc đời. Một lần cô đã thấy mình sống đi chết lại rồi, còn thêm mấy lần nữa?
Ngọn lửa không hề phát giác, vẫn tiếp tục nói: “Ừ, hắn còn chưa hồi phục, không tỉnh được đâu, đương nhiên là ngươi phải vào tiếp giúp hắn, Có điều thật sự nhìn không ra ngươi cũng được việc thật, ta còn nghĩ ngươi xông vào như vậy ít nhất cũng tổn hại thần hồn mất rồi, giờ xem ra ngươi không nhưng không mảy may gì mà còn được lợi mà.”
Liêu Đình Nhạn: Đứa mất dạy nào trước đó thề thốt kêu chắc chắn được, tuyệt đối không có chuyện gì? Biết ngay là con quỷ nhỏ này không đáng tin.
“Im miệng, thứ con nít quỷ!” Liêu Đình Nhạn nói.
Ngọn lửa kêu oai oái: “Oe oe các ngươi song tu còn lây nhiễm tính tình nóng nảy của nhau nữa hả!”
Cá muối nổi quạu, online dập lửa. Liêu Đình Nhạn đeo cho nó lớp cách âm, chống ghế đứng dậy, lại chống tường bước qua, không thèm nhìn lấy Tư Mã Tiêu đang hôn mê. Không được nhìn, nhìn là tự kỷ mất.
Liêu Đình Nhạn tự kỷ mất một tiếng đồng hồ, tắm rửa ăn cơm, uống ngụm trà, dựng một chỗ bên hồ ngắm núi non, không tự kỷ tiếp được nữa, nếu như khoan khoái quá tâm trạng rất khó u ám.
Thật ra cũng không phải rất khó chấp nhận, dễ chịu thì cũng khá dễ chịu mà, người trưởng thành có tí đời sống tình dục cũng không tệ. Cả người cô bây giờ thậm chí dâng đầy cảm giác thoải mái sau dễ chịu.
Được rồi, vấn đề duy nhất bây giờ là lo Tư Mã Tiêu không dễ chịu, tỉnh lại huỷ diệt cô. Nghĩ đến trong một bước nào đó cảm nhận được cảm xúc, Liêu Đình Nhạn lại không còn sợ như vậy nữa, thậm chí còn có chút nới giãn cảm thấy có khi nào Tư Mã Tiêu khá thích mình không.
Không được không được, nới giãn quá đáng rồi, một trong số ba cái sai của đời người chính là “đối phương nhất định thích mình” toàn là tự biên tự diễn.
Mãng xà đen chậm chạp đang nghịch nước trong hồ, hoàn toàn không phát giác được đồng nghiệp mình sắp thăng chức thành phu nhân của sếp rồi, Liêu Đình Nhạn cũng không phát giác ra.
Cô nghỉ ngơi cả một ngày, bị ngọn lửa gào thét lại phải lơ lửng vào nội phủ của Tư Mã Tiêu. Không thì biết làm sao, cứu người cứu được phân nửa quăng đó hay gì? Vẫn là câu nói đó, cứu cũng cứu rồi, không đành để công sức đổ sông đổ biển, không đáng chút nào.
Đúng là trước lạ sau quen, Liêu Đình Nhạn trôi đến ngoài linh phủ của Tư Mã Tiêu, dễ dàng bước vào như trước đó, cảm giác dễ dàng như lấy được vé vào cửa. Linh phủ của Tư Mã Tiêu trông có vẻ khá hơn hôm qua một tí, khoảng đất khô cằn nứt nẻ thì vẫn vậy, ngọn lửa vẫn ở đó, chỉ là nhỏ hơn một tí, mùi máu tanh trong không khí nhạt đi rất nhiều, mùi vị kìm nén tiêu tan không ít, cái chính là thần hồn hắn không xao động nữa.
Hiệu quả song tu tốt thật sự.
Tình hình của linh phủ chính là phản chiếu lại tâm lý và trạng thái cơ thể của một người, nơi hoang vu đáng sợ này đại diện cho tình trạng gay go của Tư Mã Tiêu, đau khổ mà Liêu Đình Nhạn cảm nhận được chẳng qua là một trong số muôn vàn cảm giác của Tư Mã Tiêu, dột trúng cô như cái được lọc lấy.
Trước lần thứ hai bước vào, Liêu Đình Nhạn đã làm bài tập, hiểu thêm không ít về nơi này. Cô lại lần nữa ở trên thần hồn phát ra ánh sáng kia, cảm nhận cảm giác châm chích quen thuộc, không kiềm được mà nghĩ nếu lúc này phải trải qua đau đớn trăm ngàn lần như thế này, dù là ai chắc cũng sẽ phát điên nhưng Tư Mã Tiêu chỉ lúc nào cũng tỏ ra u ám với ghét bỏ mà rất ít biểu hiện đau đớn.
Cũng không biết là hắn đã quen rồi hay là muốn giấu đi những đau khổ này.
Liêu Đình Nhạn: Hỏng bét, khi không lại có chút thương mến. Tỉnh chút, đây là vị sư tổ ít nhất năm trăm tuổi giết người dễ hơn uống nước đấy!
Nhưng quấn quýt với thần hồn của người ta thân mật quá mức, dường như hoà vào thành một, hoàn toàn không tích được một tí sợ hãi hay các cảm xúc khác, chỉ cảm thấy yên tâm vui vẻ.
Lần nữa run rẩy cả người tỉnh lại, Liêu Đình Nhạn chỉnh đốn lại bản thân, ngồi bên giường nhìn Tư Mã Tiêu một lúc lâu.
Thật ra trước đây cô cũng chưa từng ngắm nhìn dáng vẻ của hắn thật kỹ càng, ấn tượng về hắn chỉ luôn dừng lại ở lần đầu gặp mặt. Lúc đó cô nhìn thấy thi thể của chị gái bên cạnh ngã xuống, máu tươi dính lên váy và tay mình, thật sự chảy cả mồ hôi lạnh. Sau đó nhìn thấy hắn giết càng lúc càng nhiều người, ngược lại lại không sợ hắn kinh khủng như trước nữa, đến bây giờ, hình như hoàn toàn không sợ nữa.
Dù có nghĩ tới việc có khi hắn tỉnh dậy sẽ nổi bão, nói thật thì cũng không có cách nào cảm thấy hồi hộp hay gì đó.
Tóc hắn rất đen, sờ vào rất mềm, mềm nhuyễn, không hợp với con người hắn mấy, tướng mạo của hắn thật ra rất đẹp, nói là đồ ẻo lả hoàn toàn không sai, chỉ là hắn lúc nào cũng không vui, khí chất đáng sợ thấy rõ, lại khiến người ta không chú ý đến mặt mũi của hắn trong thế nào nữa, sóng mũi rất cao, môi rất mỏng, màu môi vốn đỏ tươi vì mất máu quá nhiều mà nhạt đi, đây có lẽ là điểm tươi sáng duy nhất trên người hắn.
Ngọn lửa nói ít nhất phải giúp hắn hòa hợp tu dưỡng ba lần mới có thể tỉnh lại, Liêu Đình Nhạn liền rất yên tâm lớn mật quan sát hắn, không ra tay với mặt hắn nữa.
Vành tai hơi có da có thịt ngoài mong đợi, còn nhéo rất đã tay.
Liêu Đình Nhạn cứ nhéo nhéo rồi nhìn phải cặp mắt đen huyền mở bừng của Tư Mã Tiêu.
Cô rút tay lại, hết sức tự nhiên kéo lên tấm chăn mới thay, che qua cổ của hắn, vẻ mặt như muốn nói “Chuyện này tôi rất khó giải thích với anh, vì tôi chỉ là con cá muối thôi”.
Thật ra trong lòng cô đang mắng thầm cái ngọn lửa con nít quỷ kia, cái đứa này đúng là không tin được! Uổng công cô trước đó còn thấy cái giọng con nít của nó dễ thương, không tưới cho nó quá nhiều nước!
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống, lộ ra lồng ngực trắng ngần. Tên đàn ông này chỉ cần mở mắt ra thì dù cơ thể có suy yếu cỡ nào cũng không giống người bệnh, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đi giết người tiếp. Hắn đưa tay về phía Liêu Đình Nhạn, trông không có vẻ tức giận.
Liêu Đình Nhạn lẳng lặng bỏ tay xuống, lúc này đây cô chân thành hy vọng mình vẫn là con rái cá, không cần phải đấu tranh kịch liệt thế này.
Tư Mã Tiêu tóm lấy tay cô, kéo cô đến bên giường. Sau đó ôm lấy Liêu Đình Nhạn rồi nằm xuống, một tay vuốt tóc cô, một tay ôm eo cô. Cứ yên lặng nằm cả buổi trời cũng không làm gì, cảm xúc không vui thường niên cũng biến mất, chỉ còn sự tĩnh lặng mà cô chưa từng nhìn thấy.
Liêu Đình Nhạn: Mình có ảo tưởng sắp yêu đương với người ta.
Tư Mã Tiêu ôm lấy cô một lúc, cạ trán vào trán cô, đôi mắt đen huyền gần sát mặt cô, lúc nhìn cô dường như biến thành một vòng xoáy, ý thức của Liêu Đình Nhạn có hơi mơ hồ, linh phủ vô thức bị xâm nhập.
Hai người lúc trước hoà lẫn hơi thở, đã quen thuộc với thần thức của đối phương, linh phủ của cô còn chưa phản kháng gì đã bị mở ra. Giống như hai quả cầu nhỏ bị hút lấy, dính lấy hoà lẫn vào nhau.
Cảm giác mãnh liệt hơn cả hai lần trước phút chốc gần như đoạt lấy tất cả ý thức của Liêu Đình Nhạn.
Trước khi cô mất đi ý thức, cảm thấy sau gáy bị ngón tay lạnh băng bóp lấy khiến toàn thân cô run rẩy, giọng nói của Tư Mã Tiêu vang bên tai: “Trước đó nàng đã làm cái gì vậy, đây mới là thần giao.”
Liêu Đình Nhạn: Đm!