[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 30: Linh phủ
Chương 30: Linh phủ
Giờ thì hay rồi, cô vốn thấy Tư Mã Tiêu giống Boss phản diện, sau khi cô mang thêm cái cài đặt ma tu thì họ càng giống một team phản diện hơn rồi, giờ họ đúng là vai ác hoàn thiện mà.
Liêu Đình Nhạn định nói lý: “Tôi thấy… tuy là tôi tu ma nhưng cũng chưa có làm gì xấu.”
Cao tăng: “Không cần lo lắng, ta biết, đôi mắt của ta có thể thấy được thiện ác, bởi vậy ta biết cô không phải là loại tà ác.”
Liêu Đình Nhạn thở phào một hơi, hú hồn hú vía, còn tưởng cao tăng này tới trảm yêu trừ ma chứ.
Cao tăng nói: “Nhiều năm trước, ta từng gặp Tư Mã Tiêu ở Tam Thánh Sơn một lần, lúc đó hắn còn trẻ dại đã bộc lộ tư chất hơn người. Lúc đó ta đặt cái đạo hiệu “Từ Tạng” cho hắn là hy vọng hắn có lòng từ với sinh linh, có thể ẩn giấu sát tâm.”
“Ta có tính thử tương lai của hắn, trong tương lai mà ta nhìn thấy, hắn sẽ trở thành một người đầy tội ác đáng sợ, nhuốm máu tanh của vô số người, dùng sức lực của bản thân gần như lật đổ cả giới tu tiên, hủy diệt Canh Thần Tiên Phủ, còn tàn sát vô số phàm nhân vô tội, khiến đất đai màu mỡ trở nên khô cằn, khiến tiên cảnh biến thành địa ngục, dẫn đến sinh linh đồ thán, phạm phải tội nghiệp tày trời.”
Liêu Đình Nhạn: Đã xác nhận, cao tăng đúng là đến để trảm yêu trừ ma.
Cao tăng lại đổi giọng: “Thế nhưng vạn sự vạn vật đều không hề tuyệt đối, dù có là đường chết cũng sẽ chừa lại một tia sống. Trong tương lai nhuốm đầy máu tanh của hắn, ta nhìn thấy một tia sống. Ta đoán hắn sẽ chờ được một cơ hội thay đổi, một người có thể thay đổi hắn.”
Liêu Đình Nhạn nghe đến đây, thầm có một dự cảm.
” Bởi thế ta đã để lại cho hắn một chuỗi hạt Phật, áp chế sự tàn ác của hắn lại, giúp hắn tỉnh táo, đồng thời nếu như hắn có sát ý sẽ cảm nhận được đau đớn khôn cùng.” Cao tăng bình thản chỉ vào chuỗi hạt gỗ dây đỏ trên chân trái Tư Mã Tiêu.
Lần đầu tiên gặp Tư Mã Tiêu trên Tam Thánh Sơn, Liêu Đình Nhạn có chú ý tới chuỗi hạt này.
“Người khác đều chỉ cảm thấy hạt gỗ này là phong ấn trói buộc Tư Mã Tiêu, từ lúc đeo vào không ai có thể gỡ ra, thế nhưng thật ra đồng thời nó cũng là một loại linh dược.” Đôi mắt long lanh của cao tăng nhìn vào Liêu Đình Nhạn như có thể nhìn thấu linh hồn cô: “Nếu cô có thế mở được “phong ấn” này, hạt linh dược này có thể cứu hắn một lần, nếu cô không cởi được thì chứng tỏ Tư Mã Tiêu không đợi được tia sống kia, hôm nay sẽ là ngày kết thúc của sinh mệnh hắn.”
Dự cảm thành sự thật mất rồi.
Cái giọng điệu người có duyên này đúng là dấu tích của người xuyên không, dù cô có cá muối tới mấy cũng rớt trúng đầu cô.
Liêu Đình Nhạn bị ép tới đường cùng: “… Vậy tôi thử xem sao?”
Cao tăng gật đầu bảo cô đến thử, còn cho cô một ánh mắt động viên.
Liêu Đình Nhạn: “…”
Cô bước đến xem tường tận sợi dây đỏ hạt gỗ tới cái mối nối cũng không có, dùng sức ở hai tay liền tức khắc đứt ra.
Dễ vậy sao? Vị cao tăng này đùa cô đúng không?
“Nhất định phải mở ra sao? Đứt không được hả?” Cô đưa vị cao tăng xem sợi dây đỏ đã đứt làm hai.
Cao tăng bỗng nhiên nghiêm túc, đứng dậy hành lễ với cô, trịnh trọng nói: “Quả đúng như thế, nếu cô đã là tia sống của Tư Mã Tiêu thì cũng là tia sống của lê dân bá tánh, sau này mong cô cố mà khuyên nhủ Tư Mã Tiêu, dẫn hắn hướng thiện.”
Liêu Đình Nhạn: “Tôi cảm thấy có thể mình không làm nổi nhiệm vụ này.”
Cao tăng cười khen ngợi cô một hồi, giống như ông chủ tâm địa hiểm ác đổ hết nhiệm vụ khó khăn lên đầu nhân viên, còn ra sức nâng tầm nhân viên lên.
Cô quay đầu nhìn cái “nhiệm vụ nan giải” nằm trên giường, xem xét hay là khỏi cứu hắn cho rảnh nợ.
“Cao tăng…” Cô quay đầu định hỏi xem tiếp theo nên làm thế nào lại nhận ra vị cao tăng kia đã bốc hơi.
Hả hả hả?
Cô ra khỏi cửa nhìn ngó, cũng gọn gẽ thật đất. Nhưng mà sao cô thấy giống như sợ dính phải phiền phức vậy?
Liêu Đình Nhạn vào lại phòng, ngẫm nghĩ một hồi, nhét hạt gỗ trên tay thẳng vào miệng Tư Mã Tiêu. Tuy là lấy từ dưới chân hắn lên nhưng mà ai rảnh quan tâm đâu, cũng đâu phải bỏ vô miệng cô.
Đút xong linh dược trong truyền thuyết, Liêu Đình Nhạn mới nhẹ nhõm được chút ít, còn may là sếp đại nạn không chết, có linh dược cứu giúp. Chuyện sau này thì đợi sau hẳn tính vậy, chân chạy vặt ở công ty đều nước tới chân mới nhảy, việc bày tới trước mắt mới làm, không có gì kỳ lạ.
Cô lấy ra cái đệm rồi ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, tiện thể lót thêm giường cho bệnh nhân trọng thương.
Tư Mã Tiêu dùng linh dược xong, máu trên người cũng không chảy ra nữa, Liêu Đình Nhạn nhận thấy gân xanh trên cổ hắn dần lặn xuống, vết thương cũng từ từ khép miệng. Hắn từng nói vết thương của mình rất khó lành, chứng tỏ linh dược này thật sự linh nghiệm.
Liêu Đình Nhạn thử xem xét tình trạng bên trong cơ thể hắn, giống như bản thân có mắt nhìn thấu, hoặc giống như coi mình như máy chụp CT. Mới bắt đầu còn lóng ngóng, sau đó nghiên cứu một lúc là nhìn được. Cô “nhìn” thấy lục phủ ngũ tạng và các kinh mạch huyết quản trong cơ thể Tư Mã Tiêu đều bị tổn hại nghiêm trọng, đang từ từ sống lại dưới tác dụng của linh dược.
Liêu Đình Nhạn tặc lưỡi, đã nghiêm trọng vậy rồi sao hắn còn có thể đánh được tới giờ? Nếu không phải do chảy máu quá nhiều, cô còn nghĩ rằng hắn hoàn toàn không vấn đề gì, ai mà ngờ được bên trong cơ thể đã tổn thương tới độ này.
Đến nỗi còn có linh mạch mới mọc ra sau khi thoát xác chứ không thuộc phạm vi cơ thể ngay từ đầu đã nát mất hơn nửa. Cơ thể của hắn như được chống đỡ tạm thời nhờ vào ngọn lửa đó, đúng là thân thể đã đổ nát đến cùng cực, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ hoàn toàn đổ khuỵu.
Đến lúc này Liêu Đình Nhạn mới thấy kinh hoàng, không kiềm được mà nhìn Tư Mã Tiêu với ánh mắt kính nể, tuy là một tên ẻo lả nhưng cũng là đàn ông đích thực, có sức chịu đựng.
Không biết cao tăng dùng cách gì mà Tư Mã Tiêu chẳng hề nhúc nhích, một chút ý thức cũng không có. Liêu Đình Nhạn ngồi canh hắn cả buổi chiều, nhìn vết thương trong và ngoài của hắn phục hồi.
Ban đầu cô còn hơi sợ đám người kia sẽ đuổi tới, sau đó nhận ra nơi này có gì đó không đúng, luôn duy trì trạng thái ban ngày, không có đêm tối, lúc này cô mới hiểu đây có thể là một không gian trong, tạm thời chắc sẽ an toàn.
Đến cả mãng xà đen cũng đã tỉnh lại, bò lên nhìn bọn họ nhưng Tư Mã Tiêu vẫn chưa tỉnh. Liêu Đình Nhạn nhìn cả người hắn dính máu, thật sự không chịu được, lại bắt đầu mày mò kĩ năng mới của mình, dùng phương pháp mặt nạ nước rửa ráy cho hắn. Lúc dùng cuộn nước bao lấy tóc Tư Mã Tiêu, để nó tự động rửa sạch, Liêu Đình Nhạn còn gác chân ở bên cạnh vừa làm vừa nghĩ nếu kỹ năng này đem về hiện đại được, gội đầu tự động các kiểu thì đã cực.
Tắm rửa một lượt cho Tư Mã Tiêu xong, vì cô không có y phục của nam nhân ở đây, vì vậy đắp cho hắn một cái váy. Còn đưa hắn lơ lửng lên, đổi mớ rơm rạ trên giường bằng mấy tấm đệm.
Hôm nay làm nhiều việc thế, mệt chết được, chắc cũng nên tắm rửa ngủ nghỉ rồi, không chừng sáng mai thức dậy tên tổ tông này lại sinh khí dồi dào, tiếp tục cái thiết lập của hắn, cô cũng có thể tiếp tục làm cá muối, tuyệt vời.
Chính vào lúc này thì chuyện là xảy ra. Trên người Tư Mã Tiêu dậy lên một ngọn lửa, ngọn lửa này gom tụ thành một đốm, lơ lửng phía trên Tư Mã Tiêu.
Đốm lửa mở miệng nói chuyện, vẫn là cái giọng con nít chí choé, nó quát vào mặt Liêu Đình Nhạn: “Ngươi còn đơ ra đó làm gì, cái tên này sắp chết rồi!”
Liêu Đình Nhạn: Cái trò gì nữa???
Ngọn lửa lớn tiếng bô lô ba la: “Trong linh phủ cái tên này rối nùi một đống, trước đó hắn muốn cùng đến chỗ chết với người ta, thiếu chút nữa thiêu luôn thần hồn để dùng, bây giờ tuy là cơ thể đang hồi phục nhưng tiềm thức của hắn sắp tan biến rồi!”
Liêu Đình Nhạn thấy mình giống như một bác sĩ bất lực, không biết chữa não mà lại ép người ta chữa não, cả người đều nghệch ra.
Cô có sao nói vậy: “Ta là con gà mờ, nghe không có hiểu lắm. Tiềm thức tan biến thì sẽ sao?”
Ngọn lửa: “Sẽ chết chứ sao! Chuyện dễ hiểu vậy cũng hỏi!
Vậy là linh dược của vị cao tăng ban nãy cứu được cơ thể, không cứu được hồn phách. Liêu Đình Nhạn chính thức tự kỷ, ngồi trên ghế bóp trán.
Ngọn lửa quát cô: “Mau nghĩ cách đi!”
Liêu Đình Nhạn đau đầu: “Ta có cách gì được chứ, ta có học y đâu!” Hơn nữa tuy là ngọn lửa này suốt ngày la hét đòi giết tên Tư Mã Tiêu thối tha kia, bây giờ lại nóng lòng rồi.
Ngọn lửa lớn tiếng: “Ngươi đi vào linh phủ của hắn ghép thần hồn lại đi là được rồi!”
Nghe thì có vẻ rất dễ dàng nhưng Liêu Đình Nhạn không tin tưởng con nhi đồng vô giáo dục này lắm.
Ánh mặt hoài nghi của cô chọc tức ngọn lửa, nó ác mồm ác miệng nói: “Ngươi tưởng ta muốn cứu hắn sao! Ta còn chưa nghĩ ra cách tách rời hắn, bây giờ hắn mà chết ta cũng sẽ chết theo! Vậy nên ta mới mau chóng cứu hắn!”
Tuy Liêu Đình Nhạn nửa đường xuất gia nhưng tình huống cơ bản cô vẫn hiểu được đôi chút. linh phủ là nơi bí mật nhất của một người, thần thức, thần ý và thần hồn đều nằm ở đó, bình thường người khác đều không vào được. Nếu như là người có tu vi cao thì có thể xâm nhập trực tiếp vào thần hồn yếu ớt của người mang tu vi thấp, nếu lúc xâm nhập có ác ý, nhẹ thì sẽ khiến thần hồn người khác tổn thương dẫn đến bại liệt, nặng thì thần hồn sẽ tan biến luôn cả.
Còn người có tu vi cao hơn thì thông thường sẽ không mở cửa linh phủ, không cách nào vào được, Liêu Đình Nhạn tự thấy mình không có bản lĩnh xông vào linh phủ của tổ tông.
“Ngươi đi thử đi, hắn thích ngươi mà! Có khi ngươi vào được không chừng!” Ngọn lửa vẫn đang la hét.
Liêu Đình Nhạn: “Ngươi nhìn ra hắn thích ta ở chỗ nào vậy?” Cô bắt đầu bối rối, trông tên tổ tông này giống sẽ thích ai đó lắm sao? Cái con lửa này đui hay gì… À quên, nó có mắt đâu.
Ngọn lửa nhún nhảy: “Ta biết mà!”
“Ngươi đừng có lãng phí thời gian nữa, mau lên đi!” Ngọn lửa gào thét, giọng con nít the thé mang theo chút nôn nóng và sợ hãi. Mồi lửa của nó trông càng lúc càng bé, gần như sắp tắt rồi.
“Hỏng bét thật rồi.” Liêu Đình Nhạn mắng một câu, chấp nhận số phận kéo ghế ngồi trước giường, cạ trán với Tư Mã Tiêu, thử bước vào linh phủ của hắn.
Cô lo lắng cẩn trọng, sợ mình tới cổng linh phủ còn chưa vào được đã bị người ta hốt trọn rồi, chầm chậm đưa thần hồn sang như đi ăn trộm.
Linh phủ giống như cánh cửa tiềm thức của con người, dáng vẻ của linh phủ mỗi người đều không giống nhau, nếu như là người có tính đề phòng cao, linh phủ cũng cực kỳ nguy hiểm, ví dụ như Tư Mã Tiêu. Thành luỹ trập trùng mang bầu không khí nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn nhắm mắt, mồ hôi trên trán rơi từng giọt, đánh lên má Tư Mã Tiêu.
Bên trong linh phủ, Liêu Đình Nhạn thử dùng một nhánh tiềm thức chạm vào thành linh phủ của Tư Mã Tiêu. Cô chạm nhẹ rồi lập tức rút về, cả buổi trời cũng chẳng có phản ứng gì.
Không lẽ thần hồn bị thương nặng quá, không có lực tấn công nữa rồi sao?
Cô gan dạ hơn chút, nhích tới trèo lên trên thành linh phủ, muốn tìm xem thử có khe hở hay không… Sau đó cả người lại rơi vào.
Đơn giản đến mức khiến cô hoài nghi cái câu “xâm nhập vào linh phủ người khác rất nguy hiểm” không biết có phải xạo không.
Từ lúc Liêu Đình Nhạn nhảy cấp trở thành Hoá Thần, cô cũng có thể nhìn thấy linh phủ của chính mình, trong linh phủ của cô vừa yên bình vừa nhàn hạ, có hoa thơm gió mát, giống như bờ biển nghỉ mát vậy, thoải mái khiến người ta muốn vào giấc, vì vậy mỗi lần đi ngủ cô đều thả tiềm thức chìm vào trong linh phủ, chất lượng giấc ngủ càng lên thêm một level.
Nhưng linh phủ của Tư Mã Tiêu là một khoảng đêm âm u, tia sáng duy nhất chính là một ngọn lửa bùng cháy trên một khoảng đất, ngọn lửa dữ dội cùng với khoảng sân dày đặc vết thương, mùi máu tanh nồng, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến tột độ. Trong linh phủ của hắn, khối tiềm thức lớn nhất đại diện cho thần hồn là từng lớp rời rạc, giống như một đóa hoa tàn.
Liêu Đình Nhạn thấy được liền lượn về hướng đó.