[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 29: Đường sống

Chương 29: Đường sống

Thật ra Tư Mã Tiêu chìm đắm trong máu và lửa đã chẳng nghe thấy âm thanh của thế gian nữa rồi, hắn chỉ cảm nhận được cuộc lông chi chít trước ngực động đậy, cảm thấy chắc là cô đang sợ mới đưa tay giữ lấy.

Cô nói gì hắn không nghe thấy, hắn chỉ cảm nhận được một cảm giác chưa từng có ở cô, cứ như không phải rất sợ hãi mà là một thứ cảm xúc gì đó có chút mỏi nhừ, khiến một chút cảm xúc thuần khiết không bị nhuốm sát khí của hắn khôi phục sự tỉnh táo.

Hắn xoa xoa cái cuộn lông mềm mại kia, thân thể nóng ấm đột nhiên làm hắn nhớ đến cảm giác ôm lấy cô nghỉ ngơi mấy lần trước đây. Đã rất lâu lắm rồi hắn không ngủ, nhắm mắt cũng không yên tĩnh được bao lâu, thế nhưng ôm cô nằm ở đó, thế gian bỗng trở nên yên tĩnh đi một chốc, không còn huyên náo nữa, cô thường nghịch ngợm lại mấy động tác nhỏ cũng không làm hắn chán ghét.

Hắn cần ngâm trong nước lạnh để khắc chế lửa thiêng trong cơ thể, vậy nên cả người quanh năm đều lạnh băng, cô thì lại không. Dù là bây giờ lửa thiêng trong người đã mạnh mẽ quá mức, thiêu rụi hết tất cả dòng máu, còn nóng rực hơn cả cơ thể người bình thường, hắn cũng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh từ trong xương tủy. Cô thì không như vậy, vẫn ấm áp mềm mại như cũ.

Ngay thời khắc này, Tư Mã Tiêu đột nhiên không muốn cô chết cùng nữa.

“Thôi vậy.” Hắn nói.

Liêu Đình Nhạn đã nghe thấy, giọng nói của Tư Mã Tiêu không lớn, cô cũng không biết câu nói “Thôi vậy” này của hắn có ý nghĩa gì, chỉ nhận ra hắn đột nhiên xé rách cánh tay vốn đã máu thịt lẫn lộn, rãi ra một vùng máu tươi. Máu của hắn đã biến từ màu đỏ thành đỏ ánh vàng, nhiệt độ thiêu đốt cũng càng lúc càng cao, rải ra liền thành từng vùng lửa lớn.

Lửa lớn bỗng nhiên lại bốc lên, ngăn cách với những tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ đã thương vong nặng nề.

“Hắn muốn thoát! Chặn hắn lại!” Sư Thiên Lũ vẫn là người phản ứng nhanh nhất, gần như ngay lúc Tư Mã Tiêu động tay gã đã hét lên rồi.

Tiếc thay họ không thể ngăn Tư Mã Tiêu lại.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy Tư Mã Tiêu đang hạ xuống mặt đất, như một cuộn lửa nóng hổi từ trên trời rơi xuống. Hắn đập xuống đất, đập nát cả một tòa lầu cao ngói vàng tường đỏ. Bên trong còn có người đang nấp, sợ hãi la thét, Tư Mã Tiêu vịn vào nền đất vỡ nát đứng dậy, không hề để ý tới những người đang hãi hùng, rời đi như một cơn gió.

Tốc độ của hắn vẫn rất nhanh, phóng như gió về phía xa. Mỗi lúc có máu rơi xuống đất đều nhanh chóng nổi lửa, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tự hắn cũng sắp bị thiêu mất rồi.

Hắn thật sự rất ghê gớm, trước đó đã bị thương còn gắng gượng lâu đến vậy, cứ như không thấy đau vậy, Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu đổi lại là mình sẽ tuyệt đối không làm được. Thế nhưng cô không biết rốt cuộc hắn định làm gì, trước đó rõ ràng là muốn cùng đến chỗ chết với những người kia, giờ xem ra sao lại đổi ý nữa rồi?

Suy nghĩ của tổ tông đúng là rất khó nắm bắt.

Tư Mã Tiêu dừng lại, tựa vào một cái cây khô ngẩng đầu thở dốc, nắm lấy đuôi rái cá, xách cô ra đặt ở một bên. Rừng cây phía sau họ động đậy xào xạc, có gì đó đang đến.

Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn thấy con mãng xà đen quen thuộc, nó men theo rừng cây trườn tới.

Tư Mã Tiêu còn không thèm nhìn, như là đã biết mãng xà đang tới, nói với Liêu Đình Nhạn: “Ngươi đi với cái con đần độn đó đi.”

Dựa theo quy tắc thông thường thì lúc này Liêu Đình Nhạn nên hỏi: “Vậy ngài thì sao?” Nhưng cô không hỏi vậy, bởi vì đáp án của câu hỏi này rất rõ ràng, bao nhiêu tình tiết phim truyền hình bày ra đó, có thể tìm ra được một trăm tám chục cảnh tương tự. Hắn đang chuẩn bị ở lại đây thu hút sức mạnh của lửa, để cô với mãng xà nhanh chóng chạy đi, dù gì thì trông hắn cũng có vẻ không giữ mạng được lâu nữa, hơn nữa biển lửa bên kia không thể cảm được đám người kia vĩnh viễn.

Cái tình tiết “Ta ngăn chúng lại, ngươi mau chạy đi” hình như cũng phải xuất hiện giữa nam nữ chính. Tâm trạng Liêu Đình Nhạn rất phức tạp, nhất thời không động đậy gì.

Con mãng xà đần độn không biết đi qua đây kiểu gì nhưng đầu óc của nó hôm nay cũng không hoạt động, thấy họ liền hết sức hí hửng mà trườn tới, lượn một vòng quanh họ, nó còn để rái cá toàn thân nhuốm máu lên đầu, thè lưỡi liếm liếm tay Tư Mã Tiêu rồi  bị bỏng máu kêu rít lên.

Tư Mã Tiêu đá nhẹ nó rồi lại chán ghét mắng mỏ: “Cút đi.”

Hắn ngồi dưới cái cây yên tĩnh này, dáng vẻ tự kỷ hết sức, cái cây khô bị hắn tựa còn để lại một vết thiêu cháy. Mãng xà và Liêu Đình Nhạn đều có chút tu vi, hơn nữa còn từng uống máu hắn, không sợ gì mấy nhiệt độ trên người hắn, lúc này mãng xà đen còn quấn người cạnh hắn, dáng vẻ ngập ngừng do dự. Liêu Đình Nhạn cũng không nhúc nhích.

Tư Mã Tiêu lại ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Ta đã không định giết ngươi nữa rồi, đến chạy cũng không biết đường chạy sao.”

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên thấy nóng lên, cả người nặng nề rồi biến lại thành hình người, ngồi trên đầu mãng xà đen. Cô ngơ ngác một lúc, nhìn ngực tấn công mông phòng thủ với váy áo của mình, kinh ngạc nói: “Không phải bảo là ba tháng sao?”

Tư Mã Tiêu: “Lừa ngươi đấy, chỉ duy trì được mấy ngày thôi, nếu ngươi rất muốn biến trở lại thì sẽ biến trở lại.” Ai mà ngờ được hình như cô còn khá là hài lòng với cái thân rái cá, hiệu quả còn kéo dài hơn nửa ngày so với mong đợi.

Liêu Đình Nhạn nhớ lại đây không phải lần đầu tiên tổ tông lừa cô chơi cho vui, nhất thời tức tối muốn xách theo con pet của hắn đi ngay lập tức, để hắn ngồi đây một mình chờ chết.

Nhưng mà cuối cùng cô cũng thở dài một hơi.

Cô đưa Tư Mã Tiêu cách không đến trên người mãng xà đen, mình thì bay cạnh con rắn, xoa xoa đầu của nó: “Anh trai, dùng tốc độ nhanh nhất của mày chạy về trước, chúng ta phải chạy thôi.”

Tuy là đầu óc mãng xà đen không ổn lắm, máu huyết lưu thông cũng bình thường nhưng tốt xấu gì cũng do Tư Mã Tiêu nuôi mấy trăm năm trời, cả người đều biến dị rồi, mình đồng da thép hơn mấy con yêu tu luyện khác nhiều, tốc độ cũng nhanh hớn, nhanh như một tia lửa điện. Liêu Đình Nhạn xốc lại tinh thần bay cạnh nó, cảm thấy khoảng thời gian này mình nghỉ ngơi tốt thế, chăm sóc tích trữ năng lượng là để dùng cho cái tuồng tốc độ và sự mãnh liệt này.

Tư Mã Tiêu hơi bất ngờ, Hắn không ngờ Liêu Đình Nhạn sẽ làm thế này.

“Ngươi đưa theo ta cùng chạy sao?” Tư Mã Tiêu hết sức khó hiểu.

Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi muốn chết lắm hả?’

Liêu Đình Nhạn: “Thật ra là không muốn lắm.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi dắt theo ta là khiến chết rồi còn gì nữa, ngươi không ngốc tới vậy chứ?”

Liêu Đình Nhạn thầm thờ dài: “Đây không phải là ngốc, ngài từng cứu tôi, tôi cũng phải báo đáp chứ.”

“Ngài có thể nào có chút khát vọng sinh tồn không, cho chúng tôi biết giờ chạy đến đâu thì an toàn hơn?”

“Đâu cũng không an toàn.” Tư Mã Tiêu nằm trên lưng rắn, giọng điệu tuỳ tiện: “Nếu các ngươi đã không đi thì đợi lát nữa bọn chúng tới đây giết chết các ngươi, ta sẽ giết bọn chúng báo thù cho các ngươi là được.”

Ờ ờ, vậy logic của ngài cũng ok ghê á. Liêu Đình Nhạn nhận ra nói ba cái này với mấy thằng điên chả có ích gì.

Nếu chỉ có mình cô thì chết lần nữa chả có gì phải giằng co nhưng lại thêm một Tư Mã Tiêu, cô chỉ đành ráng thêm chút. Bọn họ bay tới đỉnh Sùng Sơn, rắn đen chỉ có thể trườn trên đất, Liêu Đình Nhạn tự bay không tạo thêm gánh nặng cho nó. Tư Mã Tiêu không nói gì lúc lâu, Liêu Đình Nhạn phát hiện hắn đã nhắm mắt, lồng ngực cũng không có động thái gì.

Không phải là chết rồi đấy chứ?

Lúc cô đang do dự không biết nên ngừng lại xem tình hình của Tư Mã Tiêu trước không thì trước mắt đột nhiên loé sáng, bọn họ choàng vào một cánh rừng sâu, trước mặt xuất hiện một cái hồ. Bên hồ có một căn nhà gỗ nhỏ, trên cái thuyền nhỏ cạnh căn nhà gỗ còn có một người đội mũ rộng vành đang ngồi câu cá, cảnh tượng nhàn hạ thư thái. Ánh mặt hồ và màu nước đều có vẻ mông lung nhàn nhạt, khiến người ta vô thức bình tâm lại.

Liêu Đình Nhạn: Ấy, xông vào địa bàn của người ta mất rồi.

Người câu cá không quay đầu lại, giọng nói không to không nhỏ nhưng Liêu Đình Nhạn nghe được rất rõ ràng: “Nếu đã có duyên tới rồi thì đừng đi gấp làm gì.”

Liêu Đình Nhạn bị kéo về phía sau. Tư Mã Tiêu vừa mới nằm trên lưng mãng xà dở sống dở chết đã đứng dậy đi đến trước, dùng ánh mắt cảnh giác ghét bỏ nhìn bóng lưng nhàn nhạt kia.

Liêu Đình Nhạn: … Tên tổ tông này có cái thể chất nhìn thấy nguy hiểm là khát vọng sống lại trỗi dậy, lập tức hồi máu à? Không phải sắp chết rồi sao, đứng dậy kiểu gì vậy?

Cô hơi hoài nghi không biết Tư Mã Tiêu có đang lừa đảo không, có khi nào thật ra hắn hoàn toàn sẽ không chết không?

“Con trai, xem ra con vẫn nhớ ta.” Ngươi câu cá quay người lại, khuôn mặt mang dáng vẻ ông lão khiến người khác vui vẻ như tắm gió xuân với nụ cười hiền lành.

Nhưng thái độ của Tư Mã Tiêu không thân thiện như vậy, hắn sầm mặt: “Quả nhiên là ngươi.”

Liêu Đình Nhạn: Ai cơ?

Chiếc mũ được tháo xuống, một cái đầu trọc lộ ra. Liêu Đình Nhạn nhìn lên cái áo tăng lữ màu xám của ngài, lại nhìn vào chuỗi hạt Phật ngài đeo, thì ra là một thầy tu.

Cô nhớ lại mấy chuyện hóng hớt lúc trước nghe được, nghe nói là Tư Mã Tiêu rất lâu về trước, lúc còn nhỏ có gây chuyện, Chưởng Môn đời trước lên Vân Phật Tự mời cao tăng đắc đạo về dạy dỗ hắn, còn đặt cho hắn cái đạo hiệu “Từ Tạng”. Không lẽ là vị trước mặt đây sao?

Tuổi tác chư vị ở thế giới tu tiên còn khó phân biệt hơn tâm trạng Tư Mã Tiêu nữa. Trông vị cao tăng đây trẻ trung năng động, vừa tháo mũ xuống liền cảm thấy như hào quang của Phật chiếu rọi.

Cao tăng nhìn sang Liêu Đình Nhạn, nở nụ cười hiền từ với cô, cứ như nghe được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Không phải chứ, mấy người các người đều biết thuật đọc tâm hết hả?

Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm vị hòa thượng này, sát khí nồng nặc: “Ngươi đến để giết ta hay là để cứu ta?”

Cao tăng nói: “Giết hay cứu đều có thể. Trước đó, ta cần tháo một mối giải.”

“Thế sao?” Dưới chân Tư Mã Tiêu đã xuất hiện ngọn lửa.

Cao tăng khẽ lắc đầu, không hề sợ hắn gây sự: “Nhưng mà vấn đề này không phải do ngươi trả lời.”

Mắt của ngài biến từ màu đen thành màu hổ phách. Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy khi bị đôi mắt đó nhìn vào cứ có gì mơ hồ rồi không nhớ gì nữa, đợi khi cô đột ngột tỉnh lại đã thấy Tư Mã Tiêu nằm trên đất, mãng xà đen quấn người ngủ bên cạnh. Trong tích tắc lại gục cả hai.

Liêu Đình Nhạn: Cao tăng ngầu lòi! Cao tăng dữ dằn!

“Xem ra đã bị thương nặng thật sự, mức độ này mà cũng áp chế được hắn.” Cao tăng cảm thán một câu rồi lại cười với Liêu Đình Nhạn, bước đến trước kéo Tư Mã Tiêu dậy: “Mời sang đây với ta, vẫn còn chuyện cần cô giúp.”

Liêu Đình Nhạn cùng ngài đi vào căn nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy cao tăng đặt Tư Mã Tiêu lên chiếc giường duy nhất trong nhà. Chiếc giường đó chắc là không có ai ngủ, chỉ có lót một lớp rơm giản dị.

“Mời ngồi, uống chút nước đi.”

Liêu Đình Nhạn ngồi xuống uống nước.

Cao tăng ngồi bên cạnh, hoà nhã như một ông cụ, hiền dịu hỏi: “Cô là ma tu của Ma Vực đúng không.”

Liêu Đình Nhạn bịt chặt miệng ngăn không cho mình phun nước ra ngoài.

“???”

“Tôi? Tôi là ma tu????”

“Cụ ông” cao tăng: “… Sao trông cô kinh ngạc quá vậy?”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan