[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 28: Lửa và máu

Chương 28: Lửa và máu

Liêu Đình Nhạn: Sao không lúc nào tôi bắt được đường lối tư duy của sếp lớn này hết vậy? Hơn nữa sao lần nào cũng thấy giống như mình để trôi mất mười tập tình tiết mới dẫn đến cái tình trạng không cách nào giao tiếp bình thường được như thế này.

Tư Mã Tiêu vẫn đang dùng ánh mắt thúc giục cô trả lời nhưng Liêu Đình Nhạn đang chấm hỏi đầy đầu không bứt ra được.

Một người đàn ông bảo rằng bằng lòng cho mình tính mạng của hắn, chuyện này đúng ra phải rất đáng cảm động, nếu đặt trong bất cứ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào thì hẳn cũng là cảnh thổ lộ tình cảm của nam nữ chính, nhưng mà ông sếp Tư Mã Tiêu này không có cái năng lực đó, nói ra cái câu này như muốn người ta nạp mạng tới nơi vậy.

Liêu Đình Nhạn không có kinh nghiệm ứng đối với tình huống thế này, đợi một lúc mới nói: “Éc éc éc éc éc?”

Tư Mã Tiêu trừng cô: “Nói tiếng người.”

Đcm bây giờ tôi là một con rái cá luôn á, không nói tiếng vậy chứ sao.

Tư Mã Tiêu: “Ngươi có muốn mạng của ta không?” Buff nói thật tăng tốc!

Liêu Đình Nhạn buột miệng: “Chắc là thôi được rồi á.”

Tư Mã Tiêu nhíu mày nhìn cô, còn hơi tức giận vì cái kiểu không biết phấn đấu của cô: “Đây không phải là nhiệm vụ của ngươi sao? Tuy là ngươi không muốn giết ta nhưng ta chết trong tay ngươi dù gì cũng có lợi cho ngươi mà, sao mà không có chút cầu tiến nào vậy.”

Liêu Đình Nhạn nghệt mặt ra, cô vẫn chưa hiểu rõ thiết lập thân phận của mình. Có cái vụ cầu tiến này nói đúng đấy, cô không có thật. Trên đời có người ra sức phấn đấu, cũng có người thích nhàn hạ sống cuộc đời bình thường, cô chính là người như vậy.

“Chuyện là thế này, nhiệm vụ của tôi không quan trọng, tôi cũng không muốn giết người, không muốn mạng của ngài, tôi thấy trạng thái tinh thần ngài đang tốt lắm, không giống người sắp chết, không thôi kiếm cách tìm người khám cho ngài hay là ăn linh đơn gì đó, tôi thấy ngài còn cứu được, đừng có dễ dàng từ bỏ trị liệu như vậy.” Liêu Đình Nhạn cũng khá căng thẳng, nhìn máu từ trên người hắn nhỏ xuống mà rất muốn đưa hắn đi tìm đại phu.

Tư Mã Tiêu: “Thật sự không muốn sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Không muốn.”

Tư Mã Tiêu: “Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng rồi.”

Liêu Đình Nhạn bỗng dưng cảm thấy lông lưng dựng đứng, không kiềm được mà lấy vuốt gãi gãi thì nghe Tư Mã Tiêu nói: “Đã vậy rồi thì ngươi sẽ chết cùng với ta.”

Liêu Đình Nhạn: … Sao ông ra được cái kết luận này vậy?

“Ngài thật sự không uống tí thuốc sao? Liêu Đình Nhạn không nhịn được.

Vừa dứt lời, Tư Mã Tiêu liền phun ra một ngụm máu trước mặt cô. Liêu Đình Nhạn thất kinh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: Đm hao quá, cái món này quý lắm đó!

Tư Mã Tiêu nhích ngón tay, ngọn lửa cháy hừng hực trên không, thiêu sạch đống máu vừa phun ra. Thấy Liêu Đình Nhạn đang nhìn chăm chăm, hắn lại còn bật cười nói với cô: “Đợi ta chết rồi, thân thể của ta cũng sẽ bị ngọn lửa này thiêu sạch, một chút máu thịt cũng không chừa cho chúng.”

Hoả táng à, vậy anh cũng hiện đại hoá lắm đấy.

Tư Mã Tiêu giơ tay với cô: “Tới đây.”

Liêu Đình Nhạn bay sang, cẩn thận dè dặt đạp thẳng lên đùi hắn. Khắp nơi đều là máu, không tiện đáp xuống đất cho lắm. Tư Mã Tiêu cụp mắt nhìn cô, biểu hiện khác thường, giọng điệu chậm rãi: “Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ chạy, ta đã muốn ngươi chết rồi sao còn chưa chạy.”

Liêu Đình Nhạn một là cảm thấy mình không có khả năng chạy thoát khỏi móng vuốt của vị tổ tông này, hai là đang nghi ngờ hắn đang chờ cô chạy, nếu bây giờ cô mà chạy, chắc cỡ ba giây là sẽ bị hắn thiêu chết. Tuy là chưa quen biết qua lại được bao lâu nhưng hình như cô cũng đã hiểu rõ quỷ súc của hắn rồi.

Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi lại không chạy chứ.” Câu này không phải là một câu hỏi, nó giống một câu cảm thán hơn, như là nghĩ không ra.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy con người này sống thật sự rất dây dưa, cũng không biết là rốt cuộc muốn cô làm sao mới được. Hắn nói bản thân sắp chết mà giờ còn ra sức giày vò người đồng chí là cô đây, còn Liêu Đình Nhạn chỉ thấy là hắn nên đi tìm bác sĩ, hơn nữa cô thật sự không chịu được cái dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của hắn.

“Sư tổ, ngài không tìm đại phu thì cũng thay đồ băng bó tí nhé?” Liêu Đình Nhạn cũng không biết sao đến giờ mình còn ung dung tới vậy, giống như deadline dí tới mông còn chưa hoàn thành mà vẫn bình chân như vại không sợ sệt, thậm chí còn muốn làm biếng.

Tay Tư Mã Tiêu vuốt ve lông trên người cô, bàn tay nhuốm máu sờ làm cả người cô cũng đỏ thẫm: “Dù gì cũng sắp bị thiêu thành tro, trông như thế nào cũng cả quan trọng.”

Liêu Đình Nhạn phát hình lông trên người mình đóng cục cả lại: Cái tên yêu nghiệt thối tha này quá đáng thật sự.

Tư Mã Tiêu vuốt con rái cá của mình, thừ người trên cái ghế quen thuộc, giống như một người già sắp đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời vậy, đã chuẩn bị an tường chờ chết rồi. Sự nôn nóng của hắn chầm chậm lắng xuống, để lộ sự mờ mịt và trống rỗng hiếm thấy-tuy là động tác vuốt con rái cá không hề ngừng lại.

“Cứ chết như thế này thì biểu hiện của đám người kia sẽ thú vị lắm, tộc Phụng Sơn đã bị diệt vong một cách triệt để rồi, nguồn cội của Canh Thần Tiên Phủ cũng sắp đứt rồi, những bông hoa phồn vinh sinh trường nhờ hấp thụ máu thịt này sẽ nhanh chóng khô cằn héo úa, tiên phủ đầu tiên sẽ sụp đổ tàn lụi chỉ trong vòng trăm năm tới.” Tư Mã Tiêu nói xong những chuyện này, rất vui vẻ cười lớn, trông như tên điên bệnh hoạn.

Chính vào lúc này, một luồng uy quyền lớn mạnh từ ngoài truyền vào, cuồn cuộn rơi trên không của khoảng sân.

Tiếng cười của Tư Mã Tiêu bỗng im bặt.

Hắn u ám nhìn ra ngoài, tuy được cản bởi nóc nhà nhưng thần thức của hắn đã có thể nhìn thấy một đám mấy chục người kéo tới từ đằng xa, Chưởng Môn Sư Thiên Lũ kéo theo một đám Cung Chủ Trưởng Lão tới, chỉ chốc lát sẽ tới bao vây lấy hắn.

“Tư Mã Tiêu, hôm nay không thể giữ ngươi tiếp được nữa!” Người chưa thấy đâu đã nghe giọng nói.

Khuôn mặt hòa nhã lương thiện tốt tính chính vai chính diện của Chưởng Môn Sư Thiên Lũ trước khi đã không tiếp tục duy trì nổi, ai cũng có thể nhìn ra sự tức giận bừng bừng của gã.

Không tức được sao, Sư thị bọn họ cẩn thận cần cù mấy ngàn năm, bỏ bao nhiêu công sức xây dựng nên Bách Phượng Sơn cốt để nắm được Canh Thần Tiên Phủ trong tay, trở mình thành chủ nhân, không cần chịu sự kìm hãm của Tư Mã thị nữa, sắp ăn được tới nơi lại lỗ to một phen, sự nghiệp ngàn năm đổ vỡ, đổi lại là ai cũng không nhịn được.

Hơn nữa tình huống tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra, cái tên điên Tư Mã Tiêu trước tiên giấu gã chơi chiêu tập kích, muốn phá huỷ tâm huyết của Sư thị bọn chúng, giờ còn chuẩn bị khiến cả Canh Thần Tiên Phủ chết chung, nếu như để hắn hoàn toàn dập tắt lửa thiêng mới là chuyện tồi tệ nhất. Họ đã đứng trên đỉnh giới tu tiên quá lâu rồi, bị đánh xuống thần đàm còn khiến họ khó chấp nhận hơn cả cái chết.

Trước khi chuyện đó xảy ra, họ phải giữ mạng của Tư Mã Tiêu trong tay! Bao nhiêu thương vong cũng không màng nổi nữa!

Tư Mã Tiêu trong phòng cười lạnh: “Muốn mạng của ta sao? Mơ mộng hão huyền. Dựa vào mấy thứ này còn không thể hạ bệ được ta.” Hắn đứng lên, hoàn toàn không còn cái dáng vẻ hở chút là cận kề cái chết như vừa nãy nữa mà lại giống như Thần Chết chuẩn bị đi tước lấy sinh mệnh.

Đột nhiên tổ tông lại bừng lên ý chí cầu sinh, chuẩn bị chơi thêm phát trước khi chết.

Ban nãy ngài vừa mới an tường chờ chết mà? Giờ người ta tới đòi mạng ngài lại tự dưng sôi sục là sao? Liêu Đình Nhạn thấy hơi hoang mang, cái trạng thái dị hợm gì vậy nè? Cảm tạ phía địch đã khơi dậy ý chí đấu tranh cầu sự sống của quân ta sao?

Cô lại trở thành phụ kiện lần nữa, bị Tư Mã Tiêu xách theo lên nóc nhà. Để không phá huỷ hình tượng sư tổ phản diện cấp cao của hắn, Liêu Đình Nhạn với ngoài hình siêu cấp đáng yêu chỉ có thể chui vào vạt áo hắn. Cảm ơn thân hình rái cá nhỏ bé, nếu không thật sự trốn không nổi.

Cả hai phía đều đỏ ngầu mắt, như chỉ trong vòng hai ba câu là bắt đầu giết chóc.

Tư Mã Tiêu hoàn toàn không màng tất cả, ngọn lửa trên người hắn sôi sục, biến thành biển lửa, hoàn toàn vào trạng thái chuẩn bị cho cả bọn cùng chết. Thế nhưng bọn Sư Thiên Lũ vẫn còn rất tiếc mạng quèn, không chịu dễ dàng chết cùng hắn, bọn họ còn đang định đánh cho Tư Mã Tiêu bán sống bán chết chứ không phải hoàn toàn đánh chết, vậy nên dù bọn họ đông người nhưng vẫn lóng ngóng.

Trước đây Liêu Đình Nhạn có thấy Tư Mã Tiêu ra tay với người khác, cô biết Tư Mã Tiêu rất lợi hại, là ông lớn đỉnh của đỉnh, thế nhưng mãi đến trận đấu này cô mới biết hắn coi trời bằng vung đến độ nào.

Bên phía đối phương ngoài Sư Thiên Lũ còn có rất nhiều tiền bối ẩn tu, số lượng người lên đến khoảng ba trăm người, Liêu Đình Nhạn đều nhìn không ra tu vi của mỗi người, rõ là tu vi của những người này đều cao hơn Hoá Thần như cô ít nhất một cảnh giới lớn, có khi còn hơn cả vậy.

Lần này ra quân chắc là hết hơn nửa mấy sếp lớn của Canh Thần Tiên Phủ rồi quá? Coi bộ ngoại trừ mấy người ở lại canh giữ, toàn bộ những ai đến được đều đã đến rồi, dù gì cũng là chuyện quan trọng liên quan đến sinh tử tồn vong. Liêu Đình Nhạn tặc lưỡi, cảm thấy hôm nay chắc mình phải chôn lại ở đây rồi. Cô tính toán lại kỳ nghỉ mát của mình, cảm thấy chắc cũng đã thoả mãn.

Tư Mã Tiêu lại giết thêm hai người nữa, nở nụ cười hết sức phản diện, Liêu Đình Nhạn không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của mấy ông sếp tiên phong đạo cốt kia đều khó coi hết cả.

“Không được để hắn tới gần! Hắn sẽ hút linh lực và tu vi của người khác!” Sư Thiên Lũ hét lớn, ra lệnh cho mọi người tản ra.

Biển lửa dưới chân Tư Mã Tiêu càng lan rộng, vào lúc tất cả mọi người muốn lùi ra sau lại bùng lên ép họ bước trở vào.

“Vô ích thôi.”Tư Mã Tiêu trong biển lửa cũng như đã trở thành một ngọn lửa, hòa cùng biển lửa, đến nỗi sau lưng hắn còn xuất hiện cả bóng dáng ngọn lửa đặc biệt mang dáng vẻ khi bừng lên của ngọn lửa Linh Sơn.

Hắn không dè chừng mà giết sạch hết những ai công kích mình, những người kia không muốn hoàn toàn giết chết hắn, lúc đầu còn nương tay nhưng dần dần họ lại phát hiện nương tay cái nỗi gì được, nếu không dùng hết khả năng của mình, không khéo sẽ bị giết cả.

Suy trông có vẻ bên phía Sư Thiên Lũ liên tục thất bại không đụng gì được tới Tư Mã Tiêu nhưng Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn lại thấy gân xanh trên gáy Tư Mã Tiêu nổi lên hết cả, trông hết sức đáng sợ, huyết quản và da trên tay hắn đã muốn nứt ra tới nơi rồi, như một mảnh đất khô cằn bị thiêu đốt, vừa thê thảm vừa đáng sợ. Liêu Đình Nhạn ở trong vạt áo của hắn cũng cảm nhận được máu tươi từ từ ngấm vào trong, thiếu điều muốn nhuộm đỏ cả lông rái cá của cô.

Đến bây giờ Liêu Đình Nhạn mới có được một chút nhận thức chân thật rằng tên tổ tông này hình như thật sự đã sức cùng lực kiệt, thân thể sắp đổ khuỵu rồi.

Dường như Tư Mã Tiêu không nhận thức được tình hình hiện tại của bản thân tồi tệ đến độ nào, trong mắt hắn đều là màu máu đỏ tươi, cười lớn trong sự hoảng sợ và căm phẫn của mọi người, hắn phất hai tay, máu rơi ở đâu thì đó trở thành một vùng biển lửa.

Bọn họ tranh đấu với nhau trên trời, biển lửa trải khắp trời, các kiến trúc bên dưới mặt đất cũng bị nhiệt độ cao làm cho tan chảy, còn thường xuyên có người công kích như sao băng rơi xuống, rơi xuống thành trì bên dưới. Người trong thành lũ lượt la hét tháo chạy, dưới sự uy hiếp lớn mạnh này, các tu sĩ cấp thấp cũng chả khác gì so với người thường, cũng chỉ biết kinh hãi chạy trốn, muốn thoát khỏi thành trì đã thành chiến trường này.

Tất cả những tu sĩ trên chiến trường đều không để ý đến những người này, tuy là trong mắt rất nhiều bá tính phàm trần thì những tu sĩ cao cao tại thượng đều là thần tiên lương thiện chính trực, sẽ bảo vệ họ khỏi bàn tay của yêu ma quỷ quái, thế nhưng đây chỉ là hiểu lầm từ một phía mà thôi, thực tế thì mấy tu sĩ này không hề quan tâm đến tính mạng của một số người.

Điều này Liêu Đình Nhạn đã sớm có nhận thức chính xác. Vậy cho nên có lẽ cô là người bình tĩnh nhất trên chiến trường, cô còn có thời gian sắp xếp lại không gian mở ra trong tiềm thức của mình trong lúc đợi chiến tranh kết thúc.

Trận chiến này kéo dài hơn nhiều so với tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn, trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối vẫn y nguyên chưa kết thúc, chỉ có ngọn lửa lớn như không bao giờ dập tắt và Tư Mã Tiêu nuốt người như ác quỷ.

Liêu Đình Nhạn co rút trong lòng hắn, đánh một giấc ngắn, tỉnh lại mới phát hiện trên người mình nhuốm đầy máu của hắn. Cái tủ lạnh mở cửa bây giờ đã trở thành một lò than hầm, không còn lạnh nữa mà nóng cực kỳ.

Có một khoảnh khắc cô còn nghi ngờ liệu có phải máu của người này đã chảy cạn rồi không.

Cô không kiềm được giơ móng ra xoa xoa bụng Tư Mã Tiêu. Ngay lập tức cô liền cảm nhận được một bàn tay dớm dáp máu tanh ấn lấy mình.

“Ngươi sợ sao?” Tư Mã Tiêu khan tiếng hỏi: “Có gì đáng sợ đâu, kẻ phải sợ là cái đám chó ở đối diện kia kìa.”

Liêu Đình Nhạn không biết mỗi lần hắn được cài đặt nói mấy câu ngầu lòi độc địa thì lại phun ra máu làm cái gì, cô cảm thấy hắn cầm cự được tới giờ đã không dễ dàng gì rồi, chắc là sắp không ổn nữa.

Cô bèn nhẹ nhàng xoa xoa bụng tên tổ tông này nói: “Nếu ngài thật sự đau quá thì thôi đi vậy, dù gì cũng sắp chết rồi, không cần thiết vì họ mà kéo dài đau đớn cho mình.”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan