[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 26: Một giấc mộng
Chương 26: Một giấc mộng
Tộc Phụng Sơn của Tư Mã thị là chủng tộc thân cận nhất của thần trên đất liền rất lâu trước đây. Thế nhưng theo chư thần tiêu tán trời đất, sức mạnh của tất cả chủng tộc đều suy yếu, tộc Phụng Sơn cũng vậy, vị thần họ thờ phụng đã diệt vong, để duy trì sự lớn mạnh được lâu hơn, họ bắt đầu theo đuổi huyết thống thuần chủng, làm như vậy quả thật xuất hiện không ít thiên tài xuất chúng nhưng người họ Tư Mã lại càng lúc càng ít.
Trong Canh Thần Tiên Phủ với lịch sử lâu đời này, vinh quang của Tư Mã thị gần như chiếm mất một nửa, tuy nhiên theo dòng chảy thời gian, chủng tộc từng rất lớn mạnh này nhanh chóng tàn lụi, cùng lúc đó, tộc họ Sư thờ phụng họ và các gia tộc khác của Canh Thần Tiên Phủ bắt đầu lớn mạnh qua từng thế hệ, số lượng người của họ lớn dần vượt qua người tộc Tư Mã, sau khi mạnh yếu đổi chỗ cho nhau, kẻ từng lớn mạnh biến từ chủ nhân thành “chim trong lồng”.
Ngược dòng mấy nghìn năm trước, những người tu tiên lớn mạnh còn sót lại của tộc Tư Mã thị chết đi ngoài ý muốn, chỉ còn lại vài đứa bé nhỏ tuổi còn chưa trưởng thành. Tư chất và thiên phú có lợi hại đến mấy đều cần thời gian lớn lên, chúng dần mất đi tự do dưới sự “chăm sóc” của Sư thị.
Bị thúc giục bởi lòng tham không đáy và dã tâm, Sư thị phản bội lại gia tộc đã từng là chủ nhân này, họ lợi dụng sự tín nhiệm của Tư Mã thị, khống chế những đứa trẻ họ Tư Mã, khiến chúng không có cơ hội trở nên lớn mạnh, chỉ có thể trở thành con rối, bị ngăn cách ở Tam Thánh Sơn.
Đương nhiên thì trong mắt người đời, địa vị của Tư Mã thị vẫn luôn cách biệt, ngay cả những đệ tử bình thường của Canh Thần Tiên Phủ cũng nghĩ như vậy. Ai lại ngờ rằng bọn họ như kỳ thú quý hiếm bị nuôi nhốt trong “cái lồng vàng”.
Mãi đến lúc người họ Tư Mã càng ngày càng ít, Tư Mã Ngạc, người con gái thuần huyết cuối cùng của Tư Mã thị dùng sinh mạng của chính mình để phản kháng lần cuối, nàng đã giành lấy cơ hội trưởng thành cho giọt máu cuối cùng của Tư Mã thị.
Nàng nhận lấy đau khổ to lớn, nàng dùng máu thịt và linh cốt của mình tinh lọc ngọn lửa Linh Sơn, khiến ngọn lựa vốn đã hóa linh này cam nguyện niết bàn tân sinh, trở lại thành một đốm lửa nhỏ, sau đó đưa ngọn lửa mới vừa tinh lọc này vào trong cơ thể của con mình, để tính mạng của nó và Phụng Sơn Linh Hoả hoàn toàn liên kết với nhau.
Tư Mã Tiêu lúc đó chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, cũng trải qua đau khổ lớn lao tương tự mới hoàn toàn chấp nhận được ngọn linh hoả mới suy yếu này.
Linh hoả là bảo vật quan trọng nhất của tộc Phụng Sơn, cũng là nền móng cho Canh Thần Tiên Phủ, là ngọn nguồn quan trọng nhất, nếu không có linh hỏa, địa giới của Canh Thần Tiên Phủ sẽ hoàn toàn không còn linh khí, từ Tiên Phủ biến thành nơi bỏ hoang cằn cỗi, thời vận của họ cũng sẽ lụi tàn.
Nhiều năm nay, tuy là cũng có nhiều người họ Tư Mã phụng dưỡng Phụng Sơn Linh Hoả như Tư Mã Ngạc nhưng chỉ có Tư Mã Tiêu là không giống với những người phụng dưỡng khác, hắn hoàn toàn hợp thành một, sống chết cùng với linh hoả, không còn truyền lại cho người khác phụng dưỡng được nữa — trên đời cũng không còn người họ Tư Mã thứ hai có thể phụng dưỡng linh hoả được nữa.
Vì có thêm linh hoả, tu vi của Tư Mã Tiêu nhanh chóng nâng cao, mà Sư thị cũng các gia tộc khác ở Canh Thần Tiên Phủ cũng vì ngọn lửa này mà ném chuột sợ vỡ bình với hắn, chuyển cách thức lại thành cảm hoá lôi kéo hắn. Thế nhưng Tư Mã Tiêu sở hữu Chân Ngôn Chi Thệ, sở hữu năng lực đặc biệt nhìn thấu được nội tâm người khác, dù đám người đó có nở nụ cười dịu dàng nhất với hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy đang bị bao vây bởi các thứ suy nghĩ đáng sợ.
Thứ hắn cảm nhận được chỉ có lừa dối, tham lam, sợ hãi và vô số thứ ác ý.
Hắn cảnh giác với bất cứ ai, hơn nữa còn bẩm sinh hung tàn, không giống với người mẹ lương thiện của mình, mới nhỏ như vậy đã giết người không do dự — để nâng cao tu vi, hắn đã hấp thu tận mấy người Sư thị.
Những “người chăn nuôi” hắn chưa từng nhìn thấy cách thức tu luyện nào như vậy, hung tàn như ma quỷ nhưng lại không phải là ma quỷ, vì tu ma khác với họ, linh khí vận động trong thân thể người tu ma không giống với tu tiên, Tư Mã Tiêu không có dấu hiệu nhập ma, hắn chỉ là không hề để ý mà tàn sát, nuốt trôi tu vi của họ. Sau khi hắn hút trọn tất cả đệ tử ưu tú ở núi Tam Thánh, bọn họ không dám phái bất cứ ai tới nữa.
“Không thể cho chúng ta sử dụng cũng không thể khống chế được, cứ thế này hắn sẽ là mối nguy cho cả Canh Thần Tiên Phủ!” Những gia tộc hút máu tộc Tư Mã ở Canh Thần Tiên Phủ bắt đầu sợ hãi, thế là họ đã làm khá nhiều chuyện.
Lần nào cũng thất bại. Họ không chỉ không khống chế được Tư Mã Tiêu, còn bị hắn nắm bắt hết tất cả cơ hội, ngày một lớn mạnh, cuối cùng bọn họ hết cách, hy sinh rất nhiều đệ tử để giam cầm hắn năm trăm năm.
…
Liêu Đình Nhạn tỉnh ngủ, nhào đến cái đệm trên bàn, vẫy móng chậm rãi rửa mặt, vuốt suông lông với râu ria, ngồi trên đệm ôm lấy cái bánh trắng muốt nhai ngấu nghiến.
Cô nhai mấy miếng bánh vị hoa thơm ngọt, liếc nhìn sang bên cạnh.
Tư Mã Tiêu tựa ở đó, mắt nhắm nghiền. Tay áo nhăn nhúm cuộn lại trên đùi là dấu vết ngủ của Liêu Đình Nhạn, từ lúc cô biến thành con rái cá, mỗi lúc ngủ đều bị Tư Mã Tiêu ôm trong tay, ngủ trên người hắn nhiều lần rồi thành quen.
Chỉ là thường thì cô tỉnh lại, Tư Mã Tiêu cũng sẽ mở mắt, lần này sao chẳng nhúc nhích gì.
Không phải thật sự ngủ rồi chứ? Không đúng, đốm lửa kia có nói, đã lâu rồi Tư Mã Tiêu không ngủ.
Cô nhìn Tư Mã Tiêu không chút động đậy, lại nhai một miếng bánh, nhai xong hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, tựa ở kia thật sự hình như đã ngủ.
Một giọt nước thong thả vọt ra từ tách trà, di chuyển theo móng vuốt của Liêu Đình Nhạn, đập lên mặt của Tư Mã Tiêu. Lông mi Tư Mã Tiêu run lên, mở to hai mắt, giọt nước kia rơi đúng trên mí mắt của hắn, chớp mắt một cái, giọt nước liền rơi xuống mặt theo khoé mắt, giống như giọt nước mắt.
Tư Mã Tiêu nhìn về phía cô.
Liêu Đình Nhạn dựng hết lông tơ.
Tư Mã Tiêu vô cảm xách con rái cá sang lau mặt, dùng lớp da lông của cô lau sạch vệt nước trên mặt.
Liêu Đình Nhạn: “…”
Cô đưa tay xoa xoa mớ lông bị vuốt ngược trên người mình, chuẩn bị giương móng gõ.
“Ta vừa có một giấc mơ.” Tư Mã Tiêu đột nhiên nói.
Liêu Đình Nhạn bị doạ rớt cả móng. Tổ tông đã ngủ còn nằm mơ là tỷ lệ thế nào? Đây là tỷ lệ nhìn thấy mưa sao băng sau năm trăm năm đấy. Cô quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, đợi hắn nói tiếp, cô cũng khá tò mò vị tổ tông mấy trăm năm không ngủ thức tới suy nhược như vậy sẽ mơ gì.
Nhưng Tư Mã Tiêu không nói, hắn cúi mắt hơi chán nản nhìn ra cửa sổ.
Liêu Đình Nhạn: Kiểu người nói chuyện nói một nửa như vầy sẽ bị đánh chết ở xã hội hiện đại.
Tư Mã Tiêu mơ thấy lúc mình còn nhỏ, vào một đêm mưa gió, Tư Mã Ngạc mẫu thân hắn đến bên giường, làm hắn hốt hoảng tỉnh khỏi giấc mộng, bóp lấy cổ hắn, muốn giết chết hắn, Đây là chuyện đã thật sự xảy ra, nếu không có Sư Dung Du phát hiện và ngăn cản, hắn có thể đã thật sự bị bóp chết như thế.
Điều buồn cười nhất là hắn có thể cảm nhận được ác ý sâu đậm trên người những người bảo vệ, chăm sóc hắn, còn lúc mẫu thân muốn bóp chết hắn, hắn chỉ thấy được tình yêu thương trân trọng dịu dàng.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Tiêu lại liếc nhìn Liêu Đình Nhạn. Cô đã nhảy lên bàn, nằm đó nhai bánh ngũ sắc, nhai mỗi màu một miếng, hình như đang so sánh xem phần nào ngon nhất.
Đây là người kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp. Người khác nhìn thấy hắn trong lòng chỉ có hai cảm xúc, một là sợ hãi căm ghét, hai là nịnh nọt lấy lòng nhưng cô không giống vậy, cô chẳng có gì cả. Cô không có ghét bỏ sâu sắc gì hắn và cũng không có cảm tình mấy, cứ như đối đãi với hoa cỏ bên đường vậy, cảm xúc hời hợt này làm Tư Mã Tiêu thấy bình tĩnh. Rõ ràng là một người rất yếu ớt, rõ là gặp phải rất nhiều chuyện vẫn có thể sắp xếp cho mình thật thư thái.
Tư Mã Tiêu cảm thấy cô thông minh hơn rất nhiều người hắn từng gặp, người thật sự thông minh là người có thể sống tốt ở bất cứ đâu.
Liêu Đình Nhạn đưa cái bánh bất động trên không tới bên miệng mình, lại muốn điều khiến tách trà cạnh bên, vừa phân tâm cái bánh đã đập xuống mặt cô, vụn bánh văng khắp người.
Tư Mã Tiêu: Rút lại cái câu nói ban nãy bảo cô ta thông minh.
“Tiền bối.” Nghiêm lão gia đứng ngoài cửa gọi: “Người đến dẫn chúng ta đi Bách Phượng Sơn đã tới rồi.
Bọn họ ở đây hai ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị ra khỏi cửa. Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu đứng lên cũng vỗ vỗ móng, lắc lắc lông trên người, nhảy tới phía hắn, chuẩn bị tiếp tục làm phụ kiện.
Thế nhưng Tư Mã Tiêu lại cản cô lại, nhún người bay đi, biu một chốc đã đạp lên cái đệm mềm.
“Ngươi chờ ở đây.”
Liêu Đình Nhạn: Cái gì? Không đưa mình theo? Còn có chuyện tốt như vậy nữa hả?
Cô ngồi dậy, nghe thấy câu này lại nằm trở xuống. Thật ra cô thật sự không muốn đi lắm vì đi rồi nhất định sẽ phát hiện ra bị mật lớn gì đó, không chừng còn sẽ thấy hiện trường giết người tàn bạo gì đó, cô không muốn biết quá nhiều cũng không muốn đứng xem phim kinh dị máu me.
Tư Mã Tiêu bước ra ngoài mấy bước, tay bắt lại, bắt được một đốm lửa nhỏ xíu, nâng qua cho Liêu Đình Nhạn: “Cầm lấy cái này.”
Hắn nói xong lập tức rời đi.
Đốm lửa nhỏ được che chắn trong quả cầu trong suốt, đập vào cạnh đuôi Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn qua đó nhìn, đốm lửa nhỏ lại lớn tiếng đe dọa: “Nhìn cái gì mà nhìn! Con lông xám hôi hám!”
Liêu Đình Nhạn kéo quả cầu tới gần: “Sao ngươi trở thành cái đốm nhỏ thế này.”
“Ngươi chưa nghe nói tới phân thân hả! Đây chỉ là một phần nhỏ tách ra từ người ta thôi! Dùng để giám sát ngươi đó!”
Liêu Đình Nhạn: “Ồ”
Sếp ra ngoài đi công chuyện, nhân viên tất nhiên phải lười biếng, một mình rái cá Liêu Đình Nhạn biếng nhác độc chiếm cả cái giường, mãn nguyện vươn người. Ngọn lửa rất ồn ào, bị cô thêm vào một lớp cách âm.
Ngọn lửa này như một đứa nhóc hung hăng thối tha lại cô quạnh, không ai chơi với nó, còn thường xuyên bị nhốt, gặp người là nói không dứt, không thể nói chuyện bình thường, chỉ biết mắng người. Liêu Đình Nhạn bỗng nghĩ tới gì, mở lớp cách âm ra nói chuyện với nó.
“Lúc trước ngươi có nói sư tổ nằm mơ ngươi cũng sẽ nằm mơ, ngươi có thể thấy được giấc mơ của ngài ấy đúng không?”
Ngọn lửa ban nãy tức tối cáu gắt, hiện tại nghe thấy câu hỏi của cô lại lấy làm đắc ý, một đốm lửa nhỏ cũng có thể nhìn thấy khí chất trâu bò ngất ngưởng. Nó nói: “Chứ còn gì nữa, ta biết hết tất cả bí mật nhỏ của hắn, cũng có thể thấy giấc mơ của hắn.”
Liêu Đình Nhạn vẫn có hơi tò mò: “Ban nãy ngài ấy ngủ rồi, còn mơ nữa, ngươi thấy cái gì rồi?”
Ngọn lửa lập tức lớn tiếng cười nhạo: “Hắn mơ thấy mẹ hắn, ha ha ha! Cái thứ ẻo lả chưa dứt sữa!” Nó cứ nói miết rồi còn bôi nhọ: “Trong mơ hắn còn khóc oe oe la lối đòi mẹ nữa kìa! Còn chảy nước mũi!”
Liêu Đình Nhạn: Chắc mình tin á.
“Đặt điều đã nhất thời thôi, ngài ấy mà biết ngươi nói thế có khi sẽ đánh ngươi khóc oe oe đấy.”
Ngọn lửa sững lại: “Ta… Ngươi nghĩ là ta sợ hắn thật hả!”
“Đúng rồi, ta thấy ngươi thật sự sợ hắn.” Liêu Đình Nhạn nói xong lập tức gài lại lớp cách âm, chặn đứng câu chửi bậy của ngọn lửa ngay tức khắc.
Tư Mã Tiêu dùng ngoại hình của Nghiêm công tử theo sau Nghiêm lão gia, gặp được một tu sĩ bậc Nguyên Anh đến đón họ. Tu sĩ này mặt mũi bình thường, im lặng kiệm lời, mang pháp khí bay hình chiếc thuyền. Y liếc nhìn bé gái Nghiêm lão gia đang ôm trong lòng rồi cho họ lên pháp khí bay.
“Trước đây chỉ có mình ông, giờ lại thêm một người.” Tu sĩ bậc Nguyên Anh hất cằm chỉ Tư Mã Tiêu.
Nghiêm lão gia cười cười lấy lòng: “Đây là… khuyển tử, sau này nó phải thừa kế gia nghiệp của tôi, đưa bọn trẻ đi, vậy nên tôi đưa nó đi xem một chuyến.” Ông ta vừa nói vừa nhét một túi linh thạch sang.
Tu sĩ Nguyên Anh nhận lấy linh thạch, không lên tiếng nữa, bảo Tư Mã Tiêu cũng lên pháp khí bay.
Nghiêm lão gia hơi thở phào một hơi, lại ôm chặt bé gái đang ngủ say trong lòng. Bé gái này là do một nữ nhân nào đó trong hậu viện của Nghiêm công tử sinh ra, đám nữ nhân của Nghiêm công tử sinh cho y nhiều con đến vậy, chỉ có đưa bé gái này di truyền được huyết mạch, nếu như nó có thể ở lại Bách Phượng Sơn, Nghiêm gia họ còn có thể vinh hiển tận hai trăm năm nữa.
Chỉ là… Nghiêm lão gia lại lặng lẽ liếc nhìn tu sĩ thần bí cạnh bên, lòng rất bất an, ông cảm thấy chuyến đi này có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.