[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 25: Tìm kiếm

Chương 25: Tìm kiếm 

Tuy là cảm thấy Tư Mã Tiêu giành đồ chơi con nít rất lưu manh nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn nghe theo tính tò mò sáp tới xem.

Tư Mã Tiêu nhìn một lát lại hết vui, thấy cả cái thân rái cả của cô chồm tới trước xem thì tiện tay nhổ một túm lông rồi chìa món đồ trên tay sang cho cô. Hai ngón vuốt của Liêu Đình Nhạn ôm lấy món đồ mày mò tẫm mẫm, nhận ra cái thứ trông như con mắt này thật ra là một viên đá, còn tại sao nó phát sáng thì cô cũng không hiểu được nguyên lí, thế giới huyền huyễn không thể giải thích bằng khoa học.

Sinh vật kỳ lạ làm đèn đường bên mép phố đang há miệng ăn côn trùng, nhai lốp rốp. Liêu Đình Nhạn hơi muốn sang đó xem nhưng Tư Mã Tiêu chả hào hứng gì, hắn quan sát khắp nơi trên phố, không biết đang tìm kiếm thứ gì.

Liêu Đình Nhạn kéo lọn tóc dài bên má hắn, chí vào đèn bên đường.

Tư Mã Tiêu: “Cái thứ  đó có gì vui mà coi.”

Hồi nãy ông đi giành đồ chơi con nít sao không tự nói câu này đi, đồ chơi có cái gì vui mà coi. Liêu Đình Nhạn mắng thầm trong bụng rồi tự bay sang xem. Vừa bay đến ngọn đèn đường kia, hơi không chú ý chút, suýt nữa bị cái lưỡi thè ra dưới đèn cuốn lấy. Con rái cá lơ lửng liền thắng gấp, bay ngược về lại trên vai tổ tông.

Cái lưỡi lắm nước miếng thật, không xem nữa.

Đi qua một con phố, Liêu Đình Nhạn nghe thấy tổ tông mất kiên nhẫn chậc lưỡi, vừa lướt mắt theo hắn đã đứng ngay cạnh nóc nhà, lại chớp mắt nữa, đến bên đỉnh một tòa kiến trúc cao.

Liêu Đình Nhạn nhạy bén phát hiện được ánh mắt của hắn đang ngừng lại ở một nơi sáng chói rực rỡ nhát, qua khoảng mấy giây, hắn bay về một góc phố nhộn nhịp nhất. Sau khi đến được gần đó, biểu hiện của Liêu Đình Nhạn càng lúc càng kỳ lạ.

Trên con phố đó có rất nhiều hoa, không chỉ có hoa tươi mà con có hoa nữ nhân. Vậy cho nên đó là một con đường hoa.

Tên tổ tông này tập trung bay xa như vậy đến đây để chơi đĩ sao? Ủa? không phải hắn  tính tình lạnh tanh còn yếu sinh lý sao? Hồi trước được đưa đến không biết bao nhiêu gái đẹp hoạt sắc sinh hương chả thèm động tới, không lẽ giờ đổi ý rồi sao, muốn thử hoa dại bên ngoài à? Cái kịch bản tục tĩu người già gì vậy nè?

Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn Liêu Đình Nhạn giây lát, đen mặt nói: “Ngươi nói thêm chữ nào nữa ta sẽ bóp chết ngươi.”

Liêu Đình Nhạn: … Tôi nói cái gì rồi? Tôi có phát ra tiếng hả?

“Sư tổ, ngài… biết thuật đọc tâm hả?”  Liêu Đình Nhạn hỏi. Không phải hắn nghe thấy cô nói thầm hắn yếu sinh lý đấy chứ.

Tư Mã Tiêu: “Không có.”

Hắn chỉ cảm nhận được cảm xúc tận đáy lòng của người khác mà thôi.

Liêu Đình Nhạn: “Ban nãy tôi có nói gì đâu.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi nói thầm cũng ồn lắm.”

Liêu Đình Nhạn bắt đầu không ngừng mắng thầm hắn.

Tư Mã Tiêu: “Ngươi đang mắng ta.”

Liêu Đình Nhạn bắt đầu không ngừng nghĩ về những anh đẹp trai mà mình  từng thích.

Tư Mã Tiêu bắt đầu véo đuôi cô.

Liêu Đình Nhạn lập tức ngừng xài não. Ơ không phải, hắn thật sử không sử dụng thuật đọc tâm sao???

Cô kéo đuôi mình về, chỉ tay về một hướng: “Xem đó là cái gì!”

Tư Mã Tiêu nhìn sáng, không rõ ý đồ ậm ừ một tiếng, bay về phía bên đó. Ở đó, dưới một lầu các sáng đèn rực rỡ, một đám thiếu gia công tử đang ăn chơi đàn đúm, cảnh tượng thật sự không dám nhìn. Vào lúc Liêu Đình Nhạn nhìn thấy rõ những gì đang diễn ra, lập tức đưa vuốt lên che lấy mắt nhưng rất nhanh đã bỏ xuống lại. Sợ cái gì, có phải xã hội hiện đại đâu, không có dán nhãn 18+, mấy cái thứ gập ghềnh này không có bị làm mờ, nhìn được thì nhìn nhiều tí, mở mang tầm mắt.

Tư Mã Tiêu cũng không có ý định tránh ra, hắn khoanh tay đứng tựa mà nhìn, mặt mũi lạnh lùng ghét bỏ: “Nhìn thấy tên kia không?”

Liêu Đình Nhạn nhìn theo hướng hắn chỉ tay, lập tức thấy đau mắt, đúng là xót mắt thật sự.

“Thấy rồi, đúng là hơi nhỏ.” Cô nói.”

Tư Mã Tiêu: “Ai bảo ngươi nhìn ở đó.”

Liêu Đình Nhạn: À, vậy anh bảo tôi nhìn ở đâu?

Lúc họ nói chuyện, tên công tử mặt hoa da phấn mà Tư Mã Tiêu chỉ đã xách quần rời đi, mắt hắn u tối đục ngầu, mặt mũi trắng bệch gầy nhom nhưng không phải kiểu trắng bệch của Tư Mã Tiêu, kiểu của Tư Mã Tiêu khiến người nhìn lạnh cóng, còn kiểu trắng tên đàn ông này rất ngán ngẩm. Ngay lúc y quay người lại, Liêu Đình Nhạn thấy sau lưng hắn hình như có một dấu ấn màu phơn phớt đỏ.

À, ý là bảo cô nhìn cái này sao?

Tư Mã Tiêu bước lên theo sau, nhìn cái tên công tử bột kia hí ha hí hửng chơi đùa cũng mấy chị gái lõa thể, sau đó lại đi vào một căn phòng thay đồ của toà lầu. Cái loại ngậm thìa vàng này thì đi toillet cũng có mấy chị gái ở trong kéo quần xuống cho, tiện thể còn làm một nháy, nói thật thì phim đen nặng đô nhất mà Liêu Đình Nhạn từng xem còn chưa có nặng đô tới vậy.

Nếu chỉ có một mình cô nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ ngượng chết mất, nhưng ngồi trên cái vai tủ lạnh của Tư Mã Tiêu, chỉ cảm thấy sự chán ghét và sát khí trên người hắn, đáng sợ chết được, lòi không ra được cảm giác gì khác.

“A…” Công tử yếu sinh lý phát ra một tiếng rên thoải mái, kéo theo chị gái vừa giải quyết xong cho mình ra ngoài, cười hí hửng: “Nàng khá đấy, đi nào, theo bổn công tử đi tửu trì tiếp tục chơi đùa nào.” Mí mắt chị gái kia đầy đặn, cọ quậy trên người hắn, cùng nói với nhau mấy lời cợt nhả.

Tư Mã Tiêu bước lên trước đạp mạnh về phía hai người, đạp cho đôi uyên ương hoang dã kia ngã lăn ra đất. Hắn không hề nương tay, cả hai lập tức ngất đi. Tư Mã Tiêu đi đến trước mắt tên đàn ông yếu sinh lý, nắm lấy tóc kéo y dậy, đưa chân kéo y phục phía sau lưng hắn. Lúc này Liêu Đình Nhạn mới nhìn rõ được sau xương bả vai hắn có một vết đỏ nhàn nhạt, giống như hình của một ngọn lửa.

Nhìn thấy ngọn lửa, cô liền nhớ đến đốm lửa nhỏ kia, vậy là cái tên này hẳn là có gốc gác gì với tổ tông.

Tư Mã Tiêu đưa tay ấn lấy sau đầu tên công tử yếu sinh lý đang hôn mê, nhắm mắt như đang dò xét gì đó, một hồi sau, hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa men theo tay hắn, thiếu đến tóc công tử yếu sinh lý, bao bọc cả người hắn, trong vòng ba giây, một người bị thiêu thành một đống tro, lại bị Tư Mã Tiêu phất tay áo cho đến tro cũng không còn.

Liêu Đình Nhạn: “…” Xem ra là giận lắm.

Tư Mã Tiêu biến thành dáng vẻ của tên công tử thận yếu vừa bị hắn giết chết.

Liêu Đình Nhạn: Tổ tông muốn làm gì, mạo danh thân phận của người khác đánh vào căn cứ địch à?

Cứ tưởng hắn là người chơi hệ tấn công trực diện chứ, không ngờ còn chơi đánh bọc đầu.

Tư Mã Tiêu nhét Liêu Đình Nhạn vào trong vạt áo, dán chặt vào lồng ngực cách một lớp áo trong mỏng manh. Hắn sải bước ra ngoài, mấy chị gái ngồi trên đệm gấm tựa cửa uống rượu vấn vui vẻ niềm nở chào hắn: “Nghiêm công tử~” còn có người muốn sáp tới dứt một nháy, tất cả đều bị tay áo Tư Mã Tiêu phất cho, khiến đầu tóc makeup của con người ta bù xù lên hết. Tư Mã Tiêu đi qua cái hành lang đệm gấm, gây nên một trận gào thét.

Hắn còn không thèm quan tâm mấy thứ này, lướt qua một căn phòng với khoảng sân đầy tiếng cười nói vui vẻ, ra khỏi cái mỏ vàng này.

Trong toà lầu trước mặt, có nô bộc thấy hắn bước ra, vội vã lên trước đón tiếp: “Công tử, hôm nay sao lại rời đi sớm vậy?”

Ngoài trừ nô bộc, còn có  một tu sĩ tu vi Kết Đan đứng làm vệ sĩ, ở chỗ này, việc bố trí như vậy đã có thể thể hiện được thân phận người này không hề thấp.

Tư Mã Tiêu nói với gương mặt của tên đàn ông thận yếu: “Đi về.”

Nghiêm công tử hàng auth chắc tính tình cũng chả tốt lành gì, nô bộc thấy cái dáng vẻ này của hắn liền rụt cổ như thường lệ, không dám nói gì, ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa, lại dìu Tư Mã Tiêu lên xe.

Sau khi Tư Mã Tiêu ngồi lên xe, phát hiện bên trong còn có hai thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ là hầu cận thường ngày của Nghiêm công tử, lúc này đang nhiệt tình ngồi xích tới, bị Tư Mã Tiêu đẩy đi.

“Cút xuống.”

Cả hai lui xuống, Tư Mã Tiêu tựa trong khoang xe rộng rãi, không biết nghĩ gì mà đôi mắt đen huyền lại hơi nháy lên bóng lửa đỏ ngầu. Liêu Đình Nhạn ở trong vạt áo của hắn nhúc nhích cái đuôi, thò đầu ra xem dáng vẻ khó hiểu của hắn rồi lại rụt về.

Cứ thấy sao giống tổ tông đang định chơi lớn một trận.

Nói mới nhớ lúc trước hắn đã nói từ đầu, đợi ra khỏi Tam Thánh Sơn sẽ giết hết tất cả mọi người. Mấy ngày nay hắn chẳng có động thái gì, cô còn nghĩ là sau khi ra ngoài hắn thấy Canh Thần Tiên Phủ phát triển quá nhanh lên đến trăm vạn người rất khó giết hết nên đã bỏ cuộc rồi, bây giờ cảm thấy chắc là hắn đang có mưu toan khác.

Mưu toan gì thì cũng chả liên quan tới cô, dù gì thì giờ cô cũng chỉ là con rái cá vô tội mà thôi.

Nhà của vị Nghiêm công tử này là một trong mấy căn nhà lớn nhất ở trong thành, trông gia thế như vậy, hẳn là trong nhà có người làm đệ tử ở nội phủ Canh Thần Tiên Phủ hoặc là có thân phận đặc biệt gì khác mới có thể có được đãi ngộ thế này.

Tư Mã Tiêu mạo danh thân phận của người khác mà còn ra dáng hơn tên công tử yếu sinh lý hàng auth kia, bước vào Nghiêm phủ tráng lệ, bên đường thấy có rất nhiều người thỉnh an, hắn còn không thèm liếc mắt một cái, gặp ai cũng coi như không thấy.

Đến cả khi gặp cha của tên công tử yếu sinh lý, hắn cũng không thèm ngó ngàng.

“Đứng lại!” Người đàn ông trung niên bị hắn chọc tức vuốt râu trợn mắt: “Cái thái độ gì đấy, đi lăn lộn ở đâu về hỏng cả não rồi sao? Gặp cha ngươi mà cũng không thỉnh an!”

Tư Mã Tiêu ngừng bước, liếc nhìn ông ta.

Con người hắn là như thế, lúc muốn châm chọc chẳng cần nói gì, chỉ ánh mắt cũng đủ khiến người ta phát điên, Nghiêm lão gia run run chòm râu: “Ngươi càng lúc càng không ra gì nữa! Không được ra ngoài nữa, trong nhà bao nhiêu nữ nhân không ngủ, cứ thích chạy ra đường ngủ với mấy con đàn bà không sinh được con, ngươi ở yên trong nhà cho ta, sinh thêm vài đứa nữa mới là quan trọng nhất!”

Tư Mã Tiêu hất cằm về phía ông ta: “Ngươi qua đây với ta.”

Nghiêm lão gia: “Nghịch tử, ngươi ăn nói với cha ngươi như thế đấy phỏng?”

Tư Mã Tiêu mất hết kiên nhẫn, một tay ấn trên trán ông ta, Nghiêm lão gia đang tức giận sục sôi bỗng cứng đờ người, đờ đần vào trong phòng cùng hắn. Tư Mã Tiêu bỏ ông ta ra, ngồi lên cái ghế trong phòng, chỉ ông ta ngoắc tay.

Nghiêm lão gia sợ hãi tột độ: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi không phải con trai ta!”

Tư Mã Tiêu bật cười: “Ta là tổ tông của ngươi.”

Nghiêm lão gia lộ ra biểu hiện chịu nhục nhã.

Diễn viên quần chúng Liêu Đình Nhạn: Tổ tông đang nói thật đấy.

Tư Mã Tiêu không nói năng gì, hắn hỏi Nghiêm lão gia: “Ngươi định đưa đứa bé gái mới sinh ba hôm trước đi đâu?”

Trông Nghiêm lão gia không hề muốn trả lời nhưng ông ta không thể chống lại được Buff nói thật của tổ tông, giọng nói cứng nhắc nói ra vài chữ: “Bách Phượng Sơn.”

Tư Mã Tiêu: “Bách Phượng Sơn ở đâu?”

Nghiêm lão gia: “Không biết, sẽ có sứ giả đến dẫn đường, chúng tôi không thể tới gần, chỉ có thể ở bên ngoài.”

Tư Mã Tiêu: “Khi nào đưa đi?”

Nghiêm lão gia: “Hai ngày sau.”

Tư Mã Tiêu: “Rất tốt, đến lúc đó ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn lại hỏi thêm vài vấn đề khác, Liêu Đình Nhạn đứng nghe một bên, những thông tin vụn vặt nối kết lại với nhau, thêm vào vài phần cô tự suy đoán được, đại khái hiểu được tổ tông muốn làm gì.

Hắn đang tìm người, không phải tìm một người nào đó, mà là tìm một chủng người nào đó giống như Nghiêm công tử.

Nghiêm gia đã sinh sống ở đây hơn ngàn năm, phú quý họ có được đều mang tới nhờ vào huyết mạch của họ. Cứ cách vài đời, họ lại ngẫu nhiên sinh ra người có huyết mạch phản tổ, cụ thể được thể hiện qua dấu vết ngọn lửa trên lưng, mà một khi đứa trẻ như thế xuất hiện sẽ được đưa đến một nơi nào đó, nếu uy lực huyết mạch mạnh mẽ sẽ được giữ lại, đồng thời Nghiêm gia sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nếu uy lực sức mạnh yếu ớt sẽ giống như Nghiêm công tử, có thể về lại nhà mình.

Gia tộc nhỏ như Nghiêm gia phân tán thưa thớt ngoài ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ, bị khống chế bởi một khối sức mạnh thần bí, hoàn toàn không thu dẫn sự chú ý của người ngoài.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan