[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 24: Nội phủ và ngoại phủ

Chương 24: Nội phủ và ngoại phủ 

Vảy của mãng xà đen trơn bóng lạnh băng, nằm lên cứ như nằm trên chiếu, Liêu Đình Nhạn nằm ở đó hóng gió mát cảm thấy cũng khá thoải mái.

Nhưng mà anh bạn rắn đen này rất thích mấy cái xó hẻo lánh, ba cái khe núi ở dưới núi nham thạch, rồi mấy cái hang đất không biết con nào đào ra, còn dưới mấy cái hốc cây toàn là lá rụng lã chả, nó cứ thích trú trong mấy cái chỗ như vậy.

Lông rái cá của Liêu Đình Nhạn đang bóng mượt, nó đưa đi một vòng mà rối hết cả lên.

Cô độ hết nổi cái xe đen này rồi, Liêu Đình Nhạn dùng vuốt cào rơi mấy phiến lá cây phía sau đầu, lại cào cào dưỡng vuốt của mình, sờ hết mượt mất rồi. Trông thấy mãng xà đen lại sắp đến dưới thác đùa nghịch, Liêu Đình Nhạn lập tức chuẩn bị nhảy khỏi xe.

“Thằng bé ngốc nghếch này, tao bị say xe, không chơi với mày nữa đâu, mày tự chơi một mình đi.” Liêu Đình Nhạn vỗ vỗ mãng xà, giơ móng ra vẫy vẫy, trước khi mãng xà đen đi vào thác nước, cả con rái cá  bay lên, phi về trong đại điện.

Cô nằm ườn mà bay sang, giờ chuyện bay lượn với điều khiển với cô đã là chuyện nhỏ, đang nghiên cứu học tập trong mơ. Thế giới huyền huyễn chuyện gì cũng có thể xảy ra, tất cả vọng tưởng đều nên dũng cảm trải nghiệm.

Bay đến điện chính, Liêu Đình Nhạn nghe được một tràng mắng chửi: “Lâu vậy rồi mà còn chưa thả ta ra, ngươi có giỏi thì cứ để ta trong người mãi đi, ngươi chán sống rồi, xem xem ta có thiêu chết ngươi hay không!”

Tiếng trẻ con thật quen thuộc, không phải là cái đốm lửa cáu bẩn hay chửi thề đây sao? Từ sau khi ra khỏi cái Tam Thánh Sơn kia, cô còn chưa gặp lại cái đốm lửa đó.

Cô lơ lửng ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên trong điện có thêm một cái đầm nước màu xanh ngọc bích và một đốm lửa sen đỏ, Tư Mã Tiêu đứng ngay cạnh đó. Chỉ là… ấy không đúng, sao cái đốm lửa này tự nhiên lớn gan vậy, nó còn dám mắng cả Tư Mã Tiêu, cái bộ dạng nhút nhát lúc trước đâu?

Vừa nghĩ như thế, cô liền nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy bỗng co rút lại, Tư Mã Tiêu đã dùng nước trong đầm bao lấy đốm lửa. Đốm lửa lần nào trúng phải thứ nước đó đều đau đớn, bởi vậy lúc này nó liền khóc rống lên: “Ta không mắng nữa, không mắng nữa là được chứ gì! Hồi trước ngươi chỉ tưới ra, bây giờ càng bệnh  hoạn hơn nữa! Á! Đau chết ta rồi!”

Liêu Đình Nhạn: “…” Cái kỹ năng mới này hình như cô dùng để đắp mặt nạ, tổ tông học xong thực hành ngay, tiếp thu nhanh thật.

Đốm lửa chịu ngược đãi, khóc lóc ầm ĩ thế nào Tư Mã Tiêu đều không để ý tới nó, nó cũng ôm hận, tiếp tục mắng nhiếc dữ dội: “Cái tên điên thối tha nhà ngươi, ta mà chết thì ngươi cũng chết, ta đau ngươi cũng đau, tưới ta như vậy ngươi không có cảm giác gì sao! Sao ngươi còn chưa đi chết đi! Ông đây giết chết ngươi! Đợi ông đây thoát khỏi sự khống chế của ngươi, việc đầu tiên làm là sẽ thiêu chết ngươi!”

Tư Mã Tiêu nhốt nó trong quả cầu nước, cười lạnh: “Ta cứ nhìn thấy ngươi là không vui, ngươi khó chịu là ta dễ chịu rồi.”

Đốm lửa lúc thì khóc lóc năn nỉ lúc thì mắng nhiếc thậm tệ, đúng là đứa con nít khó chịu buồn vui thất thường, Tư Mã Tiêu từ đầu đến cuối đều trưng ra cái bộ mặt giễu cợt khó ở, trông cả hai đều thiếu điều muốn giết chết đối phương ngay lập tức.

Liêu Đình Nhạn tự dưng cảm thấy giống như hai cha con chán ngán nhau.

“Ngươi còn biết đường về à.” Tư Mã Tiêu đột nhiên quay đầu ra cửa sổ.

Liêu Đình Nhạn gác trên bệ cửa sổ, thầm nghĩ giọng điệu cái tên bố trẻ này  làm sao đấy??

“Ngươi tới đây, tưới nước cho nó.” Tư Mã Tiêu ném lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi.

Liêu Đình Nhạn chậm rãi lượn tới một khoảng cách an toàn với đốm lửa, đốm lửa kia nhận ra mùi của cô, bắt đầu mắng: “Lại là ngươi! Sao ngươi là biến thành cái hình dáng đần độn này. Ta cảnh cáo ngươi, thứ chó giữ nhà của Tư Mã Tiêu!  Ngươi mà dám tưới ta, ta sẽ thiêu chết ngươi!”

Nó mắng cả buổi trời, không thấy Liêu Đình Nhạn có động tĩnh gì, không khỏi nghi ngờ: “Sao ngươi không tưới ta đi?”

Liêu Đình Nhạn: “… Tại vì ta khá là lười, đình công không làm nữa.”

Ngọn lửa nhảy thót: “Ngươi dám cãi lời Tư Mã Tiêu, ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?”

Liêu Đình Nhạn kéo cái đệm ra nằm xuống, thầm nghĩ ba cái lời đe doạ giết chóc này cũng chả đáng sợ gì mấy, nếu đe doạ mấy cái cách thức trừng phạt đau đớn như là chặt tay chặt chân, rút gân lột da thì hiệu quả với mình hơn.

Nhìn thấy cô thật sự không có ý định đi tưới nước, ngọn lửa hơi bừng lên một chút, nó xiên người: “Ngươi cũng có mắt nhìn đấy, sợ ta rồi chứ gì!”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi á, ta sợ ngươi đốt lông ta lắm luôn á, ngươi yên lặng tí để ta tu luyện được không?”

Ngọn lửa: “Rõ ràng là ngươi đang ngủ, ngươi tưởng ta không nhìn ra hả! Cái thứ lười biếng nhà ngươi!”

Liêu Đình Nhạn: “Ta đang nghiên cứu tu luyện trong mơ.”

Ngọn lửa: “Ta chưa có nghe bao giờ, nằm mơ sao mà tu luyện?”

Liêu Đình Nhạn: “Đợi ta nghiên cứu ra rồi nói với ngươi.”

Ngọn lửa hậm hừ: “Ta biết cũng chả làm được gì, ta có biết nằm mơ đâu… cũng không phải, ta có từng nằm mơ, chỉ khi Tư Mã Tiêu nằm mơ ta mới nằm mơ được, nhưng mà lâu rồi hắn không có ngủ, hắn không mơ, ta cũng không mơ.”

Liêu Đình Nhạn: “… Thật ra nằm mơ rất ảnh hưởng giấc ngủ.”

Ngọn lửa rất hung hăng, còn rất khinh thường: “Cái mùi của ngươi đã tới Hoá Thần rồi, sao mà còn phải ngủ nữa.”

Liêu Đình Nhạn: “Ước mơ lúc trước của ta là lúc không làm việc có thể đánh một giấc ngon lành, bây giờ ta đang thực hiện mơ ước, ngươi không hiểu tâm trạng của ta đâu.”

Liêu Đình Nhạn: “Được rồi ngươi đừng nói nữa, ta bắt đầu đi ngủ đây.”

Ngọn lửa bô lô ba la: “Ta cứ nói, ta cứ nói đấy! Ta đã bị Tư Mã Tiêu ức hiếp tới vậy rồi, mắc mớ gì nữ nhân của hắn lại còn ngủ nghê ngon lành trước mặt ta! Ta phải báo thù!”

Liêu Đình Nhạn: … Thứ con nít quỷ mất dạy ghê, phương pháp giáo dục của cái tên Tư Mã Tiêu vô dụng thật sự.

Nhờ ơn cái đốm lửa kia, Liêu Đình Nhạn lại học được cách sử dụng một kỹ năng nữa: cách âm.

Cô học được hai cách cách ấm, một là nhét lỗ tai cách âm, làm giảm khả năng nghe của mình, giống như nhét lỗ tai lúc ngủ vậy, thế giới trở nên câm lặng. Yên tĩnh quá thì Liêu Đình Nhạn lại có hơi khó ngủ, vậy nên cô lựa chọn cách thứ hai, làm một cái màn cách âm che cái nguồn tạp âm lại, vậy là đỡ hơn nhiều rồi.

Trong lúc đang lim dim, Liêu Đình Nhạn cảm thấy có ai đó ngồi xổm trước mặt mình, trên người còn có chút gò bó khó tả, giống như có người cứ nghịch mí mắt của mình, rất phiền phức. Cô vừa mở mắt ra nhìn liền thấy Tư Mã Tiêu đang kéo râu mình. Rái cá có râu, mấy sợi lông lông màu bạc, Tư Mã Tiêu thì đang động động râu cô.

Nói thật thì tên tổ tông này phiền y chang cái đốm lửa nguồn tạp âm kia, mức độ phiền phức bất phân thắng bại.

“Ta bảo ngươi tưới nước cho nó, sao lại không tưới?” Hắn hỏi.

Liêu Đình Nhạn: “… Tưới được một ít.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi đang lừa ta.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Đúng rồi á.

Tư Mã Tiêu hậm hừ không rõ là ý gì, mà cũng chẳng nói gì, chỉ là vớ lấy cô đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối, hắn cứ đi hướng ra ngoài, bước đi nhanh như chớp, một tay tóm rái cá, một tay quét ngang dọc đường bóp nổ hết mấy con rối người.

Liêu Đình Nhạn: “???” Ngươi làm cái gì thế? Mấy con rối này đâu có sinh mạng, quá lắm cũng chỉ là mấy con robot thông minh thôi, ngươi phá chúng rồi cũng vui được hả?

Tư Mã Tiêu không bỏ qua một con rối nào, cho nổ hết toàn bộ tất cả con rối trên Bạch Lộc Nhai, lại nhét con mãng xà đen còn đang từ giữa khe núi đuổi theo nai trắng vào trong Bạch Nhạn Phi Các.

Mãng xà đen đột nhiên bị lên trời: “??”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi cứ ở yên đây.”

Làm cái gì vậy, đang cấm vận cả công ty sao? Liêu Đình Nhạn nhận thấy tổ tông hôm nay có chút nóng nảy.

Sau khi Liêu Đình Nhạn về Bạch Lộc Nhai, nhìn lên trời, nhận ra hình bóng của mãng xà đen trong Bạch Nhạn Phi Các hơi chút rõ ràng. Tư Mã Tiêu dẫn cô ra ngoài Bạch Lộc Nhai, hắn dùng thủ thuật gì đó đại loại như gom nhỏ đất, Liêu Đình Nhạn cảm nhận được áp lực cực lớn do tốc độ nhanh mang đến, da lông như muốn bị xé mất. Cảnh tượng trước mắt biến thành một vùng sáng rực rỡ.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, lúc trước Liêu Đình Nhạn từng được sư phụ Động Dương Chân Nhân đưa đi bay, cảm thấy tốc độ của Tư Mã Tiêu ít nhất phải gấp ngàn lần như vậy.

Có một khoảnh khắc, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy tòa lâu sáng đèn rực rỡ, nhìn thấy vô số đệ tử mặc y phục giống nhau đứng tụ lại một chỗ, còn nhìn thấy có người đang gọt dũa dưới sườn núi. Phong cảnh đi qua đều biến thành từng mảng đèn huyền ảo.

Liêu Đình Nhạn đã hơi hiểu được vì sao trước đó hắn muốn xử lý số con rối kia. Hẳn là hắn muốn đi làm việc gì đó.

Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng ngừng lại, trước mặt bọn họ có một tòa thành lớn phồn hoa, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy dấu ấn Canh Thần Tiên Phủ trên cổng thành, chỗ này hẳn là còn trong địa phận Canh Thần Tiên Phủ nhưng đã không còn trong nội phủ mà là ngoại phủ.

Canh Thần Tiên Phủ bao la rộng lớn, nội phủ là nơi ở của các đại gia tộc, là nơi chứa đựng vô số loại linh khí tu luyện, còn có địa bàn của các đệ tử, ngoại phủ là nơi ở của các loại như các quốc gia nhỏ do các gia tộc phụ thuộc hợp thành, phần đông từng là gia tộc của các đệ tử Canh Thần Tiên Phủ truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí còn có rất nhiều bách tính bình thường chuyển nên mong được bảo vệ.

Cả Canh Thần Tiên Phủ như một cái cây khổng lồ, những thành trì lớn nhỏ ngoại phủ này chính là lá của cây.

Liêu Đình Nhạn đã từng nghe đám trẻ trong Thanh Cốc Thiên nói về tình trạng của thế giới này nhưng những gì chúng biết cũng không nhiều, vậy nên cô cũng chỉ biết mỗi thứ chút ít.

Một thành trì to lớn như thế sẽ được trấn giữ bới một tu sĩ Nguyên Anh, chỉ là bình thường họ cũng không xuất hiện, trừ khi nào thành trì gặp phải tai ương khó lường mới ra tay, bình thường chỉ có mấy tu sĩ Luyện Khí hoặc Trúc Cơ gìn giữ trật tự an ninh trong thành.

Dù gì thì ngoại phủ cũng không có gặp được Nguyên Anh ở muôn nơi như trong nội phủ, ở đây cấp bậc của mọi người đều rất thấp, bởi vậy Tư Mã Tiêu vào đây hoàn toàn không chút đắn đo, hắn thẳng thừng đạp lên tường thành người ta mà vào, không tu sĩ nào trong thành có thể phát hiện ra hắn.

Tuy là cấp bậc của tu sĩ trong thành này có hơi thấp nhưng nhộn nhịp hơn nhiều so với những nơi khác, có thể coi là nơi nhộn nhịp nhất Liêu Đình Nhạn từng thấy sau khi đến thế giới này. Hơn nữa còn là kiểu nhộn nhịp mà cô rất quen thuộc, kiểu nhộn nhịp của phố phường nhân gian,  khiến cô nhớ đến cảnh tượng trước đây khi tan làm cùng về nhà với đồng nghiệp, cùng ăn tối trên phố buổi đêm, bỗng chốc có chút thân thương.

Sau khi vào thành, Tư Mã Tiêu lại có ý muốn nhàn hạ dạo quanh, hắn đi trên phố, những người khác không nhìn thấy họ nhưng cũng đều vô thức né hắn ra.

Lúc trước Liêu Đình Nhạn xem phim cổ trang cảm thấy cảnh đêm hiện đại vẫn nhộn nhịp hơn, nhưng bây giờ cô đã được mở mang tầm mắt, cảnh đêm ở thế giới huyền huyễn tu tiên này không ngờ lại còn sầm uất hơn hẳn xã hội hiện đại, bởi vì ở đây không chỉ có sự nhộn nhịp của con người.

Trên phố không chỉ được soi sáng bằng đèn bình thường mà còn có rất nhiều vật dụng kỳ lạ quý hiếm Liêu Đình Nhạn chưa từng nhìn thấy, giống như dãy đèn ngũ sắc treo trên cây nêu trước tiệm kia là dùng ánh sáng hắt ra từ một phiến mỏng như vỏ sò, hết sức sáng sủa rực rỡ, bên đường còn treo quả cầu phát sáng, có vẻ là đèn đường, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy bọn họ còn há miệng ăn những con côn trùng bị ánh sáng hấp dẫn tới, hơn nữa đều là còn sống.

Còn có một đứa nhóc mập mạp đùa nghịch trước cửa một hàng thịt, cầm trong tay thứ gì đó trong như con mắt, Liêu Đình Nhạn cảm thấy ánh sáng hắt ra từ “con mắt” kia trong như đèn pin.

Tư Mã Tiêu đi đến trước mặt thằng nhóc mập mạp kia, cầm cái “đèn pin” trong tay nó lên nhìn đôi lát, hình như có chút hứng thú, bình thản cầm lấy tiếp tục đi về trước.

Thằng nhóc béo đang chơi đã đời, tự dưng phát hiện đồ chơi của mình khi không lại lơ lửng trên không trung, càng lúc càng bay xa, mắt nó liền xoe tròn, quay đầu khóc rống với bên trong tiệm: “Cha, mắt đèn của con bay rồi!  Mất tiêu rồi!”

Thằng nhóc béo khóc lóc inh õi đằng sau, cha nó bên trong quát lên: “Khóc cái quái gì, mai mốt tao mua cho cái khác!”

Liêu Đình Nhạn bò lên vai Tư Mã Tiêu, nhìn cái khuôn mặt công tử bột của hắn mà nghĩ thầm, cái bộ mặt giành đồ chơi con nít của cái tên tổ tông này đúng giống mấy tên phản diện tấu hài.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan