[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 23: Bánh bèo ríu rít
Chương 23: Bánh bèo ríu rít
Sư Thiên Lũ cùng Viên gia chủ và Nguyệt Cung Chủ rời khỏi Bạch Lộc Nhai, Nguyệt Cung Chủ ban nãy tối sầm mặt ở chỗ Tư Mã Tiêu nhưng cũng không dám nói gì, bây giờ lại trút giận lên người Sư Thiên Lũ: “Chưởng Môn, chẳng lẽ ngài cứ nhẫn nhịn cho hắn ngang tàng như vậy sao? Trước đây ngài có hèn nhát như vậy đâu.”
Sư Thiên Lũ ung dung hỏi: “Nếu không thì ngươi muốn thế nào?”
Nguyệt Cung Chủ cắn răng: “Dù không thể giết được hắn đi chăng nữa thì chẳng lẽ chúng ta đông người như vậy cũng không giam được hắn sao…”
Sư Thiên Lũ bật cười: “Giam giữ sao, giống năm trăm năm trước ấy à?”
Nguyệt Cung Chủ bị ngắt lời, nhớ lại lúc trước không khỏi rợn người.
Lúc đó cũng chính vì không thể giết Tư Mã Tiêu, muốn khống chế hắn triệt để nhưng lại không thành công, ngược lại còn mất không biết bao nhiêu người, tu vi của hắn còn tăng vượt bậc, cuối cùng phải hy sinh rất nhiều đệ tử mới giam được hắn trong Tam Thánh Sơn năm trăm năm, vốn định giam hắn trong cái nơi hoàn toàn không chút linh khí kia năm trăm năm, lại thêm phải nuôi dưỡng lửa thiêng, nhất định sẽ khiến hắn suy yếu, đến thời cơ có thể xử lý được nhưng rốt cuộc hắn chẳng những không yếu đi mà còn lợi hại hơn năm trăm năm trước.
Tư Mã Tiêu là thiên tài vạn năm có một của tộc Phụng Sơn, tư chất của hắn không ai có thể so được, dù có là đường chết thì hắn cũng có thể tìm được lối ra, đến sư phụ của Sư Thiên Lũ còn từng bại dưới tay hắn, gã cũng không còn dám xem nhẹ Tư Mã Tiêu nữa.
Hiện giờ tất cả bọn họ đều đã biết sợ, chỉ có thể dè dặt giữ cân bằng. Trong lòng mọi người đều rõ, chỉ cần Tư Mã Tiêu chưa giẫm vào giới hạn của họ, giết vài người mà thôi, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, mà điều này hiển nhiên là Tư Mã Tiêu cũng rất rõ.
Hắn hành động trông có vẻ rất ngang tàng không kiêng nể gì nhưng thật ra rất có chừng mực, không hề giống một tên điên chút nào, có lúc Sư Thiên Lũ còn hoài nghi liệu hắn có điên thật không. Nếu chịu đau đớn thế kia mà hắn vẫn chưa điên thì người này đúng là còn đáng sợ hơn.
“Động đến hắn chỉ khiến Canh Thần Tiên Phủ tổn hao nguyên khí hơn, nếu hắn thật sự không màn tất cả muốn đối phó với chúng ta cũng chỉ khiến cả hai cùng tổn thất.” Sư Thiên Lũ nhìn sang Nguyệt Cung Chủ, nghiêm túc mà sâu xa: “Ráng mà nhịn vậy.” Không ai có thể cứ hống hách mãi, mà sự cân bằng nhỏ bé này cũng sẽ có ngày đổ vỡ.
Nguyệt Cung Chủ cũng do thân phận tôn quý đã lâu không bị chọc tức, bỗng dưng bị người khác vả cho lại có chút không nhịn được, đi một chuyến như vậy rồi rốt cuộc cũng phải chọn nhẫn nhịn. Bà phất tay áo quay về Nguyệt Chi Cung của mình, còn phải dỗ dành cô con gái cưng nữa.
Còn về phía Viên gia chủ, nguyên nhân lớn nhất khiến ông tới gặp Tư Mã Tiêu không phải là vì đứa con trai, Tư Mã Tiêu nói không sai, con trai của ông nhiều tới vậy, dù là có hơi thiên vị Viên Thương một chút nhưng mấy năm nay tu vi của Viên Thương không thể tăng cao, ông đã không còn quan tâm đứa con trai này nhiều như trước nữa, hôm nay tới là vì nguyên nhân khác, hiện nay thì trong lòng ông đã có tính toán, cũng chẳng nói gì nhiều, gật đầu với Sư Thiên Lũ rồi về Viên thị của mình.
Ông vừa về tới Viên gia liền cho gọi thuộc hạ đắc lực của mình tới căn dặn: “Tạm thời giam hết tất cả thân tín bên cạnh Viên Thương lại, thẩm vấn kỹ càng, xem xem rốt cuộc nó đã làm gì.”
Ông cũng không phải loại ngu ngốc, ra tay lại dứt khoát, rất nhanh đã biết được một số chuyện Viên Thương từng làm. Biết được con trai mình có quan hệ với Ma Vực, Viên gia chủ cũng kinh ngạc một phen.
“Liêu Đình Nhạn kia không ngờ lại là người của Ma Vực do nó gài vào, nó cũng đúng là gan to bằng trời!” Viên gia chủ tức giận mắng, ông đoán ra được đứa con trai từng rất giỏi giang này hẳn là vì chuyện bị thương khiến tu vi tụt bậc mới sinh ra tâm ma, mới dám làm ra những chuyện thế này.
May là nó chết rồi, ả gian tế Ma Vực kia cũng chết rồi, nếu không gây ra sóng to gió lớn gì thì Viên thị cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi Sư Thiên Lũ quay về, việc đầu tiên là đến Đăng Các. Mặt mũi của đệ tử gác đèn trong rất khó coi, thấy gã trở về vội vàng bẩm báo: “Sư tổ, con đang định đi bẩm báo với sư tổ đây, chạn đèn sinh mệnh của đệ tử kia không biết sao lại đột nhiên tắt mất rồi, hồn phách cũng không triệu về được.”
Sư Thiên Lũ tới chính là để xem chạm đèn sinh mệnh của Liêu Đình Nhạn, bây giờ đèn đã tắt, xem ra quả đúng là người đã chết rồi. Xác nhận xong chuyện này, trong lòng gã cũng thấy đáng tiếc, lại thiếu mất một món công cụ lớn có thể lợi dụng.
“Thôi vậy, không cần xem nữa.”
Liêu Đình Nhạn, một người từng được Từ Tạng Đạo Quân đắm đuối lại chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi bị Từ Tạng Đạo Quân giết chết, tin tức này sau khi truyền ra lại gây nên một phen náo loạn.
Liêu Đình Nhạn chết thảm không toàn thây trong lời đồn vừa ngủ một giấc dậy.
Cô ngồi ngắm trăng bên ban công phi các, ngắm mãi rồi ngủ thiếp đi, vừa tỉnh dậy đã thấy ánh sáng rạng rỡ khắp nơi trước mắt.
Cô trở mình, nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi bên cạnh. Một Tư Mã Tiêu thật to lớn.
Tổ tông sao mà tự dưng trông to vậy? Bàn tay hắn chìa sang cũng thật to, đích thị là một người khổng lồ.
Liêu Đình Nhạn có linh tính không ổn, cô trân trân nhìn tay Tư Mã Tiêu vuốt ve da bụng của mình. Cả người cô đều đã biến nhỏ lại, không có mặc quần áo, cái bụng lông mềm mại căng tròn, trông rất muốn sờ. Cô lại nhìn thấy móng của mình, còn có một cái… đuôi!
Liêu Đình Nhạn: “Á–“
Tiếng thét truyền ra lại giống như tiếng khóc hu hu yếu ớt.
Cô bò dậy từ thảm, dùng ngón vuốt đầy lông xám bưng lấy mặt: “Á–“
Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha ha!” Hắn cười bật ngửa ra gối tựa của cô.
Liêu Đình Nhạn nhận ra hình như mình còn có thể dùng vài kỹ năng, ví dụ như cô còn có thể nhìn thấy một đoá hoa đỏ nhỏ xíu trong não mình, còn có không gian bên trong đó, đồ vật lúc trước chuyển từ túi gấm vào vẫn còn. Cô tìm ra được gương, ôm lấy cái gương bây giờ còn to hơn cả đầu của mình tựa lên gối.
Trong gương là hình ảnh một con rái cá màu xám, da lông bóng lưỡng. Chính là con bánh bèo hu hu trong thế giới động vật, tiếng kêu ríu ríu nghe như tiếng nhõng nhẽo.
Con rái cá ngồi ngẩn ngơ trước cái kính, làm một lượt các động tác ngắm vuốt, sờ lông bụng, vẫy đuôi vân vân
Đcm nó mình biến thành rái cá rồi sao? Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, nhào tới cho hắn một cú gậy đầu: “Sao lại biến tôi thành thế này! Mau biến lại như cũ nhanh!” Ngực to! Chân dài! Mặt đẹp!
Tư Mã Tiêu đưa tay cản đầu cô lại, giọng nói còn mang ý cười, có vẻ tâm trạng rất vui: “Không phải ta muốn biến ngươi thành thế này mà là tự ngươi muốn biến ra như vậy.”
Liêu Đình Nhạn cho hắn một vuốt: “Nghe có lọt lỗ tai chút nào không, thứ heo mọi nói năng bậy bạ!”
Tuy là cô chỉ phát ra tiếng ríu rít nhưng Tư Mã Tiêu cứ như hiểu được: “Ta cho ngươi ăn một viên Hoán Hình Đan, bởi vậy ngươi sẽ biến thành một hình tượng khác dựa theo thứ mà ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất.”
Liêu Đình Nhạn nhớ lại giấc mơ đêm qua của mình, cô mơ thấy mình lướt Weibo, coi xong mèo với gấu trúc trông như cái bánh dày xong lại lướt trúng video một con rái cá, rái cá lông bóng sờ rất đã tay, trong giấc mơ cô rất muốn sờ thử… Mẹ nó, tại sao chứ! Giờ thì sờ đã tay mà cô sờ không được, còn tên Tư Mã Tiêu kia lại được lời!
Weibo tai hại thật! Sớm biết vậy đã nghĩ đến mấy anh đẹp trai nam thần nhiều chút, biến thành ai cũng lời rồi, ai mà không muốn biến thành trai đẹp cơ chứ! Giờ thì hay rồi, biến thành một con rái cá!
Cô câm phẫn mà kêu ríu rít, đẩy cái tay Tư Mã Tiêu đang sờ bụng mình ra.
Biến tôi thành như vậy còn muốn chơi rái cá, biến đi!
Tư Mã Tiêu cười lớn, cười tới bật ra sau, cực kỳ vui vẻ.
Liêu Đình Nhạn: Tôi mới đụng trúng huyệt cười của ông hay gì? Làm cái gì mà cười dữ vậy?
Cô nhấc hai vuốt trước lên, gác lên chân Tư Mã Tiêu, hét lên với hắn: “Biến tôi trở lại đi!”
Tư Mã Tiêu trưng ra cái tư thế cá muối y như cô, nằm trên cái thảm đáng lẽ cô mới là người được hưởng thụ, chậm rãi nói: “Hoan Hình Đan, ngươi sẽ phải giữ cái tướng này ba tháng
Khi không cho cô ăn cái thứ đó, khiến cô phải làm rái cá ba tháng, cái con heo mọi này đúng là là thứ yêu ma quỷ quái, lại còn cực kỳ thâm độc nữa chứ. Liêu Đình Nhạn ngồi ở đó bực dọc một hơi, cảm thấy giận mệt rồi, lại nằm đơ ra nghỉ ngơi một chút.
Cô vừa mới lim dim, lại cảm thấy bụng bị vuốt ve mấy cái. Cô đẩy cái tay kia ra, trở người, rất nhanh bàn tay lạnh băng kia lại tiếp tục sờ lưng cô.
Thật ra… cũng khá thoải mái. Sờ như vậy khá dễ ngủ. Bỏ đi, coi như hắn mát xa cho mình.
Liêu Đình Nhạn rất nhanh chóng nhận ra, làm một con rái cá thì cuộc sống vẫn chả khác gì so với trước đây, vẫn là cuộc đời nghỉ mát ăn no ngủ kỹ. Bởi vì chỉ là ngoại hình cô thay đổi, kỹ năng thì vẫn có thể dùng tiếp, vậy nên cô vẫn có thể bay, lượn lờ trong không trung trong hình dáng một con rái cá so với lượn lờ trong không trung với hình dáng của một con người thật ra còn tiện hơn một chút, bởi vì chẳng cần để ý hình tượng, lúc ngâm mình còn có thể nghênh ngang nằm trên mặt nước, đến việc lười biếng cũng có thể lười biếng một cách quang minh chính đại như lẽ hiển nhiên.
Chả trách thời hiện đại lại nhiều nhân viên chăm chỉ muốn làm mèo tới vậy, thật ra làm rái cá một thời gian cũng không phải là không thể chấp nhận.
Vấn đề duy nhất là Tư Mã Tiêu có vẻ rất thích chơi rái cá, lúc trước thường chẳng thấy bóng dáng đâu nhưng giờ thì luôn luôn đến sờ mấy phát, lúc hắn đến hồ tắm còn cưỡng chế xách cô theo tắm chung, cô bèn nằm trên bụng hắn cùng ngâm trong cái hồ nước lạnh băng.
Liêu Đình Nhạn không thích ngâm nước lạnh, đợi Tư Mã Tiêu không phản ứng liền bay lên bờ đến thảm nằm ngủ. Cô đang ngủ thì mãng xà đen lại bò vào điện.
Anh hai rắn đen này gần đây thất sủng, Tư Mã Tiêu không thèm để ý đến nó, nó tự sống ở Bạch Lộc Nhai cũng khá tự do, đủ ăn đủ uống, ngày ngày lười biếng quấn trên cột, còn dạo quanh trên núi, bắt vài món đồ chơi về chơi.
Đầu óc nó không được tốt lắm, không nhận ra Liêu Đình Nhạn đã biến thành rái cá, thấy cô nằm trên địa bàn của chủ nhân bèn bò sang đùa nghịch với cô. Đùa nghịch của mãng xà đen chính là ngậm cô trong mồm.
Mãng xà đen không tùy tiện ăn mấy con vật nhỏ, chỉ là thích hù doạ, chắc là tật xấu học từ chủ. Liêu Đình Nhạn đang ngủ ngon lành, tự dưng phát hiện mình bị anh hai mãng xà đen ngậm trong mồm…
Cô đang nghĩ xem làm sao mở được miệng rắn thì miệng của mãng xà đen đã bị con thuỷ quái tổ tông từ trong hồ bước lên cạy ra, Tư Mã Tiêu xách rái cá ra, cốc đầu mãng xà đen: “Sao mà đần độn được vậy, né ra.”
Lúc nãy mãng xà đen không nhận ra nhưng bây giờ đã phát giác được mùi quen thuộc trên người Liêu Đình Nhạn, nó không biết sao đồng đội mình tự dưng lại biến thành thế này nhưng bị cốc cho một phát không dám chơi với đồng đội nữa, lủi thủi thè lưỡi bò đi.
Liêu Đình Nhạn vừa rồi bỗng dưng bị nuốt vào miệng mãng xà, còn định tẩn nó một trận nhưng bây giờ thấy nó tội nghiệp bò đi, cô lại cảm thấy đều là lỗi của Tư Mã Tiêu, nếu không phải tại hắn cho cô ăn cái thứ kia, bé Đen nó sẽ như vậy sao? Bé Đen chỉ là đứa trẻ thiểu năng thôi mà! Sao lại đánh nó.
Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn nhìn nhau một lúc, đột nhiên hắn sầm mặt xách cô ra cửa, ngoắc con rắn đen đang bò ra ngoài trở vào lại, sau đó cạy cái mồm khủng bố của nó ra, nhét rái cá vào trong.
Mãng xà đen: “…?”
Liêu Đình Nhạn: “…!”
Tự nhiên nổi điên, ông là con nít hả?!
Liêu Đình Nhạn bò ra từ miệng mãng xà, rửa ráy tấm lông, nằm trên phiến vảy trên đỉnh đầu mãng xà, để nó đưa mình đi hóng gió.