[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 22: Thích Giận Lẫy

Chương 22: Thích Giận Lẫy

Trên đường quay về, Liêu Đình Nhạn trông thấy Tư Mã Tiêu. Hắn đứng bên một khóm hoa đỏ tươi, bóng người đen huyền như ác quỷ lượn lờ trong đêm đen. Không biết kia là giống hoa gì, mùi hương vô cùng nồng nặc, ngửi nhiều còn thấy có chút nghẹt, không ngửi được bất cứ mùi gì khác.

Liêu Đình Nhạn đứng cách xa bảy thước mà hét: “Sư tổ? Ngài vẫn chưa ngủ ạ?” Cô cảm thấy không gian đầy mùi chuyện kinh dị, hơi thấp thỏm hắn quay đầu qua sẽ không có mặt.

Tư Mã Tiêu quay người, tay đang vò một bông hoa đỏ, mặt vẫn bình thường.

Liêu Đình Nhạn phát hiện hình như hắn rất thích tiện tay vò nát cái gì đó, ví dụ như hoa hay quả, ví dụ như… đầu người ta.

“Ngươi đã lên bậc Hóa Thần rồi còn cần phải ngủ hả?” Hắn đạp lên khóm hoa xinh đẹp kia mà bước tới, hoàn toàn không hề kiêng kỵ.

Liêu Đình Nhạn thật thà nói với ông chủ: “Cảm thấy không cần thiết phải ngủ nhưng tôi muốn ngủ, không cần ăn uống gì cả nhưng tôi vẫn muốn ăn.”

Tư Mã Tiêu: “Ngươi đúng là dị hợm.” Hắn vứt đại bông hoa bị vò nát dưới chân.

Quá khen á, sao mà dị hợm bằng mấy người.

Liêu Đình Nhạn nhớ đến việc ban nãy bèn lân la dò hỏi: “Khi nãy sư tổ nghe hết cả rồi sao? Vậy ngài cũng biết thân phận của tôi sao?”

Tư Mã Tiêu: “Ta biết từ lâu rồi, không ai có thể che giấu bất cứ gì trước mặt ta.”

Nhưng mà tới tôi còn chả biết gì hết cơ này. Liêu Đình Nhạn dò hỏi: “Vậy tôi có thân phận gì?”

“Ngươi tới là để giết ta.” Tư Mã Tiêu nhích lại gần cô, đưa ngón tay lau môi cô: “Ngươi nói xem ta có nên giết ngươi không?”

Hỏi vậy rồi trả lời sao? Giờ mà giết thì hôm qua uổng công cứu một phen rồi, cô nghĩ mà đau cả đầu, muốn nhây cái gì đây chứ! Hơn nữa có thể nào bỏ ngón tay xuống rồi nói chuyện tiếp không?

“Ngươi đang nghĩ cái gì? Mắt Tư Mã Tiêu hơi ửng đỏ.

Liêu Đình Nhạn: “Ban nãy ngài vò hoa chưa rửa đã trét lên miệng tôi rồi.” Câu trả lời thẳng thắng như vậy chỉ có thể là dính chưởng Buff nói thật.

Tư Mã Tiêu tắt Buff nói thật, không muốn nghe mấy lời thật lòng phá nát bầu không khí này nữa. Hắn tiếp tục gặng hỏi cô theo đúng kiểu mấy tên phản diện: “Ta có nên giết ngươi không?”

Liêu Đình Nhạn hít một hơi: “Tôi cảm thấy không nên.”

 Tư Mã Tiêu: “Ồ, tại sao thế?”

Liêu Đình Nhạn: “Tôi đã cải tà quy chính rồi, bây giờ tôi đã là người của phe sư tổ.”

Không ngờ sự chú ý của Tư Mã Tiêu lại va vào một chỗ kỳ quái: “Ta là bên chính hả?”

Liêu Đình Nhạn lập tức sửa lời: “Tôi đã cải chính quy tà.”

Tư Mã Tiêu: : “Sửa mồm cũng mau đấy.” Nói tới cũng tức cười, hắn với Ma Vực bên nào chính bên nào ta cũng còn hơi bị khó nói.

“Ban nãy ngươi thật sự vô dụng hết sức, đến một tên Nguyên Anh cũng đánh không lại.” Tư Mã Tiêu đột nhiên nói đến chuyện này.

Lúc này Liêu Đình Nhạn liền hiểu ra tên “bạn trai cũ” ban nãy là do ai đánh bay.

“Đúng đấy, tôi cũng thấy thế.” Cô ráng gượng cười: “Chắc chắn là không so nổi với sư tổ lợi hại đến thế.” Hứ, mới làm Hoá Thần có một ngày, không có ai mà một lúc thuần thục tất cả kỹ năng đánh lộn được hết!

Tư Mã Tiêu nhìn chăm chăm cái nụ cười không hề giả trân của cô, cũng tự dưng bật cười, tóm lấy tay cô kéo về: “Giết thêm vài người là quen thôi.”

Liêu Đình Nhạn sợ mất mật: “Đi đâu đấy?”

“Tất nhiên là đưa ngươi đi giết người rồi, ta giết nhiều người lắm mới lợi hại được vậy đấy.” Hắn âm u nói.

Liêu Đình Nhạn khuỵu xuống tại chỗ, ngồi bệt ra đất: “Tôi không đi.”

Tư Mã Tiêu kéo tay cô, trông như bà mẹ kéo tay đứa con khó dạy trên phố: “Đứng lên.”

Liêu Đình Nhạn: “Không, tôi không muốn giết người.”

Tư Mã Tiêu: “Nếu ta một mực muốn ngươi phải giết thì sao?”

Liêu Đình Nhạn nằm ra đất: “Vậy ngài giết tôi cho rồi.”

Tư Mã Tiêu sầm mặt: “Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ không giết ngươi đúng  không?”

Nói thật, Liêu Đình Nhạn thật sự cảm thấy hắn sẽ không làm vậy, bởi vì cô còn chẳng cảm thấy được nguy hiểm. Dù sao thì cô cũng sẽ không đi giết người, vị tổ tông này thích làm gì thì làm cô lo không nổi, cô thì không giống vậy, chuyện cô không muốn làm thì có chết cũng không làm.

Tư Mã Tiêu thật sự muốn cho cô một chưởng chết tươi, trước đây nếu có người dám nói chuyện với hắn kiểu này sẽ lập tức chết lăn quay, đâu có như cô, còn đứng có trưng ra cái bộ mặt tỉnh bơ nữa chứ. Hắn nhấc tay rồi lại hạ xuống, cuối cùng xách cả người Liêu Đình Nhạn lên.

“Có gì thì từ từ nói nhé, đừng có manh động.” Liêu Đình Nhạn nhận thấy tổ tông vác mình lên tít cao, trong lòng thấp thỏm, lập tức ôm chặt eo hắn.

Tư Mã Tiêu không để ý tới cô, nhìn thấy một tòa Bạch Nhạn Phi Các đang bay tới liền với tay tóm lấy.

Bạch Nhạn Phi Các kia thuộc sở hữu của Nguyệt Sơ Hồi, con gái của Cung Chủ Nguyệt Chi Cung, cô con cưng của trời này là cô tiểu thư hống hách có tiếng của Canh Thần Tiên Phủ, quen việc kiêu căng lỗ mãng, mẹ của nàng là Cung Chủ Nguyệt Chi Cung hết sức cưng chiều nàng, bởi thế, cô nàng cứ tung hoành ngang dọc ở Canh Thần Tiên Phủ, ai cũng phải ngao ngán.

Nàng muốn có một toà các lầu có thể bay lượn trong không trung, Cung Chủ Nguyệt Chi Cung liền cho đệ tử đi khắp nơi tìm kiếm nguyên vật liệu, lại nhờ cậy bậc thầy luyện khí duy nhất xây nên tòa phi các linh khí ngút trời, khiến người khác khiếp sợ cho cô con gái cưng vàng ngọc.

Trước đây, Nguyệt Sơ Hồi thích ở trong phi các, gọi người biểu diễn ca múa cho mình xem, còn thường xuyên cưỡi phi các đi khắp nơi du ngoạn với hội chị em bạn dì. Gần đây vì Từ Tạng Đạo Quân xuất quan, Cung Chủ Nguyệt Cung luôn ra sức dặn dò con gái, bảo nàng nhất định phải tránh xa Từ Tạng Đạo Quân.

Nhưng Nguyệt Sơ Hồi không giống những người khác, nàng cảm thấy Từ Tạng Đạo Quân có vai vế cao, tu vi cao, dù hung hãn có tiếng nhưng nàng vẫn cảm thấy hết sức ngưỡng mộ, bởi thế mấy ngày này thường xuyên để phi các của mình quanh quẩn gần Bạch Lộc Nhai, chỉ muốn có cơ hội tình cờ gặp gỡ vị sư tổ bí ẩn này.

Hôm nay cũng thế, nàng ngồi trước cửa sổ tầng hai của phi các, trông ra xa nơi Bạch Lộc Nhai dưới ánh trăng, tâm tình hoàn toàn không đặt tại đám ca múa phía sau. Bên cạnh nàng còn có một sư muội, cả hai cũng khá thân, thường xuyên chơi cùng nhau.

Lúc này sư muội kia đang nhắc với cô chuyện Từ Tạng Đạo Quân: “Nghe nói hôm đó Từ Tạng Đạo Quân xem các đệ tử thi đấu ở Linh Nham Sơn Đài, Liêu Đình Nhạn kia còn tựa lên gối của ngài giữa thanh thiên bạch nhật, ai ai cũng nhìn thấy, không biết tự ái tới vậy, rõ là một kẻ không biết phép tắc.”

Nguyệt Sơ Hồi nghe tới cái tên Liêu Đình Nhạn liền khó chịu, cáu bẩn đánh đổ cái ly ngọc quý báu mỏng như giấy ra bên ngoài: “Được rồi, ta không muốn nghe chuyện của ả nữa. Người như Từ Tạng Đạo Quân, sao lại để ý cái loại đệ tử nhỏ bé thế được cơ chứ, thật là khó hiểu!”

Nàng đang nói thì cảm thấy Bạch Nhạn Phi Các của mình đột nhiên bay xuống Bạch Lộc Nhai.

“ Nguyệt sư tỷ, tỷ đừng giận, mau ngừng lại đi, sư phụ đã dặn rồi, không được đến gần Bạch Lộc Nhai.” Sư muội cũng cảm nhận được phi các càng lúc càng gần Bạch Lộc Nhai, còn tưởng là tính tiểu thư của Nguyệt Sơ Hồi lại nổi lên rồi, lập tức thận trọng khuyên.

Nguyệt Sơ Hồi mặt trắng bệch: “Không phải ta! Ta không khống chế phi các được nữa, chuyện gì thế này!”

Sư muội thét lên một tiếng: “A! Kia, kia là…!”

Tư Mã Tiêu kéo phi các lượn lờ đằng xa vào trong Bạch Lộc Nhai, sau đó ôm lấy Liêu Đình Nhạn vào trong phi các. Sức phòng ngự của phi các cứ như không tồn tại với hắn, Nguyệt Sơ Hồi còn chưa điều khiến được linh khí khống chế phi các được chút nào thì đã bị nắm luôn quyền điều khiển.

Nàng và sư muội, còn có cả phòng nô bộc tỳ nữ với mấy ca cơ vũ nữ đều giật thót trước sự kiện phát sinh đột ngột này, đặc biệt là khi thấy Tư Mã Tiêu dắt theo Liêu Đình Nhạn xông thẳng vào từ cửa sổ lầu hai, tất cả mọi người đều đờ đẫn nhìn họ, không biết nên phản ứng thế nào.

“Tự Tàng… Đạo Quân?!” Nguyện Sơ Hồi kích động hét lớn.

Tư Mã Tiêu đạp thẳng cẳng cô fan cuồng nhiệt tình kia ra khỏi cửa sổ.

Nguyệt Sơ Hồi: “A–”

Hắn đạp chủ nhân toà phi các này ra ngoài, lại gói tất cả những người còn lại vứt đi, vứt ra khỏi phạm vi Bạch Lộc Nhai, sau đó nhốt một mình Liêu Đình Nhạn vào trong phi các, nói với cô: “Ngươi cứ ở một mình trong này mà sám hối đi, chừng nào sám hối xong mới được ra.”

Bạch Nhạn Phi Các xinh đẹp lơ lửng trên không trung Bạch Lộc Nhai, bên trong chỉ còn lại một mình Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn: “Ê hê?” Cái này không phải cái phi các đám nhạn trắng kéo lúc trước thấy sao! Lúc đó đã ngưỡng mộ muốn lên xem thử một lần! Thế này là ước mơ thành sự thật rồi sao?

Mà đúng là Bạch Nhạn Phi Các này không hổ là Cung Chủ Nguyệt Chi Cung xây cho con gái cưng, đâu đâu cũng tinh tế, ngoài tòa lầu nhỏ còn có một khoảng đình viện với cả hoa viên. Lúc phi các trôi trên không trung rất gần với trăng trên trời, cứ như đưa tay là có thể chạm đến. Ngồi bên cửa sổ lầu hai, có thể nhìn cả dãy đèn lưu ly trải khắp Canh Thần Tiên Phủ, đích thị là nơi ngắm cảnh đêm tuyệt nhất.

Cô rất thích nơi này, nếu cứ sống mãi ở đây cũng được. Trước đây, lầu hai còn có rất nhiều đồ ăn thức uống được chuẩn bị cho Nguyệt Sơ Hồi, giờ thì cũng lại hời cho Liêu Đình Nhạn.

Vậy nên tên tổ tông kia thật lòng nhốt cô ở đây để sám hối sao? Để cô ở đây một mình hưởng thụ ánh trăng yên tĩnh còn có đồ ăn ngon, rồi để cô ngủ thêm một giấc ngon lành nữa hả?

Thật sự không hiểu nổi tư duy của hắn.

Cô vui vẻ dạo một vòng dưới tầng lửng, phát hiện còn có ôn tuyền liền tiện thể ngâm mình, đổi bộ váy khác, chạy đến trước ban công nằm ngắm trăng.

“A– Trăng đẹp thật–”

Đúng là một mình yên tĩnh nằm đó vẫn vui hơn.

Ngày hôm sau, gia chủ Viên thị của Mạch Uyển Mai, Tứ Thời Chi Cung đưa theo thi thể của con trai thứ mười tám Viên Thương tới Bạch Lộc Nhai thì gặp được Cung Chủ Nguyệt Chi Cung lạnh mặt tới ra mặt cho con gái với Chưởng Môn Sư Thiên Lũ dẫn theo Động Dương Chân Nhân của Thanh Cốc Thiên đến bái kiến sư tổ.

“Chưởng Môn, con trai tôi chết không rõ ràng, tôi phải đến chỗ Từ Tạng Đạo Quân làm cho ra lẽ!” Viên gia chủ hết sức đau thương.

“Chưởng Môn, hôm qua con gái tôi bị hạ nhục, đến quà tôi tặng cho nó cũng bị lấy đi, tôi muốn hỏi Từ Tạng Đạo Quân đây có phải chuyện một sư tổ nên làm không?” Nguyệt Cung Chủ lạnh mặt.

Sư Thiên Lũ hết sức bình tĩnh: “Ấy, vậy thì cùng đi gặp sư tổ đi, nghe xem ngài ấy nói thế nào.”

Tư Mã Tiêu nói thế nào?

Trước tiên hắn liếc nhìn Viên gia chủ: “Ta giết con ngươi thì làm sao, ngươi có tận hai mươi mấy đứa con trai, hơn trăm đứa cháu, thiếu một đứa rồi sao? Thật sự nghĩ ta không biết ngươi đến để làm gì à? Chọc ta không vui thì ngươi với con ngươi ta gặp một đứa giết một đứa.”

Lại nhìn Nguyệt Cung Chủ: “Con gái ngươi muốn đòi lại đồ của mình à? Được thôi, nếu ả chết thì thứ đồ kia thành vật vô chủ rồi.”

Rồi lại nhìn Sư Thiên Lũ: “Hôm nay ta không có kiên nhẫn.”

Sư Thiên Lũ đáp lời: “Sư bá bớt giận, đệ tử của Động Dương là Liêu Đình Nhạn ở bên sư bá đã lâu, hôm nay đưa nó đến thăm đồ nhi.”

Tư Mã Tiêu nghịch phiến lá xanh trên cổ tay: “Ả làm ta giận.”

Sư Thiên Lũ thất kinh, chọc tên ma đầu này không vui chỉ có một kết cục chính là chết. Trong lòng gã thầm tiếc nuối, lại cảm thấy nếu như vậy, sao có thể có người sống lâu được bên cạnh tên này: “Vậy xác của Liêu Đình Nhạn đâu?”

Tư Mã Tiêu: “Không có xác.”

Sư Thiên Lũ đã hiểu, xem ra là không toàn thây rồi.

Tư Mã Tiêu đang nói thì tỏ vẻ khó chịu, nhíu trán rồi đạp gãy cái trụ ngọc cạnh bên: “Không có chuyện gì thì cút hết cả ra đi!”

Sư Thiên Lũ hết sức nhỏ nhẹ cáo từ rời đi, thầm nghĩ Tư Mã Tiêu càng nóng nảy thì ngày gã mong càng sắp đến rồi.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan