[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 21: Hẹn riêng
Chương 21: Hẹn riêng
Giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai.
Nơi này thuộc địa phận ven rìa của Bạch Lộc Nhai, hơi nhích vào trong một tí sẽ chính là nơi được bao phủ bởi thần thức của Tư Mã Tiêu, không ai dám tuỳ tiện bước vào. Hơi ra phía ngoài một khoảng là một cây phượng tím lớn, ra đến đây là đã không thuộc địa phận Bạch Lộc Nhai, cũng ra khỏi phạm vi thần thức của Tư Mã Tiêu.
Viên Thương mặt mày hậm hực đứng đợi dưới gốc cây, nếu qua hôm này mà Liêu Đình Nhạn vẫn chưa đến, y sẽ cân nhắc việc xử lý người này. Nếu chó mình nuôi không cắn địch thì phải phòng việc nó sẽ quay đầu cắn chủ.
Tiếng bước chân xào xạc từ xa vọng đến, người đến không có ý muốn che giấu bản thân, chỉ duy nhất một mình. Viên Thương bước ra từ bóng tối, đưa mắt nhìn Liêu Đình Nhạn, giọng điệu rất khó chịu, u ám gắt gỏng: “Để ta đợi lâu thật đấy, liên lạc lần một lần hai cũng không thấy đâu, một tí tin tức cũng không giao tới, ngươi bây giờ trèo được lên cao rồi, coi bộ sắp chuẩn bị dứt áo ra đi rồi đúng không?”
Liêu Đình Nhạn: Cái gì vậy trời, bạn trai bạn gái bất hoà rồi nói năng công kích nhau, quả đúng là đàn trai biết đàn gái thay lòng, gọi điện không bắt máy nhắn tin không trả lời, cuối cùng hẹn gặp đàn gái lại tới trễ bị đàn trai trách móc, cái mùi chuẩn bị gây lộn đây mà, chân thật dữ vậy!
Má, thằng ông nội bạn trai của cái xác này hết đường mà chạy!
Cô nghĩ tới tên tổ tông có thể đang đứng sau lưng mình coi hát tuồng, ráng trấn tĩnh, tỏ ra lạnh lùng sang chảnh: “Chúng ta đã kết thúc rồi, sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa.”
Mấy lời Viên Thương nói ra chỉ là mỉa mai thôi, y không ngờ con chó nhà Liêu Đình Nhạn lại không coi chủ nhân là hắn ra gì, nhất thời tức bốc khói, nghiến giọng: “Ngươi đừng quên, mạng của ngươi còn đang trong tay ta! Cảm giác độc Thực Cốt phát tác hôm qua có ổn không?”
Liêu Đình Nhạn cũng nổi điên, quả đúng là thằng mất nết này giở trò! Đcm quả đúng là mày làm bà đây đau gần chết! Cái thứ đàn ông yêu không được đáp lại liền sinh hận thù, còn dùng thuốc độc kỳ dị khống chế bạn gái này, chủ nhân các thân này đúng là đui mẹ rồi mới đâm đầu vô, đến tên tổ tông đam mê giết người còn tốt hơn hắn, xem cô hôm nay nhất định giúp đương sự chấm dứt tình cảm!
“Cái thứ rác rưởi chỉ biết dùng thủ đoạn khống chế người khác như ngươi, không ai thèm theo ngươi là đáng đời lắm, còn dám đe doạ ta, đúng là không biết xấu hổ, ai mà sợ ngươi, giỏi thì tới đây!” Tuy Liêu Đình Nhạn chưa có kinh nghiệm cãi nhau với bạn trai nhưng các bước chửi mắng cơ bản cũng biết chút đỉnh.
Cô dám nói như vậy, lẽ nào không sợ chết sao? Viên Thương bị cô chọc giận, lấy ra lục lạc sinh mệnh của Liêu Đình Nhạn, không chút do dự bóp nát cái thứ hai, chuẩn bị cho cô biết mặt. Hắn đã lộ ra nụ cười lạnh chuẩn bị xem cảnh Liêu Đình Nhạn đau đớn lăn trên đất rồi nhưng qua cả lúc lâu vẫn chẳng có gì xảy ra, chỉ có tiếng tán cây phượng tím xào xạc rung theo gió.
Liêu Đình Nhạn đứng nguyên chỗ cũ, thần sắc vẫn không thay đổi. Không khí vừa lạnh lẽo vừa ngượng ngùng.
Cái gì vậy? Lục lạc? Cái linh vật sinh mệnh này sao không còn tác dụng nữa? Lúc này đây Viên Thương mới cảm thấy chẳng lành.
“Ngươi? Thế này là thế nào? Ngươi đã giải được độc Thực Cốt rồi?!”
Liêu Đình Nhạn thật ra cũng chả biết là chuyện gì nhưng cô biết chắc chắn là hôm qua tên tổ tông đã giúp cô giải quyết vấn đề, lại không nhịn được gắn thẻ người tốt cho Tư Mã Tiêu. Tuy là nhìn chả tốt lành gì nhưng với cô thì quả thật là một người tốt.
“Sao ngươi có thể giải được độc Thực Cốt… Nhất định là Từ Tạng Đạo Quân! Là Tư Mã Tiêu giải độc cho ngươi có đúng không?” Ánh mắt Viên Thương nhìn cô trở nên rất kỳ quặc, hết sức khó tin: “Hắn đã giải độc Thực Cốt cho ngươi cũng có nghĩa là đã biết thân phận của ngươi rồi, vậy mà không giết ngươi?!”
Mình rốt cuộc có thân phận gì? Liêu Đình Nhạn thầm chột dạ, mở miệng nói: “Sư tổ không thèm để ý thân phận của ta, ngài anh minh sáng suốt, tính tình rộng lượng, sao lại tính toán mấy chuyện này với ta được.” Nói chuyện như thiệt vậy á.
Ánh mắt Viên Thương nhìn cô lại càng dị hoặc hơn: “Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này, lại có thể khiến hắn không màn thân phận, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi.”
Ù uôi, chua chát chưa kìa. Đúng rồi ấy, bạn gái cũ ông đi kiếm tình mới rồi, tức chết chưa.
Liêu Đình Nhạn: “Chuyện giữa chúng ta đến đây là hết, sau này tốt nhất là ngươi đừng có đến chọc tới ta.”
Viên Thương nào có chịu ngậm cục tức lớn tới vậy, ban đầu y hợp tác với Ma Vực, gài Liêu Đình Nhạn vào Canh Thần Tiên Phủ, lại động tay chân đưa cô vào Tam Thánh Sơn, bỏ ra nhiều công sức như vậy chả đạt được gì, con ả này lại còn đạp lên đầu y lấy đà mà bay, không làm gì được cho y thì đã không nói rồi, còn chơi cho y một vố, thứ đàn bà gian trá còn mưu mô như thế này, lỡ đâu ngày sau thân phận ả càng thêm vững chắc, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, y không thể giữ lại một mầm mống tai hoạ như thế.
“Tư Mã Tiêu không để ý tới thân phận của ngươi, chẳng lẽ những người khác trong Canh Thần Tiên Phủ cũng không để tâm sao? Nếu để Chưởng Môn với các Cung Chủ khác biết được, ngươi nghĩ Tư Mã Tiêu sẽ còn bảo vệ được ngươi sao? Hiện giờ tới thân hắn còn lo không xong, hung hăng cũng chỉ được nhất thời thôi, ngươi thật sự nghĩ rằng đi theo hắn là chuyện gì cũng phất lên sao?” Viên Thương u ám mở miệng: “Ngươi muốn thoát khỏi ta chẳng dễ được vậy đâu, nếu ngươi không nghe ta phân phó, sau này chỉ càng chết thảm hơn thôi.”
Dù gì cô cũng từng là người của Ma Vực, nếu hắn báo lại việc xảy ra ở đây, phía Ma Vực cũng sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho kẻ phản bội.
Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy coi thường, cái thứ đàn ông tệ rạc gì vậy, bad boy ở thế giới huyền huyễn tu tiên với bad boy ở hiện đại đúng là có một kiểu, toàn dùng có một thứ thủ đoạn khống chế bạn gái, dây dưa phiền phức, đe doạ.
Liêu Đình Nhạn: “Nghe ngươi phân phó? Nghe cái quần què, muốn kiếm chuyện cứ tự lếch xác mà đi không ai cản. Thân phận ta là gì nói nghe thử đi, ta coi có ai tin ngươi!” Ngươi nói cho rõ cái thân phận ta ra nghe xem!
Viên Thương thấy dáng vẻ hống hách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cô, cầm lên chuỗi lục lạc chỉ còn lại một viên: “Ngươi đừng có quên, linh vật sinh mệnh của ngươi vẫn còn trong tay ta này, tuy là nó không thể khống chế ngươi nhưng chỉ cần nó ở đây, thân phận ngươi không còn gì để tranh cãi…”
Hắn còn chưa dứt lời đã cảm thấy trên tay trống không, lục lạc rơi vào tay Liêu Đình Nhạn.
Viên Thương: “…”
Liêu Đình Nhạn: “…”
Nghe hắn nói năng nghiêm trọng tới vậy, hình như là cái gì đó rất quan trọng, phản ứng đầu tiên của cô là nhanh chóng muốn giành về, không ngờ lại dễ dàng bắt được tới vậy. Đồ vật quan trọng tới vậy, cái thằng cha này lại cầm hớ hênh như thế, mới giựt cái là giựt được liền, bộ bị thiểu năng hả?
Mắt Viên Thương trừng đến muốn lòi ra tới nơi, tốc độ của Liêu Đình Nhạn ban nãy cực kỳ nhanh, y còn chưa phát giác ra động tác của cô thì đã… Cơ mà sao lại vậy được? Tu vi của cô không phải chỉ là luyện khí thôi sao? Sao lại có thể giành được đồ trên tay tu sĩ bậc Nguyên Anh kỳ cuối như y được chứ? Y phát hiện ra gì đó sai sai, cẩn thận tra xét mới phát hiện mình lại không thể nhìn thấu tu vi của Liêu Đình Nhạn.
Sao mà có thể, rõ là trước hôm qua cô vẫn còn ở tầng Luyện Khí!
Tuy là vẫn chưa thành thục kỹ năng nhưng thanh exp thì thật sự ngầu lòi, Liêu Đình Nhạn cũng cảm thấy đẳng cấp của mình bây giờ cao hơn đối phương nhiều, lập tức xông xáo hơn hẳn, còn muốn cho y một trận.
“Lại là Tư Mã Tiêu, hắn, không ngờ hắn lại vì ngươi mà làm đến nước này!” Viên Thương nóng cả máu mắt, như sắp tự mình bốc khói mà chết tới nơi.
Viên Thương tức giận như vậy là có lý do, nhớ năm đó y cũng là con cưng của trời, tiếc là sau này vì một sự cố lại sụt hạ tu vi, từ bậc Hóa Thần xuống còn Nguyên Anh, bao nhiêu năm nay ăn không biết bao nhiêu của quý nhưng tu vi vẫn khó tăng lên lại, kiếp này không còn hy vọng tiến thêm một bước nữa, thế nên nản lòng chán ngán một phen, tâm tính càng hẹp hòi dễ đố kỵ hơn, bây giờ lại thấy con chó mà mình nuôi để đi cắn người là Liêu Đình Nhạn một bước tới trời, thậm chí còn vượt hơn mình, y không chỉ ganh ghét tức tối mà còn cảm thấy hết sức nhục nhã.
“Đáng chết!” Viên Thương bị kích động cực kỳ, trong tay xuất hiện một chuôi kiếm, đỏ mắt đâm tới hướng cô.
Một con cá muối như Liêu Đình Nhạn, bị Tư Mã Tiêu ép uổng lật mình, biến thành cá muối highend mạ vàng, tuy là có đẳng cấp rồi nhưng Viên Thương phát điên bất chấp mà động thủ, cô vẫn có chút hoảng hốt, động tác của Viên Thương quá nhanh không cho cô kịp nghĩ gì, lập tức đón đòn của hắn.
Nhưng cô cảm thấy mình còn chưa đụng gì đến Viên Thương, đối thủ đã bay ào ra tít xa, đập trúng vào cây phượng tím rồi lăn xuống dưới, bò trên đất một cách thảm thương.
Mình bây giờ… ghê gớm tới vậy sao? Ban nãy hình như chả có cảm giác gì mà? Liêu Đình Nhạn nhìn lấy bàn tay mình, lại nhìn Viên Thương ở bên kia, thằng cha này không phải bị cô đập chết rồi chứ?
Tư Mã Tiêu đứng trên cây phượng tím buông tay nhìn Liêu Đình Nhạn đang ngờ nghệch đứng đó, nắn nắn sống mũi mình. Đúng là Hoá Thần dởm, đến một tên Nguyên Anh cũng đánh không lại. Sắp xếp một gian tế Ma Vực như thế này vào đây, cái tên này cũng chả phải thứ thông minh gì.
Viên Thương thổ huyết, hung hăng nghiến răng trừng Liêu Đình Nhạn: “Ngươi nghĩ giết ta thì thân phận của ngươi sẽ không bại lộ sao!”
Liêu Đình Nhạn thắc mắc đầy đầu, ủa ban nãy ai ra tay trước vậy? Ai muốn giết ngươi? Nói chuyện cho đàng hoàng nha.
Viên Thương: “Không ngờ cuối cùng ta lại chết trong tay loại đàn bà như ngươi, ta không cam tâm!”
Liêu Đình Nhạn: Có ai muốn giết ngươi đâu, diễn hơi lố rồi á, tém lại giùm cái đi.
Cô nhìn Viên Thương với ánh mắt khó tả, quay đầu bỏ đi, Viên Thương vẫn đang thổ huyết, thấy cô rời đi mới hét: “Ngươi… đứng lại.”
Liêu Đình Nhạn quay đầu: “Ngươi còn muốn nói gì nữa, làm ơn làm phước nói hết một lúc giùm đi được không.” Nửa đêm nửa hôm mạo danh người khác đến chia tay bạn trai cũ người ta thiệt mệt mỏi quá đi.
Viên Thương: “Ngươi phản bội ta có phải vì ngươi đã yêu Tư Mã Tiêu không! Đúng là nực cười, cái loại máu lạnh tàn bạo như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi!”
Nè không có nha! Ta không có! Người đừng có mà nói năng bậy bạ!
Liêu Đình Nhạn hồi hộp nhìn trước nhìn sau, không rõ tổ tông có lếch theo không, có đang núp vách hóng không, nếu mà để hắn nghe thấy mấy lời này, hiểu lầm cô thích hắn rồi làm sao! Cô lập tức ngắt lời Viên Thương: “Câm mồm, đừng có nói năng lung tung, ngươi mỗi ngày đều nghĩ ba cái chuyện không đâu này, chắc chắn là mệt mỏi lắm, khuyên ngươi về khám bệnh uống thuốc đi, tìm chỗ tu tâm dưỡng tính, đừng có tối ngày đi kiếm chuyện, dễ chết sớm lắm đó.”
Nói xong cô lập tức chuồn.
Viên Thương lại hồng hộc phun ra một ngụm máu, mọi chuyện hôm nay đều nằm ngoài dự tính của y, tên Tư Mã Tiêu kia sao lại có thể dung túng ả gian tế Ma Vực Liêu Đình Nhạn này, không lẽ thật sự là bị sắc đẹp làm cho mù quáng? Không, không thể nào, loại người như hắn sao có thể dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc, nhất định là còn có chuyện gì mà hắn không biết!
“Ngươi là huyết mạch của Viên gia?”
Viên Thương há hốc, quay đầu nhìn lên, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặc y phục màu đen đi ra từ sau gốc cây.
“Gia tộc từng căm ghét Ma Vực nhất, giờ lại cấu kết với Ma Vực, ngươi nực cười hơn người khác nhiều kia.”
Hắn đi đến trước mặt Viên Thương, nhìn thấy nỗi sợ trong mắt hắn, trỏ vào trán hắn, nhắm mắt một thoáng, tự nhủ nói: “Thì ra là vậy.”
Viên Thương không cách nào động đậy, cũng không mở miệng nói gì được, chỉ cảm thấy lúc ngón tay lạnh băng kia trỏ lên trán mình, tiềm thức với linh phủ của bản thân lập tức như bị cuồng phong quật lấy, thần hồn điên đảo, không chỉ cơ thể đau siết mà hồn phách cũng muốn trôi đi. Tất cả bí mật của y đều bị người khác cưỡng ép thăm xét được.
Ầm–
Thi thể của Viên Thương ngã ra trên đất, cả phần đầu bị nghiền nát, nhuộm hồng phiến hoa phượng tím, mùi tanh át cả hương hoa khiến người khác khiếp đảm.