[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 20: Cảm thấy cuộc đời như đạt đến đỉnh kout
Chương 20: Cảm thấy cuộc đời như đạt đến đỉnh kout
Cướp đồ ăn của tôi rồi còn chế giễu tôi, đm anh là học sinh tiểu học hay gì? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, cái thân thì có máu mặt, tôi còn phải gọi là sư tổ mà ngồi đây ăn hiếp tay non, có có mặt mũi nói chuyện nữa chứ.
Cô lại sử dụng đến năng lực của mình, lọ mọ điều khiển thứ quả đang trôi lơ lửng. Hôm nay cô không ăn được một quả là không được!
Đáng tiếc, tổ tông bên cạnh cô chán nản cùng cực cũng đi nhây với cô, mỗi lần thứ quả kia sắp rơi xuống bên miệng cô, cô cũng đã há ra chờ đợi rồi thì lại đột nhiên bị kéo đi. Tư Mã Tiêu ăn quả của cô còn nhìn cô giễu cợt.
Thử cả sáu lận, lận nào cũng nửa đường bị lủm mất, Liêu Định Nhạn quyết định bỏ cuộc. Cô nhanh trí đưa quả sang miệng Tư Mã Tiêu, với hiểu biết của cô về tên tổ tông này, đồ dâng tới miệng hắn lại sẽ không ăn.
Quả rơi bên miệng Tư Mã Tiêu, hắn liền ăn mất.
Liêu Đình Nhạn: “…” Đoán sai mất rồi, cáo từ.
“Sư tổ thích ăn cái này hả?” Liêu Đình Nhạn gượng cười.
Tư Mã Tiêu: “Không thích, ngọt ngây.”
Không thích ăn làm mẹ gì!
Liêu Đình Nhạn nảy ra ý, đưa mấy chục quả trôi đến bên miệng Tư Mã Tiêu. Ăn đi, ăn đi cho bà đây! Cho anh ăn đã luôn! Cuối cùng mấy quả kia còn chưa chạm tới môi hắn đã bắn người trở về, trát đầy mặt cô.
Má nó, tức ghê á. Cô đột nhiên nghe Tư Mã Tiêu bên cạnh cười thành tiếng, lòng thầm lạnh nhạt, anh nghĩ tôi giỡn với anh hay gì, cười quần què.
Cô không muốn để ý cái đứa học sinh tiểu học này lắm, tiếp tục mày mò năng lực của mình, gom tụ được một quả cầu nước nhọ, định dính chúng lên mặt như mặt nạ, rửa sạch nước quả trên mặt. Cô không thành thục lắm, cẩn thận tỉ mỉ điều khiển khối nước tới lui trên mặt rửa sạch. Cảm giác này cực kỳ thoải mái, da mặt thanh mát lại dễ chịu, rửa mặt xong cứ như đắp mặt nạ nước.
Ấy, nếu như thế thì lần tới có thể gom nước thánh thêm vào tí gì đó để dưỡng da rồi đắp lên mặt, không phải đã là đắp mặt nạ rồi sao? Tuy là tu vi cao vậy rồi, hình như không cần mấy thứ như mặt nạ nữa nhưng vẫn cứ muốn dùng.
Cô thử dán một lớp mặt nạ nước lưu động trên mặt, Tư Mã Tiêu bên cạnh phất tay bóc đi của cô: “Ngươi làm cái gì vậy?” Sao lại phải ép nước thành một lớp dán lên mặt thế này?
Liêu Đình Nhạn lại trở tay làm cái khác: “Dán mặt nạ.” Cô tự dưng ngứa tay, làm luôn cho Tư Mã Tiêu một cái đắp lên mặt.
Tư Mã Tiêu: “Hửm?”
“Làm vậy để làm gì.”
“Cấp nước cho da?” Liêu Đình Nhạn trả lời.
Tư Mã Tiêu lại cảm thấy mình không hiểu trong đầu người này đang nghĩ cái gì nữa rồi. Nếu bây giờ mà dùng Chân Ngôn Chi Thệ hỏi cô thì chắc lại là câu trả lời dị hợm nào đó.
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy bàn tay đang nắm mặt nạ còn bị thương của hắn. Cô nhìn thấy vết thương này lại cảm thấy có chút thiếu tự do, im lặng một lát, đợi đến khi Tư Mã Tiêu lại nhắm mắt lần nữa, cô lén lút đưa tay tới định thử chữa trị nhưng linh lực cô chuyển vào lại một đi không trở lại.
Được rồi, bỏ cuộc thôi.
Nhưng mà cứ nhìn vậy chướng mắt ghê, cho là không chữa được đi thì ít nhất cũng phải băng bó cái chứ? Cô nghĩ đến băng keo cá nhân, quyết định làm một cái to. Trong túi gấm có lá của một loài thực vật lúc trước mang tới từ Thanh Cốc Thiên, một sư huynh không nhớ tên gì có nói lúc té ngã bị thương có thể dùng, vậy là vết thương cũng có thể dán.
Cô mò được một cái lá lớn, xén bớt một tí, dán lên vết thương của Tư Mã Tiêu, sau đó đắp lên một lớp linh lực mỏng, giữ chặt chiếc lá và vết thương, làm thành miếng băng keo cá nhân lớn phiên bản thế thế huyền huyễn.
Tự nhiên cảm thấy mình thật ghê gớm, còn có thể tự mình mày mò ra vô số cách chơi.
Cô nhắm mắt lại, lại đưa thần thức lượn ra ngoài cung điện, thử điều khiển ở khoảng cách xa, không được bao lâu, bông hoa đỏ thẫm trên Bạch Lộc Nhai bay vào từ cửa sổ, Liêu Đình Nhạn đưa tay bắt được. Cô dùng tiềm thức điều khiển ép mấy cánh hoa đỏ thành nước, tiện thể sơn móng tay đỏ cho mình.
Liêu Đình Nhạn ngồi trong này chơi với kỹ năng mới của mình, đám người bên ngoài thì lại thấp thỏm phập phồng vì vị sư tổ trên Bạch Lộc Nhai hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Sư phụ, Từ Tạng Đạo Quân hôm nay chưa từng đến Vân Nham Sơn Đài, lẽ nào là chuyện hôm qua làm hắn không vui?”
Sư Thiên Lũ ngồi trên ngọc toạ của mình khép mắt tu luyện, nghe đệ tử hỏi thì khẽ phất tay: “Nếu hắn không vui thì đã nổi cơn tại chỗ ngay hôm qua rồi, với hiểu biết của ta về hắn, hôm nay e là hắn gặp phải chuyện gì mới đóng cửa ở trên Bạch Lộc Nhai không ra ngoài.”
Sư Chân Tự hỏi: “Sư phụ, lẽ nào không có cách gì quan sát được những gì phát sinh trên Bạch Lộc Nhai sao? Nếu vậy thì chúng ta bị động quá.”
“Tư Mã Tiêu có tính công kích rất mạnh, địa bàn của hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ sự quan sát nào, ngươi nghĩ chúng ta không sắp xếp tai mắt vào Bạch Lộc Nhai, các Cung Mạch khác cũng không sao? Nhưng ngươi nhìn xem, có ai thành công chưa? Chẳng qua là tới nộp mạng mà thôi.”
Xung quanh Sư Thiên Lũ linh khí dày đặc, phập phồng theo hơi thở của lão, lão nói chuyện không gấp gáp, giọng điệu còn có chút than vãn: “Ai mà ngờ rằng một đứa trẻ nhỏ nhoi mà khi xưa các tiền bối nghĩ rằng có thể khống chế lại trở nên như vậy, không chỉ thoát khỏi sự khống chế của họ, thậm chí còn cắn ngược lại ngần đó người, đúng là hung hãn tới mức khiếp sợ. Thú dữ sắp chết đúng là không đụng vào được.”
Sư Chân Tự không nói gì về việc này, gã là con cháu của Mạch họ Sư, biết được khá nhiều sự việc, chuyện về sự xao động xảy ra năm trăm năm trước gã cũng biết được phần nào. Nếu không phải do sai sót lần đó thì hiện giờ họ cũng không tới mức khoanh tay bó gói với vị Từ Tạng Đạo Quân này như vậy.
“Ra lệnh cho ngươi đi điều tra Liêu Đình Nhạn kia đã có tin tức gì chưa?” Sư Thiên Lũ hỏi.
Sư Chân Tự khom người: “Đã có một ít manh mối, chỉ là vẫn chưa điều tra rõ được sau lưng cô ta rốt cuộc là kẻ nào. Sư phụ, chắc chúng ta phải chờ đến khi điều tra ra được thân phận của cô ta, nắm được điểm yếu của cô ta trong tay rồi mới dễ khống chế.”
Sư Thiên Lũ: “Chân Tự, ngươi nghĩ sai rồi. Thân phận của cô ta thì không có điểm yếu cũng dễ dàng khống chế, ta không hề quan tâm kẻ nào đứng sau cô ta, điều duy nhất ta quan tâm là Tư Mã Tiêu, nhanh chóng tiếp cận cô ta. Ngày mai nếu Tư Mã Tiêu vẫn chưa xuất hiện thì lệnh cho Động Dương Chân Nhân đến cầu kiến, một là để dọ thám, hai là để y gửi giúp chúng ta một bức thư.”
Sư Chân Tự nói: “Vâng, đồ nhi đã hiểu.”
Liêu Đình Nhạn bị ôm lấy mà ngủ cả ngày trời, trời sắp tối, Tư Mã Tiêu mở mắt ra, để chân trần ngồi bên giường một lúc. Liêu Đình Nhạn thấy hắn day day giữa trán, đoán là hắn chắc đang đau đầu, lúc ở Tam Thánh Sơn cô đã nghi ngờ đầu hắn có vấn đề, câu này không phải đang mắng chửi đâu, là miêu tả khách quan thôi.
Cô còn cảm thấy chính vì đầu quá đau nên hắn hoàn toàn không để ý tới vết thương trên tay, có thể so ra thì cái đau trên tay chẳng đáng là gì.
Tâm trạng hắn có vẻ không được tốt lắm, không nói tiếng nào đứng dậy rồi đi về phía cái hồ nước trong điện, hắn vừa đi vừa phẩy ngón tay, khí lạnh dày đặc lại tràn vào trong hồ. Trông thấy hắn sắp bước vào đó ngâm mình, Liêu Đình Nhạn nhìn tay hắn, hơi động nhẹ, một luồng linh khí cuộn sang đó, băng lấy vết thương của hắn.
Tư Mã Tiêu khựng lại, nhấc tay lên xem. Trước đó Liêu Đình Nhạn đã dùng một thứ lá được gọi là Bách Ích Thảo để băng vết thương cho hắn, luồng linh lực phủ lên hiện giờ là để ngăn nước vào. Hắn vẫn không có phản ứng gì, ngâm cả người vào nước.
Liêu Đình Nhạn đợi một lúc, không thấy hắn có phản ứng gì khác liền lập tức lượn ra khỏi cung điện kia.
Tự do rồi!
Cô hào hứng nhào tới bên lan can, nhìn độ cao bên dưới mà nóng lòng muốn thử, hay là thử bay ở đây? Không không không, cái này cao quá, kiếm chỗ khác thấp hơn thử vẫn hơn. Cô đến cái bậc bên cạnh thử bay, còn dễ hơn trong tưởng tượng của cô.
Thân thể này mềm mại uyển chuyển hơn hẳn trước giờ, trong lòng cũng không có nỗi sợ hãi bay lên của người thường, chỉ cảm thấy rất vui sướng.
Cô nhẹ nhàng vọt về trước, lơ lửng trong không trung, quay đầu nhìn lại cung điện trên Bạch Lộc Nhai, cung điện lộng lẫy được xây trên núi đang ánh lên vô số chạn đèn lưu lý, cây hoa sum suê đong đưa, ánh chiều tà rọi xuống, tất cả như cảnh đẹp trong mơ.
“Đm mình bay được rồi nè!” Liêu Đình Nhạn mặt mày sáng rỡ, bay về phía cao nhất của cung điện, đứng lên đỉnh tháp lưu ly cao nhất nhìn ra sông núi ngoài Bạch Lộc Nhai.
Ngoài xa là thành phố mà các gia tộc thuộc Canh Thần Tiên Phủ sinh sống, lên đèn rực rỡ, có chút giống với buổi tối ở thế giới mà cô sống nhưng các loại tiên thú tọa kỵ với những đệ tử ngự kiếm như sao băng bay qua bay lại trên trời lại khiến thế giới này kỳ ảo lạ thường.
Cô ngồi một mình ở đó ngắm nhìn chân trời, tu vi đã cao lên, giờ cô có thể xem được những nơi rất xa. Trên bầu trời ở những nơi khác có rất nhiều loài chim tiên thú bay tới bay lui, cô còn trông thấy những con tàu trên không được trang trí bằng vô số dải lụa hoa, ngựa xe vờn bay được gắn đầy hoa đăng muôn hình vạn trạng.
Kỳ lạ nhất là một căn gác ba tầng có vườn hoa được vô số chim nhạn trắng kéo đến, lúc bay trên không, quanh căn gác còn có chim Thái Điểu vây lấy, kêu hót rân trời, trong căn gác hình như có người đang dự tiệc, còn có người đang ca múa.
Căn gác trên không gì thế này, biết hưởng thụ ghê, ngưỡng mộ thật, có chút muốn lên đó xem.
Giờ cô mới phát hiện thì ra trên trời cũng khá là nhộn nhịp, trước đây không nhận ra là vì khi đó tu vi của cô không đủ để nhìn ra tới vậy, cũng bởi vì khoảng trời Bạch Lộc Nhai bên này hết sức yên tĩnh, chẳng có ai dám bay tới bay lui ở trên này.
Giờ thì chỉ có mình cô dám bay lượn loạn xạ trên này, có chút thích thú kiểu cáo mượn oai hùm.
Cô nhìn độ cao chênh lệch bên dưới, chạy nhanh mấy bước về trước, nhảy xuống dưới. Tiếng gió thổi vù vù bên tai, đám mây bị cô kích thích cuộn lại vào nhau, Liêu Đình Nhạn đạp lên đám khói trắng hư vô ấy, bay xuống thác nước bên dưới. Cô lượn qua cạnh thác nước, cánh tay thon dài sượt qua dòng nước, còn hái lấy một nhành hoa bên mạn thác.
Cô có thể bay lượn trên trời, có thể đạp lên ngọn cây, có thể cưỡi lên mình những con hươu trắng chạy cực nhanh trong núi, còn có thể bắt được tiên hạc bay trên không, doạ chúng kêu la ỏm tỏi.
Làm thần tiên sao mà vui vậy chứ!
Chơi đủ rồi, tạm thời xuống lại ăn bữa cơm. Tuy là bậc tu vi này đã không còn thấy đói nữa nhưng vẫn thèm thuồng đồ ăn ngon, không sao, vậy nên vẫn phải ăn tối.
Đám con rối như thường lệ vẫn dọn lên cho cô rất nhiều món ngon cùng với… một bức thư giống hệt hôm qua.
Nụ cười của Liêu Đình Nhạn biến mất trong tích tắc, má nó chứ, lại tới nữa!
Cô nghi ngờ cơn đau rớt dâu hôm qua có liên quan tới chủ nhân của bức thư này, tâm trạng nặng nề mở ra, bên trên có viết
[Giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai, bên cây phượng tím. Nếu không tới, thân phận của ngươi sẽ bại lộ còn ngươi sẽ không sống qua nổi ba ngày.]
Mình còn có cái thân phận dị hợm nào nữa? Liêu Đình Nhạn nghệch người, cảm giác này không có ổn lắm ấy, cô không phải chỉ là con ngỗng bình thường gặp may thôi sao? Sao còn có thiết lập câu chuyện thân thế nữa, thông thường mà nói thì cái tình hình này đa phần là có phản diện muốn kiếm chuyện, hiện giờ cô đang suy nghĩ rốt cuộc cái kẻ đưa thư là phản diện hay cô là phản diện?
Đang ngẫm nghĩ thì một cánh tay từ đằng sau chìa tới, giành lấy bức thư trong tay cô.
Là Tư Mã Tiêu, hắn nắm lấy bức thư, thư trong tay hắn rơi thành cánh hoa, sau khi bị hắn đạp dưới chân thì cũng bốc hơi khỏi đó, tới mảnh vụn cũng không còn.
Liêu Đình Nhạn nhìn gương mặt không dễ chịu của hắn, tự dưng chột dạ, tuy là cô cũng không biết rốt cuộc mình đang chột dạ cái gì.
“Ngươi đi đến chỗ hẹn đi.” Tư Mã Tiêu nói.