[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 19: Thanh EXP tăng vọt
Chương 19: Thanh EXP tăng vọt
Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn đang thoi thóp trong lòng, bên khoé miệng vẫn còn vết máu, toàn thân run rẩy, khuôn mặt trước giờ hồng hào đã trở nên trắng toát.
Hắn đưa một tay ấn lấy bụng Liêu Đình Nhạn, chăm chú cảm nhận, lông mày dần dần nhíu lại. Hắn biết đây là gì, lần trước hắn còn cứu cô một lần, chỉ là lần đó hắn nghĩ là đã hoàn toàn giải quyết xong, không ngờ lại chưa hề hết. Thông thường mà nói, máu của hắn phải áp chế được, dù có không được thì sau đó cô cũng đã ăn Nhật Nguyệt U Đàm, cũng đủ để giải bất cứ thứ độc nào, trừ khi cái thứ trong người cô hoàn toàn không phải ma độc như hắn nghĩ.
Thủ đoạn của Ma Vực không dễ phá vỡ như hắn nghĩ. Chỉ là không phải cô là gian tế của Ma Vực sao, sao lại hết lần này tới lần khác bị thứ này cắn trả.
Tư Mã Tiêu ôm cô lên khỏi hồ nước. Liêu Đình Nhạn bị đặt trên đất liền đau đớn cuộn người lại bị Tư Mã Tiêu ép phải thẳng người. Cô không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy mình sắp đau tới chết.
Bốp
Tư Mã Tiêu đánh vỡ chạn đèn lưu ly ở cạnh, sau khi mảnh vỡ lưu ly trong suốt tách ra, ánh huỳnh quang vàng nhạt bên trong lập tực hoá ra vô số đốm lửa bay khắp điện. Tư Mã Tiêu không để tâm đến, hắn nhấn tay vào mảnh vỡ lưu ly, đưa bàn tay đầy máu tươi chặn lấy miệng Liêu Đình Nhạn.
Nếu như một ít máu không chặn được thì cho cô uống thêm nhiều tí. Máu thịt của tộc Phụng Sơn vốn là linh dược ghê gớm nhất trên đời, nhất là huyết mạch Phụng Sơn phụng dưỡng lửa Linh Sơn như hắn, máu trong người ngày đêm bị lửa thiêng thiêu đốt, thuần tuý hơn hết, gần như không được tính là “máu” mà là “thuốc”. Dù là lúc trước, khi tộc Phụng Sơn còn rất nhiều người thì cũng là quý báu nhất.
Trước kia hắn vẫn chưa có năng lực lớn mạnh, không thể tự bảo vệ mình, ngần ấy người muốn có máu của hắn nhưng hắn thà là rải lên đất cho một con rắn nhỏ bình thường cũng không bằng lòng cho những người đó. Hiện giờ hắn tuỳ tiện cho Liêu Đình Nhạn như thế này, còn không phải là một hai giọt, nếu Chưởng Môn Sư Thiên Lũ thèm khát bấy lâu mà biết được cái kiểu “hào phóng” này chắc sẽ đau chết được.
Liêu Đình Nhạn đau đến cắn răng nghiến lợi, Tư Mã Tiêu chặn lấy miệng cô cũng không đút xuống được, máu tươi có chút ánh vàng men theo khoé miệng cô chảy xuống cổ.
Tư Mã Tiêu đưa tay nặn lấy cằm cô, cứng đờ dùng tay tách răng cô. Điều làm Tư Mã Tiêu phiền toái nhất là không được dùng sức quá mạnh, nếu hắn không kiềm sức của mình lại chỉ cần phút chốc là có thể bẻ rớt cả hàm của người nằm đó. Cả đời hắn chỉ giết người, mấy lần cứu người đều là vì cô, tự hắn còn cảm thấy kỳ lạ.
Không dễ dàng gì mới tách được miệng Liêu Đình Nhạn, định nhét ngón tay vào miệng cô, nhưng hắn cứ hơi buông tay cô lại vùng vẫy, Tư Mã Tiêu không có kiên nhẫn đến vậy, hắn cắn thẳng vào vết thương trên cổ tay mình, ngậm một ngụm máu chặn lấy miệng cô rồi dẫn toàn bộ vào. Rót vào tận mấy lần, có thể là do quá nhiều rồi, khuôn mặt trắng bệch của cô nhanh chóng hồng hào trở lại, thậm chí là đỏ quá mức, cứ như bị ném vào nước nóng luộc chín vậy.
Tư Mã Tiêu: “…” Cứu người khó hơn giết người nhiều.
Hắn lấy ra cái túi gấm từ trong người Liêu Đình Nhạn, nắm ra mấy cánh hoa Phụng Sơn Huyết nhét luôn vào miệng cô, đỡ lấy cằm để cô nuốt xuống.
Máu của hắn nhiều quá không chịu được thì thêm hẳn cho cô ít tu vi, thế này tự động hết chuyện.
Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo liên tay, không chỉ tưới tắt thực cốt trùng trong người Liêu Đình Nhạn mà còn khiến tu vi của cô từ tầng Luyện Khí thấp nhất tăng vượt chóng mặt, bỏ qua cả Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên Anh, lên thẳng một mạch đến bậc Hoá Thần, còn cao hơn một cảnh giới lớn, sáu cảnh giới nhỏ so với tu vi của sư phụ Động Dương Chân Nhân của cô. Người ở bậc Hoá Thần dù là ở nơi như Canh Thần Tiên Phủ này, tu vi của cô cũng có thể trở thành Mạch Chủ của một nhánh nhỏ.
Người khác tu luyện ba bốn nghìn năm, cô chỉ cần ba canh giờ. Canh Thần Tiên Phủ được gầy dựng ngần ấy năm, số người may mắn như cô không vượt quá đầu ngón tay, dù gì số người tuỳ tiện lại không kiêng kỵ gì như Tư Mã Tiêu không có nhiều.
#Mỗi lần hôn mê tỉnh lại đều thấy thanh EXP lên một nấc to#
Liêu Đình Nhạn từ trên giường ngồi dậy, cả người lờ đờ. Cô phát hiện trong tiềm thức của mình có thêm một bông hoa nhỏ màu đỏ, dáng vẻ rất giống đóa sen đỏ kia, lấy bông hoa nhỏ này làm trung tâm, trong cơ thể có thêm một không gian rộng lớn lạ thường. Cô nghiêng nghiêng đầu, phát hiện tiềm thức của mình có thể xuyên qua đại điện và vách tường, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cô có thể cảm nhận được cử động của rất nhiều sinh vật xung quanh, cứ như bỗng chốc có thiên lý nhãn, còn có cả thuận phong nhĩ, không chỉ tỉnh táo hơn gấp trăm lần, thân thể uyển chuyển, thậm chí còn cảm thấy mình có thể bay, có thể làm rất rất nhiều việc, dời non lấp biển chỉ cần trở tay là được.
Sao mình là trở nên ghê gớm vậy? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, tự nắn nắn đầu, cúi nhìn người nằm cạnh.
Tư Mã Tiêu nằm cạnh cô, khuôn mặt vẫn trắng bệch như cũ, môi lại không còn đỏ nữa.Thường thì môi hắn có màu đỏ, chỉ là lần đó hắn lấy máu nuôi hoa sen bên đầm trút bỏ mất màu đỏ, hiện giờ rất giống với lần đó, đây hẳn là biểu hiện của thiếu máu.
Trông hắn rất không thoải mái, đặt một tay trên bụng cô. Liêu Đình Nhạn nhìn thấy vết thương trên cánh tay đó, vô thức liếm môi. Tối qua cô đau suýt chết nhưng lại không hoàn toàn ngất đi, những chuyện xảy ra cô cảm thấy cứ mơ hồ. Hình như là được Tư Mã Tiêu cứu, những cảm giác lạ thường hiện giờ trong người cô đều là được hắn cho.
Liêu Đình Nhạn im lặng rất lâu, trong lòng thấy phức tạp. Cô đến với thế giới này một cách khó hiểu, trước giờ chỉ sống ngày nào hay ngày nấy, bởi cô chỉ coi mình như khách du lịch qua đường ở đây, thế giới này có lớn có đẹp tới đâu đều không phải là nhà cô, thậm chí thân thể này cũng không phải của cô, cô cũng chẳng có gì để đồng cảm với thận phận này. Cô cảm thấy mình đang nghỉ mát ở đây, sống vật vờ qua ngày, sớm muộn cũng sẽ về thế giới của mình, vậy nên đã lâu như thế, ở cái thế giới tu chân này, cô chưa từng tu luyện cho đàng hoàng, dù có lấy được bông hoa tăng tu vi kia của Tư Mã Tiêu cũng không ăn thử.
Nhưng hiện giờ tu vi tăng vọt cô mới có hơi cảm thấy bản thân thật sự đã bước vào thế giới kỳ lạ này.
Trước kia cô cứ như đùa coi Tư Mã Tiêu là sếp mình, thành thật ở cạnh hắn nhưng thật ra nếu có thể lựa chọn, cô sẽ không theo hắn, vì đây là một nhân vật nguy hiểm, cô đã nhiều lần thấy hắn giết người, luôn không bằng lòng với thái độ của hắn. Dựa theo tiêu chuẩn của xã hội hiện đại, hắn hẳn là một tên tồi tệ vô đối nhưng ở thế giới này, chính cái tên tồi tệ này đã cứu mạng cô hết lần này tới lần khác.
Liêu Đình Nhạn chạm chạm bàn tay lạnh băng trên bụng mình. Vết thương trên đó rất lung tung, hoàn toàn chưa được xử lý. Vết thương như thế này đối với những người tu tiên bình thường khác rất nhanh phục hồi nhưng vết thương trên người Tư Mã Tiêu lại không hề đỡ hơn.
“Trên đời này chẳng mấy ai có thể làm ta bị thương nhưng thể chất ta đặc biệt, vết thương không dễ lành lại.” Tư Mã Tiêu không biết đã tỉnh từ bao giờ.
Liêu Đình Nhạn: “…” Nhược điểm như vậy anh nói tôi nghe làm gì?
Áp lực tự nhiên càng lúc càng lớn, cảm thấy bản thân hoàn toàn bước vào phe phản diện.
Tư Mã Tiêu: “Có biết ngươi uống của ta bao nhiêu máu không?”
Liêu Đình Nhạn bịt chặt miệng mình. Trước đó còn không cảm giác gì, giờ lại bị nói như vậy, mình thật sự đã uống máu người, oẹ–
Tư Mã Tiêu: “Dám nôn ra ta sẽ giết ngươi.”
Liêu Đình Nhạn: “Ực–”
Sắc mặt cô không tốt mấy, thật sự không hiểu vì sao máu của người trong thế giới huyền huyễn lại có thể làm thuốc trị bệnh cứu người, theo khoa học hiện đại thì uống máu người chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà đại ma đầu thế giới huyền huyễn không có nói chuyện khoa học với cô, hắn ngồi dậy nhích lại gần cô, đưa cái tay bị thương nhấn lấy cằm Liêu Đình Nhạn: “Tu vi của ngươi đã đến bậc Hóa Thần rồi, sao, giờ có muốn giết ta không?”
Buff nói thật, bật.
Liêu Đình Nhạn: “Không muốn.”
Tư Mã Tiêu: “Muốn tăng tu vi nữa không?”
Liêu Đình Nhạn: “Không muốn.” Nói thật thì đột nhiên lại biến thành người tu tiên lợi hại tới vậy cứ như có được máy móc tối tân vậy nhưng lại không biết cách sử dụng, chỉ có thể cẩn thận mò mẫm, trong lòng vẫn khá nhát.
Tư Mã Tiêu: “Muốn rời khỏi ta không?”
Liêu Đình Nhạn: “Không muốn.”
Liên tiếp ba lần “Không muốn”.
Đợi đã, không đúng, tại sao câu trả lời cuối cùng lại là không muốn? Liêu Đình Nhạn kinh ngạc nhìn Tư Mã Tiêu chằm chằm, hoảng hốt với câu không muốn cuối cùng của mình, chẳng lẽ… cô đã bị cuộc sống mục nát sa đọa ăn mòn tới mức này?
Tư Mã Tiêu cũng hơi ngẩn người, buông tay khỏi cằm cô, tựa lên gối, ánh mặt kỳ lạ: “Ngươi muốn dùng mỹ nhân kế với ta đúng không?”
Liêu Đình Nhạn cực kỳ dứt khoát: “Không!”
Được thôi, chứng minh trong sạch cho mình được rồi. Nhưng mà mình đã làm cái gì để hắn nghĩ như vậy chứ? Liêu Đình Nhạn tự hỏi, bản thân thật sự không có ý định muốn ngủ với hắn.
Tư Mã Tiêu: “Vậy thì tốt.”
Dứt lời, hắn kéo Liêu Đình Nhạn sang ôm lấy cô cứ như đang ôm cái gối mềm mại ấm áp, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ủa, tổ tông đợi tí nha, nói không phải mỹ nhân kế là ngài yên tâm kéo tôi đi ngủ rồi hả? Vậy cũng hỏi chi vậy?
Hỏi để nếu cô có ý định muốn ngủ với hắn, Tư Mã Tiêu sẽ nghiền chết cô. Nếu không có tư tưởng đó, hắn sẽ lấy cô làm gối ôm.
Liêu Đình Nhạn không ngủ được, tinh thần cô có chút không như ngày thường, nằm đó như cái gối ôm của người khác, suy nghĩ cô lại lạc đi đâu. Người bình thường ngẩn người thì chỉ là ngẩn người thôi, nhưng với người tu tiên bậc Hoá Thần, cô vừa thất thần thì tiềm thức đã chạy ra ngoài. Đó là một thế giới rất mới lạ, Liêu Đình Nhạn có thể nhìn thấy kiến trúc và cỏ cây khắp Bạch Lộc Nhai, tất cả mọi thứ đều hiện rõ trước mặt cô. Cô nhìn thấy hạc bay trên trời, lòng thoáng động đậy liền hoàn toàn bị kéo tới đó, cứ như cả người cô dính sát cạnh bầy tiên hạc, còn có thể cảm nhận được gió thổi trong không khí, chớp mắt lần nữa cô đã đến được thác nước dưới Bạch Lộc Nhai, nhìn thấy hoa phong lan mọc lên từ khe hở ở thác nước, nhìn thấy thác nước ánh cầu vồng và toé nước lên dưới ánh mặt trời.
Cô thấy con rối đi lại trong hành lang cung điện, thấy mãng xà đen cuộn người ngủ trên cây cột, cột rất trơn, nó ngủ mà cứ tuột xuống dưới, trượt xuống dưới rồi lại tỉnh lại bò lên, IQ rõ là không ổn.
Liêu Đình Nhạn như có được đồ chơi mới, tiềm thức cứ đi loanh quanh ngắm nhìn Bạch Lộc Nhai. Cô nhìn ngắm một lúc, cảm thấy muốn ra ngoài xem thử, tiềm thức liền hướng ra ngoài như mây.
Bỗng cô thấy gò má lành lạnh, mở to hai mắt, tiềm thức bay lung tung như gió cũng về lại trong tích tắc.
Bàn tay lạnh lẽo của Tư Mã Tiêu áp lên mặt cô, hắn vẫn nhắm mắt: “Đừng có chạy lung tung ra ngoài, ở Bạch Lộc Nhai có ta, thần thức của những người khác không dám tới đây ngươi mới có thể tùy tiện dao động thần thức như vậy, ra khỏi Bạch Lộc Nhai, bên ngoài không biết đang có thần thức của bao nhiêu người dòm ngó như hổ rình mồi, với cái bộ dạng yếu ớt này của ngươi mà ra ngoài đó, đụng trúng bất cứ người nào cũng lập tức biến thành ngớ ngẩn.”
Thần thức? Là cái ban nãy sao? Liêu Đình Nhạn ngoan ngoan “Ồ” một tiếng.
Skill này không chơi được thì chơi chiêu khác. Cô nằm đó nhìn cái đèn lưu ly lơ lửng ở cạnh bên, chớp chớp mắt, đèn lưu ly kia liền lơ lửng trôi tới theo tiềm thức của cô, cô đưa một tay đón lấy cái đèn, hí hửng nghĩ rằng sau này nằm trên giường muốn ăn gì thì lấy cái đó, không cần đứng dậy đi lấy nữa, chỉ cần nghĩ tới thì thứ đó đã xuất hiện!
Cô liếc nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh, thấy hắn không phản ứng gì bèn móc ra túi gấm nhỏ của mình, lấy đồ ăn bên trong ra. Cô bỏ không ít thức ăn bên trong, đều là do con rối chuẩn bị, lúc này tuy là cô không đói nhưng muốn thử skill lười biếng này.
Xiên trái cây trông như nho, to cỡ móng tay lơ lửng trong không trung, Liêu Đình Nhạn từ trên cành ngắt xuống từng trái, đưa đến miệng mình. Cô như gà con mở miệng chờ trái cây rớt vào miệng mình, trái cây đến bên miệng đột nhiên đi sang phía bên cạnh, dâng tận miệng Tư Mã Tiêu.
Khi không lại bị cướp miếng ăn giữa đường, Liêu Đình Nhạn rất ngạc nhiên, tên tổ tông này không ăn uống mà?
Tư Mã Tiêu nhai trái cây trong miệng, mở một con mắt nhìn cô: “Ngươi là Hoá Thần dởm hả, chặn đại mà cũng lấy được nữa.”