[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 18: Tin
Chương 18: Tin
Trên sân giông gió bão bùng, ai nấy đều mưu mô tính toán trong đầu, Liêu Đình Nhạn ngủ như thế này, tuy là bản thân cô không thấy sao nhưng trên thực tế đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Nhất là Chưởng Môn Sư Thiên Lũ, trong lòng lão ngầm nghĩ nữ tử này trông có vẻ không âm mưu gì nhưng chính vì vậy mới có thể khiến lão khẳng định lòng dạ nữ tử cực kỳ thâm sâu, nữ nhân có thể làm lung lay Tư Mã Tiêu sẽ là một nhân vật ngây thơ đơn giản như vậy sao? Hơn nữa cô đột nhiên ngủ như vậy, trông như vô ý nhưng lại vừa hay tránh được cảnh xuất chiêu của đệ tử Thanh Cốc Thiên bên dưới, cô đang lách qua phép thử của lão một cách tài tình!
Ả Liêu Đình Nhạn này tuyệt đối không tầm thường. Một đệ tử như vậy thật sự là một đệ tử nhỏ bé của nhánh mạch Thanh Cốc Thiên cỏn con thôi sao? Sư Thiên Lũ hoài nghi thân phận của cô, trước đó có cho người dò thám những không phát hiện được gì đáng ngờ, được chọn cũng chỉ do may mắn. Lúc này lão lại lần nữa hoài nghi, ngầm truyền âm cho đệ tử, bảo y đi tra xét thật kỹ càng.
Xem ra lão phải nhanh chóng ra tay lôi kéo nữ tử này mới được, tránh cho người khác nhanh tay đến trước, lão nhất định không cho phép có thêm bất cứ biến cố khó nắm bắt nào bên cạnh Tư Mã Tiêu, người cuối cùng của tộc Phụng Sơn này.
Viên Thương của gia tộc họ Viên, người thật sự sắp xếp Liêu Đình Nhạn vào Canh Thần Tiên Phủ hôm nay cũng có mặt, vai vế y thấp hơn Sư Thiên Lũ một bậc, chỗ ngồi hơi khuất phía sau, vì thường ngày âm thầm, tính cách có phần quái gở nên cũng chẳng có ai để ý tới y. Y tận mắt nhìn thấy vẻ ung dung của Từ Tạng Đạo Quân đối với Liêu Đình Nhạn, lòng mừng vui điên cuồng không cách nào tả được. Ban đầu thật ra y vốn không cảm thấy mình có thể thành công dựa vào nữ nhận như thế này, nhưng bây giờ, ông trời cũng đang giúp y.
Viên Thưởng chỉ cần nghĩ đến mình rốt cuộc cũng có thể báo thù, huỷ diệt cái Canh Thần Tiên Phủ này liền nôn nóng không thôi. Nhất định phải khiến Liêu Đình Nhạn đến gặp y một chuyến!
Tuy nói Bạch Lộc Nhai nằm trong tay của Mạch Chưởng Môn nhưng hắn là con trai của Viên gia chủ, một gia tộc trong Mạch chính của Tứ Thời Cung, quyền lực trong tay cũng không ít, tuy không làm được chuyện quá lớn nhưng cũng có thể truyền tin tức bắt cô ra gặp.
Liêu Đình Nhạn ngủ hết cả buổi chiều, ngủ đến suýt trật gối cũng chả ngủ ngon lành gì. Cái kiểu thể chất lạnh cóng của lão tổ tông thật sự không thích hợp làm gối. Cô chê bai đã đời rồi mới suy nghĩ vì sao Tư Mã Tiêu bằng lòng để mình gối đầu lên đùi mà ngủ. Không lẽ để tiếp tục giày vò? Ban ngày để cô nghỉ khoẻ, tối đến tiếp tục hành hạ cô?
Vầy cũng hơi thần kinh bệnh hoạn rồi đó.
Tư Mã Tiêu hôm nay không hào hứng mấy, mới sớm đã dắt thành viên nòng cốt của mình rời khỏi đài. Liêu Đình Nhạn vui vẻ hẳn, có thể về nằm liệt trên giường to mềm mại, ai lại muốn ngủ trưa ở cái chốn ồn ào còn có trăm cặp mắt nhìn vào như thế này.
Tư Mã Tiêu vẫn như hôm qua, về đến Bạch Lộc Nhai là không thấy bóng dáng, Liêu Đình Nhạn tự về phòng mình, vứt giày nhảy thẳng lên giường với cái tướng vừa tan làm mệt mỏi nằm liệt ra giường.
Ăn rồi ngủ hay ngủ rồi ăn đây?
Liêu Đình Nhạn cân nhắc mười phút, bắt đầu quan tâm đến mấy con rối đọc thực đơn.
Con rối quay đi lấy cơm cho cô.
Bữa ăn lần này ở phòng khách nhỏ bên ngoài tẩm điện, ở đó có sẵn ghế mây và bình hoa, bên cạnh là đèn lưu ly lơ lửng, Liêu Đình Nhạn tựa vào đệm tựa mềm mại đặt đèn lưu ly, con rối dọn bữa lên cho cô. Bọn chúng giống như nhân viên phục vụ im lặng thin thít nhưng cực có năng lực, mới có hai ngày, Liêu Đình Nhạn đã sắp biến thành phế nhân gì cũng có cơm bưng nước rót.
Nhưng mà thật sự đã đời.
Bữa ăn bày biện tinh tế được dọn lên, mỗi món đều lan toả mùi hương ngon miệng và linh khí dày đặc, món mặn, đồ ngọt với canh, còn có… một phong thư.
thư? Liêu Đình Nhạn cầm mảnh thư màu hồng lên, nhìn về phía con rối dọn bữa: “Đây là cái gì?”
Con rối không chút phản ứng, cúi đầu im lặng đứng ở một bên, trông như một khúc gỗ điêu khắc.
Liêu Đình Nhạn lật nhìn tấm thư kia, cảm thấy màu sắc rất không ổn, màu hồng thiếu nữ, ở trên còn vẽ hoa, còn có mùi thơm, có hơi giống thư tình. Do dự một lát, cô vẫn buông đũa mở tấm thư ra trước.
[Giờ Tý đêm nay, dưới Bạch Lộc Nhai, cạnh gốc phượng tím, không gặp không về.]
Trên thư viết tổng cộng mười sáu chữ, Liêu Đình Nhạn nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy mấy con chữ này đầy mùi mập mờ. Đây không lẽ là tình nhân thật sự của chủ thân xác này? Nếu không vì sao nửa đêm lại lén lút hẹn cô ra, còn cạnh gốc phượng tím nữa, không phải là hoa tiền nguyệt hạ đây sao! Càng nghĩ càng thấy chính là như thế, dù gì cũng không thể thay nàng ta đi gặp mặt được.
thư trong tay cô bị gió thổi qua bỗng tan ra rơi xuống thành mấy cánh hoa màu hồng, từ kẽ tay cô rơi xuống đất.
Liêu Đình Nhạn lặng thinh giây lát, nhặt cánh hoa lên vứt ra cửa sổ, vờ như chưa có gì xảy ra, cầm đũa lên tiếp tục ăn. Dù sao thư cũng tan thành cánh hoa rồi, cứ coi như nó chưa tồn tại vậy, dù gì cô cũng sẽ không đi. Dù là chuyện gì cũng không đi.
Viên Thương lợi dụng con rối gửi đi bức mật thư đó rồi chờ đợi cuộc gặp buổi tối. Y vì thù hận trong lòng mà tìm đến Ma Vực, Liêu Đình Nhạn chính là món quà mà Ma Vực chuẩn bị cho y, thủ đoạn khống chế người khác của Ma Vực xứng đáng đứng đầu, Liêu Đình Nhạn được người của Ma Vực dùng thủ đoạn đặc biệt nuôi nấng, vốn một lòng hướng về Ma Vực, thêm vào độc thực cốt, Viên Thương tin chắc cô tuyệt đối không dám phản bội mình, lần trước đối phương không hồi đáp, y tuy có tức giận nhưng sau đó suy nghĩ kỹ càng lại, cũng có thể là bởi vì Tam Thánh Sơn đặc biệt, cô không hành động được dưới sự quan sát của Từ Tạng Đạo Quân.
Nếu cô thật sự phản bội y thì giờ này y cũng không thể ở yên trong Canh Thần Tiên Phủ được nữa.
Còn về lần này, Viên Thương đã tính toán cả rồi, giờ Tý trăng tròn, Từ Tạng Đạo Quân nhất định đang bị bỏng bởi lửa Phụng Sơn mà nằm trong hồ lạnh, lúc này, hắn nhất định sẽ không cho Liêu Đình Nhạn kề cận, như vậy là cô đã có thể có thời gian ra gặp mặt, vì lần gặp mặt bí mật này là Viên Thương còn tốn sức chuẩn bị Già Thiên Kính, pháp bảo có thể tạm thời che đậy thiên cơ, tránh bị người khác phát hiện.
Bên phía Sư Thiên Lũ lại gần như muốn đem tai mắt gài khắp Bạch Lộc Nhai, nếu như không có chuẩn bị nhất định sẽ lập tức bị lão phát giác ra.
Tất cả đã công cụ, chỉ còn thiếu mỗi Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn… đã ngủ thẳng cẳng rồi. Bất kể là bức thư lạ lùng hay là lão tổ tông tối đến có khả năng sẽ đánh úp đều không tồn tại nổi dưới cơn buồn ngủ này.
Viên Thương ở bên đó đợi cả nửa đêm cũng chả thấy ai, kích động đến nổi nóng, cuối cùng cũng tỉnh ra, y tỉnh lại từ giấc mộng dùng mỹ nhân kết gài chết Từ Tạng Đạo Quân, lật đổ Canh Thần Tiên Phủ, toàn bộ âm mưu toan tính biến thành phẫn nộ.
“Không lẽ ả thật sự có gan phản bội chúng ta, phản bội Ma Vực!” Bóng người áo xám bên cạnh Viên Thương gượng gạo nói.
Sắc mặt của Viên Thương cũng rất khó coi, y hoàn toàn không nghĩ đến việc toàn bộ sự dàn xếp của mình đêm nay đều tan thành mây khói, hiện giờ y cũng hoài nghi Liêu Đình Nhạn liệu có thật sự phản bội mình không.
“Xem ra ả thật sự có mưu mô lớn, trước đây không hồi đáp triệu hồi của ta, đến một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài, hiện giờ lại mặc kệ thư của chủ nhân, nhất định phải cho ả một bài học!” Người khoác áo xám giọng điệu căm tức.
Viên Thương tối mặt, trên tay xuất hiện một chuỗi lục lạc gồm ba quả, đầu tiên hắn lắc chuỗi lục lạc lên, lắc một lúc lâu vẫn chưa thấy người tới bèn hừ lạnh, thẳng tay ấn nát một quả lục lạc.
Chuỗi lục lạc này là vật liên kết sinh mạng của Liêu Đình Nhạn, độc thực cốt trong cơ thể cô tuy gọi là độc nhưng thực chất là một loại âm tà thuật. Người Ma Vực không đông, thường xuyên đến dương thế lén chở rất nhiều trẻ nhỏ về Ma Vực, nuôi dưỡng huấn luyện từ nhỏ. Những người này đều là thám tử để xếp vào các môn phái ở Tu Chân Giới, điều quan trọng nhất cần có là lòng trung thành, vậy nên từ nhỏ họ được gieo vào trong người loại tà thuật đặc biệt này của Ma Vực, lục lạc chính là vật dẫn, qua nhiều năm dần liên kết với sinh mệnh của họ, một khi nắm được lục lạc này, chuyện sống chết sẽ nằm trong tay người khác, muốn loại bỏ hoàn toàn tà thuật hoàn toàn không dễ.
Thường thì những người trúng độc thực cốt này tuyệt đối sẽ không phản bội chủ nhân, vậy mà Liêu Đình Nhạn hiện tại hoàn toàn không biết mình còn là gian tế của Ma Vực.
Cùng lúc lục lạc vang lên, Liêu Đình Nhạn đang ngon giấc cũng bị cơn đau đánh thức, một mình cô nằm trên giường, hết sức đáng thương xoa lấy cái bụng đau quằn quại.
Rốt cuộc là cái gì, có để yên cho người ta ngủ không, chẳng dễ dầu gì đêm nay tổ tông không tới, sao lại đau bụng cơ chứ! Cô ngồi dậy đến nhà vệ sinh, nhân ra không phải là rớt dâu.
Xem ra là giống lần trước, Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước sống ở Tam Thánh Sơn cũng từng bị đau rớt dâu nhưng không rớt dâu thế này.
Lần đó cô đau điếng người, còn nôn ra máu rồi ngất lịm đi, còn tưởng là mình sắp chết rồi, kết quả tỉnh lại nhìn thấy Tư Mã Tiêu làm rớt tim một phen. Cô có từng nghĩ tới, có vẻ là Tư Mã Tiêu đã cứu cô, cô đoán cái thân thể này chắc là có bệnh gì đó.
Giờ lại bắt đầu đau, ngồi bên góc giường nghỉ ngơi một lúc, đau đến khó chịu, Liêu Đình Nhạn quyết định lết dậy xách đèn chuẩn bị đi tìm Tư Mã Tiêu. Cô sợ nhất là chịu đau nên mới thay đổi phong cách cá khô đẩy một bước nhích nửa bước như thường ngày, chủ động đi tìm tên sư tổ ác ma giết người.
Đèn lưu ly lơ lửng khắp Bạch Lộc Nhai, cô bước ra khỏi điện của mình, khoác một lớp áo ngoài, đi về phía điện chính sáng đèn rực rỡ, cảm thấy bản thân giống bọn con gái thảo mai nửa đêm tìm đến hiến thân.
Cô khom người cong eo, nhăn nhó mặt mày đi đến điện chính của Tư Mã Tiêu, đẩy cánh cửa dày nặng ra bước vào, nhẹ giọng hô: “Sư tổ?”
“Sư tổ?”
“Xì xì –” Mãng xà đen cuộn trên cột bò xuống.
Liêu Đình Nhạn đau đến mặt mày trắng bệch, hỏi nó: “Sếp mình đâu? Tao đau chết rồi đây.”
Mãng xà đen nghiêng đầu, đưa cô đến nơi Tư Mã Tiêu đang ở, chỉ là tên này nhát như thỏ đế, đứng trước cửa không dám vào. Liêu Đình Nhạn thật ra cũng không dám lắm nhưng bụng đau sắp chết, cô chỉ đành đẩy cửa, đưa đầu vào trong nhìn.
Không khí trong điện cực kỳ lạnh, sương trắng lạnh lan khắp nền đất, vừa đẩy cửa ra, Liêu Đình Nhạn đã rùng mình với luồng hơi lạnh lẽo. Trong phòng có thắp hai chạn đèn lưu ly, nhưng cách một cái rèm trông không sáng lắm, cô nhìn thấy bên trong có một cái hồ, còn có một bóng người màu đen mơ hồ đang ngâm mình dưới hồ.
Cô nhớ tới lúc ở tháp trung tâm cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó cũng là mãng xà đen lại xe đen đưa cô đến lãnh địa riêng tư của Tư Mã Tiêu, nhìn thấy hắn ngâm mình trong hồ.
Hắn hẳn không phải thích ngủ trong nước lạnh như thế mà là có nguyên do khác, vậy bây giờ cô đến làm hẳn không phải là điều sáng suốt.
Liêu Đình Nhạn ngập ngừng giây lát rồi ôm bụng bước vào. Cứ bước lên một bước cô lại cảm thấy mình đang đạp lên bom, không biết kế tiếp có phát nổ hay không, cô lấy hết can đảm đi đến bên hồ, đặt đèn lưu ly trong tay sang một góc, ôm bụng ngồi thụp xuống bên hồ, đưa đầu nhìn Tư Mã Tiêu đang ngâm trong hồ. Hắn nhắm mắt, mặt mũi vô cảm ngồi trong hồ, không hề có phản ứng với sự xuất hiện của cô.
Liêu Đình Nhạn vừa chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lanh lảnh trong đầu, hình như là tiếng lục lạc vỡ nát, cả người bỗng chốc quay cuồng, rơi thẳng xuống hồ. Cô dường như bị cái đau lấy đi mọi giác quan trong phút chốc, phun ra một ngụm máu lớn trong hồ.
Tất cả các cơ quan trong cơ thể đều bị nghiền nát, đại loại là cảm giác như thế nhưng cái kiểu đau của cô lại không làm mất đi thần trí mà lại còn có thể cảm nhận rõ ràng hơn tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài và mọi đau đớn bên trong cơ thể.
Vào khoảnh khắc Liêu Đình Nhạn rơi vào hồ nước, Tư Mã Tiêu mở to mắt, đưa tay ra trước, bắt lấy eo ôm lấy Liêu Đình Nhạn đang chìm xuống, đưa cô lên khỏi mặt nước.