[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 17: Chắc như đinh đóng cột

Chương 17: Chắc như đinh đóng cột

Tư Mã Tiêu rời khỏi hồ liền về phòng ở Bạch Lộc Nhai, hắn không cố ý lau sạch nước trên người nhưng trong lúc đi thì mớ nước kia cũng tự động bốc hơi, cứ như trên người hắn có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Sắc mặt hắn u tối, chân mày nhíu lại, trong đôi mắt đen tuyền có hằn lên tia máu. Bạch Lộc Nhai vốn có khá nhiều linh thú sinh sống lúc này lại yên lặng như tờ, bất kỳ sinh vật sống thông minh nào cũng có thể cảm nhận được một thứ áp lực nào đó, lập tức liền im lặng hẳn ra, hươu trắng trong núi nằm ra đất run lẩy bẩy, hạc trắng bay trên cao cũng hạ cánh xuống rừng tùng không dám bay tiếp, chỉ ngóng về phía cung điện trung tâm Bạch Lộc Nhai.

Bên trong điện, một bàn tay trắng toát của Tư Mã Tiêu đặt trên nền đất được lát toàn bộ bằng cẩm thạch, ngọn lửa đỏ thẫm từ tay hắn phút chốc tuôn ra, lan ra xung quanh. Dường như chỉ trong tích tắc, nền cẩm thạch cứng chắc kia tan ra như băng gặp lửa, không bao lâu sau, trên nền cẩm thạch bị tan chảy xuất hiện một cái hồ không nhỏ, Tư Mã Tiêu đứng ở cạnh hồ, năm ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ bắt lấy, sương trắng của cả ngọn Bạch Lộc Nhai chuyển động, chảy vào cái hồ trống không, lúc sương trắng hội tụ lại trong hồ liền biến thành hồ nước toát ra khí lạnh băng.

Tư Mã Tiêu vẫn mặc bộ y phục cũ, bước vào hồ nước lạnh lẽo, hụp sâu xuống đáy hồ.

Tiếng hát của Liêu Đình Nhạn đang tắm trong hồ hoa lộ thiên ngừng lại một chốc, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như tăng lên, đến sương trắng trên mặt nước ban nãy cũng ít đi nhiều. Không gian yên lạnh ngưng trệ, linh hoa bên cạnh tự lay động mà không cần gió, rất nhiều cánh hoa rơi xuống nước.

Cô gãi gãi mặt, tiếp tục tắm rửa hát hò. Tắm xong cô liền về phòng ngủ, nói thật thì ở Bạch Lộc Nhai thoải mái hơn tháp trung tâm nhiều, các cách bày trí trong phòng đều rất đẹp, giường vô cùng thoải mái, chỉ là cô hơi có ý kiến với cái rèm giường màu hồng cánh sen kia, cô nằm trên cái giường cực lớn hoa gấm như nhồi bông, lại kéo cái rèn giường hồng cánh sen tinh tế kia lên, cứ thấy cực kỳ yêu mị ti tiện.

Liêu Đình Nhạn nghĩ tối nay anh trai Đại Hắc chắc là no nê rồi, không tới nổi nửa đêm bò tới ăn khuya nên đóng hết cửa sổ lại. Ai ngờ đâu khuya lắc khuya lơ cô lại mơ mơ màng màng bị đánh thức, không phải bị Đại Hắc đánh thức mà là lạnh đến tỉnh. Cứ như có ai hướng đầu quạt máy lạnh thổi vào đầu cô vậy, đang yên đang lạnh lại bị làm cho tỉnh ngủ.

Bên ngoài đang mưa, cửa sổ mở lớn, cửa cũng đang mở, mà bên cạnh cô có một người đang nằm. Liêu Đình Nhạn vội kiềm không thét ra tiếng, suýt nữa cắn trúng lưỡi, vì cô sờ ra được mớ tóc cạnh tay mình, đây chính là sếp lớn Tư Mã Tiêu, người đang nắm tính mạng nhân vật của cô trong tay.

Không biết tên tổ tông này đến đây từ khi nào mà lại ngang nhiên như không nằm trên giường cô, suy là không có cởi quần áo nhưng Liêu Đình Nhạn cứ nghi ngờ không biết hắn có muốn làm gì mình không. Thứ mất nết, nửa đêm nửa hôm leo lên giường cô nằm, muốn ăn cô hay gì! Cô nín thở nhìn người nằm cạnh mình trong bóng đêm, cảm thấy không khí trên người hắn lạnh căm, cảm thấy hắn cứ giống thịt heo đông lạnh mới lấy trong tủ đông ra, còn cảm thấy hắn giống người chết, lòng cực kỳ kinh hãi.

Ngập ngừng một lúc, cô khẽ nhích tay tới sờ vào tay tổ tông… nó lạnh như băng, hơn nữa cô cứ sờ như vậy một lát, tổ tông cũng không có phản ứng gì. Cô lại sờ thêm chút nữa, vẫn không mảy may suy suyển, lúc này Liêu Đình Nhạn mới lạnh da đầu, cô ngẩng dậy, tỉ mỉ quan sát Tư Mã Tiêu bên cạnh. Hắn nhắm mắt, gò má cũng trắng bệch rõ ràng không chút sức sống trong bóng đêm, không nghe được hơi thở.

Không phải là chết rồi chứ? Liêu Đình Nhạn tự giật thót với suy nghĩ của mình, lập thức cảm thấy không thể nào, do dự đưa tay ấn lên ngực hắn.

Tim còn đập, tuy là rất chậm nhưng vẫn còn đập. Còn may, chưa có chết. Liêu Đình Nhạn thở phào, tiếp tục nằm lại, kéo một góc chăn đắp lên mình, tiếp tục nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Lúc cô sắp thiếp đi, cái tên Tư Mã Tiêu trông như người chết đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi cứ tính ngủ như vậy sao?”

Liêu Đình Nhạn giật mình tỉnh lại, đằng hắng ngập ngừng trả lời: “Sư tổ… cũng muốn đắp chăn sao?”

Tư Mã Tiêu: “…”

Hắn không trả lời, chỉ cảm giác được nữ tử bên cạnh kéo chăn đắp lên cho hắn, đợi không thấy hắn phản ứng, cũng cứ không nói gì, cô lại làm như không có gì chuẩn bị ngủ tiếp.

Tư Mã Tiêu không hiểu lắm. Trong Canh Thần Tiên Phủ không có ai không sợ hắn, đến cả Chưởng Môn Sư Thiên Lũ trông đức cao vọng trọng cũng phần nhiều là chột dạ và đề phòng hắn, còn có một chút khiếp sợ mà Sư Thiên Lũ cũng không dám thừa nhận, chỉ duy nhất cái người bên cạnh này, trông có vẻ sợ rất nhiều thứ nhưng những nỗi sợ đó chỉ là ngoài mặt, giống như nỗi sợ của người phàm khi nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy, chứ không phải nỗi khiếp đảm đối mặt với cái chết từ sâu tận tâm trí.

Cô nói mình sợ người chết không phải là nói dối, nhưng đối diện với tên sát nhân tuỳ ý như hắn vẫn còn có thể yên tâm ngủ ở cạnh bên, thật sự khiến người ta không thể hiểu được. Tư Mã Tiêu biết mình rất khó lường trong mắt người khác, cái người bên cạnh này đối với hắn cũng khó mà nhìn thấu một cách lạ thường.

Đêm nay hắn lại thấy đầu đau như sắp nứt ra khiến hắn bực dọc muốn giết người, cả Bạch Lộc Nhai chỉ có hai người họ nên hắn đã đến đây, nhưng đứng bên giường nhìn một hồi lâu, nhìn cô ngủ tới không biết trời trăng gì, sát khí vốn đang hừng hực bỗng không biết tại sao lại vơi đi, lại cảm thấy đau đầu bèn nằm hẳn xuống bên cạnh. Hắn còn nhớ lúc trước trong tháp trung tâm, khi nằm cạnh người này, hắn đã có được một giấc ngủ ngon hiếm có.

Hắn có nghĩ tới phản ứng của cô sau khi tỉnh lại, có thể là khiếp đảm run lập cập không ngủ tiếp được, hoặc là giống như những người có mưu mô lúc trước, đến bên cạnh hắn bộc lộ ý nghĩ đê hèn từ trong thâm tâm. Nhưng hắn không ngờ rằng cô ả này đúng là có thật thót nhưng sau đó lại như không có gì xảy ra mà ngủ tiếp, cứ như hắn nằm cạnh cô nửa đêm là một chuyện gì đó rất bình thường.

Con người Tư Mã Tiêu rất vô lý, là một tên phiền phức, lắm chuyện, hắn nằm đó không thoải mái liền muốn ngồi dậy lay tỉnh Liêu Đình Nhạn ở cạnh.

“Dậy đi, không được ngủ nữa.”

Liêu Đình Nhạn: … Tổ tông, muốn cái gì nữa đây, ngủ không đủ giấc dễ có quầng thâm lắm đó, thông cảm cho tâm trạng muốn bảo vệ nhan sắc của người đẹp đi được không!

Cô miễn cường tỉnh táo đối phó với tên tổ tông tự dưng lên cơn này. Bởi vì trong đầu đã gắn cho hắn cái mác thần kinh nên dù hắn có làm gì, Liêu Đình Nhạn đều tốt bụng chấp nhận, lúc này cô lồm cồm bò dậy, thở dài hỏi: “Sư tổ có việc gì sao?”

Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi còn có thể ngủ được.”

Liêu Đình Nhạn: “Hả? Sao tôi lại không ngủ được.”

Tư Mã Tiêu: “Ta đang ở đây.”

Liêu Đình Nhạn: “Thật ra đắp chăn vào rồi cũng không lạnh lắm.”

Liêu Đình Nhạn nhìn vẻ mặt của hắn, vô thức hiểu được ý của hắn, ý hắn là “Một tên giết người như ngóe như ông đây ở cạnh người còn ngủ được hả?!” chứ không phải là “Cái tủ lạnh mở cửa như ta nằm cạnh mà ngươi ngủ được hả?”

Nhưng mà đây cũng đâu phải lần đầu tiên, lần trước bị hắn coi như gối ôm mà ngủ, cô cũng có nói câu nào đâu? Cô cũng muốn biểu hiện một chút mâu thuẫn trong lòng nhưng chất lượng giấc ngủ tốt như vậy đâu trách cô được?

Tóm lại cả đêm Liêu Đình Nhạn không được ngủ. Tu vi của cô thấp tới gần như không có, không so được với cái tên Tư Mã Tiêu lão lão lão làng này, đêm khuya buồn ngủ chịu không nổi bị bắt bất lực chống mí mắt ngồi trên giường lườm nhau với hắn, anh trai mãng xà đen nửa đêm bò qua định ăn khuya, nhìn thấy hai người họ, cái chính là nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi trên giường, sợ cắm đầu chạy, không dám nhớ tới ăn khuya nữa.

Ngày hôm sau, Tư Mã Tiêu lại tiếp tục đến Linh Nham Sơn Đài. Lần này Liêu Đình Nhjan không quên mang đệm với dù, tiếc là không dùng tới vì ở đó đã được dựng sẵn một đài quan sát dành cho sư tổ và bọn người Chưởng Môn xem tỷ thí, không những có đệm êm ngồi nghỉ, còn có thức ăn. Liêu Đình Nhạn nhận ra một vấn đề, cô đều rất thích mớ thức ăn trước mặt nhưng ăn ở ngoài mấy bữa có phải đều lộ hết sở thích cho người khác thấy rồi không. Cô chỉ ngẩn người một lát rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh Tư Mã Tiêu, vờ như mình chả nhận ra điều gì.

Mà Tư Mã Tiêu nhìn thấy Linh Nham Sơn Đài ngày hôm nay bỗng nhiên lại nhếch mép cười. Linh Nham Sơn Đài ngày trước đều toàn là đệ tử xuất chúng, hôm nay lại có thêm rất nhiều đệ tử bình thường không biết từ đâu ra, có thể thấy rõ đây là vật hi sinh mà các Mạch Chủ chuẩn bị cho con cháu nhà mình. Chết mấy mấy người thì có sao, chỉ cần người chết không phải con cháu quý báu nhà họ là được, quyền thế mà họ có giúp họ chỉ cần nói một câu cũng có được không ít người bằng lòng hi sinh vì họ.

Chưởng Môn Sư Thiên Lũ mỉm cười nói với Tư Mã Tiêu: “Sư tổ, hôm nay vẫn như hôm qua chứ?”

Tư Mã Tiêu: “Không, hôm nay trăm người tử đấu.”

Sư Thiên Lũ đáp lại một tiếng, thoáng nhìn sang Liêu Đình Nhạn ngồi cạnh Tư Mã Tiêu, phân phó: “Vậy thì để các đệ tử bắt đầu đi.”

Đệ tử trên sân hôm nay có không ít người tới từ các nhánh nhỏ, lão cố ý cho người sắp xếp vào không ít đệ tử Thanh Cốc Thiên như một phép thử. Trong lòng lão có nghi ngờ và phỏng đoán về cử chỉ nhẫn nhịn của Tư Mã Tiêu đối với nữ tử bên cạnh hắn, phép thử nhỏ hôm nay là cho Tư Mã Tiêu, cũng là cho tiểu đệ tử Liêu Đình Nhạn có vẻ như không có gì bất thường này.

Nữ tử này có thể lạnh lùng bàng quan trước cái chết của người khác mà ở cạnh tên Tư Mã Tiêu thủ đoạn tàn độc này, không biết tới lượt người quen của mình liệu cô có ra tay ngăn cản Tư Mã Tiêu hay không, mà một khi cô ngăn cản, Tư Mã Tiêu sẽ làm thế nào.

Sư Thiên Lũ ngồi chờ xem kịch hay bổ não, tiếc là Liêu Đình Nhạn ở bên này hoàn toàn không nhìn xem trên đài có những ai, cô không phải Liêu Đình Nhạn trước đó, đến cả với sư phụ Đồn Dương Chân Nhân cũng chỉ gặp mặt qua loa được mấy lần, nói gì đến người khác, nói nhiều chút nữa thì là đám nhóc Thanh Cốc Thiên phụ trách nghênh tiễn và tiểu Quản sự phụ trách quản lý kho lương thực. Liêu Đình Nhạn thật sự vào Thanh Cốc Thiên cũng vốn là để dọ thám, ít giao thiệp với đồng môn, dù nàng có ở đây e là cũng không nhìn ra mấy đệ tử Thanh Cốc Thiên bên dưới.

Lúc bên dưới bắt đầu đánh, Liêu Đình Nhạn cả đêm không ngủ, mí mắt nặng trĩu, tựa vào đệm ngủ lúc nào không hay.

Sư Thiên Lũ luôn luôn chú ý cô, nhìn thấy cô dần dần ngồi trượt ngủ gà ngủ gật trước mặt bàn dân thiên hạ. Tư Mã Tiêu vốn đã khiến người ta chú ý, cô ở cạnh Tư Mã Tiêu đương nhiên cũng không ít nổi bị chú ý, nhìn thấy cô bất động, thật sự ngủ say, tất cả mọi người đều thấy kỳ dị. Tư Mã Tiêu cũng không nhìn phía dưới nữa, nhíu mày nhìn cô. Đệm ngồi của họ không lớn lắm, Liêu Đình Nhạn cứ nằm dần dần, tự động tìm được tư thế ngủ thoải mái, cô gối đầu hẳn lên đùi Tư Mã Tiêu.

Chưởng Môn và các lão làng: “!!!”

Gối đầu trên đùi cái tên đại ma vương Từ Tạng Đạo Quân mà ngủ, hơi ngon rồi đó! Đúng là điếc không sợ súng, Sư Thiên Lũ thoáng chấn động, lại hơi nheo mắt nhìn Tư Mã Tiêu, đợi xem phản ứng của hắn. Hắn sẽ cáu bẩn đẩy người xuống đài hay là thẳng thừng vặn gãy cổ? Nhìn cái biểu hiện này có vẻ nghiêng về vế cáu bẩn, với hiểu biết của hắn về Tư Mã Tiêu, hẳn là sẽ đạp cô xuống dưới.

Tư Mã Tiêu nhấc tay, kéo tay áo bị Liêu Đình Nhạn nằm lên, không để ý tới cô, mặc cô kê đầu trên đùi mình, không bực dọc cũng chẳng nổi điên. Các cấp cao của Canh Thần Tiên Phủ nhìn thấy rõ mồn một, nỗi sửng sốt trong lòng suýt phá vỡ nét mặt bình tĩnh điềm đạm của họ.

Rõ rồi, cái tên sư tổ Từ Tạng Đạo Quân khó nuốt kia thật sự mê đắm nữ tử kia rồi.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan