[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 13: Tư Mã Ngạc
Chương 13: Tư Mã Ngạc
Liêu Đình Nhạn nghĩ rằng mình sẽ chết tại chỗ nhưng không có. Sau khi cô vừa kinh ngạc vừa chửi thề mà ngất xỉu đã nhìn thấy mấy đoạn ký ức rời rạc.
Nhân vật chính của cảnh tượng là một cô gái ngây thơ lãng mạn, tên là Tư Mã Ngạc, nàng và người anh song sinh là hai người cuối cùng của tộc Tư Mã thị. Tộc của họ đã đi đến bờ diệt vong, thế nhưng, tộc Tư Mã không thể bị diệt vong, bọn họ bắt buộc phải duy trì huyết mạch, vì thế, Tư Mã Ngạc từ lúc sinh ra đã ở trong một hoàn cảnh bất thường, nàng được định sẵn phải sinh con nối dõi cùng với huynh trưởng của chính mình.
Tư Mã thị vì để duy trì huyết mạch thuần chủng của tộc Phụng Sơn, trước giờ không kết hôn với người ngoài, việc vấy bẩn huyết mạch Phụng Sơn là tội ác không thể tha thứ đối với họ, ngược lại, trong tộc Tư Mã, kết hôn cận huyết không hề hiếm thấy, tất cả những gì của bọn họ đều chỉ vì huyết mạch thuần chủng. Chỉ có huyết mạch Phụng Sơn thuần chủng mới có thể nuôi giữ lửa của Linh Sơn.
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy ngọn lửa Linh Sơn đó, nó giống như một ngọn đuốc nhỏ hừng hực cháy. Trông dồi dào hơn nhiều so với đốm lửa nhỏ giọng con nít hay chửi bậy mà cô gặp. Tóm lại đây hình như là một bảo vật lớn rất quan trọng, Tư Mã Ngạc chính là người phụng dưỡng lửa Linh Sơn của đời này. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Tam Thánh Sơn, tuy là có vô số đệ tử tháp tùng hầu hạ, ăn uống tiêu dùng đều là của ngon vật lạ, trong mắt Liêu Đình Nhạn được xem như là công chúa điện hạ số một thế giới nhưng nói thật, nàng thật sự quá thảm thương.
Tư Mã Ngạc thích đốm lửa kia, à, trong đoạn ký ức này, đốm lửa đó không nói giọng con nít mà là giọng một người đàn ông cộc cằn, không cần biết là ai đến hầu hạ hắn đều bị hắn mắng không còn gì vớt vát, mà Tư Mã Ngạc là người duy nhất hắn không mắng. Tiếc thay thích là một chuyện, Tư Mã Ngạc hoàn toàn không thể nào đến được với mầm lửa quý báu này, dù gì vẫn phải duy trì nòi giống, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dùng bốn chữ “cung dưỡng ái tình” để hình dung. Đến lúc cô gái đến tuổi có thể sinh con, nàng bị yêu cầu phải tạo ra người cùng anh trai.
Tam Thánh Sơn trong đoạn ký ức Liêu Đình Nhạn xem tới có cung điện cực kỳ hoa mỹ, bày trí tinh tế, tôi tớ tấp nập, ai nấy cứ như thần tiên phi tử, thứ làm cô ấn tượng sâu sắc nhất là bức hoạ Phục Hy Nữ Oa to lớn treo trên tầng có đầm nước mầm lửa, mỗi ngày Tư Mã Ngạc đều phải cúng bái, chắc là tín ngưỡng gì đó của Tư Mã thị. Cô nương trẻ tuổi tuy không bằng lòng nhưng nàng phải gánh vác áp lực thịnh suy của gia tộc, cuối cùng vẫn phải đau khổ đầu hàng.
Con trai của cô và người anh tên là Tư Mã Thì.
Nghe tới cái tên này, Liêu Đình Nhạn mới hoàn hồn, ầu, không ngờ lại là chuyện của mẹ tổ tông.
Sinh được một đứa con trai vẫn chưa đủ, họ vẫn cần nàng sinh thêm một đứa con gái mới có thể bảo đảm huyết mạch thuần chủng cho đời sau nhưng Tư Mã Ngạc mãi vẫn chưa thể sinh được đứa con thứ hai, càng thê thảm hơn là anh trai nàng đột nhiên phát điên, đốt mất hơn nửa ngọn Tam Thánh Sơn rồi tự sát. Những ký ức này không hề rõ ràng, cực kỳ mụ mị, là do Liêu Đình Nhạn suy đoán được dựa vào những hồi ức khác.
Cảnh tượng lại thay đổi, cô gái Tư Mã Ngạc tiều tuỵ hình như bị tất cả ép đến điên loạn. Tuổi nàng vẫn còn nhỏ, tuy là thiên phú hơn người, cũng chưa kịp trưởng thành, mà Canh Thần Tiên Phủ sớm đã không còn là thiên hạ của Tư Mã thị, cực kỳ suy yếu, có rất nhiều người yêu cầu nàng phải nuôi dưỡng ngọn lửa Linh Sơn thật tốt, sau đó đợi con nàng lớn lên lại cùng với nó sinh ra những đứa trẻ khác.
Lúc xem đến đây, Liêu Đình Nhạn chấm hỏi đầy đầu. Lúc này Tư Mã Tiêu mới là thằng nhóc mấy tuổi, mấy người ra quyết định này, mấy người tởm vậy?
Hiển nhiên, Tư Mã Ngạc đã có hơi điên loạn không cách nào chấp nhận được, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy nàng chuẩn bị bóp chết con mình vào một đêm âm u.
Liêu Đình Nhạn: … Tư Mã thị, tôi xem thế là đủ rồi.
Sau đó thì không có nữa, đoạn cuối cùng là Tư Mã Ngạc tự sát trong đầm nước, nước đầm xanh biếc đều bị nàng nhuộm thành màu đỏ máu, nở ra một đoá sen đỏ cực lớn, ngọn lửa hừng hực bùng cháy yên lặng gói lấy nàng, thiêu thành một mớ tro tàn.
Bị ép biết được cái loại kinh dị này, lúc tỉnh lại Liêu Đình Nhạn thấy mình không ổn lắm, biết nhiều quá không phải chuyện tốt, dù gì biết càng nhiều càng kéo theo nhiều chuyện. Cô nhìn thấy rất nhiều tay mặt mũi nanh ác, hiểu rõ kha khá lai lịch của đám đầu trâu mặt ngựa này, càng thấy ngờ nghệch hơn.
Phó bản này nặng vị quá, chơi không nổi.
Lúc cô hoàn hồn lại từ mớ ký ức thảm kịch đó, nhận ra tình trạng hiện giờ của mình, nhất thời càng cảm thấy không ổn. Vì lúc này cô đang nằm trong một cái hộp hình chữ nhật đen tuyền.
Liêu Đình Nhạn: a mình bị chôn rồi sao! Không có ai chết rồi vẫn cứu lại được hả! Tên đần độn nào chôn mình vậy!
Cô chỉ cảm thấy cả người không chút sức lực, eo lưng đau chân chuột rút, lòng ngực còn nặng trĩu, không có sức nào đẩy nổi cái nắp quan tài này mà bò ra.
“Cứu với… cứu mạng… tôi chưa có chết… tôi chết… mà tôi sống lại rồi…”
“Tổ tông? Bé Na? Lửa nhỏ? Ai trả lời cái đi…”
“Tôi từng cống hiến cho công ty, tôi từng đổ máu vì sếp…”
Sau khi nằm trong quan tài la hét một hơi, Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng cảm thấy mình tích được chút sức lực, nhấc chân dùng sức đẩy lên trên, lập tức, cô đẩy được một khe hở trên nắp quan tài. Còn may, hòm chưa đóng đinh, không thôi chắc phải sinh sống ở đây vĩnh viễn.
Cô đưa tay mò mẫm cái kẽ hở kia, ra sức đẩy sang bên cạnh từng chút một hồi lâu mới thấy được trời đất… và tổ tông.
Cái tên tổ tông ẻo lả đen thui toàn tập đứng ngay cạnh cái quan tài, tựa vào đó nhìn cô nói: “Tỉnh rồi kìa.” Sau đó dùng một ngón tay nhẹ nhàng tung cái nắp quan tài cô đã mở được một nửa đi.
Má nó chứ ban nãy ông đi đâu, nhìn người ta đẩy nắp hòm vui lắm phải không? Không biết sao lúc này Liêu Đình Nhạn cực kỳ muốn mắng hắn nhưng trong phút chốc cô lại nhớ lại những gì xem được trong hồi ức, về thằng nhóc bị mẹ ruột bóp như bó cải thìa, lửa giận bỗng bị súng nước tưới tắt. Kệ đi, không muốn mắng nữa.
Tư Mã Tiêu nhìn thấy sắc mặt cô liền hỏi: “Ngươi muốn mắng ta phải không?”
Buff nói thật, bật!
Liêu Đình Nhạn thân bất do kỷ: “Đúng.”
Tư Mã Tiêu tâm trạng khó lường, ánh mắt biến thái nói: “Mắng câu nghe thử?”
“Tên đần độn khốn khiếp, tổ bà nội cha anh! Tôi mắng anh đấy nghe được chưa!” Liêu Đình Nhạn vẫn đang nói nhưng ánh mắt đã chết rồi. Cô cảm thấy cái nắp quan tài khó khăn lắm mới mở ra được lại sắp đóng lại rồi, lần này đại loại là thật sự phải yên nghỉ trong lòng đất rồi.
Thế nhưng cô không thể nào hiểu được nổi đầu óc của mấy đứa bệnh, cái tên tổ tông bị cô mắng bỗng nhiên bật cười ha hả. Không phải kiểu cười “Đợi tao cười xong mày chết với tao” mà là cười thật sự kiểu “Đcm mắc cười thiệt á”. Hắn tựa vào quan tài, cười tới cả cái quan tài đều rung theo.
Liêu Đình Nhạn: Có sao không vậy, tức tới ngáo rồi hả anh trai?
Trong lúc cô đang nằm như xác chết nghệch cả người ra, Tư Mã Tiêu đã cười đủ liền nhấc tay, ôm lấy cô đưa ra ngoài. Nơi cô vừa nằm ban nãy quả thật là quan tài, lại còn là một cái quan tài hết sức hoa mỹ tráng lệ, hình như vẫn đang ở tháp trung tâm, chỉ là không biết là tầng mấy, xung quanh có rất nhiều đuốc lửa hình rồng kỳ lạ đang cháy sáng rực, quan tài dày nặng được đặt ở ngay giữa, cô còn nhìn thấy trên bức tường trước mặt có điêu khắc bức họa Phục Hy Nữ Oa.
Tư Mã Tiêu bế cô sải bước ra ngoài, gió từ tay áo làm những ngọn nến ven đường không ngừng lay động.
Liêu Đình Nhạn nghĩ rằng mình cũng chỉ ngủ cỡ một ngày nhưng thật ra, cô thực chất đã nằm mất nửa tháng. Cô ra khỏi cửa tháp trung tâm, nhận ra đống hoang tàn bên ngoài đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại một mảnh đất bằng phẳng mênh mông không thấy bờ, những kiến trúc bao la như mê cung kia biến mất hết, chỉ còn lại tòa tháp trung tâm đã sụp một nửa.
Liêu Đình Nhạn: Ngủ một giấc dậy mà long trời lở đất.
Mãng xà đen đợi ở bên ngoài, thấy họ bước ra liền lúc lắc cái thân mình to lớn bò tới cạnh, Tư Mã Tiêu đạp chân lên đuôi nó bước lên trên. “Đi”
Liêu Đình Nhạn: Ủa gì vậy, đi là đi đâu? Sao tôi theo không kịp cái logic này vậy.
Cô không còn hơi sức đâu để ý cái việc Tư Mã Tiêu đang ôm mình nữa, quay đầu liếc mắt nhìn tháp trung tâm và mớ Nhật Nguyệt U Đam đong đưa bên dưới: “Sư tổ, chúng ta đi đâu vậy?”
Tư Mã Tiêu nhàn nhạt: “Đương nhiên là ra ngoài, ở đây đủ rồi.”
Hắn ôm lấy Liêu Đình Nhạn đang liệt cả người ra: “Ngươi sợ cái gì, nếu ta muốn giết ngươi thì ở đâu ngươi cũng chết, không muốn giết ngươi thì ngươi có chết cũng làm ngươi sống lại. À, giải độc hoa cho ngươi rồi đấy.”
Liêu Đình Nhạn: “Đó là hoa độc hả?!”
Tư Mã Tiêu: “Nếu không sao ngươi lại nằm đó cả nửa tháng.”
Liêu Đình Nhạn không tin cho lắm, không phải không tin mình đã nằm đó lâu vậy, mà là không tin đoá hoa kia là hoa độc. Theo như lời Tư Mã Tiêu nói, người ác nở ra hoa độc, người tốt nở ra hoa thuốc, đoá hoa cô hái hình như là hoa thuốc do cốt châu của mẹ Tư Mã Tiêu nở ra, nhìn thế nào cũng không coi là người ác được chứ, bà ấy chưa giết một người nào, còn luôn luôn giúp đỡ người khác.
“Là hoa độc thật sao? Không phải nói chỉ người ác mới nở ra hoa độc sao?” Liêu Đình Nhạn không hiểu được.
Tư Mã Tiêu cười giễu cợt: “Ta lừa ngươi đó, một người sao có thể chỉ trắng hoặc đen được, chỉ một đoá hoa nhỏ bé cũng có thể phân được thiện ác sao.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn có vẻ dễ chịu, không nhịn được hỏi thêm: “Vậy là thế nào?”
Tư Mã Tiêu cũng thật sự giải thích cho cô: “Trước khi chết tâm tình bình tĩnh vui vẻ, cốt châu ra hoa thuốc, trước khi chết đau khổ oán hận, ra hoa độc.”
Liêu Đình Nhạn nhớ đến Tư Mã Ngạc toàn thân nhuốm máu thoi thóp bị ngọn lửa nuốt chửng trong cái đầm lan đầy máu tươi, lập tức yên lặng. Nói thật thì nỗi đau khổ trước khi chết của nàng cũng khiến cô bị ảnh hưởng một chút, vậy nên hiện giờ còn cảm thấy đau đầu.
“Sao đấy, nghe giọng điệu của ngươi kìa, chủ nhân của đoá hoa ngươi thấy là ai.” Tư Mã Tiêu tuỳ tiện hỏi.
Hắn dường như không biết đoá hoa kia nở ra từ cốt châu của mẫu thân mình, Liêu Đình Nhạn như đang suy nghĩ gì đó. Phiến hoa khi đó hắn đứng cạnh là phiến hoa trước kia có một em gái muốn hái hoa bị hắn hái mất đầu, hắn đứng ở đó, cô còn nghĩ là hắn biết ở đó có hoa nở ra từ cốt châu của mẫu thân mình chứ.
Hắn đã không hỏi, Liêu Đình Nhạn cũng không nói, chỉ tránh né chuyện này: “Không phải bảo là hoa độc không thể giải được sao?”
Còn có hoa thuốc có thể giải bất cứ loại độc nào mà.” Tư Mã Tiêu nói như đúng rồi.
Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, hoá ra không phải sự tích mâu thuẫn* mà là để tiêu khiển.
(*) Tham khảo truyện thành ngữ “Cái mâu cái thuẫn.”
Lúc đó Tư Mã Tiêu nhìn thấy Liêu Đình Nhạn ngã xuống, ngồi xổm bên cạnh suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa quyết định cứu cô, thế nên ở đấy hái hoa tự mình thử. Hắn không sợ mớ hoa kia vì loài hoa đó không có tác dụng đối với người họ Tư Mã, người khác không phân biệt được là thuốc hay độc nhưng hắn có lửa Linh Sơn, nếm thử mùi vị của hoa là biết được, hoa đắng là linh dược, ngọt là độc dược, tìm đại một đoá đắng cho uống là được. Chỉ là hắn không ngờ cô sẽ ngủ tận nửa tháng.
Bởi vì trong nửa tháng này, lại có người tới Tam Thánh Sơn, Tư Mã Tiêu đánh nhau với người ta, đánh tới nhà cửa tan thành mây khói, không để cô nằm ở chỗ cũ được bèn đặt vào trong cái quan tài dưới tháp trung tâm, trước đây hắn đã ở đó ngủ mấy trăm năm, coi như là chỗ hắn để đồ.
Liêu Đình Nhạn tuy không biết Tư Mã Tiêu đã làm gì nhưng cũng biết lần này hắn đã cứu mình, có chút cảm kích… Ủa không, cảm kích quần què, trúng độc cũng do hắn chứ đâu? Rác rưởi! Tên rác rưởi này!
Cô xoa xoa lòng ngực, cảm thấy gì đó sai sai. Sao ngực cô lại to hơn hai số so với hồi trước vậy? Cảm giác nặng trĩu bây giờ dồi dào ghê, không lẽ nằm không sẽ cảm thấy ngực bị đè ép khó chịu.
Cô không nói gì hồi lâu, sắc mặt nặng nề, vẻ mặt của Tư Mã Tiêu cũng trầm xuống, có chút phiền toái: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Liêu Đình Nhạn: “Ngực tôi hình như tự nhiên to lên rồi?” Chân hình như cũng dài ra, da tay hình như cũng trắng trẻo sáng sủa hơn, như mở filter làm đẹp vậy.
Tư Mã Tiêu: “Ngực?” Lần đầu tiên hắn mở mắt liếc nhìn ngực của Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn cúi đầu nhìn chăm chăm vào ngực mình, chộn rộn nghĩ không biết có nên sờ thử không, có điều để ý hiện tại đang bị đàn ông ôm lấy, không tiện ra tay lắm đành ráng nhịn thì thấy Tư Mã Tiêu lạnh mặt đưa tay tới cực kỳ tự nhiên sợ soạn.
Liêu Đình Nhạn: ??? Tay chân làm gì đó? Sờ ở đâu đó?
Tư Mã Tiêu: “Hai cục thịt thôi mà, to vậy làm được gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt chê bai với chẳng có gì hay ho của hắn, Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, nở nụ cười giả dối: “Ngài bỏ tay xuống cái đi rồi nói chuyện.”