[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 12: Tặng ngươi một đóa

Chương 12: Tặng ngươi một đóa

Ở Canh Thần Tiên Phủ, ngoài trừ dòng Chưởng Môn gần như đời đời thống lĩnh cùng tộc Phụng Sơn, vẫn còn Thiên, Địa, Âm, Dương, Nhật, Nguyệt, Tinh, Tứ Thời, tổng cộng có tám Cung lớn, mỗi Cung có mấy Mạch chính, ngoài ra vẫn còn mấy chục đến hơn trăm nhánh và vô số nhánh nhỏ. Liêu Đình Nhạn chính là đệ tử Thanh Cốc Thiên, nhánh nhỏ của Mạch chính Hồng Phong, Cung Tứ Thời.

Mạch Hồng Phong gần mấy ngàn đều do gia tộc họ Tiêu nắm giữ, ông lão gây hấn bị Tư Mã Tiêu giết ở núi Tam Thánh chính là một vị Trưởng Lão có lai lịch lâu năm của Mạch Hồng Phong, cũng là con ruột của gia chủ thời trước của Tiêu thị.

“Thái gia gia, cuối cùng người cũng xuất quan rồi, người nhất định phải đòi lại công bằng cho ông nội!” Tiêu Hoa Ảnh hết sức đau buồn, quỳ trước người đàn ông trung niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người đàn ông trung niên chính là gia chủ đời trước của Tiêu thị, Tiêu Trưởng Lầu, chỉ nhìn dáng mạo, ông còn trẻ hơn vài đứa con thậm chí vài đứa cháu, ông đã bế quan ba trăm năm để đột phá cảnh giới Đại Thừa thế nhưng vẫn chưa thành công.

“Đòi lại công bằng?” Tiêu Trưởng Lầu đưa mắt nhìn đứa chắt gái trực hệ của mình, vẫn rất bình thản. Gia tộc to lớn như của ông, cháu chắt đếm không hết, nếu muốn ông quan tâm hết tất cả con cháu đời sau là không thể nào. Như Tiêu Hoa Ảnh trước mặt ông, ba trăm năm trước ông bế quan chỉ mới mười mấy tuổi, theo hầu hạ ông một khoảng thời gian mới khiến ông có ấn tượng.

“Đúng vậy!” Tiêu Hoa Ảnh ngẩng đầu nhìn ông: “Tuy Từ Tạng Đạo Quân kia là sư tổ nhưng không thể làm nhục Mạch Hồng Phong của chúng ta như thế được, ông nội chẳng qua chỉ đến núi Tam Thánh tra xét tình hình, sao lại bị hắn giết hại như vậy, như thế không phải đã tát mạnh vào mặt Tiêu thị chúng ta sao! Hơn nữa trước kia ông nội đã dùng hết một lần ký gửi hồn phách, lần này mất đi là thật sự rời xa chúng ta rồi!”

Tiêu Trưởng Lầu sừng sững bất động, bình thản nói: “Tát vào mặt Tiêu gia thì làm sao, chỉ dựa vào hắn mang họ Tư Mã, có giết ai cũng chẳng ai nói được gì.” Ông liếc nhìn đứa bé nhỏ tuổi này, thầm mỉm cười.

Tư Mã thị, tộc Phụng Sơn chỉ còn lại một người, thật sự đã suy tàn rồi. Từ chủ nhân của Canh Thần Tiên Phủ cho tới… kẻ tù đày rơi vào bước đường cùng của hôm nay.

Dường như Tiêu Hoa Ảnh không ngờ ông sẽ nói vậy, ngơ ngác, có chút sợ hãi nói: “Nhưng thái gia gia, cái chết của ông nội chẳng lẽ cứ cho qua vậy sao?”

“Ta sớm đã nói rồi, nếu nó cứ ghi nhớ những người nhà họ Tiêu năm trăm trước bị Tư Mã Tiêu phát điên giết chết, sớm muộn cũng sẽ chết dưới tay hắn.” Tiêu Trưởng Lầu phất phất tay: “Được rồi, lui xuống đi.”

Tiêu Hoa Ảnh tuy vẫn đau buồn không cam lòng nhưng cũng không dám nói nhiều, uất ức lui xuống.

Nàng ra khỏi cửa, nét uất ức trên mặt biến thành căm hận. Nàng từ nhỏ được nghe truyền thuyết khởi nguồn của Canh Thần Tiên Phủ, Tư Mã Tiêu gần như đồng hành cùng sự hưng thịnh của Canh Thần Tiên Phủ, nàng quả thật từng khiếp sợ gia tộc lớn mạnh này nhưng dù gì nàng cũng chưa trải qua nỗi sợ hãi bị Tư Mã thị sắp đặt như những người đời trước, hoàn toàn không cách nào hiểu được tâm trạng ung dung của những người lớn như thái gia gia. Đối với nàng, một tên sư tổ có lợi hại tới cỡ nào thì đã làm sao, vẫn không phải là một cây chẳng chống vững nhà sao, so với một gia tộc lớn cũng coi như tàn lụi rồi.

“Đi, đến Thanh Cốc Thiên!” Tiêu Hoa Ảnh gắt gỏng nhíu mày, đưa theo đệ tử tháp tùng của mình đi tới Thanh Cốc Thiên.

Nàng không đối phó được với tên Từ Tạng Đạo Quân kia cũng phải tìm người khác xả giận chứ. Những người tin tức nhạy bén như nàng, chuyện trên núi Tam Thánh xảy ra không tới nửa ngày đã nắm rõ. Đương nhiên đã làm rõ được thân phận của Liêu Đình Nhạn, đệ tử duy nhất may mắn sống sót dưới tay sư tổ.

Hiện giờ Chưởng Môn với những người có thân phận của mấy cung lớn đều biết tên sư tổ hung tàn khó đoán kia có vẻ đã để ý một nữ đệ tử. Nữ đệ tử kia tu vi thấp bé, vai vế càng thấp, tóm lại là một đệ tử bình thường của Thanh Cốc Thiên, họ không dám đi gặp Tư Mã Tiêu vừa nổi cơn thịnh nộ liền không hẹn mà cùng đến Thanh Cốc Thiên.

Tiêu Hoa Ảnh vừa tới Thanh Cốc Thiên liền phát hiện cái nhánh nhỏ nhoi này không thanh vắng như ngày thường mà trở nên hết sức náo nhiệt, người ra vô tấp nập, nàng thậm chí còn nhìn thấy Sư Chân Từ của Mạch Chưởng Môn, trấn ở Thanh Cốc Thiên như Định Hải Thần Châm. Xét vai vế thì người kia còn cao hơn nàng một bậc, thấy người ở đó, Tiêu Hoa Ảnh mắng thầm một câu, nàng biết bản thân hôm nay e là không làm được gì nữa.

Cái Mạch Chưởng Môn họ Sư này cũng thật buồn cười, một gia tộc to lớn lại cam lòng phụng sự Tư Mã thị, giờ này còn trưng ra cái dáng vẻ của chó trung thành, Tiêu Hoa Ảnh phỉ nhổ trong bụng, Mạch Chưởng Môn hiện nay thật ra thượng vị chưa lâu, ban đầu thân phận của họ chẳng qua chỉ là người hầu hạ Tư Mã thị, sau đó Tư Mã thị càng lúc càng ít người, còn dây dưa để duy trì huyết mạch thuần chủng mà chỉ còn lại một người duy nhất, vậy nên Mạch Chưởng Môn vốn do Tư Mã thị thống lĩnh mới dần dần bị Sư thị thay thế.

Mặt mũi Sư Chân Từ hòa nhã dễ gần nhưng không ai cảm thấy một nhân vật lớn như y đối với ai cũng hoà nhã như vậy, Mạch Chủ Thanh Cốc Thiên, Động Dương Chân Nhân sớm đã ngồi cạnh Sư Chân Từ, sóng to gió lớn trong lòng hồi lâu vẫn chưa bình lại.

Tin tức của y không nhanh nhạy, vẫn là Sư Chân Từ nói cho y biết tình hình hiện tại, đệ tử mà y thu nhận lọt vào mắt Từ Tạng Đạo Quân, được giữ lại bên cạnh. Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, không biết đã bao nhiêu người mang quà cáp tới, cái nơi bình thường thanh tịnh chẳng ai lui tới của họ bỗng chốc đã biến thành nơi đáng chú ý nhất.

Động Dương Chân Nhân không hề có dã tâm quá lớn, trong lòng hoảng sợ nhiều hơn vui mừng.

“Động Dương không cần lo lắng, đệ tử do con dạy dỗ có bản lĩnh lớn tới vậy là một chuyện tốt, sau này nếu con bé có thể luôn bên cạnh sư tổ, Thanh Cốc Thiên chẳng việc gì phải lo cả, có khi có giúp Thanh Cốc Thiên trở thành Mạch chính không chừng.” Sư Chân Từ cười nói: “Hiện giờ sư tổ còn ở núi Tam Thánh, mấy ngày tới không dám đi quấy rầy, có thể qua một thời gian nữa Chưởng Môn sẽ đưa con cùng đến thăm đệ tử của con, con phải chuẩn bị thật tốt đấy.”

Câu nói này của hắn có ý bảo vệ lôi kéo giúp Mạch Chưởng Môn, Động Dương Chân Nhân đương nhiên hiểu rõ, đã vậy thì y cũng kính cẩn đáp: “Vâng, sư thúc, Động Dương đã hiểu.” Trong lòng thật ra đang ảo não.

Tại Mạch Uyển Mai của Tứ Thời Cung, Viên Thương, đứa con trai thứ mười tám mà Viên gia chủ thương yêu nhất đang ngồi trong căn phòng tối với vẻ mặt phức tạp, từ lúc nghe ngóng được tin tức của núi Tam Thánh, gã đã ngồi đây âm thầm nghĩ ngợi khá lâu. Gã có thế nào cũng không ngờ được thám tử trước đây mình gài vào núi Tam Thánh lại có số mệnh như thế này. Bao nhiêu thế lực của Canh Thần Tiên Phủ, sắp xếp vào biết bao nhiêu người, cuối cùng chẳng ngờ chỉ còn lại Liêu Đình Nhạn, người gã sắp xếp cho vào, chuyện này thật sự quá buồn cười.

Viên Thương nghe được động thái của Mạch Chưởng Môn và các Cung khác, gã biết những người đó đang nghĩ những gì, bất kể là công khai muốn giữ Tư Mã Tiêu hay âm thầm muốn giết Tư Mã Tiêu chẳng qua cũng chỉ có một mục đích chính là lấy được cái lợi từ trên người Tư Mã thị. Nhưng gã thì khác, mục đích duy nhất của gã là huỷ diệt Canh Thần Tiên Phủ.

Cách trực tiếp nhất để huỷ miệt Canh Thần Tiên Phủ chính là huỷ diệt Tư Mã Tiêu. Thứ gã đang nắm giữ chính là ưu thế mà tất cả những người khác đều không có được, một nữ nhân khiến Tư Mã Tiêu phải nhìn với con mắt khác.

Độc Thực Cốt trên người Liêu Đình Nhạn ngày nào chưa được giải thì ngày đó cô chỉ có thể nghe lệnh của hắn, dù là Tư Mã Tiêu cũng chẳng cứu được cô.

Liêu Đình Nhạn ngủ một giấc tới chiều, ngủ hắn cả một ngày, mọi lừa dối thù hận ngoài kia đều không liên quan gì tới cô. Thứ có liên quan với cô là cái tên sư tổ Tư Mã Tiêu giết người như lột vỏ đậu phộng kia.

Hắn không còn nằm trên võng của cô, điều này khiến Liêu Đình Nhạn thư thái hơn nhiều. Đã nói chỉ cần ngủ một giấc là chuyện gì cũng xong mà, đó, không phải xong chuyện rồi sao.

Cô bò dậy cảm nhận linh lực căng tràn trong người, cô cảm thấy mình mơ cao qua, cá khô ngâm nước sắp trương phình rồi. Núi Tam Thánh hiện giờ tiên khí lững lờ, tuy là rất nhiều nơi đã thành đống đổ nát nhưng cứ có chút đẹp đẽ lụn bại khó nói, hắn là filter do mớ linh vụ này tạo thành, tất cả mọi thứ đều mang nét đẹp mông lung.

Không thấy mãng xà đen, cũng chẳng thấy Tư Mã Tiêu đâu, chỉ có mồi lửa thần kỳ đã phục hồi đứng đó chống nạnh mắng mỏ: “Cái thứ vô dụng, đám ôn con vô dụng của Canh Thần Tiên Phủ, cơ hội hôm qua tốt thế mà cũng không xử gọn được Tư Mã Tiêu!”

Liêu Đình Nhạn nhiều lúc không hiểu được lập trường của mầm lửa này, lúc thì nói mình mà gặp chuyện Tư Mã Tiêu cũng không yên, cả hai có quan hệ cộng sinh, lúc thì lại thiếu điều muốn lập tức có người giết chết Tư Mã Tiêu.

Tháp trung tâm sập mất một nửa, Liêu Đình Nhạn đi đến lỗ hổng nhìn xuống, không dám đứng quá gần. Chỉ trong chớp mắt, cô nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh một vườn hoa, còn có một con rắn đen đang hì hục dùng thân mình đẩy mớ đá vỡ cạnh vườn hoa ra ngoài.

Đó là Nhật Nguyệt U Đàm, thực vật duy nhất trên núi Tam Thánh. Ngọn lửa sen đỏ chắc không tính là thực vật nhỉ? Cô nhớ tới đóa sen đỏ quý báu mình cất trong túi gấm, trong lòng cũng nảy ý tò mò với mớ Nhật Nguyệt U Đàm bên dưới. Lúc trước mấy chị em gái kia nhìn thấy hoa này thì cứ lạ lùng kiểu gì, đến giờ cô vẫn chưa rõ nội tình.

Tư Mã Tiêu đứng cạnh vườn hoa đột nhiên quay đầu nhìn sang tháp trung tâm, hắn nhúc nhích tay, ý bảo “qua đây”.

Con mắt của người tu luyện lợi hại vậy đấy, Liêu Đình Nhạn giả vờ không nhìn thấy cũng không được, rụt rụt đầu lại, quay người xuống cầu thang bước qua. Cô bước xuống hai mươi mấy tầng lầu, tách áng mây màu tím nhạt bước đến vườn hoa. Nhưng Tư Mã Tiêu trước đó đứng đây đã không thấy đâu, chỉ có rắn đen vẫn đang tiếp tục công việc vận chuyển. Cô quay đâu nhìn ngó một lúc, bỗng có giọng nói vang lên bên tai: “Sao lại đến chậm tới vậy.”

Tổ tông như hồn ma đang đứng sau lưng cô, may là chưa dọa cô té xuống bụi Nhật Nguyệt U Đàm. Cô vẫn nhớ mấy chị gái kia bình thường không có chuyện gì đều không dám tuỳ tiện tới gần khóm hoa này, ở đây nhất định có chuyện gì, vậy nên cô nhanh chóng tránh ra cạnh bên — ngã vào lòng Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn: … Cái này, trông có phải hơi giống tự dâng hiến không?

Cô ngẫm nghĩ về vấn đề này, lại cảm thấy đây không phải một vấn đề, dù gì tổ tông mở Buff nói thật hỏi một câu : “Nữ nhân, ngươi đang tự dâng hiến phải không?” là cô có thể chứng minh sự trong sáng rồi.

Sau đó Tư Mã Tiêu không hỏi, hắn nhìn cô với ánh mắt “Cái trò mỹ nhân kế này ta thấy nhiều quá rồi, ngươi tém lại đi.”

Liêu Đình Nhạn: Mẹ anh! Dùng Buff nói thật đi! Dùng nhanh đi! Để tôi nói sự thật cho nghe!

“Ngươi biết đây là gì không?” Tư Mã Tiêu nhìn đám hoa mà hỏi, không có dùng Buff nói thật.

Liêu Đình Nhạn: “… Nhật Nguyệt U Đàm.” Má nó tức ghê.

Tư Mã Tiêu đưa tay lướt qua đám hoa đang dần thay đổi màu sắc. Hoa này buổi sáng hoa trắng lá đen, hiện giờ mặt trời đang xuống núi, dần dần ngả thành hoa đen lá trắng, Liêu Đình Nhạn thấy như những bông hoa bị Tư Mã Tiêu động tới đều tức khắc biến thành màu đen. Tay nhuộm màu, đỉnh đó.

“Ngươi biết hoa này từ đâu mà có không?”

Liêu Đình Nhạn: “Không biết.”

Tư Mã Tiêu hình như rất thích tàn độc phá hoa, nhất là rất thích ngắt cánh hoa người ta đang nở yên lành, hắn ngắt một cánh hoá đen vứt sang một bên, giọng điệu bình bình nói: “Giống của Nhật Nguyệt U Đàm rất đặc biệt, là một viên ngọc từ thân thể của tộc Tư Mã thị sau khi chết để lại, một hạt có thể trồng được một cây Nhật Nguyệt U Đàm.”

Liêu Đình Nhạn nhìn khoảng lớn Nhật Nguyệt U Đàm, lạnh cả sống lưng. Vậy cái này, không phải là nghĩa địa sao? Nhiều Nhật Nguyệt U Đàm tới vậy, đã có bao nhiêu người đã chết ở đây vậy.

Tư Mã Tiêu: “Người họ Tư Mã sau khi chết không thể giữ lại thân thể, chỉ có thể để lại một hạt châu, trước đây có rất nhiều hạt châu được cất giữ, sau đó đều bị ta rải ở đây, mọc ra loài hoa này.”

“Đẹp không?”

Nói thật, tuy có hơi rùng rợn nhưng cũng khá lãng mạn. Liêu Đình Nhạn gật đầu, thành thật đáp: “Đẹp.”

Tư Mã Tiêu: “Vậy tặng ngươi một đoá, tự chọn lấy đi.” Hắn chỉ vào một khoảng hoa đen rộng lớn.

Trực giác của Liêu Đình Nhạn thấy có vấn đề nhưng Tư Mã Tiêu đứng đó nhìn cô, còn nặng nề thúc giục: “Ngắt một đóa đi.”

Liêu Đình Nhạn đưa tay hái xuống một đoá.

Lúc này Tư Mã Tiêu mới nói: “Điểm đặc biệt nhất của Nhật Nguyệt U Đàm nằm ở chỗ nó có thể là linh dược có thể loại bỏ bất cứ loại độc nào, cũng có thể là kịch độc không thuốc nào giải được. Nghe nói người họ Tư Mã, cốt châu của người ác trồng ra Nhật Nguyệt U Đàm độc, cốt châu người hiền trồng ra đương nhiên là linh dược. Nhưng dáng vẻ của chúng hoàn toàn giống nhau, không ai phân biệt được.”

Liêu Đình Nhạn: “… Xì.” Nghe mất dạy ghê, vậy là cái linh dược có thể giải bất cứ loại độc nào có giải được cái kịch độc không thuốc nào giải được không?

Tư Mã Tiêu: “Thấy ngươi vẫn đứng được ở đây hẳn là chọn trúng linh dược, cũng may đấy.”

Hắn vừa dứt lời, Liêu Đình Nhạn liền ngã xuống.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan