[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 11: Người duy nhất may mắn sống sót
Chương 11: Người duy nhất may mắn sống sót
Ở Tam Thánh Sơn không có cách nào để sử dụng linh lực, đối với các tu sĩ mà nói, ở đây lâu dài quả là một cực hình, giống như việc ném con cá to vào một cái trũng nước nông cạn. Tư Mã Tiêu ở đây năm trăm năm, giờ đây cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi cái địa ngục này.
Một luồng linh lực cuồn cuộn trào ra từ đống đổ nát của những xiềng xích và tấm ngọc bài lớn chữ “Phong” kia, làm cho cả ngọn Tam Thánh Sơn chìm trong sương mù, trong chốc lát khối sương mù ấy quy tụ lại hình thành nên một biển mây. Dù là người kém cỏi chả biết tu luyện là gì như Liêu Đình Nhạn cũng tự động hấp thụ những linh khí mạnh mẽ đó vào trong cơ thể mình theo bản năng, cảm giác còn thoải mái hơn lần trước.
Mấy vị lão làng còn sót lại bị linh khí này thổi vào mặt, sắc mặt cũng biến dạng một cách rõ rệt.
Tam Thánh Sơn vốn dĩ là một ngọn linh sơn, linh khí cực kỳ mạnh mẽ và thuần khiết, khi Tư Mã Tiêu bị cầm tù, một số người đã cố gắng ngăn cách linh khí địa mạch ở đây, ngấm những linh khí kia vào lòng đất, phân ra những nơi khác nhau trong Canh Thần Tiên Phủ, ai đang thừa hưởng những nơi đó thì không nói cũng có thể biết, bây giờ một khi Tư Mã Tiêu xuất quan, không biết sẽ tiêu hủy bao nhiêu lợi ích của những người trong Canh Thần Tiên Phủ.
Nhưng đây chưa phải là việc nghiêm trọng, việc nghiêm trọng nhất chính là khi Tư Mã Tiêu thoát ra, như trước kia hắn đã nói, hắn sẽ không buông tha cho họ. Thật nực cười khi ban đầu rất nhiều người đều nghĩ Tư Mã Tiêu ở đây năm trăm năm, lại với cái dáng vẻ điên loạn kia, chắc chắn đến lúc hắn ra được bên ngoài cũng đã yếu hẳn đi rồi, đến khi đó cả bọn cùng nhau hợp tác, chẳng lẽ không trị được hắn.
Nửa tháng trước, Chưởng Môn phải vuốt đuôi hắn, cử rất nhiều người với suy nghĩ khác nhau đến để thăm dò, rất nhiều người vẫn chẳng để tâm, cảm thấy mối lo nhiều năm trước bây giờ không đáng lo ngại nữa, nhưng xem bây giờ xem, có đáng lo chưa, rõ là một chuyện tệ hại.
“Từ Tạng Đạo Quân, ngài xem xem Tam Thánh Sơn hiện giờ đã ra như vậy rồi, hay là ngài về Bạch Lộc Nhai ở tạm trước, đợi đến khi Tam Thánh Sơn sửa chữa xong xuôi sẽ lại mời ngài về?” Một thanh niên trẻ xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà phát biểu.
Những người còn lại thì thầm mắng hắn không biết xấu hổ, người này thuộc Mạch Chưởng Môn, chủ trương đi lấy lòng Tư Mã Tiêu, bây giờ hắn đứng ra để thể hiện lập trường của mình, tránh để tổ tông trước mặt giết một người chưa vui mà giết thêm vài người, hắn hoàn toàn có thể làm ra những điều như vậy.
Muốn giết muốn chém gì thì cũng phải có chút phản ứng nhưng Tư Mã Tiêu lại hoàn toàn không quan tâm bọn họ. Vẻ mặt vô cảm nhìn chăm chăm vào Liêu Đình Nhạn đang ở trong lòng.
Thật ra trước đó, bọn họ cũng chẳng để ý tới nữ tử trong lòng sư tổ, chẳng qua là đứng trước sự sống và cái chết, không có quá nhiều tâm trí để để ý, tu vi thấp kém như vậy, trong mắt bọn họ chỉ là một con kiến, một con kiến trên tay sư tổ có thể gây được chú ý mới lạ.
Chỉ có điều lúc này, bởi vì Tư Mã Tiêu im lặng đến lạ kỳ, những người khác đều bất giác nhìn về phía nữ tử kia.
Hình như… là một người nào đó trong số một trăm cô gái trước đó, là ai vậy chứ? Một trăm người này, dù bảo là được chọn ra từ những các nhánh mạch nhưng thực tế đã được các cung định sẵn, cô ta có thể vào đây, chắc chắn là được đại nhân trong cung nào đó điều tới, nhất định có điều gì đó khác biệt. Chỉ là mấy người có mặt bây giờ đều không biết người này do thế lực phương nào đưa tới mà có thể sống tốt tới bây giờ.
Bọn họ nhìn đống hoang tàn dưới chân, lúc này trong số một trăm người được cử đến, chắc chỉ còn duy nhất cô ta còn sống sót. Kẻ này có cái gì mà có thể khiến cho tổ tông tàn nhẫn khát máu kia giữ lại bên cạnh, chẳng lẽ tổ tông để ý cô ta sao? Không thể nào, không thể nào, nghĩ đến việc xảy ra trước đó, họ liền thầm phủ nhận suy đoán này.
Nếu có một ngày mà Tư Mã Tiêu để ý nữ tử nào đó, ngày đó chắc là mặt trời mọc ra từ hướng Tây, Tu Chân Giới với Ma Vực thành thông gia rồi, chắc chắn không thể nào có chuyện vậy được.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy được ánh mắt sáng ngời đó, vờ như chẳng cảm nhận được gì, cứng nhắc ôm eo tổ tông, giống như bị điểm huyệt vậy.
“Eo ta… mảnh hả? Lúc lâu sau Tư Mã Tiêu mới lên tiếng.
Đây là một câu hỏi nên Liêu Đình Nhạn buộc phải nói: “Đúng, tôi nghĩ chắc là bị nhốt đây lâu quá, bị bỏ đói nên ốm vậy.”
Tam Thánh Sơn không có gì để ăn, chẳng phải đói sao, lúc cô nhàn rỗi sẽ nghĩ lung tung về tổ tông không có người dâng cơm, phải nhịn đói, ngày càng biến thái kia. Tuy là nghĩ lung tung vậy nhưng cô biết rằng những chuyện đó sẽ không được nói ra, bằng không sẽ phải chết. Biết thì biết, bây giờ cũng không đến lượt bản thân, Buff nói thật của tổ tông bắt nói là phải nói, mọi lúc mọi nơi, hoàn toàn đều không thể giao tiếp tự nhiên được. Tình cảm cây khế của sếp với nhân viên trông đầu cô bỗng chốc biến vị.
“Ngươi nói phải.” Tư Mã Tiêu nói: “Những đau khổ mà ta bị ép phải chịu, ắt phải đòi lại từng chút một.”
Liêu Đình Nhạn: “?” Gì vậy, tôi nói vậy hồi nào?
Tư Mã Tiêu nhìn sang các tu sĩ may mắn sống sót kia. Mấy người đều có vai vế tầm thường, nhìn thấy vẻ mặt của hắn lập tức muốn bỏ chạy nhưng linh khí giữ trời đất đã phục hồi, lúc này Tư Mã Tiêu lại trở nên tàn bạo hơn, một lúc sau, chỉ còn Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn là còn sống.
Không cần biết là thế lực từ phương nào, cũng chẳng cần biết họ có ác ý gì với Tư Mã Tiêu hay không thì cũng không khác gì đối với hắn, chỉ cần hắn muốn là sẽ giết. Trên đời này sẽ không có ai thật sự lương thiện đối đãi hắn, đặc biệt là những người trong Canh Thần Tiên Phủ nắm hết mọi bí mật và quá khứ của hắn.
Liêu Đình Nhạn tận mắt chứng kiến tất cả, cả người run rẩy, lập tức vùi mặt vào lồng ngực của Tư Mã Tiêu, sau đó cô nhận ra, người tạo cho cô cái nỗi sợ đó chính là người mà cô đang ôm. Nói thật, nếu không phải bây giờ đang ở trên không trung, cô đã bỏ tay ra lâu rồi.
Cô không bỏ tay ra, trái lại Tư Mã Tiêu đã ôm cô, tay còn lại vuốt ve lưng cô dần dần lên gáy. Liêu Đình Nhạn chẳng biết hắn đang làm trò gì, chỉ cảm thấy cái mối nguy hại sắp tới, cô thề rằng tên tổ tông này đang suy nghĩ xem có nên bẻ cổ cô không. Nếu cô có lông trên người, chắc chắn sẽ dựng đứng cả lên vì cú vuốt ve này.
Tư Mã Tiêu nhìn xuống cô, chính xác là vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó, hơi thẫn thờ, tay lại vuốt lưng Liêu Đình Nhạn lần nữa. Động tác vừa chậm rãi nhẹ nhàng vừa nguy hiểm của hắn khiến cả người Liêu Đình Nhạn phải thấp thỏm, dựng cả lông gáy với từng động tác của hắn, trong mắt Tư Mã Tiêu, hắn sờ tới, Liêu Định Nhạn lại thở gấp, hắn bỏ tay ra thì Liêu Đình Nhạn lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau ba lần như vậy, Liêu Đình Nhạn cũng không còn phản ứng nữa.
Mẹ kiếp, muốn giết thì giết đi, làm riết mỏi quá rồi đó.
Tư Mã Tiêu không giết cô, hắn bế cô về đến cái tháp trung tâm đã sụp nát một nửa. Cuối cùng cũng được giẫm chân xuống đất, Liêu Đình Nhạn cảm thấy chân đứng không vững, cả người đều yếu đi đến một cách đáng sợ, lập tức lấy chiếc ghế từ trong túi cẩm ra ngồi.
Tư Mã Tiêu qua bên phía cô, từng bước từng bước đi tới đầm nước chỗ bông sen đỏ, hắn đi vào, cắt cổ tay của mình. Những giọt máu đỏ rơi xuống nước, điều kì lạ là nó không lan ra mà ngưng tụ lại ở giữa.
Liêu Đình Nhạn ngồi xem một hồi lâu xem đến khi trời sáng, Tư Mã Tiêu cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì. Cô thấy con mãng xà đen thò đầu ra phơi nắng bình minh, ở đây chỉ còn sót lại ba mạng này, Liêu Đình Nhạn vẫy gọi con mãng xà đen nhưng nó sợ và thu mình lại chẳng dám đến gần.
Được thôi. Liêu Đình Nhạn cả đêm không ngủ đã mệt nhoài, tiếc là cái giường cô cũng bị nổ banh rồi, bây giờ chẳng còn nơi nào có thể cho cô nghỉ ngơi, ngẫm nghĩ một hồi lại tìm được vải và sợi dây thừng, tạm thời làm thành một cái võng, buộc ở giữa hai cây cột rồi nằm xuống.
Trước khi ngủ, Liêu Đình Nhạn thấy những giọt máu trong hồ của Tư Mã Tiêu biến thành một bông sen đỏ trên mặt nước và một ngọn lửa phía trên. Thì ra món bảo bối đó là từ đây mà ra, nếu vậy thì tổ tông này là bảo bối lớn nhất rồi? Người ta cần thiên tài địa bảo để thăng cấp, bản thân hắn đã là thiên tài địa bảo, hèn chi dữ dằn vậy.
Liêu Đình Nhạn chìm vào giấc ngủ, không bao lâu mặt trời đã ló dạng, sen đỏ trong hồ đã khôi phục lại như cũ, cả người Tư Mã Tiêu ướt sũng bước ra từ đầm nước, mỗi khi bước một bước, nước trên người hắn lại bốc thành hơi nước, lúc đến chỗ Liêu Đình Nhạn chỉ còn hơi ẩm ẩm.
Sắc môi của Tư Mã Tiêu tái nhợt đi rất nhiều, cái vẻ hung tợn khi trước không còn nữa, đáng sợ hơn là cả người chỉ có hai màu trắng đen. Hắn khom người sát vào Liêu Đình Nhạn rồi nằm lăn ra.
Liêu Đình Nhạn tỉnh dậy sau đợt ngủ bù, cảm thấy có gì đó sai sai. Cái võng cô làm khá to nhưng giờ thì chật vô cùng.
Sư tổ đam mê giết người nằm bên cạnh cô, như thể đang ngủ. Đầu hắn cúi trên cổ cô, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ và xương quai xanh của cô, tấm chăn mà cô kéo che để che chính là tà và tay áo của hắn. Vì võng sẽ gom cơ thể lại nên giờ cô đang nằm trọn trong vòng tay của Tư Mã Tiêu, vài lọn tóc đen huyền của hắn cũng vắt trước ngực .
Liêu Đình Nhạn: Không được, mình sắp nghẹt thở rồi. Chuyện gì vậy, định ngủ bù thôi mà bị ngủ chung luôn là sao.
Cô liếc mắt ra ngoài, con đại mãng xà đen cũng quấn thành một vòng lớn ngủ ngay dưới võng.
Những đám mây cứ luẩn quẩn phía trên tháp trung tâm hình như đã tan biến đi cùng với phong ấn bị phá vỡ kia, ánh sáng ấm áp bên ngoài rọi thẳng vào đống hoang tàn, luồng sương linh khí trắng nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí. Cô quay đầu nhìn cái đầm nước, một bông sen đỏ đẹp hơn đang từ từ nở ra, cái ngọn lửa văng tục đầy mồm kia cũng đã im lặng.
Cực kỳ yên tĩnh, Liêu Đình Nhạn không dám động đậy, cứ thế nằm một lúc, lại thiếp đi lúc nào không hay biết.
Không có chuyện gì là không thể đối mặt, nếu có thì cứ ngủ một giấc rồi tính tiếp.
…
Động tĩnh từ Tam Thánh Sơn truyền ra gây chú ý đến tất cả các lão làng trong Canh Thần Tiên Phủ. Ngay cả những người đã bế quan, nhiều năm không màng thế sự chỉ nghĩ tới việc đột phá cảnh giới để phi thăng, hầu như đều bước ra.
Có hàng trăm gia tộc trong Canh Thần Tiên Phủ, các gia tộc cấp cao đều thao túng các Cung và các nhánh mạch quyền lực, bên dưới họ đều có các gia tộc dưới quyền, lấy mạch họ Sư của Chưởng Môn Sư Thiên Lũ làm ví dụ, tộc này có hơn hàng vạn con cháu họ Sư, nếu cộng thêm một số môn sinh của các mạch các nhánh và các môn sinh ngoại tộc thì con số lên đến mấy chục vạn, thế lực lớn mạnh của một gia tộc đã có thể bằng một môn phái tầm trung bên ngoài, Canh Thần Tiên Phủ với ngần ấy thế lực giao thoa với nhau tạo thành, tưởng tượng thôi cũng có thể biết được có bao nhiêu tiếng nói khác nhau.
Huyết mạch cuối cùng của tộc Phụng Sơn là một vấn đề nan giải nhiều năm nay, đến nay vẫn chưa có phương pháp xử lý thống nhất, chuyện xảy ra trên Tam Thánh Sơn lần này khiến cho những người này lại có thêm biết bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.
Hàng trăm chạn đèn sinh mệnh của đệ tử đã bị dập tắt hoàn toàn trong một đêm, chỉ còn duy nhất một chạn vẫn còn cháy. Toàn bộ mười mấy người xuất chúng và các nhân vật quyền lực đi theo dõi và điều tra thông tin lúc trước đều đã bị tiêu diệt.
Chưởng Môn Sư Thiên Lũ gom hồn phách của một nam nhân lại, bình tĩnh hỏi: “Cách Ngôn, rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì ở Tam Thánh Sơn vậy?”
Sư Cách Ngôn chính là thanh niên trẻ trước đó ở Tam Thánh Sơn đứng ra nói để thể hiện lập trường của mình, lúc này hồn phách y xuất hiện, gượng cười: “Thúc công, vị Từ Tạng Đạo Quân kia quả nhiên giống với những gì mà người nói, tàn nhẫn thích giết người, chúng con đến nghe ngóng tin tức, bất kể có đe dọa hắn hay không, tất cả đều bị giết chết. May là chưa đuổi cùng giết tận, còn chừa cho con một sợi hồn phách.”
Sư Thiên Lũ không có gì ngạc nhiên, chỉ do dự một lúc: “Có một chạn đèn sinh mệnh chưa tắt, con có biết chuyện gì không?”
Sư Cách Ngôn: “Chuyện này, thực ra con cũng rất ngạc nhiên, có một nữ đệ tử dường như rất được Từ Tạng Đạo Quân yêu mến, được hắn bảo vệ ở bên cạnh.”
Sư Thiên Lũ tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật sao?”
Sư Cách Ngôn: “Thật sự là vậy, không chỉ mình con mà những người khác đều thấy.”
“Có chuyện như vậy sao.” Sư Thiên Lũ trầm tư suy nghĩ một hồi, trong mắt ánh dấy lên một nụ cười: “Có lẽ đây chính là thời cơ của chúng ta cũng không chừng.”