[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 10: Đm

Chương 10: Đm

Liêu Đình Nhạn khó tin nhìn khoé miệng tổ tông đang chảy máu, hắn bị thương rồi sao?

Tư Mã Tiêu nhấc tay, lấy ngón cái lau vết máu trên miệng, nở nụ cười chẳng thấm vào đâu nhìn nữ tử áo trắng đứng bên kia: “Năm đó ta gần như giết sạch Trưởng Lão với Cung Chủ của Canh Thần Tiên Phủ, hiện giờ một mình ngươi muốn giết ta, đúng là không biết tự lượng sức.” Câu nói của hắn hoàn toàn không tính mấy chị gái ban nãy không chịu nổi một nhát nào.

Xem ra đây là hai nhóm chị em không cùng xuất thân.

Nữ tử áo trắng miễn cưỡng ngồi dậy, nàng lấy từ tay áo ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan nuốt xuống, cả người khôi phục như cũ, thậm chí trông còn nguy hiểm hơn ban nãy, còn rút ra một thanh trường kiếm trắng sáng.

“Đây là kiếm của sư phụ, Nguyệt Hoa truyền đời của Nguyệt Chi Cung chúng ta, hôm nay ta với ngươi phải có người chết.” Nữ tử áo trắng nhả ra từng chữ, thù hận và nghị lực trong mắt khiến người khác cảm động, trông như nữ chính quật cường phản công đánh Boss, nàng nặng nề nói: “Tộc Phụng Sơn mục nát của Tư Mã gia sớm nên chấm dứt rồi.”

Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng rào rạo của xiềng xích khổng lồ bên ngoài, các tấm ngọc bội phong ấn cũng phát ra tiếng ong ong, cả tòa tháp trung tâm bỗng chấn động nhẹ. Nữ tử tấn công mạnh hơn ban nãy mấy lần, toàn là chiêu chí mạng, phong thái điên cuồng kia chỉ khiến người ta nghĩ tới bốn chữ đồng quy vu tận.

Tư Mã Tiêu cuối cùng có vẻ cũng không đỡ nổi nữa, phun một ngụm máu dưới đợt tấn công mới, hắn thậm chí đứng lên, vẻ mặt cuối cùng cũng cứng lại.

Cả tòa tháp trung tâm tràn ngập linh lực bạo phát của họ, cái tu vi này của Liêu Đình Nhạn chỉ cần động đậy chỉ có chết, may là ở sau Tư Mã Tiêu khá an toàn, cô chỉ có thể đứng trong khu vực an toàn chờ phong ba bão táp kết thúc.

Bọn họ đánh không lâu, rất nhanh sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, nữ tử áo trắng toàn thân nhuốm máu, ngã ra đằng xa, chỉ còn thoi thóp. Mà Tư Mã Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao, hắn lùi về sau mấy bước, ngã xuống ngay giường của Liêu Đình Nhạn, khẽ khép mi mắt, dáng vẻ cũng không còn hơi sức, máu bên khoé miệng càng chảy nhiều hơn.

Liêu Đình Nhạn nắm một lọn tóc, phát hiện trên chiến trường hình như có mình mình còn động đậy được. Cô đứng dậy từ một bên khe giường, hỏi dò sếp: “Sư tổ? Ngài vẫn ổn chứ?”

“Liêu Đình Nhạn.”

Người gọi cô không phải là sư tổ, là nữ tử áo trắng đang thoi thóp ở kia, nàng nói: “Ta biết ngươi là đệ tử Thanh Cốc Thiên, sư phụ của ngươi phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Cái gì, chị gái, vai chị lớn vậy. Người tu tiên sống lâu, không biết là bao nhiêu đại đồng đường, vai vế thật khó phân biệt.

Ánh mắt sáng quắc của nữ tử có sự điên dại của bước đường cùng: “Tư Mã Tiêu đã không còn phản kháng được nữa, ngươi mau giết chết hắn!”

Liêu Đình Nhạn: “Hả?”

“Chỉ cần ngươi giết hắn, sau này Nguyệt Chi Cung chúng ta sẽ là chỗ dựa của ngươi, dù là lợi ích hay địa vị gì ngươi cũng có thể dễ dàng có được.” Nữ tử vùng vẫy nói: “Ngươi không cần sợ, bây giờ ngươi dùng hoa Phụng Sơn Huyết Ngưng rưới lên y phục thấm máu của Tư Mã Tiêu, lập tức sẽ có được tu vi thâm hậu, sau đó lấy Nguyệt Hoa kiếm của ta là có thể rạch được lồng ngực hắn, lấy tim ra bỏ vào đầm nước đằng kia, hắn sẽ hoàn toàn chết đi.”

Nàng giải thích tỉ mỉ từng bước, cứ như thao tác dễ dàng lắm vậy. Nhưng hễ là người có dã tâm, e là đều không nhịn được mà làm theo lời nàng.

Liêu Đình Nhạn liếc nhìn Tư Mã Tiêu đang không hề có phản ứng. Thật ra nói ra thì hổ thẹn, ban nãy thấy hắn chảy máu, trong khoảnh khắc cô có nghĩ đến việc thử thấm máu vào cánh sen đỏ, xem xem có tăng kinh nghiệm không.

Tư Mã Tiêu mở mắt, mỉm cười nhìn cô, nói ra mấy chữ không thành tiếng– “Tới đây giết ta đi”

Liêu Đình Nhạn: “…?” Tên tổ tông này nói gì vậy? Khó chịu hả? Nằm đó chắc eo bị cấn rồi, trông có vẻ khó chịu thật.

Cô ngập ngừng đưa tay về phía hắn, ra sức ôm hắn dậy, đặt gọn lên giường, tiện thể đắp cả thảm lên.

Liêu Đình Nhạn: “Như vầy hả?”

Tư Mã Tiêu: “…”

Nữ tử áo trắng: “…”

Nữ tử áo trắng ho đến sắp chết tới nơi, khàn giọng hét: “Ngươi làm gì vậy, mau! Mau giết chết hắn đi! Hắn là một tên ác quỷ, hôm nay không chết sẽ có một ngày còn giết nhiều người hơn!”

Liêu Đình Nhạn đeo bịt tai. Cô sẽ không làm như chị gái kia bảo, vì cô chỉ là người bàng quan đứng nhìn, không muốn nhúng tay vào tranh đấu của thế giới này. Hơn nữa, trong hai mươi mấy năm cuộc đời của cô, đừng nói tới giết người, tới con gà còn chưa từng giết, mới nói mấy câu đã muốn cô giết người là không thể nào, công tình làm công dân tuân thủ pháp luật bao đó năm.

Dù đã đeo bịt tai, cô vẫn có thể nghe nữ tử áo trắng bên đó hét lên trước lúc chết: “Con ả nối giáo cho giặc, sớm muộn ngươi sẽ hối hận ngày trước–”

Liêu Đình Nhạn không nghĩ vậy. Thế giới này chẳng liên quan tới cô, những người này không liên quan tới cô, chị gái bên đó chẳng phải thân thích gì của cô, cô sẽ không nghe lời nàng, Tư Mã Tiêu và cô không thù không oán, cô sẽ không giết hắn, đơn giản vậy thôi.

Chị gái có vẻ đứt bóng rồi, cả tầng lầu đều yên lặng hẳn. Liêu Đình Nhạn ngồi bên giường, liếc nhìn ông chủ được mình đặt gọn trên giường. Hắn lại nhìn cô với vẻ mặt kì dị, nửa cười nửa không.

Liêu Đình Nhạn: “Ngài không sao chứ?” Nếu sếp có sao, cô còn phải tính tiếp đường tương lai.

Tư Mã Tiêu phun một ngụm máu cho cô xem, giọng nói yếu ớt: “Ngươi thấy sao?”

Vậy là có vẻ thật sự không ổn, hắn có vẻ còn không nhúc nhích nổi, chỉ có thể nằm đó không động đậy, nói chuyện còn không nổi.

“Tôi thấy mấy lúc như vậy đáng lẽ phải có thánh dược trị thương các loại gì đó.” Liêu Đình Nhạn nói..

Ngay vào khoảnh khắc đó, cô thấy mắt Tư Mã Tiêu bỗng có chút sáng ngời, ngay tức khắc, cô cảm thấy mình bị một bàn tay kéo lấy, cả người ngã vào lòng Tư Mã Tiêu. Tiếp sau đó mắt lại hoa đi, vừa mở ra đã bị Tư Mã Tiêu ôm lấy, lơ lửng ngoài cửa sổ, mà nơi họ vừa ở ban nãy toàn bộ nổ tan tác thành từng mảnh cả tường lẫn giường.

Liêu Đình Nhạn: “Má?!”

Tư Mã Tiêu khi nãy thoi thóp trông như sắp chết đến nơi giờ lại hừng hực, vững vàng lơ lửng bên ngoài tháp trung tâm, với cái lực cánh tay đang ôm lấy mình, cái tướng yếu đuối ban nãy chắc chắn là giả vờ. Liêu Đình Nhạn cứng đờ cả mặt ôm lấy eo Tư Mã Tiêu, chỉ mong đừng ngã xuống, chân cô hiện giờ đang ở trên không đấy.

Trong tay Tư Mã Tiêu xuất hiện một đốm lửa, ngọn lửa đó bỗng dưng biến thành một biển lửa, nháy mắt nhấn chìm cả tòa tháp trung tâm và bầu trời trăm thước xung quanh.

Liêu Đình Nhạn thấy trong không trung xuất hiện mấy chục bóng người, nam nữ già trẻ đủ cả, đều trông rất nguy hiểm vây lấy Tư Mã Tiêu. Tuy bọn họ quân số áp đảo, Tư Mã Tiêu chỉ có một mình, nhưng Liêu Đình Nhạn phát hiện sắc mặt của họ đều hết sức nặng nề khó coi.

So với đám người đông như kiến kia, Tư Mã Tiêu một thân một mình lại ung dung ngạo mạn hơn hẳn. Liêu Đình Nhạn tự giác coi mình như đồ trang sức, yên lặng treo ở đó, cái hoàn cảnh thế này, cô có thiểu năng thì cũng phải biết, đêm nay nơi này là chiến trường nguy hiểm, nếu vừa nãy vị tổ tông này không bảo vệ cô, hiện giờ cô đã chết toi rồi.

Mấy chục người ở đây đều mặt mũi khó coi, trong lòng cũng yếu thế. Nói thật, bọn họ cũng không phải cùng đồng lòng mà ai nấy đều có tính toán riêng, Canh Thần Tiên Phủ đã trường tồn ngần ấy năm, thế lực lại lớn như thế, dù là một nhánh nhỏ nhoi cũng có tiếng nói riêng, huống hồ gì là cả Canh Thần Tiên Phủ. Họ có nhiều suy nghĩ khác nhau đối với Tư Mã Tiêu.

Có người vì thù hận năm trăm năm trước, muốn giết Tư Mã Tiêu, có người thèm rỏ dãi máu thịt của tộc Phụng Sơn, muốn cùng hưởng lợi; Còn có người muốn Canh Thần Tiên Phủ tiếp tục duy trì như trước đây, lại sợ sệt tu vi của Tư Mã Tiêu nên mong khống chế được hắn.

Hôm nay trăng non, những người biết được bí mật của Tư Mã Tiêu âm thầm lẻn vào đây, đã quan sát rất lâu. Nữ tử áo trắng ban đích thực chỉ là con tốt thí mà thôi. Mãi đến khi nãy vẫn có rất nhiều người do dự không quyết, nhưng trong số họ có một người có thù sát thân với Tư Mã Tiêu nên nôn nóng ra tay, ai ngờ được rằng dáng vẻ yếu ớt của Tư Mã Tiêu là ngụy trang mà ra, họ lại bị hắn phản công ngược lại, hiện giờ đang trong biển lửa. Những người khác đều không khỏi ngầm mắng nhiếc ông lão không kiềm được mà ra tay kia.

Ngọn lửa này không giống với những ngọn lửa khác, dù là người có tu vi cao nhất cũng không dám tuỳ tiện cử động. Bởi vậy hiện giờ trông có vẻ như họ đang vây lấy Tư Mã Tiêu, kỳ thật họ đang bị Tư Mã Tiêu ngăn lại bởi ngọn lửa.

“Từ Tạng Đạo Quân, đây chắc là hiểu lầm thôi, chúng tôi không hề có ác ý.” Một nam tử cao cao gầy lên tiếng đầu tiên: “Ít nhất thì Thiên Chi Cung chúng tôi không hề có ý bất kính với ngài.”

Tư Mã Quang nhìn sang một ông lão trông rất hung ác: “Ngươi là rác của Cung nào, bị các ngươi giam năm trăm năm, ta chả nhớ nữa.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Lúc này rồi còn đi gây thù chuốc oán thêm, đúng không hổ là sư tổ, nể ghê.

Ông lão tức xì khói, cái chiêu vừa nãy hẳn là do ông ta ra tay, hiện giờ vẫn đang căm phẫn trừng Tư Mã Tiêu nhưng không hề có ý định nói gì với hắn mà lại quay sang những người khác xúi giục: “Các người đừng có để bị hắn lừa, hắn rõ đã sa cơ lỡ vận rồi, đêm nay chúng ta liên thủ nhất định có thể giải quyết được hắn! Nếu như đêm nay không giết hắn, sau này chúng ta ai mà thoát được!”

Có người bị lung lay, mắt sáng quắc lên, có người lùi về sau cúi đầu, tỏ vẻ không muốn tham gia. Cuối cùng có một nửa rút lui, họ đều từng thấy qua dáng vẻ điên cuồng của Tư Mã Tiêu năm trăm năm trước, lòng vẫn còn khiếp sợ, không dám manh động, phần còn lại vì lợi ích và thù hận hoặc chỉ đơn giản là lập trường trái ngược, cuối cùng vẫn chọn ra tay với Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn không nhịn được càng ôm lấy Tư Mã Tiêu chặt hơn, tự nhiên lại lọt vào giữa tâm bão, cô thật sự hoang mang. Đoạn này hình như đâu có phải cảnh của cô, tổ tông cứ phải ngoắc cô vào, áp lực chết mất.

“Sợ cái gì.”

Liêu Đình Nhạn vô thức ngẩng đầu, nhận ra câu này là sư tổ nói với mình. Người này cúi đầu liếc nhìn cô: “Ta không muốn cho ngươi chết thì ngươi không chết được. Ta đã nói rồi mà, dù ta có yếu đến mức này, bọn chúng vẫn quá yếu so với ta.”

Đm.

Cảnh tưởng kế tiếp khiến Liêu Đình Nhạn hiểu rõ thế nào là đm thật sự. Tư Mã Tiêu một thân một mình giết chết bảy sếp lớn của Canh Thần Tiên Phủ. Điều này làm Liêu Đình Nhạn nhận ra được hắn có thể đã diễn kịch với nữ tử áo trắng khi nãy trong tháp. Đúng là diễn xuất tuyệt vời, rảnh quá hay gì? Còn ói máu nữa, làm như thiệt á, nếu như lúc đó cô thật sự nghe lời chị gái kia, giờ này chắc thành tro rồi.

Lúc bảy người kia bị thiêu thành xác khô, bảy người đứng nhìn còn lại đều không kiềm được nhìn Tư Mã Tiêu với ánh mắt sợ sệt. Họ vốn nghĩ rằng ngần ấy năm bị trấn áp ở đây, Tư Mã Tiêu sẽ chỉ yếu đi, không ngờ hắn lại còn có thể đáng sợ thế này, không lẽ tộc Phụng Sơn thật sự lại lớn mạnh tới vậy, không ngờ đến trận pháp dày đặc với tầng tầng lớp lớp cấm chú vẫn không làm gì được hắn?

“Tự Tạng Đạo Quân, những người này bất kính với Đạo Quân, đáng phải chịu phạt, sau khi chúng tôi trở về sẽ xử lý hết nhánh mạch của chúng.” Người lên tiếng càng cẩn thận hơn.

Nhưng Tư Mã Tiêu không có ý định cho họ rời đi, ánh mắt hắn lướt sang chín người còn sống, đột nhiên bật cười: “Ta vẫn cần một người ở lại.”

Tất cả đều ngẩn người.

Người ban đầu lên tiếng đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người trong phút chốc biến thành bó đuốc, còn không kịp phản kháng. Sắc mặt của những người khác đều khó coi, một ông lão mặt mày chất phác đột nhiên mở to mắt, thầm thốt lên: “Không ổn! Lẽ nào là…”

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy thi thể nữ tử áo trắng từ trong tháp bay ra, tổng cộng chín cái xác nằm ngoài tháp trung tâm. Chín người này vừa hay có huyết mạch với Bát Đại Cung và Chưởng Môn năm trăm trước. Năm đó chính là chính dòng huyết mạch này hợp lại ở đây bày ra đại trận giam giữ.

“Ta nhịn cái mớ phong ấn chướng mắt này đã lâu rồi.” Tư Mã Tiêu dứt lời, chín cái xác nhanh chóng rơi xuống, rơi vào các vị trí ấn định, trong phút chốc đất núi chấn động, những xiềng xích khổng lồ ở tháp trung tâm va đập vào nhau, không ngừng phát ra tiếng vang rầm rầm, sau đó lần lượt đứt lìa, dội mạnh xuống cung điện phía dưới, khiến tòa cung điện phút chốc biến thành đống hoang tàn.

Trong tiếng vang lớn với những tiếng thét kinh hãi, Liêu Đình Nhạn nghe thấy Tư Mã Tiêu cười nhẹ, kiểu cười cực kỳ vui vẻ.

Trải qua một loạt các sự việc thế này, Liêu Đình Nhạn mặt mũi thẫn thờ, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy — eo của vị tổ tông này mảnh ghê.

Tư Mã Tiêu khoan khoái nhìn một lượt tất cả mọi thứ trước mắt, phát hiện cái tay gian tế Ma Vực mình đang ôm đã bị doạ cho ngơ ra rồi, hắn vô cùng vui vẻ nâng cằm cô hỏi: “Nhìn những tên này xem, từng người bọn chúng đều là những tay lợi hại khiến người khác sợ hãi, nhưng bây giờ trông chúng rất tức cười, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Liêu Đình Nhạn: “Eo anh mảnh ghê đó.” Buff nói thật lại giết mình, cha này ăn rồi cứ chơi Buff nói thật làm chi vậy!

Nụ cười mất nhân tính của Tư Mã Tiêu cứng lại, nghi ngờ không biết mình có phải nghe nhầm rồi không.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan