[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 9: Phát ra tiếng thét cá muối

Chương 9: Phát ra tiếng thét cá muối

Mãng xà đen thắc mắc trong đầu, đưa Liêu Đình Nhạn đến phòng sếp vô tình thấy sếp tắm, suýt nữa lật xe, khiến Liêu Đình Nhạn hết sức nghi ngờ đồng nghiệp rắn đen này liệu có phải đang mượn đao giết người, giải quyết đồng nghiệp mới là cô không.

Nhưng qua mấy ngày quan sát, cô đã có được đúc kết, IQ của con quỷ này với con Bé Yêu To Bự bạn cùng phòng nuôi ngày trước đều xêm xêm nhau, hoàn thành không nổi cái chuyện có yêu cầu kỹ thuật cao như cấu xé nhau trong công ty, nên vẫn cho nó ít nước trúc mỗi lần nó tới xin như cũ.

Ai cũng hiểu, ăn vặt trong giờ làm thì phải chia với đồng nghiệp.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Liêu Đình Nhạn đã quen với công việc mới này, đồng nghiệp dễ gần, sếp thường không xuất hiện, đối tượng công việc tuy là thích chửi thề, thích phun lửa nhưng cũng rất dễ giải quyết, tóm lại cô chả có gì không hài lòng, điều duy nhất không hài lòng là đường đi làm quá sức gian nan, leo xong hai mươi mấy tầng lầu chỉ muốn chết lên chết xuống.

Chỉ ba ngày, Liêu Đình Nhạn đã chịu không nổi cái cầu thang này nữa, chỉ đành nghĩ ra một biện pháp — Cô mang chăn nệm chuyển đến tầng hai mươi hai, ở hẳn trong tháp trung tâm, thế này thì mỗi ngày không cần quằn quại lên lầu xuống lầu nữa.

Tuy rằng cô có hơi sợ tên tổ tông kia nhưng sợ hãi thì có thể khắc phục và làm quen được, lao lực chết thì không được, khắc phục không nổi.

Ngày đầu tiên vào ở tại lầu hai mươi hai, cô còn lo sư tổ nổi quạu, dán cô lên tường làm tranh trang trí, kết quả hắn hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô.

Đêm nay là trăng non, Liêu Đình Nhạn nằm trên đệm nhìn con trăng mỏng mảnh bên ngoài, mặt trăng gần như bị che khuất, mông lung, mụ mị sau áng mây.

Cô dọn cho mình một chỗ ở ở góc tầng, đón sáng thông gió rất tuyệt, phong cảnh cũng rất đẹp. Hiện tại cô đã có thể thoải mái nằm nghỉ, không còn lo lắng căng thẳng như lúc đầu. Cô thờ ơ với mớ dây xích sắt khổng lồ bên ngoài, còn có thể ngắm trăng trước khi ngủ. Có thể thấy tiềm lực của con người là vô hạn, khả năng thích nghi cũng là số một.

Đêm nay không có gió, dù có mở cửa sổ cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bên ngoài lùa vào, Liêu Đình Nhạn bỗng có hơi bất an, đến lúc qua mất thời gian ngủ thường ngày, cô vẫn đờ đẫn nằm đó.

“Hôm nay trăng non.” Ngọn lửa ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng nói, giọng nói trẻ con có hơi phấn khởi: “Trăng non đầu tiên ở Tam Thánh Sơn trong năm trăm năm nay.”

Bắt đầu từ sáng hôm nay, ngọn lửa không đe dọa mắng chửi như thường ngày, nó trở nên im lặng, Liêu Đình Nhạn tưới nước cho nó, nhận ra mồi lửa nhỏ hơn hẳn ngày thường. Hiện giờ cô lại để ý thấy nó đã càng thêm nhỏ, nếu dùng kích cỡ ngọn lửa để đối chiếu với trạng thái của nó, vậy thì tình trạng của nó hiện tại nhất định rất xấu nhưng nó không những không sợ hãi, ngược lại giọng nói nghe có vẻ còn rất mong đợi.

Nó đang mong đợi điều gì?

Liêu Đình Nhạn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ ngoài cửa vào, tiếp đó là một bóng dáng đen huyền xuất hiện ở cửa, theo bước đi của hắn, bầu không khí ban nãy Liêu Đình Nhạn còn thấy khô nóng lập tức dịu hẳn xuống.

Sao sư tổ lại đến đây lúc này?

Liêu Đình Nhạn đang nằm thoải mái trở thành nằm căng thẳng, thậm chí còn bất giác hít thở sâu. Tư Mã Tiêu bước vào, mặt mũi âm u đáng sợ, khoé môi đỏ lại nhếch lên.

Liêu Đình Nhạn trước đó thật ra có thấy tên tổ tông này xuất hiện vào lúc nửa đêm, chính là lúc mãng xà đen uống nước trúc đánh thức cô, cô vô tình nhìn ra cửa, có nhìn thấy Tư Mã Tiêu mấy lần. Lúc đó hắn cũng mặc nguyên người màu đen thế này, một mình đi lại như hồn ma trên nền đất bằng ngọc thạch trắng tinh kia. Hắn đi xuống Tam Thánh Sơn, đến khoảng cách nhất định sẽ ngừng bước, trông ra xa xăm, lúc hắn đi xuống núi, các xiềng xích giam cầm tháp trung tâm sẽ vang lên rào rạo, sau đó giây lát, hắn sẽ xoay người quay về, tà áo cuộn theo bước đi, trong như một áng mây đen.

Tư Mã Tiêu lúc này cũng có cảm giác kìm nén như vậy. Hắn đi thắng đến trước ngọn lửa, đưa tay ngắt ngọn lửa xuống.

Ngọn lửa đỏ thẫm không một tiếng động lan ra khắp người hắn, tiếp đó lập tức hoà hợp vào trong thân thể hắn.

Liêu Đình Nhạn nhìn cảnh tượng không giống ngày thường, chầm chậm kéo tấm thảm trước đó đã đạp sang một bên lại đắp lên người. Hiện giờ không khí cực kỳ lạnh lẽo.

Không biết có phải vì hành động của cô không, Tư Mã Tiêu đột ngột nhìn về phía cô.

Liêu Đình Nhạn: “…” *Giả chết đây*

Trên trán Tư Mã Tiêu xuất hiện một dấu ấn ngọn lửa màu đỏ, đã hoà hợp với ngọn lửa trông vẫn âm u như vậy, dáng vẻ yêu ma cứ như hễ nhấc tay sẽ giết người. Liêu Đình Nhạn đưa mắt nhìn hắn, không dám nhúc nhích.

Tư Mã Tiêu nhấc tay.

Hái đi đoá hoa vẫn còn trơ trọi giữa đầm nước.

Liêu Đình Nhạn: “…” Con hoa lửa quạu quọ kia chắc chắn sẽ khóc, đợi đã, vậy cái đầm nước này không phải là nước mắt anh hai hoa lửa khóc ra đó chứ.

Tư Mã Tiêu cầm bông hoa sen đỏ kia đi đến chỗ Liêu Đình Nhạn, ngồi xuống giường của cô.

Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy bông hoa đỏ kia phất lên trước mặt cô, hương thơm thanh khiết thoang thoảng bám trên đầu mũi, khiến tinh thần cô đột nhiên sảng khoái gấp trăm lần, cứ như mới uống ba lốc Red Bull.

“Biết đây là gì không?”

Tư Mã Tiêu ngồi trên giường đung đưa đoá sen đỏ đẹp đẽ.

Liêu Đình Nhạn phát hiện mình lại trúng Buff nói thật của thằng này, không tự chủ được thành thật trả lời: “Hoa sen đỏ.”

Tư Mã Tiêu: “Không đúng, đây là hoa Phụng Sơn Huyết Ngưng.

Hắn lại hỏi: “Ngươi biết thứ này dùng thế nào không?”

Liêu Đình Nhạn tiếp tục trả lời: “Biết, một cánh hoa ngàn năm tu vi.”

Tư Mã Tiêu tùy ý nghịch đóa hoa trên tay: “Đúng vậy, một cánh hoa ngàn năm tu vi. Chỉ là nếu không dùng chung với máu của ta, cho dù chỉ ăn một ít cũng sẽ nổ tan xác.”

Liêu Đình Nhạn chảy mồ hôi lạnh, cảm ơn bản chất cá muối, cô để cái thứ này ở đó vẫn chưa dùng, nếu mà dùng đã xác nổ bay đầy trời từ lâu rồi.

Tư Mã Tiêu nhìn cô, ánh mắt mê hoặc lạ thường, lại hỏi tiếp: “Ngươi muốn giết ta không?”

Chuyện này trước đây ông hỏi rồi mà. Nhìn tôi giống đam mê giết người lắm hả? Liêu Đình Nhạn đơ tại chỗ phát ra âm thanh cá muối: “Không muốn.”

Tư Mã Tiêu đột nhiên bật cười, đưa đoá sen đỏ trong tay cho cô: “Cho ngươi đấy.”

Tuy là bảo bối nhưng con mẹ nó lại không dùng được! Liêu Đình Nhạn bắt lấy đóa hoa, thầm bóp cổ tay. Cái thằng sếp đần độn này, cho cô cái rương mà không cho chìa khoá, giỡn mặt cô hay gì.

Tư Mã Tiêu một tay kéo cằm, đột nhiên hỏi cô: “Có phải ngưoi đang thầm mắng ta không?”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi.”

Aaaa Buff nói thật giết mình mất!

Tư Mã Tiêu không có đưa tay cho cô một chưởng, không biết bị đứt sợi gân nào rồi, ngồi cạnh cô bật cười ha ha.

Tối nay sếp dễ chịu hơi lố, Liêu Đình Nhạn sợ sệt, cuộn người trên thảm âm thầm quan sát, rùng mình hỏi: “Ngài… làm sao vậy?”

Tư Mã Tiêu: “Có phải thấy hôm nay ta dễ chịu lắm không? Ngươi đoán xem sao ta lại dễ chịu vậy?”

Liêu Đình Nhạn phát hiện hết Buff nói thật rồi, cô thận trọng suy nghĩ giây lát, dò hỏi: “Vì tôi sắp chết rồi sao?” Trừ cái này ra cô không nghĩ được gì khác.

Tư Mã Tiêu cười quỷ dị: “Ngươi đoán đúng rồi, thông minh thật đấy.”

Liêu Đình Nhạn: “…” U hu.

Tư Mã Tiêu đột nhiên nhấc một tay, phất vào không trung. Trong tiếng gió thổi, có một người hừ lạnh trọng hư không, không chỉ một người, nghe tiếng hình như có tận mấy người.

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy mấy bóng dáng thướt tha xuất hiện trên không, đáp xuống một góc khác trong điện. Liêu Đình Nhạn đều có chút ấn tượng với mặt mũi của họ, hình như là người trong girlgroup 100. Mấy chị gái này vạm vỡ vậy, lúc cô vẫn đang run rẩy dưới dư chấn của tổ tông, họ đã trỗi dậy rồi.

Tuy là phát hiện hình như đã bị chơi, Tư Mã Tiêu vẫn ngồi trên cái giường đã lót đệm của Liêu Đình Nhạn không mảy may, chỉ phất phất tay, mấy người kia đã nhếch nhác lùi về sau, sắc mặt thoáng vẻ sợ hãi kinh ngạc.

“Sao có thể, không phải đã nói lúc này hắn yếu nhất sao!” Một cô gái trẻ tuổi không nhịn được lên tiếng.

“Đừng lùi lại, xông lên!” Chị gái cầm đầu mang tinh thần coi thường cái chết xông lên. Nàng nhìn ba người ở sau, ánh mắt cũng kiên định, tuốt linh kiếm ra.

Đối với Liêu Đình Nhạn, cảnh tượng này chẳng đáng sợ, vì vị tổ tông ngồi cạnh hiện tại thậm chí còn có chút lơ đễnh, nhàm chán miết tấm thảm của cô. Liêu Đình Nhạn chỉ chớp mắt, mấy chị gái hừng hực kia đã ngã bật ra trên cái cột cứng chắc ở góc, nôn tận mấy bãi máu.

 Liêu Đình Nhạn âm thầm cầm bông sen đỏ trên tay che mắt lại.

Cô nghe Tư Mã Tiêu nói: “Ta bị nhốt ở đây năm trăm năm, tu vi bị áp chế, ngày ngày bị đày đọa, đêm trăng non đầu tiên hôm nay chính là lúc ta suy yếu nhất, còn không ra tay, qua đêm nay sẽ không còn cơ hội nữa.”

Lần đầu tiên thấy có người tự phô ra điểm yếu gọi người tới giết mình, Liêu Đình Nhạn cảm thấy đầu óc bị tổ tông này thật sự có vấn đề hoặc là thật sự phách lối khiến chết. Trong lúc cô thầm nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt, bước đến từ trên không, khiến người ta thở không ra hơi.

“Sư thúc, xin đắc tội.” Một nữ tử áo trắng xuất hiện từ hư không, nàng tôn kính hành lễ với Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn từng nhìn thấy người này, hình như cũng là một người trong girlgroup 100, cô nhớ là chị gái này cũng không mất nổi bật, lúc mới vào bối phận không cao. Nhưng giờ cô lại nghe người ta gọi sư tổ là sư thúc mới hiểu vai vế của chị gái áo trắng này thật sự rất lớn, không ngờ là ngang hàng với Chưởng Môn. Nhân vật ngang hàng với Chưởng Môn, tu vi có thế nào cũng phải cỡ bậc Hợp Thể trở lên, siêu nhân như vậy lại có thể ẩn dấu thân phận cải trang thành một đệ tử nhỏ bé?

Hình như vẫn là để giết sư tổ Tư Mã Tiêu, tình hình tập đoàn này phức tạp quá.

“Tuy sư thúc là mệnh mạch của Canh Thần Tiên Phủ nhưng sư thúc giết sư phụ ta, thù này ta không thể không báo, đợi giết chết sư thúc, ta sẽ về thỉnh tội với Chưởng Môn.” Chị gái vừa nói vừa xuất chiêu.

Tưởng nói là ở đây hiện tại không dùng được linh lực mà, vậy mà mấy người vẫn đánh ghê vậy! Liêu Đình Nhạn vì ngồi quá gần Tư Mã Tiêu mà bị ép phải chịu đựng áp lực, bất hạnh bị cuốn vào chiến trường, trong lòng hết sức phập phồng.

Tư Mã Tiêu phất tay áo, gió cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay tất cả, phá nát ngàn vạn mũi kiếm, lại bắn những mảnh kiếm vỡ ra bốn phương tám hướng.

Chị gái kia không hề trúng chiêu, ánh mắt ngược lại còn phát sáng, vui mừng nói: “Quả nhiên tu vi của ngươi đã giảm nhiều!”

Nàng xuất chiêu càng mạnh tay hơn, Tư Mã Tiêu chỉ ngồi đó đỡ từng chiêu của nàng, nét mặt vẫn nửa cười nửa không, lại có chút u ám chán ghét. Liêu Đình Nhạn vẫn im thin thít từ đầu tới cuối, đến cảm thán còn không dám kêu lên.

“Phù–”

Nữ tử áo trắng bay ngược xuống, chắc là đã trọng thương, không vực dậy được nữa. Với tu vi của các nàng đã có thể kêu mây gọi gió, dời non lấp biến, nhưng ở đây, ở cái nơi đặc biệt này, nàng phải chịu khá nhiều áp chế. So với nàng, Tư Mã Tiêu chỉ có chịu nhiều hơn chứ không ít, vậy mà nàng vẫn thậm chí không thể tới gần. Nữ tử áo trắng ngả ra một bên phun ra máu tươi, vẻ mặt đau thương uất hận không cam lòng.

“Ngươi… thật ra hoàn toàn không tổn thương nguyên khí, cũng không bị trăng non ảnh hưởng, ngươi cố ý, cố ý nhử bọn ta ra tay.” Nữ tử áo trắng khàn giọng nói: “Ta còn nghĩ rằng ngươi phát hiện ra chúng ta, hiện giờ xem ra ngươi đã sớm biết, ngươi cố ý làm vậy. Ta thật đáng thương, làm tốt thí cho người khác.”

“Ngươi sai rồi, ta đích thực là tổn thương nguyên khí, hôm nay là ngày ta suy yếu nhất, muốn giết ta, đây đích thực là cơ hội ngàn năm có một, chỉ là…” Tư Mã Tiêu cười: Cho dù ta đã yếu tới vậy, các người vẫn quá yếu so với ta.”

Liêu Đình Nhạn: Tổ tông, sếp, lúc nói ra cái lời thoại ngầu lòi này khoé miệng ngài đang rướm máu đó.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan