[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 8: Nhiệm vụ tưới hoa
Chương 8: Nhiệm vụ tưới hoa
Liêu Đình Nhạn bị thu hút bởi ngọn lửa đỏ kia, đó thật sự là một ngọn lửa rất đẹp đẽ, cứ như có ma lực vậy.
Cô cứ đắm đuối ngắm mê mệt, sau gáy đột nhiên lạnh lên, giật thót cả mình mới hoàn hồn lại.
Tư Mã Tiêu đặt tay lên gáy cô, nhiệt độ lạnh băng như người chết. Hắn ấn lấy gáy cô, hơi dắt lên trước, Liêu Đình Nhạn chỉ đành cứng đờ cổ, bị đẩy tới phía trước ngọn lửa sen đỏ.
Trung tâm duy nhất của tầng này chính là một đầm nước xanh biếc, trong đầm chỉ có duy nhất một đoá sen đỏ, ngọn lửa cháy rực phía trên bông hoa. Với chút kiến thức ít ỏi về thế giới huyền huyễn của Liêu Đình Nhạn, cô cũng có thể chắc chắn thứ này hết sức đáng quý, Tư Mã Tiêu lại rất tùy tiện, đưa cô tới trước hoa sen lửa đỏ rồi đưa tay thẳng thừng ngắt một cánh hoa xuống.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng oà khóc nhưng chỉ khóc một lúc liền im bặt.
Tiếng con nít khóc? Ngọn lửa này phát ra tiếng con nít khóc hả? Cô nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
“Biết đây là gì không?” Tư Mã Tiêu nhàn nhạt vò nát cánh hoa kia, tiện tay vứt ra đất. Liêu Đình Nhạn lại nghe loáng thoáng tiếng nức nở.
Liêu Đình Nhạn: “Ơ, hoa?”
Tư Mã Tiêu thắc mắc liếc cô: “Cái gì cũng không biết mà bọn chúng để ngươi đến đây?” Ma Vực quả nhiên càng lúc càng lụi bại.
Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi, chả ai nói gì với tôi cả.” Chủ yếu là sư phụ với các sư huynh đều không rành mấy, họ cũng không biết nội tình gì, nếu mà biết thì có giả chết cũng không tới đây.
Tư Mã Tiêu không muốn giải thích, chỉ nói: “Mỗi ngày ngươi tới tưới cái thứ này.”
Liêu Đình Nhạn: “Giỡn hả? Tuy là dưới ngọn lửa có đóa hoa nhưng mà trên ngọn hoa là đốm lửa, không tưới tắt lửa luôn chứ?
Nhưng Tư Mã Tiêu hoàn toàn không giống đang đùa, thậm chí nói xong còn đi mất, bỏ lại mình cô ở đây. Sếp bất lương không không quăng lại một nhiệm vụ kỳ dị trong ngày đầu nhậm chức của nhân viên mới, phủi mông mà đi! Thứ sếp đần độn vô lương tâm!
Liêu Đình Nhạn không dám đuổi theo, ngơ ngác nhìn ngọn lửa hình như đã to lên một chút. Rất nhanh cô liền phát hiện quả đúng là vậy, cùng lúc bóng người của tổ tông dần dần khuất mất, ngọn lửa nhỏ vốn bé xíu trong chớp mắt to lên gấp đôi, cứ như con gà yếu ớt run rẩy đã hồi phục lại bình thường.
Ngọn lửa đột nhiên to lên. Thiêu cháy mất một nhúm đuôi tóc trước ngực của Liêu Đình Nhạn.
Mà ngọn lửa kia rất đắc ý lúc lắc vùng vẫy. Ngọn lửa? Đắc ý? Liêu Đình Nhạn lại nghi ngờ không biết có phải mắt mình bị gì không. Nhưng cô không do dự nữa, tưới thì tưới.
Nước ở ngay trong đầm bên dưới bông sen đỏ, nàng rút ống trúc từ túi gấm ra, múc nước chuẩn bị tưới lên trên ngọn lửa, ai ngờ ngọn lửa kia lại hung hăng giãy giụa, nứt ra một mảng như một cái miệng lớn, lửa từ trong vết nứt bắn tới Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhận nhanh nhẹn ngồi thụp xuống, đồng thời tưới nước lên ngọn lửa. Chỉ nghe một tiếng xuýt xoa, ngọn lửa kia oà khóc lớn.
“Khốn khiếp! Khốn khiếp, ngươi dám tưới ta! Ta phải thiêu chết ngươi! Giọng nói như đưa trẻ chưa dứt sữa tính tình khó chịu, một kiểu dữ tợn không giống với sư tổ.
Liêu Đình Nhạn: Thế giới huyền huyễn mà, lửa biết nói chuyện cũng bình thường thôi, đừng hoang mang, phải gắng gượng, mày thắng được mà.
“Phù – -” Ngọn lửa kia thật sự tức giận, thổi lửa phùn phụt ra ngoài, cực kỳ ngạo mạn.
Không ngờ tưới cây hoa còn phải chịu đựng nguy hiểm đến tính mạng. Liêu Đình Nhạn cách ra xa một chút, ngẫm nghĩ chốc lát, rút ra một bình tưới hình hồ lô từ trong túi gấm.
Ngại ghê, Thanh Cốc Thiên chuyên trồng trọt, là đệ tử Thanh Cốc Thiên, chủ nhân cái thân thể này có đủ bộ đồ nghề, tuy nàng có vẻ không dùng mấy nhưng chủ nhân hiện tại luôn mang toàn bộ theo bên người đã tìm được công dụng của nó.
Cô tưới nước lên ngọn lửa đang phừn phựt cháy rồi lập tức thụp người xuống tránh sự truy kích của nó, rồi lại quay người tưới thêm lên – Tưới có bông hoa mà như đánh du kích.
Đốm lửa nhỏ từ hung hăng dữ tợn nhanh chóng đã khóc nức nở, nó đánh không lại đành nhận thua, rất biết điều, còn nói với giọng điệu đáng thương kinh khủng: “Đừng có tưới ta nữa, khó chịu lắm hu hu.”
Nó vừa nói vừa cố ý ho mấy tiếng, khe hở do ngọn lửa tách ra bắn ra hai ngôi sao lửa. Ồ, tưới nước nhiều thì cái tên này không phun lửa được nữa.
Liêu Đình Nhạn cất bình hồ lô, ngẫm nghĩ không biết nhiệm vụ tưới hoa hôm nay đã được coi như hoàn thành chưa,
Vào lúc này, ngọn lửa lại nói với cô: “Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi, đã lâu ta không thấy ai khác nữa, ngươi là ai, sao người đó lại đưa ngươi tới đây?”
Lúc nhắc tới “người đó”, giọng nói của ngọn lửa hết sức yếu ớt, cứ như đang sợ bị hắn nghe thấy.
Đến đây cũng đã lâu, Liêu Đình Nhạn còn chưa nói với ai được mấy câu, sắp tự kỷ tới nơi, hiện giờ dù trước mặt là một ngọn lửa, cô vẫn tiếp lời: “Ta mới đến không lâu, đến để hầu hạ sư tổ.”
Ngọn lửa hung hang phựt lên: “Ngươi là đệ tử Canh Thần Tiên Phủ! Ta biết mà, nhất định sẽ có người tới cứu ta khỏi người đó, tốt rồi, nếu ngươi cũng là đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ, lần tới ngươi không được tưới ta nữa!”
Cái công ty gì mà nội bộ cấu xé nhau ghê vậy, nhiệm vụ mà sếp giao cho cô đại loại là làm tổn hại lợi nhuận của những người khác, thế nên người đó xông tới đe dọa cô không được làm vậy, hoá ra cô đang cầm kịch bản thương trường khốc liệt à?
Liêu Đình Nhạn: “Không tưới ngươi thì ta biết nói sao với sư tổ?”
Ngọn lửa như đang chống nạnh, mạnh miệng nói: “Ngươi không phải là người phụ nữ của hắn sao! Làm nũng cái là được rồi chứ gì!”
Liêu Đình Nhạn: “???” Đợi tí, cho hỏi sao đúc kết được kết luận này vậy?
Ngọn lửa: “Hắn đã dám đưa tới đây thì chắc chắn là người của hắn, ngươi là nữ nhân thì là nữ nhân của hắn, có gì không đúng, người đưa ngươi tới không dạy ngươi làm nũng xong, nhanh đi làm nũng ăn gọn hắn, ta không chịu được cuộc sống này nữa rồi hu hu hu!”
Không hổ là lửa của tổ tông, đầu óc cũng bất thường. Nghe nói họ bị nhốt ở đây năm trăm năm, xem ra bệnh tình rất nghiêm trọng. Liêu Đình Nhạn không hiểu cho cái mồm bô bô của ngọn lửa, tiếp tục tưới nước cho nó.
Phải ở cùng với thế lực ngọn lửa tà ác biết phun sao lửa, còn phải cúi đầu trước thế lực tổ tông tà ác hơn, cuộc chiến công ty khốc liệt như thế đấy.
Ngọn lửa bị cô tưới đến kêu la ỏm tỏi, bắt đầu mắng mỏ.
“Tư Mã Tiêu, cái tên bất lương nhà ngươi! Ngươi khinh sư diệt tổ, ngươi đại nghịch bất đạo! Ngươi điên rồi, ngươi tưới ta, chính ngươi cũng phải chết cùng! Còn ngươi con mụ ngu ngốc này, dám tưới ta, có ngày ta khôi phục lại được nhất định sẽ thiêu cháy ngươi thành tro bụi, rải trước mắt tên Tư Mã Tiêu khốn khiếp đó!”
Liêu Đình Nhạn nghe nó mắng “Tư Mã Tiêu”, đoán ra đây rất có thể là tên của sư tổ.
Đột nhiên ngọn lửa im bặt trong nháy mắt.
Liêu Đình Nhạn cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy tổ tông mặc cả người màu đen đứng ở cửa, trông rất nóng nảy, đi thẳng đến trước, ngắt từng cánh hoa sen đỏ bên dưới ngọn lửa xuống, ngắt hẳn sáu cánh, cứ ngắt một cánh Liêu Đình Nhạn lại nghe thấy tiếng thút thít nghẹn ngào, lại nghe có vẻ rất đau đớn.
Trước mắt tổ tông, ngọn lửa hung hăng đó không dám lớn lối như ban nãy nữa, yếu thế xuống hẳn.
Tư Mã Tiêu ngắt cánh hoa xong lại quay người lướt đi như hồn ma.
“Hu hu hu, hoa của ta, khó khăn lắm ta mới chăm được ra hoa.” Ngọn lửa nhỏ giọng bật khóc, lại dữ tợn nói với Liêu Đình Nhạn: “Ngươi giúp ta, ta cho ngươi lợi! Cái tê điên Tư Mã Tiêu này, bất cứ ai theo hắn cũng không có kết cục tốt, dù ngươi có giúp hắn, hắn cũng sẽ nhất định giết ngươi thôi, nhưng nếu ngươi giúp ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều bảo vật, thấy sen đỏ của ta chứ, một cánh là một nghìn năm tu vi, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cho ngươi hai mươi cánh!”
Liêu Đình Nhạn: “…” Ngọn lửa này bị thiểu năng hả? Cũng khó trách, dù gì cùng là một ngọn lửa, làm gì có não.
Cô nhặt lên cất lại sáu cánh hoa ban nãy bị Tư Mã Tiêu ngắt xuống vứt lung tung, còn có một cánh hắn đã vò lại từ lúc đầu, tổng cộng là bảy cánh.
“Cám ơn, giờ thì ta biết đây là bảo bối rồi.” Cái này chắc tính là lương.
Không ngờ lại có lương, Liêu Đình Nhạn nhất thời ngạc nhiên. Không cần biết công việc khó đến đâu, chỉ cần có đủ lương thì đều dễ thương lượng. nhân viên ưu tú đều có nguyên tắc như vậy.
Ngọn lửa giận dữ: “Chỉ cần ngươi giúp ta, ta cho ngươi còn nhiều hơn, ngươi nên biết là trên đời này ngoại trừ Tư Mã Tiêu, chỉ có ta có thể ngắt được cánh hoa!”
Liêu Đình Nhạn: “Không cần đâu.” Làm người phải biết tự hài lòng, bảo bối như thế này nói thật cô còn có chút không dám dùng kia, cái gì mà ngàn năm tu vi, nghe nặng nề quá, lỡ đâu dùng lung tung rồi chịu không nổi chết thì làm sao, mấy trò này đầy trong tiểu thuyết.
Ngọn lửa tiếp tục lượn lờ nói, cứ như đa cấp vậy, Liêu Đình Nhạn móc bịt tai tự chế dùng khi ngủ ra, nhét vào tai.
Nhiệm vụ tưới hoa hoàn thành, chắc cô có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát. Người luôn đem theo giường mền chiếu gối bên người thì có thể hưởng thụ khoảnh khắc nhàn hạ thảnh thơi mọi lúc thế này.
Mãng xà đen lúc này trườn vào, nó nhìn thấy chủ cho ăn mới tìm được thì rất vui. Mà ngọn lửa nhìn thấy rắn đen lại kêu la thảm thiết.
“Con rắn đần độn! Cút đi!”
Mãng xà đen trườn tới cạnh ngọn lửa, uống nước ừng ực, sau đó ngóc đầu, hất toàn bộ nước trong đầm lên người ngọn lửa.
Thì ra công việc của đồng nghiệp Đại Hắc là tưới nước, Liêu Đình Nhạn hiểu ra.
Ngọn lửa bị tưới hai lần giống như đứa trẻ xấu xí bị bắt nạt, kêu la thảm thiết: “Con ả kia đã tưới ta rồi, con rắn ngu ngốc nhà ngươi sao còn tưới ta nữa!”
Mãng xà đen lại phun thêm ít nước vào nó, đến lúc nó rũ xuống mới tới cạnh Liêu Đình Nhạn, đưa cái đầu khổng lồ cạ cạ tay cô.
Liêu Đình Nhạn: “…” Anh hai, anh là rắn, không phải chó thật đâu.
Cô lấy ra cái chậu mãng xà đen hay dùng, đổ nước trúc vào cho nó. Mãng xà đen vui vẻ uống nước trúc, Liêu Đình Nhạn hỏi nó: “Người anh em, ngươi có biết chừng nào ta được tan ca không?”
Mãng xà đen tu ừng ực.
Liêu Đình Nhạn câm nín: “Dẹp đi, đợi thêm tí nữa, leo cầu thang mệt chết được, đợi nghỉ mệt đã.”
Không biết có phải mãng xà đen đột nhiên hiểu được hay không, bỗng thè thè lưỡi. Quay đầu bò ra ngoài, còn xoay người huýt lên với cô. Liêu Đình Nhạn dọn dẹp đồ đạc, bị nó dùng đuôi quắp bỏ lên người.
Mãng xà đen thường xuyên mang theo Tư Mã Tiêu như thế này, rất quen với việc có người ngồi trên người, Liêu Đình Nhạn lại là lần đầu tiên ngồi trên “chiếc xe” ngầu lòi tới vậy, có hơi say xe.
Rắn đen chở cô ra ngoài, xuyên qua các cột trụ cao cao với những cánh cửa sổ mở lớn. Bọn họ ở tít trên cao, ngoài cửa sổ có những dây sắt vắt ngang nối nhau, còn có ngọc bội phong ấn trôi giữa không trung. Chúng phát ra thứ năng lượng khiến người ta bị kìm hãm, Liêu Đình Nhạn không còn gì nghi ngờ những thứ này là dùng để giam cầm đại ma đầu sư tổ, đây đích thực là một nhà tù như cô suy đoán.
Liêu Đình Nhạn có chút ngẩn ngơ, vừa không chú ý một chút đã bị chiếc xe đen kéo mới một căn phòng. Phòng vẫn rộng rãi như như căn khác, chỉ là có thêm ít đồ, có trường kỷ với kệ đồ, có giường, còn có một cái hồ hình vuông.
Nước trong hồ bốc hơi lạnh, làm giảm nhiệt độ của cả căn phòng, giữa hồ có một người đang nổi bên trên. Tà áo đen rộng cùng mái tóc đen nhánh lan trong nước như rong biển, khuôn mặt trắng toát trong nước trông hết sức lạnh lùng dị thường, y phục được nới lỏng, thấy rõ xương quai xanh và một khoảng ngực rộng, như một con thuỷ yêu có thể câu dẫn hồn phách.
Liêu Đình Nhạn thậm chí còn nhìn thấy trên ngực sư phụ có hai chấm… Không được, chết giờ! Hai tay cô nắm chặt vảy của mãng xà đen. kéo đầu nó về sau. Đi nhanh giùm đi, bị phát hiện nhìn trộm sư tổ tắm sẽ chết đó! Con rắn mưu mô này, mày cố ý hãm hại đồng nghiệp đúng không!
Mãng xà đen không biết cô hoảng sợ cái gì, thắc mắc khè khè mây tiếng. Liêu Đình Nhạn nhìn trân trân vào sư tổ đang tắm trong hồ bị đánh thức, mở to hai mắt, ngồi dậy nhìn cô và nó.
“Sư tổ, hoa đã tưới rồi, người xem xem tôi có thể tan làm được chưa?” Liêu Đình Nhạn hỏi với giọng điệu dịu dàng nhất cả cuộc đời.
Tư Mã Tiêu nhìn cô chằm chằm một lúc, nhìn tới cô sởn hết cả gai ốc mới chậm rãi ừ một tiếng. Hắn nhìn con rắn ngu ngốc đó bị Liêu Đình Nhạn hết lôi tới kéo ra ngoài, bỗng nhiên bật cười.