[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 7: Hamster leo cầu thang

Chương 7: Hamster leo cầu thang

Nửa tháng trôi qua, số lượng thành viên của girl group 100 đã giảm đi đáng kể, nhắm chừng chỉ còn một nửa số người. Phe “Làm vợ bé sư tổ” tích cực nhất cũng chỉ còn hai ba mống. Phe Chưởng Môn “Làm đệ tử sư tổ lôi kéo hắn, có cơ hội thì dứt hắn” vẫn còn mười mấy người vẫn đang chiến đấu kịch liệt, số lượng người còn lại nhiều nhất là phe “tôi hoang mang ghê tới đâu thì tới” đến phụng dưỡng cho sư tổ nhưng chả biết mỗi ngày mình đang làm gì, đến giờ vẫn còn ba mươi người,suốt ngày thấp thỏm lo âu.

Những người đã chết ở hai phe trước đa số đều là người đến dâng cơm tận miệng, vì tích cực quá thành ra dâng luôn mạng, phần còn lại là người vô tình tìm đến cái chết, bị tên sư tổ suốt ngày vi vu khắp nơi trừ khử, cả Tam Thánh Sơn giống hệt như một đấu trường sinh tử, một kẻ giết người điên cuồng đối đầu với một trăm người.

Năm mươi người còn lại hiện giờ ngày ngày phải nhìn số lượng người xung quanh không ngừng giảm xuống, đối mặt với nguy cơ thiệt mạng cao, tất cả đều có vẻ tiều tụy và sợ hãi. Không ai trong số họ biết rằng sẽ gặp cái tên sư tổ khát máu thích giết người kìa rồi chết dưới tay hắn ở đâu và khi nào.

Ở đây bọn họ không thể dùng được linh lực, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không làm được, hơn nữa người phải đối mặt là sư tổ, dù cho bọn họ dùng được linh lực thì ở trước mặt sư tổ, bọn họ có lẽ cũng chỉ là loài sâu bọ,  điều này càng làm cho tâm lý họ nặng nề hơn.

Tư Mã Tiêu cực kỳ nhạy cảm với những cảm xúc của con người, hắn có thể dễ dàng nhận ra tất cả các cảm giác tiêu cực như sợ hãi, ganh ghét, ganh tị, tham lam…, thêm vào năng lực đặc biệt của Tư Mã thị—Chân Ngôn Chi Thệ thì dường như hắn có thể nhìn thấu tất cả mọi người.

“Con không muốn đi gặp sư tổ đâu, sư thúc, tha cho con đi!”

Mộc Nghê Sênh đóng vai trò là người đầu tiên dẫn đầu cả bọn, lúc này vẻ mặt hơi khó chịu nhìn nữ tử đang khóc lóc quỳ trước mặt : “Ngươi nói cái gì, trước đây không phải chính ngươi cầu xin được tới hầu hạ sư tổ sao?”

Nữ tử hết sức hối hận: “Con không muốn nữa, sư thúc, con sợ rồi. Có phải sư tổ đã tẩu hỏa nhập ma rồi không? Nếu không thì sao sư tổ lại tàn sát các đệ tử trong tông môn mình như vậy, sư tổ giết được các vị sư thúc sư tỷ, thì cũng sẽ giết con!”

Cô tận mắt thấy hai vị sư tỷ của mình đang tính đường tháo chạy khỏi Tam Thánh Sơn, đã nổ tan xác trên đài cẩm thạch rộng rãi sạch sẽ kia. Ở đây ngoài sư tổ ra còn ai có thể làm vậy, trước đây hắn luôn tùy tiện giết người, nhất định là hắn, vị sư tổ nhẫn tâm tàn sát này vốn dĩ không giống như nàng tưởng tượng.

Nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt nàng, Mộc Nghê Sênh sầm mặt hất tay áo: “Nếu đã sợ thì đừng đi theo ta nữa. Ta đã nói từ sớm rồi, ta đến vì sư tổ, một khi sư tổ chưa thu nhận ta thì ta sẽ không bỏ cuộc, cái đám nhát như thỏ đế các ngươi, một chút thử thách nhỏ thế này cũng chịu không được thì làm sao lọt vào pháp nhãn của sư tổ!”

Mộc Nghê Sênh là con cháu của hệ tộc Chưởng Môn, biết nhiều hơn so với người khác. Bởi vì bẩm sinh có tư chất, Mộc Nghê Sênh từ nhỏ đã lớn lên dưới trướng của Chưởng Môn, được chính Chưởng Môn dạy bảo, vì vậy nàng thường thấy Chưởng Môn lo lắng trông ra Tam Thánh Sơn đằng xa, ngay từ khi nàng mới sinh ra thì đã biết, có một vị sư tổ trong Tam Thánh Sơn, sự tồn tại của ngài có liên quan đến sự tồn tại mấy trăm ngàn năm của Canh Thần Tiên Phủ và nàng chính là người mà Chưởng Môn dạy dỗ đặc biệt để dành cho vị sư tổ này.

Chưởng môn hi vọng rằng sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành đệ tử của sư tổ, dù cho không thể là đệ tử thì chỉ cần được ở bên cạnh phụng dưỡng cho hắn là đủ rồi.

“Nếu như ngươi được sư tổ để ý thì có thể cứu vãn được Canh Thần Tiên Phủ, bằng không e rằng Canh Thần Tiên Phủ chúng ta sẽ diệt vong dưới tay hắn.” Chưởng Môn đã từng nói với nàng như thế.

Mộc Nghê Sênh được nghe Chưởng Môn kể về huyết mạch tộc Phụng Sơn của sư tổ Từ Tạng Đạo Quân, biết được điều kiêng kỵ từ lúc sinh ra của hắn, biết được bi kịch trước kia mà hắn tạo ra, biết được tính cách của hắn, nàng tự tin rằng nàng hiểu sư tổ hơn bất cứ ai ở đây.

Nàng cảm thấy bản thân mình cũng được sư tổ nhìn bằng con mắt khác. Trong những ngày này, sư tổ thường tự tay động thủ giết người, ngay cả đối thủ đáng gờm nhất là Vân Tịch Nguyệt cũng đã bị giết, chỉ còn mình nàng vẫn sống sót. Mỗi ngày nàng đều đến tháp trung tâm, đứng chờ sư tổ trước cánh cửa không còn mở ra nữa.

Nàng đã vài lần đụng mặt với sư tổ nhưng cũng chẳng vội nịnh nọt mà dùng sự thành tâm của bản thân để gây ấn tượng với sư tổ, để hắn thấy được tấm chân tình của nàng.

Chưởng Môn đã từng nói, trước mặt sư tổ, cố che giấu bản thân mình là điều vô dụng, nàng chỉ có thể dùng sự thành kính khiêm tốn để biểu lộ của ý muốn của mình với hắn. Mộc Nghê Sênh làm theo, sau đó nàng phát hiện, sư tổ chẳng giống một người khát máu mà người khác tưởng tượng, hắn không bao giờ tùy tiện giết người, nếu hắn giết người thì ắt hẳn người đó đã làm cái gì đó, mà nàng không có ý nghĩ như bọn họ, mặc dù sư tổ thấy nàng quỳ gối dưới tháp, hắn chỉ mặc kệ mọi chuyện chứ chẳng làm gì nàng.

Mộc Nghê Sênh ngày càng quyết tâm với ý nghĩ của mình hơn, chỉ cần nàng tiếp tục kiên trì, sẽ có lúc sư tổ bị nàng làm cho cảm động.

Những người ban đầu kiên trì với nàng, bây giờ không muốn cùng nàng ngày ngày đến quỳ dưới tháp trung tâm đợi nữa, chỉ vì sư tổ nhìn thấy họ dường như rất chướng tai gai mắt, đôi lúc còn động thủ giết một hai người, như vậy thì ai còn dám đi cùng nữa, chỉ còn một mình Mộc Nghê Sênh vẫn ngày ngày kiên trì đến đó.

Hôm nay, nàng đến tháp trung tâm như thường lệ, thẳng lưng quỳ trước cánh cửa đang đóng rất chặt.

Liêu Đình Nhạn đến tháp trung tâm với tâm trạng chán nản vào thứ hai thì nhìn thấy leader của girlgroup 100 đang quỳ ở đó, đôi lúc lại nói lớn: “Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ, xin sư tổ hãy thu nhận đệ tử.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Quả là một dũng sĩ,  cô chịu không nổi nên trốn ở một nơi xa xa để tận hưởng kỳ nghỉ mát của mình, thế mà bà chị này lại chủ động đến gặp tên sư tổ nắng mưa thất thường kia, cái tâm lý dị hợm gì đây, hèn chi người ta làm được “leader”, cái suy nghĩ này quả là không thể hiểu được.

Nếu như có thể hoán đổi với nàng ta thì hay biết mấy, để nàng đi mà phụng dưỡng cho sư tổ kia.

Nhưng mà đó chỉ là cô nghĩ thôi, chuyện này không phải do cô quyết định. Sư tổ gọi cô đến, dù cho là đến nộp mạng thì cô cũng phải đến. Đời thật là khốn nạn, người cầu thì không có, không cần có thì không cầu mà có.

Tiếng bước chân của cô đã thu hút sự chú ý của leader, nàng quay lại nhìn cô, từ ánh mắt chân thành ban đầu biến hẳn nên lạnh lùng, khinh thường.

“Ngươi vẫn chưa chết.”

Ban đầu Liêu Đình Nhạn còn muốn chào hỏi nhưng giờ thì hết rồi. Mấy người này chả biết làm sao, cứ gặp cô đều nói câu như thế. Chết? Không có đâu, cô vẫn có thể nhây tiếp

Thấy cô bước thẳng đến cổng tháp trung tâm, Mộc Nghê Sênh thoáng chút bất ngờ, ngay lập tức dè bỉu. Dù cho con người này có thể nhây đến giờ, hôm nay e rằng rồi cũng sẽ chết dưới tháp này. Nàng chẳng ngăn Liêu Đình Nhạn mà dùng ánh mắt lạnh nhạt xem cô chết như thế nào.

Mấy ngày nay, những người đường đột đến gần tháp trung tâm đều đã chết, chỉ có duy nhất mình nàng dám đứng ở đấy. Mộc Nghê Sênh ngầm tự hào trong lòng.

Liêu Đình Nhạn từng bước từng bước đi tới cổng, cảm thấy có chút nan giải, tuy rằng tổ tông gọi cô đến nhận việc nhưng thẻ nhân viên thì chẳng đưa, bây giờ không vào cổng được.

Cô thầm nghĩ về hậu quả của việc quay về ngủ bây giờ nên đành giơ tay lên gõ cửa.

Mộc Nghê Sênh ở phía sau cười nhạo. Tháp trung tâm nơi sư tổ ở bộ ai gõ cũng mở sao.

Cửa mở ra rồi.

Nhìn Liêu Đình Nhạn ung dung bước vào cổng, nụ cười kiêu ngạo và khinh thường trên mặt Mộc Nghê Sênh tức khắc đông cứng lại.

Chuyện gì vậy? Cô ta bước vào rồi? Cánh cửa đó gõ là mở ra sao? Chẳng phải từ khi Vân Tịch Nguyệt đến chọc giận sư tổ thì cánh cửa chưa từng tùy tiện mở ra nữa sao? Ả đệ tử ban nãy sao lại vào được?

Mộc Nghê Sênh nghĩ đến những người đến gần đã chết trước đó, lại nghĩ về Liêu Đình Nhạn vừa bước vào ngay trước mắt mình, giận sôi cả máu rồi đột nhiên đứng lên chạy thẳng về trước.

Mới nãy còn tưởng là mình rất đặc biệt nhưng đột nhiên bị lật kèo, làm sao mà chịu được, lập tức muốn đi cùng vào trong để xem Liêu Đình Nhạn làm cái quái gì.

Ngay khi nàng bước vào tháp trung tâm,  một tiếng la thảm thiết đột ngột vang lên trên không rồi nổ tan xác thành một màn mưa đẫm máu.

Két.

Liêu Đình Nhạn sởn da gà quay đầu lại nhìn, chị gái ban nãy vừa kêu la thảm thiết bên ngoài phải không? Nhưng cánh cửa đã đóng lại rồi, cô không thể nhìn thấy được bên ngoài.

Đứng phía trên cầu thang là lão tổ tông với khuôn mặt vô cảm như một bóng ma, thấy vẻ mặt của Liêu Đình Nhạn, hắn cười nhạt: “Đứa bên ngoài chết rồi.”

“Ngươi biết tại sao ta giết ả không?” Hắn quay người bên lên cầu thang, Liêu Đình Nhạn chỉ đành nuốt nước bọt, ngậm ngùi mà đi theo.

“Những người khác mà ta giết đa phần đều tham lam, ngu ngốc và có dã tâm, nhìn chướng mắt nên giết nhưng ả vừa rồi thì không, ả ta chẳng có gì cả… một con rối được cố tình huấn luyện ra đương nhiên là không có gì cả. So với những kẻ tham lam lộ ra mặt kia thì ta thấy con rối không não và vô nhân cách này càng đáng ghét hơn, giết ả ta cũng chẳng thấy hứng thú, nhưng mà ả ồn ào quá, làm ta cảm thấy hơi phiền.”

Chả biết hắn lấy hứng thú đâu ra mà nói với Liêu Đình Nhạn những chuyện này, đích thân xuống dẫn cô đi lên lầu, còn tỏ ra vẻ mặt rất dễ gần.

Lần đầu Liêu Đình Nhạn đến đây, lết năm lầu đã bí đường nhưng lần này đi theo tổ tông, cô đi lên, tiếp tục đi lên, lết mười hai lầu vẫn chưa có điểm dừng.

Quá mệt, mệt như chó, cái thân thể yếu ớt này mở miệng ra xưng là người tu tiên không cảm thấy mất mặt sao?

Nỗi sợ khi đối diện với tổ tông và sự buồn nôn khi thấy người chết ban đầu đã tan hết sau khi lết xong mười tầng lầu, cô chỉ còn thấy rất mệt, sắp kiệt sức rồi. Ở trong tòa tháp này hình như  khó chịu hơn ở ngoài.

Tổ tông vẫn cứ thong thả bước tiếp, không thèm quay đầu nhìn lại, Liêu Đình Nhạn nắm lấy tay vịn rồi bò lên như một con rùa, vẫn thường nhìn lên tổ tông, tóc hắn vừa đen vừa dài, y phục vẫn như ban đầu.

Liêu Đình Nhạn nghi ngờ hắn chưa từng thay y phục, nếu như vậy cái vạt áo lê lết dưới sàn đáng lẽ phải dơ lắm chứ? Đúng là đồ màu đen thì đỡ bị dơ hẳn.

Vừa đúng lúc Tư Mã Tiêu quay đầu lại nhìn cô.

Liêu Đình Nhạn căng cả mặt, đợi đã, hắn biết Buff nói thật, chắc không biết đọc suy nghĩ đâu nhỉ? Trong lòng cô thấp thỏm lo lắng như khi vừa mới tốt nghiệp đến công ty đầu tiên để phỏng vấn vậy.

“Hôm nay ngươi nhát hơn hôm qua, sợ tới mức này.”

Liêu Đình Nhạn lau đống mồ hôi, trong lòng vẫn ổn, sợ thì hôm qua vẫn sợ hơn, hôm nay ra nhiều mồ hôi vậy, mệt là chủ yếu.

“Ngươi sợ lắm sao?”

Miệng Liêu Đình Nhạn lại tự giác hành động mà trả lời: “Không sợ, chỉ là leo thang mệt thôi.”

Thằng ông nội này lại dùng Buff nói thật! Cái Buff nói thật này lẽ nào thấy câu nghi vấn thì mặc định ép trả lời sao!

Vẻ mặt Tư Mã Tiêu có phần hơi khó hiểu.

“Mệt?” Mấy tầng vậy thôi sao? Người Ma Vực yếu quá đi mất.

Liêu Đình Nhạn thấy rõ được sự khinh thường trong mắt của tổ tông. Lần đầu tiên cô mới thấy được cái cảm xúc rõ ra mặt và dễ hiểu như vậy trên khuôn mặt hắn.

Lại leo thêm năm lầu, Liêu Đình Nhạn liệt người rồi. Cô tưởng rằng mình sắp bị giết bởi ông tổ tông thiếu kiên nhẫn này nhưng tổ tông này cũng có ý nhường nhịn cô, đứng sang một bên đợi, dường như đang xem cô có thể cố gắng leo được thêm bao nhiêu lầu.

Liêu Đình Nhạn từ từ lết lên, cảm thấy ông tổ tông này giống như một kẻ nhàn rỗi đứng xem con chuột Hamster leo thang để giết thời gian vậy.

Cuối cùng cũng lết được lên đến tầng hai mươi hai. Ở đây vẫn là một không gian trống trải, mênh mông và được đóng kín, thứ thu hút sự chú ý nhất chính là ngọn lửa đang bốc cháy trên một bông sen đỏ, soi sáng cả cái không gian này.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan